Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây - Chương 193
Sau đó không có xe nào dừng lại nữa, mắt thấy thời gian càng ngày càng trễ, Diệp Lâm thực sự luống cuống.
“Nhất Phàm, cậu nhìn người phụ nữ kia, có phải là người phụ nữ đến yến tiệc vừa nãy?” Liễu Tự từ xa nhìn thấy bên đường có một người phụ nữ đang vấy tay đón anh ta dừng xe, theo khoảng cách ngày càng gần thì anh ta mới nhìn rõ mặt của cô.
Ninh Nhất Phàm ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại, nghe Liễu Tự nói vậy thì anh ta liền mở mắt, tâm mắt xuyên qua cửa thủy tỉnh rơi xuống người của người phụ nữ.
Anh ta tập tung, khẽ động môi, tiếng nói trầm thấp mà vô tình: “Không cần để ý, lái qua đi”
Liễu Tự gật đầu, muốn nói lại thôi, thông qua gương chiếu xuống băng ghế sau nhìn Ninh Nhất Phàm rồi thu lại tâm mắt, anh ta cũng không nên nói gì cả, nhấc chân đặt lên chân ga, chuẩn bị tăng tốc rời đi.
Chỉ là…
Một cái bóng đen xuất hiện trước xe anh ta.
“Ki Mặt đất ma sát với lốp xe tạo ra tiếng vang chói tai.
Liêu Tự nặng nề thở hắt ra, mở cửa số quát lớn: “Cô không muốn sống nữa có phải không?”
Nếu vừa nãy không phải xe mới tăng tốc thì giờ phút này e là người phụ nữ này cũng đã mất mạng.
Diệp Lâm nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới xe mà mình ngăn lại chính là xe của Liễu Tự, cô vui mừng: “Tiên sinh, anh có thể chở tôi đi một đoạn đường không, cầu xin anh, con của tôi ở nhà đang sốt cao, chở tôi đưa con bé đi bệnh viện”
Cô còn chưa nói xong thì đã khóc không thành tiếng. Mấy năm nay, cô rất ít khi khóc bởi vì cô không muốn để Diệp Minh Tuyền lo lắng, bởi vì bên người không có người đàn ông để ý cô có rơi lệ hay không.
Xã hội này, mọi người đều quá bận rộn, nếu không phải thật lòng để tâm thì ai sẽ vì mình rơi nước mắt mà đau lòng chứ? Nếu không ai đau lòng thì khóc cho ai xem chứ? Nhưng không nay, ở trước mặt Ninh Nhất Phàm, tất cả sự kiên cường của cô đều đã tan rã.
Ninh Nhất Phàm ngồi ghế sau khẽ chau mày, họ nhẹ m: g.
Liễu Tự xin lỗi rồi lắc läc đầu với Diệp Lâm, bên này khởi động xe chuẩn bị đi.
Tim Diệp Lâm chợt lạnh, cô biết ý của Ninh Nhất Phàm, không để ý cô nữa.
Không khỏi trong lòng vừa vui vừa buồn, vui là Ninh Nhất Phàm không bị sắc đẹp câu dẫn, cho dù Diệp Lâm cô lớn lên dáng vẻ như thế nào? Buồn là người phát sốt chính là con gái của anh ta nhưng cái gì cô cũng không thể nói.
Mắt thấy xe bắt đầu tăng tốc, cô quýnh lên, nhắm mắt liền thốt lên: “Tôi… tôi chính năm trước từng sinh con”
Xe lại thẳng gấp lần nữa.
Cửa kính thủy tỉnh phía sau dần hạ xuống, gương mặt quen thuộc của Ninh Nhất Phàm lại xuất hiện trước mặt cô, vẫn suất khí bức người như trước, vẫn quen thuộc như vậy, lại vô cùng lạnh lếo, vô cùng xa lạ.
“Cô nói rõ ràng lời cô vừa nói” Thanh âm không mang theo cảm tình phát ra từ miệng anh ta.
Diệp Lâm cần môi dưới, quay đầu nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi có thể nói rõ cho anh biết nhưng anh phải đưa tôi về trước”
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm Ninh Nhất Phàm có đồng ý hay không.
Bên này, mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
“Phiền anh mai đi..” Cô nói địa chỉ nhà của bản thân ra.
