• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời (1 Viewer)

  • Chương 68 Là chính cháu muốn ăn cua.

Trước đó rõ ràng còn vui vẻ, tại sao ngủ nửa đêm lại đột nhiên nóng sốt.


Bác sĩ nghe thấy giọng điệu của anh không tốt lập tức có chút khẩn trương mở miệng: "Cậu chủ, cơ thể của cô chủ trước đây có phải đã bị nhiễm lạnh hay không?"


"Tôi, tôi hứng một ít gió đêm mà thôi." Trần Tử Huyên trên giường đã tỉnh, có điều đầu óc cô lại nặng trĩu, lúc này giọng nói còn có chút khàn khàn.


SỢ Nguyễn Chi Vũ mắng mình, cô chột dạ giải thích một câu: "Tổi qua tôi có mặc quần áo dày."



Nguyễn Chi Vũ nhìn gò má cô lúc này vì lên cơn sốt mà đỏ bừng yếu ớt, vẻ mặt có chút tức giận, chuyển mắt nhìn bác sĩ trước mặt: "Tuần trước cô ấy nhảy xuống sông bị nhiễm lạnh."


Trần Tử Huyên thiếu chút nữa đã quên chuyện này, trong bụng càng lo âu, giơ tay kéo vạt áo anh một cái, cầu xin tha thứ: "Nguyễn Chi Vũ, đừng nói cho ông nội biết, tôi xin anh đừng nói cho ông nội biết..."


"Video đã xóa rồi, ông nội không biết." Anh nhìn dáng vẻ cô sợ sệt thấp giọng nói một câu.


"Cậu chủ, nếu như là vậy, khoảng thời gian này cô chủ không nên chịu mệt nhọc."


Nguyễn Chi Vũ đương nhiên biết, đây chính là nguyên nhân tại sao anh lại hủy bỏ hôn lễ.


"Có điều cậu chủ, tối nay có phải cô chủ đã ăn thức ăn gì có tính hàn hay không?" Bác sĩ lại hỏi một câu.




Nguyễn Chi Vũ suy nghĩ một chút rồi nói đúng sự thật, vẻ mặt bác sĩ kia hơi kinh ngạc: "Cậu chủ, mang thai không thể ăn cua."


May mắn là ăn không nhiều!


"Cô ấy muốn ăn..."


Đúng là không thể cưng chiều cô mà.


"Mang thai mà còn cho nó ăn cua, cháu rốt cuộc có kiến thức không vậy?"


Những lời này nghe có chút quen thuộc, Trần Tử Huyên chột dạ vùi đầu vào trong chăn, tối hôm qua Nguyễn Chi Vũ đã mắng cô không có kiến thức, không ngờ bây giờ...


Bây giờ người bị mắng lại là Nguyễn Chi Vũ.


Ông cụ Nguyễn xưa nay dậy sớm, Trần Tử Huyên rạng sáng bốn giờ đột nhiên lên cơn sốt phải kêu bác sĩ tới cho nên muốn gạt cũng không gạt được, ông cụ chống cây gậy batoong nổi giận đùng đùng đi tới mắng.


"Ông nội, thật ra là chính cháu..." Là chính cháu muốn ăn cua.


Trần Tử Huyên liều lĩnh suy nghĩmuốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng tâm tình ông cụ Nguyễn đang khó chịu, sầm mặt lại nhìn cô một cái, Trần Tử Huyên lập tức hoảng sợ, câu nói tiếp theo nhanh chóng nuốt trở vào.


Nguyễn Chi Vũ bị ông nội mình hầm hừ cũng không phản bác, có điều sắc mặt cũng khó coi, không rõ ý liếc mắt nhìn Trần Tử Huyên một cái.


"Bắt đầu từ bây giờ, mỗi chủ nhật hai đứa phải cùng đến trung tâm giáo dục học tập đi, học tập một chút xem cách làm cha làm mẹ như thế nào." Sắc mặt ông cụ Nguyễn vô cùng tệ, lên tiếng ra lệnh cho cả hai người.


