Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây - Chương 195
Nhìn bóng lưng kia dần đi khuất vào cửa bệnh viện, Ninh Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Liễu Tự, nhíu mày: “Giọng nói của cô ấy… cậu có cảm thấy quen thuộc không?”
Giọng nói vừa rồi khi người phụ nữ này tức giận với giọng nói của Thẩm Ngọc Lan khi tức giận, thật sự rất giống nhau.
Liễu Tự võ vai anh: “Cô ấy đã chết rồi”
Chỉ một câu nói, Ninh Nhất Phàm như rơi xuống vực sâu Bác sĩ kiểm tra đứa bé một chút, sau đó nhét một viên thuốc vào hậu môn của Diệp Minh Tuyền, rồi dùng tiếng Anh dặn dò Diệp Lâm hồi lâu.
Mấy năm nay cô cố gắng học tiếng Anh, nếu là đối thoại hàng ngày ‘thì cũng không thành vấn đề, nhưng bác sĩ dùng thuật ngữ chuyên ngành, cô cảm thấy bối rối.
Cô cau mày, nói tiếng Anh với bác sĩ, nói rằng tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhờ bà ấy ghi chép lại.
“Thái độ của nữ bác sĩ rất tốt, lấy ra một tờ giấy liên tục viết mấy trang liền, đưa cho cô, gật đầu với cô, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh.
Nửa giờ sau, Diệp Minh Tuyền thật sự đã hạ sốt, cũng không còn run nữa, trong lúc chờ đợi, cô đã ngủ thiếp đi, cô bé nằm trong lòng cô, rất ngoan ngoãn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lâm ôm chặt cô bé vào lòng, cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, khuôn mặt này thật sự rất giống Ninh Nhất Phàm: “Minh Tuyền, người đàn ông vừa rồi chính là ba của con, tên là Ninh Nhất Phàm”
Nói xong, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười nhạt.
Đôi khi, cô cũng rất cảm kích ông trời đối đãi, khi mất đi Ninh Nhất Phàm, lại đưa cho cô Diệp Minh Tuyền, chí ít thì sinh mạng của cô cũng còn có nguồn sống.
Ninh Nhất Phàm… đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, ôm Diệp Minh Tuyền đứng dậy, từ cửa sổ phòng cấp cứu nhìn ra cửa bệnh viện, chiếc xe màu đen còn chưa rời đi, đèn trước sau đều sáng lên, rõ ràng bọn họ vẫn còn ở đây.
Cô vô cùng sửng sốt, nghĩ đến những lời mình nói trước khi lên xe, cô không khỏi lui về phía sau vài bước.
Liễu Tự và Ninh Nhất Phàm ở trong xe đợi rất lâu, cũng không thấy Diệp Lâm đi ra, Liễu Tự liền chạy vào phòng cấp cứu hỏi.
“Đi ra từ đó rồi” Có một tình nguyện viên là người Trung Quốc, nghe Liễu Tự hỏi, chỉ vào một lối ra khác của khoa cấp cứu.
“Người đâu?” Thấy Liễu Tự đi ra một mình, Ninh Nhất Phàm mở miệng hỏi.
Liễu Tự đập vào vô lăng, xe phát ra một tiếng “bíp” chói tai: “Chạy rồi…
Ninh Nhất Phàm lại quay đầu nhìn bệnh viện đăng trước, khóe miệng nhếch lên, dám đùa giỡn anh, ừm, lá gan cũng không nhỏ.
Diệp Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng, đám người Ninh Nhất Phàm lại tìm được công ty của cô.
Buổi sáng cô vừa đến công ty, Ngũ Vịnh Thi nhìn thấy cô tới thì vội vàng ra đón.
“Tổng giám đốc Diệp, sao bây giờ cô mới tới?”
Diệp Lâm ngẩn người, thấy sắc mặt cô có chút thay đổi, không khỏi lên tiếng hỏi: “Sắc mặt của cô không được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngũ Vịnh Thi lớn hơn cô mười tuổi, trước kia cũng làm việc ở công ty ngang hàng, năng lực rất cao, chưa kết hôn, cho nên rất nhiệt tình với công việc, là Sở Tịnh Khuynh tốn rất nhiều công sức mới giúp cô mời qua.
Mấy năm nay, giúp cô rất nhiều việc, làm việc cũng trầm ổn.
Điều gì lại có thể khiến cô ấy hoảng sợ như vậy? Cô không khỏi có cảm giác bất an.
Giọng nói vừa rồi khi người phụ nữ này tức giận với giọng nói của Thẩm Ngọc Lan khi tức giận, thật sự rất giống nhau.
Liễu Tự võ vai anh: “Cô ấy đã chết rồi”
Chỉ một câu nói, Ninh Nhất Phàm như rơi xuống vực sâu Bác sĩ kiểm tra đứa bé một chút, sau đó nhét một viên thuốc vào hậu môn của Diệp Minh Tuyền, rồi dùng tiếng Anh dặn dò Diệp Lâm hồi lâu.
Mấy năm nay cô cố gắng học tiếng Anh, nếu là đối thoại hàng ngày ‘thì cũng không thành vấn đề, nhưng bác sĩ dùng thuật ngữ chuyên ngành, cô cảm thấy bối rối.
Cô cau mày, nói tiếng Anh với bác sĩ, nói rằng tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhờ bà ấy ghi chép lại.
“Thái độ của nữ bác sĩ rất tốt, lấy ra một tờ giấy liên tục viết mấy trang liền, đưa cho cô, gật đầu với cô, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh.
Nửa giờ sau, Diệp Minh Tuyền thật sự đã hạ sốt, cũng không còn run nữa, trong lúc chờ đợi, cô đã ngủ thiếp đi, cô bé nằm trong lòng cô, rất ngoan ngoãn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lâm ôm chặt cô bé vào lòng, cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, khuôn mặt này thật sự rất giống Ninh Nhất Phàm: “Minh Tuyền, người đàn ông vừa rồi chính là ba của con, tên là Ninh Nhất Phàm”
Nói xong, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười nhạt.
Đôi khi, cô cũng rất cảm kích ông trời đối đãi, khi mất đi Ninh Nhất Phàm, lại đưa cho cô Diệp Minh Tuyền, chí ít thì sinh mạng của cô cũng còn có nguồn sống.
Ninh Nhất Phàm… đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, ôm Diệp Minh Tuyền đứng dậy, từ cửa sổ phòng cấp cứu nhìn ra cửa bệnh viện, chiếc xe màu đen còn chưa rời đi, đèn trước sau đều sáng lên, rõ ràng bọn họ vẫn còn ở đây.
Cô vô cùng sửng sốt, nghĩ đến những lời mình nói trước khi lên xe, cô không khỏi lui về phía sau vài bước.
Liễu Tự và Ninh Nhất Phàm ở trong xe đợi rất lâu, cũng không thấy Diệp Lâm đi ra, Liễu Tự liền chạy vào phòng cấp cứu hỏi.
“Đi ra từ đó rồi” Có một tình nguyện viên là người Trung Quốc, nghe Liễu Tự hỏi, chỉ vào một lối ra khác của khoa cấp cứu.
“Người đâu?” Thấy Liễu Tự đi ra một mình, Ninh Nhất Phàm mở miệng hỏi.
Liễu Tự đập vào vô lăng, xe phát ra một tiếng “bíp” chói tai: “Chạy rồi…
Ninh Nhất Phàm lại quay đầu nhìn bệnh viện đăng trước, khóe miệng nhếch lên, dám đùa giỡn anh, ừm, lá gan cũng không nhỏ.
Diệp Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng, đám người Ninh Nhất Phàm lại tìm được công ty của cô.
Buổi sáng cô vừa đến công ty, Ngũ Vịnh Thi nhìn thấy cô tới thì vội vàng ra đón.
“Tổng giám đốc Diệp, sao bây giờ cô mới tới?”
Diệp Lâm ngẩn người, thấy sắc mặt cô có chút thay đổi, không khỏi lên tiếng hỏi: “Sắc mặt của cô không được tốt lắm, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngũ Vịnh Thi lớn hơn cô mười tuổi, trước kia cũng làm việc ở công ty ngang hàng, năng lực rất cao, chưa kết hôn, cho nên rất nhiệt tình với công việc, là Sở Tịnh Khuynh tốn rất nhiều công sức mới giúp cô mời qua.
Mấy năm nay, giúp cô rất nhiều việc, làm việc cũng trầm ổn.
Điều gì lại có thể khiến cô ấy hoảng sợ như vậy? Cô không khỏi có cảm giác bất an.
Bình luận facebook