Liễu Tự nhìn không được mà liếc liếc Ninh Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, cậu nhìn người phụ nữ kia, có phải là người phụ nữ đến yến tiệc vừa nãy?” Liễu Tự từ xa nhìn thấy bên đường có một người phụ nữ đang vấy tay đón anh ta dừng xe, theo khoảng cách ngày càng gần thì anh ta mới nhìn rõ mặt của cô.
Ninh Nhất Phàm ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại, nghe Liễu Tự nói vậy thì anh ta liền mở mắt, tâm mắt xuyên qua cửa thủy tỉnh rơi xuống người của người phụ nữ.
Anh ta tập tung, khẽ động môi, tiếng nói trầm thấp mà vô tình: “Không cần để ý, lái qua đi”
Liễu Tự gật đầu, muốn nói lại thôi, thông qua gương chiếu xuống băng ghế sau nhìn Ninh Nhất Phàm rồi thu lại tâm mắt, anh ta cũng không nên nói gì cả, nhấc chân đặt lên chân ga, chuẩn bị tăng tốc rời đi.
Chỉ là…
Một cái bóng đen xuất hiện trước xe anh ta.
“Ki Mặt đất ma sát với lốp xe tạo ra tiếng vang chói tai.
Liêu Tự nặng nề thở hắt ra, mở cửa số quát lớn: “Cô không muốn sống nữa có phải không?”
Nếu vừa nãy không phải xe mới tăng tốc thì giờ phút này e là người phụ nữ này cũng đã mất mạng.
Diệp Lâm nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới xe mà mình ngăn lại chính là xe của Liễu Tự, cô vui mừng: “Tiên sinh, anh có thể chở tôi đi một đoạn đường không, cầu xin anh, con của tôi ở nhà đang sốt cao, chở tôi đưa con bé đi bệnh viện”
Cô còn chưa nói xong thì đã khóc không thành tiếng. Mấy năm nay, cô rất ít khi khóc bởi vì cô không muốn để Diệp Minh Tuyền lo lắng, bởi vì bên người không có người đàn ông để ý cô có rơi lệ hay không.
Xã hội này, mọi người đều quá bận rộn, nếu không phải thật lòng để tâm thì ai sẽ vì mình rơi nước mắt mà đau lòng chứ? Nếu không ai đau lòng thì khóc cho ai xem chứ? Nhưng không nay, ở trước mặt Ninh Nhất Phàm, tất cả sự kiên cường của cô đều đã tan rã.
Ninh Nhất Phàm ngồi ghế sau khẽ chau mày, họ nhẹ m: g.
Liễu Tự xin lỗi rồi lắc läc đầu với Diệp Lâm, bên này khởi động xe chuẩn bị đi.
Tim Diệp Lâm chợt lạnh, cô biết ý của Ninh Nhất Phàm, không để ý cô nữa.
Không khỏi trong lòng vừa vui vừa buồn, vui là Ninh Nhất Phàm không bị sắc đẹp câu dẫn, cho dù Diệp Lâm cô lớn lên dáng vẻ như thế nào? Buồn là người phát sốt chính là con gái của anh ta nhưng cái gì cô cũng không thể nói.
Mắt thấy xe bắt đầu tăng tốc, cô quýnh lên, nhắm mắt liền thốt lên: “Tôi… tôi chính năm trước từng sinh con”
Xe lại thẳng gấp lần nữa.
Cửa kính thủy tỉnh phía sau dần hạ xuống, gương mặt quen thuộc của Ninh Nhất Phàm lại xuất hiện trước mặt cô, vẫn suất khí bức người như trước, vẫn quen thuộc như vậy, lại vô cùng lạnh lếo, vô cùng xa lạ.
“Cô nói rõ ràng lời cô vừa nói” Thanh âm không mang theo cảm tình phát ra từ miệng anh ta.
Diệp Lâm cần môi dưới, quay đầu nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi có thể nói rõ cho anh biết nhưng anh phải đưa tôi về trước”
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm Ninh Nhất Phàm có đồng ý hay không.
Bên này, mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
“Phiền anh mai đi..” Cô nói địa chỉ nhà của bản thân ra.
Liễu Tự nhìn không được mà liếc liếc Ninh Nhất Phàm.
Bình luận facebook