Chủ nhật tuần nào cũng phải đi học, Trần Tử Huyên không có vấn đề, dù sao cô cũng là người rảnh rỗi, có điều công việc của Nguyễn Chi Vũ...


Thấy ông nội đi xuống lầu, Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên sắc mặt anh không được vui lắm.


"Trần Tử Huyên..." Anh đối diện với ánh mắt chột dạ của cô, hung hăng lẩm nhẩm tên cô, tức giận cắn răng cảnh cáo: "Cô tốt nhất an phận một chút cho tôi!"


Cô không dám phản bác bởi vì anh đã đổi thay cô một cái nồi này rồi.


Nguyễn Chi Vũ cũng sầm mặt bỏ đi, chỉ còn lại Trần Tử Huyên bị cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả điểm tâm bác Phương cũng bừng lên cho cô, còn không quên nhắc nhở.


"Cậu chủ nói bắt đầu từ hôm nay, trước mười giờ tôi phải trở về phòng ngủ, đi ra ngoài phải gọi điện thoại trước cho cậu ấy..." Bác Phương nói phân nửa đột nhiên lại cười lên.


"Đúng rồi, ông chủ bảo tôi hỏi cô, tay nghề khi xuống bếp của cậu chủ Chi Vũ nhà chúng ta thế nào?"


Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngẩn ra, có chút giật mình.


Ông cụ chưa từng ăn đồ Nguyễn Chi Vũ nấu sao?


Thật ra thì nguyên văn lời của ông cụ Nguyễn là đồ ăn nghiệt chướng kia nấu có thể cho vào miệng sao, nhất định là rất khó ăn! Không sai, ông ấy chưa từng được nếm thử.


Ông cụ Nguyễn rất khó chịu, đôi mắt già nua trừng lên một cái lạnh lùng dò xét vị bác sĩ trước mặt: "Nghiệt chướng kia còn có chuyện gì giấu giếm tôi không?"


Bác sĩ thật sự vô tội, có chút khó xử mở miệng nói: "Cô chủ, bây giờ không nên để cô ấy quá mệt nhọc..."


"Thật sự cho là tôi không biết video Trần Tử Huyên nhảy sông ở thành phố C hay sao?"


Sắc mặt ông cụ Nguyễn càng tệ hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sợ tôi mắng nó, còn hơn nửa đêm làm bữa khuya cho nó!" Tại sao chưa từng nấu một tô mì cho ông!


Ông cụ Nguyễn bởi vì chưa ăn được một tô mì của cháu trai mà canh cánh trong trong mấy ngày, ngay cả Nguyễn Ngọc Hoàn tới chúc tết cũng cảm giác được ông cụ đang tức giận, hỏi thăm thì mới biết chuyện Trần Tử Huyên thiếu chút nữa đã sanh non.


Mà sau khi ông lão phát uy, Nguyễn Chi Vũ đã về nhà rất đúng giờ, Trần Tử Huyên luôn cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình có chút u ám.


Tay phải anh cầm một chiếc điện thoại di động dành cho phái nữ, nhìn thấy điện thoại được gửi tới một tin nhắn mới, sắc mặt Nguyễn Chí Vũ khó coi.


[Tử Huyên, gần đây thân thể cô thể nào, tôi rất lo lắng cho cô, có thể trả lời tôi được không?


...Là người em họ Triệu Dịch Kiệt kia của anh gửi tới.


Trần Tử Huyên bởi vì sợ anh nên rúc trên chiếc ghế sa lon nhỏ bên kia xem ti vi, không dám nhìn thẳng, ngón tay Nguyễn Chi Vũ khẽ ấn mấy cái trực tiếp xóa tin nhắn kia đi.


Anh xoay người xách túi công văn đi tới thư phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom