Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Quin Alice thức tời sáng nên đến tối mới lờ mờ dậy, cô đúng là ngược ngạo.
Cô tìm kiếm túi xách rồi cười nhạt: "Mình quên mất.." Hôm qua cô đã để
bên chỗ Mạc Dương Minh..
Cô mở cửa định kêu anh cho mình đi vào lấy đồ, thế nhưng trước cửa
lại là cả đống đồ ngày hôm qua cô mua.. thiếu một cái túi xách.. đó là
cái túi chứa đồ vật dụng và điện thoại của cô. Cô mang giày vào lật đật
chạy đến phòng ngày hôm qua.
Tiếng rên rỉ của một cô gái truyền ra ngoài, Quin Alice xiết chặt tay hơn. Cô ấn chuông cửa, một hồi sau Mạc Dương Minh một thân không quần
áo chỉ choàng cái khăn tắm ở phần "cậu bé" của mình mà thôi, anh bình
tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Không phải trả đồ cho cô rồi sao?"
"Thiếu.. tôi cần lấy lại túi xách màu đen." Quin Alice không thoải mái nói.
"Vậy tự vào lấy đi." Anh thần sắc không thay đổi, thêm vào đó là có một sự khinh bỉ của anh nhìn cô.
Cô gái trẻ không mặc quần áo chỉ choàng một lớp khăn mỏng, cô ôm Mạc
Dương Minh từ phía sau lưng: "Mạc thiếu, đây là ai thế anh?" Anh vẫn để
cho cô gái này ôm, anh quay đầu nâng cằm của cô gái lên nói: "Cô ta
không xứng đáng để em biết đâu, cưng à."
Quin Alice phát tởm vì người đàn ông này, lần đầu lại cho một người
như thế này đúng là ngu ngốc thật.. ngu đến mức không dám ngẩng đầu: "Cứ việc tiếp tục, tránh ra để tôi vào lấy đồ!" Mái tóc ngắn của cô, cô vén lên.. một cái kẹp cài lên mái của mình, cô lướt qua anh như không thấy
gì tiến vào bên trong phòng.
Anh quát: "Người phụ nữ chó chết!"
Chửi.. chửi cho đã vào! Thích thì cứ chửi đi, trên giường là hai cái
bcs đã được xài qua cả đống nòng nọc của họ Mạc bên trong.. cô như bị
đâm hỏng con mắt, bản thân cô chưa từng làm việc đó với ai ngoài hắn..
chỉ là không nhớ nỗi cảm giác đó.
Cái giỏ xách đặt trên ghế sô pha, cô cầm lấy đeo lên liền mở ra, huh số lạ?
Mạc Dương Minh khoanh tay nhìn cô gái mắt xanh ngọc, trông thì thuần
khiết thế mà lại chẳng ra gì.. thấy anh ở bên người khác vậy mà người
phụ nữ này một chút lay động cũng không có, anh phát điên lên.. là anh
cố tình cho cô thấy hai cái bcs đó.. vậy mà cũng chẳng nói dù chỉ một
lời.
Quin Alice bật điện thoại lên gọi lại cho số đó: "Alo, ai vậy?" Tiếng đàn ông vang ở bên điện thoại của cô, tự nhiên sao điện thoại đột nhiên lại bên loa ngoài: "Alice của anh!" Cô bất tri bất giác, giật cái mình, anh nào.. anh nào ba? Mình từ khi nào đã là của ai?
Cô tắt loa ngoài, kề vào lỗ tai.. mang trên mình một đôi gót đi từ từ ra ngoài: "Khách sạn La Tinh chứ gì, biết rồi nói mãi!". Mạc Dương Minh đi theo sau cô.
Giọng của cô không kiên nhẫn: "Biết rồi mà anh Joyce của tôi ơi, tôi đến liền bây giờ."
Anh hung tợn, liền cầm lấy điện thoại quăng xuống đất bể hết cả, cô
la: "Anh điên hả! Điện thoại của tôi!" Anh liền kéo cô vào bên trong,
đẩy người phụ nữ kia ra ngoài: "Mạc thiếu sao lại đuổi em!"
"Mau cút đi! Đồ tôi xài một lần không xài lần hai!"
Anh ép sát cô vào tường, thân hình choàng một cái áo tắm: "Cô lại đi
gặp Joyce Hiddleston đó?" Cô không chối bỏ, trả lời thật: "Ừ."
"Cô thèm khát đến vậy?" Anh trừng mắt, nhìn anh càng ngày càng đáng
sợ.. anh bóp cổ của cô, cô không thể nỗi lấy tay đánh tay đang bóp cổ
mình.. cô không nói ra hơi, chỉ biết khóc, đáng sợ quá.. mình chưa từng
thấy ai đáng sợ như thế! Mặt cô hoảng hốt nhìn anh, vẻ mặt hồng hào mà
bị anh làm cho tái đi..
Anh thả lỏng tay của cô ra, cô ho sặc sụa.. anh định vuốt lưng cho cô vậy mà cô đẩy anh ra, giọng khô khan thét lớn: "Biến đi!" Cô nhìn anh.. một loại ghê tởm và sợ hãi, chỉ có nhiêu đó.. không có chút tình cảm
nào, tại sao.. bạn bè của cô đều có người đàn ông yêu thương nâng như
nâng trứng, còn cô lại bi ai đến vậy.
Cuộc đời của cô đã bị Mạc Dương Minh đảo lộn hết mọi thứ, anh nắm lấy tóc của cô: "Đau quá! Bỏ ra!" Anh quăng cô mạnh bạo xuống giường, xé
toạch đồ ra: "Không cần kiếm Joyce Hiddleston, tôi thõa mãn cô!"
Bước dạo đầu.. người ta nói đều là cảm xúc dâng trào, toàn thân của
cô đau đớn vì anh.. anh như xé thân hình nhỏ của cô từng chút từng chút
một. Anh cúi đầu vào bầu ngực của cô, cô chạm vào mặt của anh, hôn lên
môi của anh. Anh vui vẻ vài phần liền hôn lại, hai người thở dốc: "Làm
ơn.. buông tha cho tôi đi! Tôi sẽ kiện anh đó!" Cô cầu xin anh..
Bản thân đối diện với người này lại không có sức lực chống cự nữa..
anh nắm lấy tóc của giật mạnh: "Không bao giờ! Cô có ngon thì kiện tôi!
Cô chơi lại luật sư của tôi sao? Hay cô lấy thân mua chuộc luật sư tôi?" Cô khóc lã chã: "Xin lỗi, tôi không dám nữa.. không dám nữa, anh buông
tha cho tôi đi, anh thiếu gì người để vui vẻ cùng.." Cô sợ anh, sợ lắm!
"Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô công chúa, nếu tin tức đăng công
chúa nước Anh lại đi quan hệ với tôi thì sao nhỉ? Dơ bẩn!" Anh nhấn mạnh từng chữ cười bi đểu.
"Kelvin, cứu em.. cứu em với!" Quin Alice thảm thương kêu gọi tên Kelvin, giọng của cô nức nở lại run run.
Anh nghiến răng xé tất cả đồ trên người cô, không dạo đầu nữa.. anh
liền chạm đến "cô bé" của cô: "Đồ phụ nữ rẻ rách! Miệng thì không mà
thân thể của cô thật thà đấy!" Anh giơ tay lên, chính là cô "ướt" vì
hắn? Cô không tin, cô lắc đầu chống cự.
Anh "đẩy" vào bên trong không ngừng nghỉ, cô la: "Đau! Dừng lại đi, mau dừng lại đi!" Cô đến đây là sai lầm, sai lầm..
Mặc cho cô van xin anh, cô ngất đi nhưng anh vẫn làm tiếp tục.. cô
chợp mắt nhưng nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, miệng thì cắn chặt
đến chảy máu.
Anh liếm vết máu trên môi của cô, tay nắm chặt tay của cô để lên vết
hôn khắp người cô: "Quả nhiên không còn trong trắng! Tỏ ra vẻ thanh cao
gì chứ!" Anh dồn hết sự tức giận vào bên trong cô, sau đó liền "bắn"
vào.. anh không mang bao.. anh muốn cô mang thai con anh!
