• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời (2 Viewers)

  • Chương 66 Người phụ nữ này thật kén ăn!

"Nhà họ Nguyễn, mùng một đầu năm nay thế mà lại trôi qua ở chỗ này..."


Đã là đêm khuya, Trần Tử Huyên cả ngày đều rất buồn rầu, buổi tối không ngủ được bèn chạy tới vườn hoa sau nhà ngắm phong cảnh.


Nhìn hoa thơm có quý trong vườn hoa và cả hành lang tinh xảo cổ kính của nhà họ Nguyễn, cô cảm thấy hết thảy đều rất hư ảo, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống ở một nơi lộng lẫy to lớn như vậy.


"Khó trách những người phụ nữ kia nhìn Nguyễn Chi Vũ như nhìn miếng mồi béo bở vậy, ánh mắt cứ lom lom.." Gả vào nhà họ Nguyễn thật sự rất thỏa mãn được sự hư vinh.



Một luồng gió đêm thổi tới, Trần Tử Huyên co rụt cổ chà xát hai tay, thật là lạnh.


"Cô đứng ở chỗ này làm gì?" Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp.


Trần Tử Huyên vừa nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức cảnh giác.


Cô xoay người nhìn Nguyễn Chi Vũ bước từng bước dài đến gần mình, trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói cái gì.


Anh về để làm gì, không phải anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc cô Lựu của mình sao.


Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tối nay ánh trăng mờ ảo, chỉ có trong vườn hoa quất vàng là có đèn đường chiếu sáng, Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô bị gió lạnh thổi mà gò má có chút đỏ ủng.


"Hơn nửa đêm cô không ngủ, đứng ở đây làm gì?" Chẳng biết tại sao giọng điệu của anh lại có chút nóng nảy.




Chẳng lẽ tôi ở trong vườn hoa đi dạo một chút cũng không được sao? Cô rất muốn phản bác nhưng lại không dám.


"Buổi tối sau 10 giờ thì về phòng ngủ đi!" Nguyễn Chi Vũ hình như có thể đọc hiểu suy nghĩa của cô, lạnh lùng ra lệnh một câu.


"Dựa vào cái gì?" Cô tức giận trực tiếp la lên.


Anh đối với cô Lựu của mình dịu dàng như vậy, trở về lại trách mắng tôi, dựa vào cái gì.


Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ lộ vẻ phức tạp, anh tiến lên một bước, giọng nói không khỏi có vẻ tức giận: "Cô cảm thấy một người mang thai có thể chạy loạn khắp nơi sao!"


"Tôi không..." Cô vừa định phản bác nhưng lại nghĩ tới mình mới vừa rồi quả thật đã đi ra ngoài một chuyến.


Nguyễn Chi Vũ rũ mắt nhìn lòng bàn tay cô cũng đã lạnh đến đỏ lên, vẻ mặt càng không kiên nhẫn, không nói nhiều trực tiếp giơ tay lôi cô đi vào trong nhà.


Quả nhiên tay của cô lạnh như băng, bước chân Nguyễn Chi Vũ càng bực dọc.


Trần Tử Huyên bị anh đột nhiên túm lấy, gần như là kéo đi thì rất bất mãn: "Này, buông ra, tự tôi sẽ đi..."


Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trở nên rất khó coi khi nghe cô ở sau lưng ồn ào, anh kéo cô vào phòng rồi lập tức buông cô ra.


"Trở về phòng ngủ đi!" Giọng nói anh có chút không kiên nhẫn.


Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt thối lạnh lùng của anh, đáy lòng càng tức giận.


"Tôi không ngủ!"


Cô bực bội phồng má đáp ba chữ.


"Cô!" Nguyễn Chi Vũ tức đến nổi cả khuôn mặt đều tồi xuống, lại còn dám mạnh miệng.


"Trần Tử Huyên, lần trước cô cầu xin tôi ra sao, cô nói sẽ kiểm điểm lại mình nên làm mẹ thế nào, cô mang thai còn hứng gió đêm khắp nơi, cô có kiến thức hay không vậy?"


Trần Tử Huyên mím môi cũng không dám phản bác nữa lời, cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ.


Nguyễn Chi Vũ thấy cô đột nhiên trầm mặc cúi đầu giống như thật sự đang nghĩ lại, đáy lòng vừa tức vừa... không có biện pháp với cô.


"Trở về phòng ngủ đi." Lần này anh tận lực dịu giọng một ít.


"Tôi không ngủ." Cô vẫn nói câu này.


Nguyễn Chi Vũ híp mắt rồi lại trợn trừng nhìn người phụ nữ đối diện.


Anh đã sớm biết người phụ nữ này rất phiền toái, rất khó nuôi...


"Trần Tử Huyên, cô rốt cuộc muốn làm cái gì..." Nguyễn Chi Vũ nhớ tới lời những người khác khuyên anh đừng làm khó Trần Tử Huyên, bây giờ nhìn cô đi, càng nghĩ càng tức, anh kìm nén sự bực bội trầm giọng hỏi ngược lại.


"Tôi đói bụng" Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, buồn buồn nói: "Ông nội nói mang thai không thể ăn quá no, nhưng dạ dày của tôi lớn..."


Gương mặt lạnh lùng đẹp trai của Nguyễn Chi Vũ ngẩn ra, bị câu nói 'dạ dày của tôi lớn kia chọc tức.


Trần Tử Huyên cúi đầu không dám nhìn anh, gò má có chút ngại ngùng, đói bụng không ngủ được...


"Đừng mà, đừng kêu đầu bếp." Cô len lén ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Chi Vũ chuẩn bị kêu người làm thì lập tức ngăn anh lại: "Tôi không muốn nửa đêm đánh thức người khác, hơn nữa..."


Vẻ mặt cô có chút chột dạ: "Tôi không thích ăn phần ăn dinh dưỡng không mùi vị kia." Ai mà muốn ăn cái đó chứ, so với cháo trắng còn khó nuốt hơn!


Người phụ nữ này thật kén ăn!


Nguyễn Chi Vũ đen mặt, ánh mắt phức tạp nhìn cô chăm chú thật lâu thật lâu...


Thật ra thì Trần Tử Huyên cũng không rõ lắm là đã xảy ra chuyện gì, tóm lại... Cuối cùng hai người bọn họ lén lén lút lút đi tới phòng bếp.


Cô vốn suy nghĩ thừa dịp mọi người đều đã ngủ len lén lẻn vào phòng bếp tìm một ít thứ có thể ăn, tùy tiện lấp đầy cái bụng, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại giúp cô nấu mì! Trần Tử Huyên có chút được cưng chiều mà lo sợ.


"Anh biết nấu sao?"


Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn cô một cái tỏ ý cô đừng cản đường.


Trần Tử Huyên không biết nấu, trên căn bản thì cô chính là một cây củi mục của phòng bếp, khổ luyện nhiều năm vẫn không có chút thiên phú nào như cũ, nấu tô mì cũng thành một cục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom