Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Chương 213
Diệp Lâm cúi đầu rồi lại mím môi, ký ức của cô như hợp lại thành sông, trong lòng cô từ lâu đã không còn cách nào để bình tĩnh được nữa rồi.
Dẫn ra ngoài à? Cả đời cô, liệu sẽ có được cơ hội đó sao?
“Về thôi!” Diệp Lâm chậm rãi xoay người rồi cúi đầu thở dài và khit mũi một cái.
Sau khi hai người đã rời đi thì có một thân hình nhỏ bé từ phía sau chạy ra, đôi mắt to chớp chớp, còn hàng lông mày thì nhăn lại. Mẹ của anh ấy hả? Vậy anh ấy là con trai mà mẹ đã sinh ra sao? Vậy người đó chính là anh trai của cô bé rồi? Cái miệng nhỏ nhắn hé ra, ánh mắt cô bé cười híp lại, vậy là Diệp Minh Tuyền đã có anh trai rồi! Vậy mà Diệp.
Minh Tuyền lại có anh trai, bạn học ở lớp mẫu giáo ai cũng có anh trai, chị gái nên cô bé rất hâm mộ bọn họ. Nghĩ đến đây, ánh mắt đảo một vòng rồi cô bé lập tức chạy về hướng Ninh Thiên Vũ.
Ninh Thiên Vũ vừa ngồi xuống trên một hành lang dài thì đã có một cô nhóc đang xông đến, bổ nhào vào trong lòng cậu.
“Anh” Giọng nói rất ngọt ngào và hơi mỏng manh.
Cậu bé chau mày rồi đẩy người trong lòng mình ra: “Em là ai?”
Giọng nói lạnh lùng và không có chút tình cảm nào.
Diệp Minh Tuyền cảm thấy anh trai này hơi không giống với tưởng tượng của mình, sao anh ấy lại lạnh lùng vậy chứ? Miệng cô bé xẹp xuống, còn nước mắt thì cứ chảy ra.
Ninh Thiên Vũ hơi sững sờ, sau đó cậu bé nhìn trái nhìn phải rồi cảm thấy bất lực nói: “Này, em khóc cái gì hả? Anh đâu có đánh em?”
Diệp Minh Tuyền khịt mũi, trong nháy mắt nước mắt bỗng ngừng chảy rồi cô bé mở to mắt ra, vậy thì mới có thể nhìn rõ được diện mạo của anh trai.
Sau đó cô bé lập tức che miệng lại, anh ấy giống mẹ quá đi. Lúc này cô bé lại đột nhiên nghĩ đến người đàn ông ở cổng bệnh viện lúc trước, tuy lúc đó hơi choáng váng, nhưng trong mơ hồ cô bé vẫn nhìn rõ mặt của người đàn ông đó. Hình như là rất hung dữ và không dễ nói chuyện, ông ta cũng rất hung hăng với mẹ. Nghĩ đến đây, sắc mặt cô bé bỗng dưng tối sầm lại, cô bé bắt lấy bàn tay nhỏ bên cạnh của Ninh Thiên Vũ rồi lại thả ra, sau đó thì xoay người chạy tới một chỗ khác.
Chắc chắn là ba và anh trai đều không thích cô bé và mẹ. Cho nên, bọn họ mới hung dữ như vậy… vì vậy, khi nhìn thấy anh trai, mẹ rõ ràng rất nhớ anh ấy nhưng vẫn không dám nói chuyện, là do anh ấy không thích mẹ.
Chỉ mất một lúc mà trong đầu cô bé đã đưa ra kết luận là anh trai và ba đều là những người phụ bạc, họ đều không đối xử tốt với mẹ.
“Túi của em” Phía sau truyền tới giọng nói của Ninh Thiên Vũ, sau đó một cái túi màu hồng lập tức xuất hiện trước mặt của Diệp Minh Tuyền, đây là món quà sinh nhật năm ngoái dì Amy đã tặng cho cô bé.
Cô bé nhìn một lúc rồi đưa bàn tay nhỏ ra cầm lấy và xoay người rời đi.