Sau khi xong anh ngồi trên giường quăng cọc tiền vào mặt cô, cọc tiền rơi rớt chất đầy trên giường: "Nếu có thai thì giữ lại, cô sinh xong
tôi sẽ tự nuôi con! Tôi cấm cô uống thuốc tránh thai." Anh nằm xuống bên cạnh và ôm lấy người cô hít mùi hương của cô.
Quin Alice không chống cự mặc cho anh muốn làm gì, cô xiết chặt cái
mền, là một công chúa.. là một niềm kiêu hãnh thế nhưng bây giờ không
ngóc đầu lên nỗi, mình đau quá.. lần thứ hai.. lần đầu mình không cảm
thấy đau đớn đến như vậy! Cô rơm rớm nước mắt, anh đắp chăn cho cô..
thân thể liền co người lại, cô ôm bản thân.. đau.. thật sự rất đau..
Mạc Dương Minh biết cô cần một mình, anh hận chính mình, anh chỉ muốn cô thuộc về mình.. từ khi nào anh đã ích kỷ đến vậy, anh đứng dậy đi
vào bên trong phòng tắm... tiếng nước từ bên trong truyền ra.
Quin Alice muốn đi về nhưng không được, toàn thân cô ê ẩm.. cô không
đi được! Cô muốn thoát khỏi đây, cô mơ màng toàn thân bất lực. Lúc trước nhìn thấy anh cô lại cảm thấy vui vẻ mà bây giờ đáng sợ quá.. rốt cuộc
tôi đã làm gì anh? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ông trời ơi.. con đã tạo nghiệp gì bây giờ con phải chịu đựng như vậy..
Ba lần bị chạm vào người mà không có lần nào là cô đồng ý.. mình sống làm gì chứ!? Mình cũng là con gái, nhưng lại sống trong cái cảnh hèn hạ này.. cô muốn quay về nhà.. về nước Anh.
Cô tìm kiếm túi xách rồi cười nhạt: "Mình quên mất.." Hôm qua cô đã để
bên chỗ Mạc Dương Minh..
Cô mở cửa định kêu anh cho mình đi vào lấy đồ, thế nhưng trước cửa
lại là cả đống đồ ngày hôm qua cô mua.. thiếu một cái túi xách.. đó là
cái túi chứa đồ vật dụng và điện thoại của cô. Cô mang giày vào lật đật
chạy đến phòng ngày hôm qua.
Tiếng rên rỉ của một cô gái truyền ra ngoài, Quin Alice xiết chặt tay hơn. Cô ấn chuông cửa, một hồi sau Mạc Dương Minh một thân không quần
áo chỉ choàng cái khăn tắm ở phần "cậu bé" của mình mà thôi, anh bình
tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Không phải trả đồ cho cô rồi sao?"
"Thiếu.. tôi cần lấy lại túi xách màu đen." Quin Alice không thoải mái nói.
"Vậy tự vào lấy đi." Anh thần sắc không thay đổi, thêm vào đó là có một sự khinh bỉ của anh nhìn cô.
Cô gái trẻ không mặc quần áo chỉ choàng một lớp khăn mỏng, cô ôm Mạc
Dương Minh từ phía sau lưng: "Mạc thiếu, đây là ai thế anh?" Anh vẫn để
cho cô gái này ôm, anh quay đầu nâng cằm của cô gái lên nói: "Cô ta
không xứng đáng để em biết đâu, cưng à."
Quin Alice phát tởm vì người đàn ông này, lần đầu lại cho một người
như thế này đúng là ngu ngốc thật.. ngu đến mức không dám ngẩng đầu: "Cứ việc tiếp tục, tránh ra để tôi vào lấy đồ!" Mái tóc ngắn của cô, cô vén lên.. một cái kẹp cài lên mái của mình, cô lướt qua anh như không thấy
gì tiến vào bên trong phòng.
Anh quát: "Người phụ nữ chó chết!"
Chửi.. chửi cho đã vào! Thích thì cứ chửi đi, trên giường là hai cái
bcs đã được xài qua cả đống nòng nọc của họ Mạc bên trong.. cô như bị
đâm hỏng con mắt, bản thân cô chưa từng làm việc đó với ai ngoài hắn..
chỉ là không nhớ nỗi cảm giác đó.
Cái giỏ xách đặt trên ghế sô pha, cô cầm lấy đeo lên liền mở ra, huh số lạ?
Mạc Dương Minh khoanh tay nhìn cô gái mắt xanh ngọc, trông thì thuần
khiết thế mà lại chẳng ra gì.. thấy anh ở bên người khác vậy mà người
phụ nữ này một chút lay động cũng không có, anh phát điên lên.. là anh
cố tình cho cô thấy hai cái bcs đó.. vậy mà cũng chẳng nói dù chỉ một
lời.
Quin Alice bật điện thoại lên gọi lại cho số đó: "Alo, ai vậy?" Tiếng đàn ông vang ở bên điện thoại của cô, tự nhiên sao điện thoại đột nhiên lại bên loa ngoài: "Alice của anh!" Cô bất tri bất giác, giật cái mình, anh nào.. anh nào ba? Mình từ khi nào đã là của ai?
Cô tắt loa ngoài, kề vào lỗ tai.. mang trên mình một đôi gót đi từ từ ra ngoài: "Khách sạn La Tinh chứ gì, biết rồi nói mãi!". Mạc Dương Minh đi theo sau cô.
Giọng của cô không kiên nhẫn: "Biết rồi mà anh Joyce của tôi ơi, tôi đến liền bây giờ."
Anh hung tợn, liền cầm lấy điện thoại quăng xuống đất bể hết cả, cô
la: "Anh điên hả! Điện thoại của tôi!" Anh liền kéo cô vào bên trong,
đẩy người phụ nữ kia ra ngoài: "Mạc thiếu sao lại đuổi em!"
"Mau cút đi! Đồ tôi xài một lần không xài lần hai!"
Anh ép sát cô vào tường, thân hình choàng một cái áo tắm: "Cô lại đi
gặp Joyce Hiddleston đó?" Cô không chối bỏ, trả lời thật: "Ừ."
"Cô thèm khát đến vậy?" Anh trừng mắt, nhìn anh càng ngày càng đáng
sợ.. anh bóp cổ của cô, cô không thể nỗi lấy tay đánh tay đang bóp cổ
mình.. cô không nói ra hơi, chỉ biết khóc, đáng sợ quá.. mình chưa từng
thấy ai đáng sợ như thế! Mặt cô hoảng hốt nhìn anh, vẻ mặt hồng hào mà
bị anh làm cho tái đi..
Anh thả lỏng tay của cô ra, cô ho sặc sụa.. anh định vuốt lưng cho cô vậy mà cô đẩy anh ra, giọng khô khan thét lớn: "Biến đi!" Cô nhìn anh.. một loại ghê tởm và sợ hãi, chỉ có nhiêu đó.. không có chút tình cảm
nào, tại sao.. bạn bè của cô đều có người đàn ông yêu thương nâng như
nâng trứng, còn cô lại bi ai đến vậy.
Cuộc đời của cô đã bị Mạc Dương Minh đảo lộn hết mọi thứ, anh nắm lấy tóc của cô: "Đau quá! Bỏ ra!" Anh quăng cô mạnh bạo xuống giường, xé
toạch đồ ra: "Không cần kiếm Joyce Hiddleston, tôi thõa mãn cô!"
Bước dạo đầu.. người ta nói đều là cảm xúc dâng trào, toàn thân của
cô đau đớn vì anh.. anh như xé thân hình nhỏ của cô từng chút từng chút
một. Anh cúi đầu vào bầu ngực của cô, cô chạm vào mặt của anh, hôn lên
môi của anh. Anh vui vẻ vài phần liền hôn lại, hai người thở dốc: "Làm
ơn.. buông tha cho tôi đi! Tôi sẽ kiện anh đó!" Cô cầu xin anh..
Bản thân đối diện với người này lại không có sức lực chống cự nữa..
anh nắm lấy tóc của giật mạnh: "Không bao giờ! Cô có ngon thì kiện tôi!
Cô chơi lại luật sư của tôi sao? Hay cô lấy thân mua chuộc luật sư tôi?" Cô khóc lã chã: "Xin lỗi, tôi không dám nữa.. không dám nữa, anh buông
tha cho tôi đi, anh thiếu gì người để vui vẻ cùng.." Cô sợ anh, sợ lắm!
"Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô công chúa, nếu tin tức đăng công
chúa nước Anh lại đi quan hệ với tôi thì sao nhỉ? Dơ bẩn!" Anh nhấn mạnh từng chữ cười bi đểu.
"Kelvin, cứu em.. cứu em với!" Quin Alice thảm thương kêu gọi tên Kelvin, giọng của cô nức nở lại run run.
Anh nghiến răng xé tất cả đồ trên người cô, không dạo đầu nữa.. anh
liền chạm đến "cô bé" của cô: "Đồ phụ nữ rẻ rách! Miệng thì không mà
thân thể của cô thật thà đấy!" Anh giơ tay lên, chính là cô "ướt" vì
hắn? Cô không tin, cô lắc đầu chống cự.
Anh "đẩy" vào bên trong không ngừng nghỉ, cô la: "Đau! Dừng lại đi, mau dừng lại đi!" Cô đến đây là sai lầm, sai lầm..
Mặc cho cô van xin anh, cô ngất đi nhưng anh vẫn làm tiếp tục.. cô
chợp mắt nhưng nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, miệng thì cắn chặt
đến chảy máu.
Anh liếm vết máu trên môi của cô, tay nắm chặt tay của cô để lên vết
hôn khắp người cô: "Quả nhiên không còn trong trắng! Tỏ ra vẻ thanh cao
gì chứ!" Anh dồn hết sự tức giận vào bên trong cô, sau đó liền "bắn"
vào.. anh không mang bao.. anh muốn cô mang thai con anh!
Sau khi xong anh ngồi trên giường quăng cọc tiền vào mặt cô, cọc tiền rơi rớt chất đầy trên giường: "Nếu có thai thì giữ lại, cô sinh xong
tôi sẽ tự nuôi con! Tôi cấm cô uống thuốc tránh thai." Anh nằm xuống bên cạnh và ôm lấy người cô hít mùi hương của cô.
Quin Alice không chống cự mặc cho anh muốn làm gì, cô xiết chặt cái
mền, là một công chúa.. là một niềm kiêu hãnh thế nhưng bây giờ không
ngóc đầu lên nỗi, mình đau quá.. lần thứ hai.. lần đầu mình không cảm
thấy đau đớn đến như vậy! Cô rơm rớm nước mắt, anh đắp chăn cho cô..
thân thể liền co người lại, cô ôm bản thân.. đau.. thật sự rất đau..
Mạc Dương Minh biết cô cần một mình, anh hận chính mình, anh chỉ muốn cô thuộc về mình.. từ khi nào anh đã ích kỷ đến vậy, anh đứng dậy đi
vào bên trong phòng tắm... tiếng nước từ bên trong truyền ra.
Quin Alice muốn đi về nhưng không được, toàn thân cô ê ẩm.. cô không
đi được! Cô muốn thoát khỏi đây, cô mơ màng toàn thân bất lực. Lúc trước nhìn thấy anh cô lại cảm thấy vui vẻ mà bây giờ đáng sợ quá.. rốt cuộc
tôi đã làm gì anh? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ông trời ơi.. con đã tạo nghiệp gì bây giờ con phải chịu đựng như vậy..
Ba lần bị chạm vào người mà không có lần nào là cô đồng ý.. mình sống làm gì chứ!? Mình cũng là con gái, nhưng lại sống trong cái cảnh hèn hạ này.. cô muốn quay về nhà.. về nước Anh.
Bình luận facebook