Ninh Thiên Vũ cảm thấy cô bé này thật sự rất kỳ lạ, lúc thì nhiệt tình chạy tới ôm cậu gọi là anh trai, lúc thì lại khóc, còn bây giờ thì vẻ mặt lại lạnh lùng, thích thì để ý mà không thích thì sẽ không thèm để ý.
Người ta nói lòng dạ của phụ nữ sâu như đáy biển quả thật không sai mà. Còn nhỏ mà đã thay đổi thất thường như thế rồi.
*Thiên Vũ, bà nội đang tìm con ở trong phòng khách đấy” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Minh Tuyền.
Theo phản xạ cô bé lập tức quay đầu lại, người đàn ông này thật là cao, cao đến mức cổ của cô bé ngửa tới mức mỏi nhừ thì mới có thể nhìn rõ mặt của người này, lúc này trái tim nhỏ bé đột nhiên đập thình ‘thịch. Là ông ấy! Người đàn ông phụ bạc! Người này là ba của cô bé!
Trong cái đầu nhỏ đã từng rất ngưỡng mộ những người có ba, nhưng sau khi nghe ba Sở kể về chuyện của mẹ, dù ba Sở không nói cho cô bé biết rằng chuyện này có liên quan đến ba hay không.
Diệp Lâm cúi đầu rồi lại mím môi, ký ức của cô như hợp lại thành sông, trong lòng cô từ lâu đã không còn cách nào để bình tĩnh được nữa rồi.
Dẫn ra ngoài à? Cả đời cô, liệu sẽ có được cơ hội đó sao?
“Về thôi!” Diệp Lâm chậm rãi xoay người rồi cúi đầu thở dài và khit mũi một cái.
Sau khi hai người đã rời đi thì có một thân hình nhỏ bé từ phía sau chạy ra, đôi mắt to chớp chớp, còn hàng lông mày thì nhăn lại. Mẹ của anh ấy hả? Vậy anh ấy là con trai mà mẹ đã sinh ra sao? Vậy người đó chính là anh trai của cô bé rồi? Cái miệng nhỏ nhắn hé ra, ánh mắt cô bé cười híp lại, vậy là Diệp Minh Tuyền đã có anh trai rồi! Vậy mà Diệp.
Minh Tuyền lại có anh trai, bạn học ở lớp mẫu giáo ai cũng có anh trai, chị gái nên cô bé rất hâm mộ bọn họ. Nghĩ đến đây, ánh mắt đảo một vòng rồi cô bé lập tức chạy về hướng Ninh Thiên Vũ.
Ninh Thiên Vũ vừa ngồi xuống trên một hành lang dài thì đã có một cô nhóc đang xông đến, bổ nhào vào trong lòng cậu.
“Anh” Giọng nói rất ngọt ngào và hơi mỏng manh.
Cậu bé chau mày rồi đẩy người trong lòng mình ra: “Em là ai?”
Giọng nói lạnh lùng và không có chút tình cảm nào.
Diệp Minh Tuyền cảm thấy anh trai này hơi không giống với tưởng tượng của mình, sao anh ấy lại lạnh lùng vậy chứ? Miệng cô bé xẹp xuống, còn nước mắt thì cứ chảy ra.
Ninh Thiên Vũ hơi sững sờ, sau đó cậu bé nhìn trái nhìn phải rồi cảm thấy bất lực nói: “Này, em khóc cái gì hả? Anh đâu có đánh em?”
Diệp Minh Tuyền khịt mũi, trong nháy mắt nước mắt bỗng ngừng chảy rồi cô bé mở to mắt ra, vậy thì mới có thể nhìn rõ được diện mạo của anh trai.
Sau đó cô bé lập tức che miệng lại, anh ấy giống mẹ quá đi. Lúc này cô bé lại đột nhiên nghĩ đến người đàn ông ở cổng bệnh viện lúc trước, tuy lúc đó hơi choáng váng, nhưng trong mơ hồ cô bé vẫn nhìn rõ mặt của người đàn ông đó. Hình như là rất hung dữ và không dễ nói chuyện, ông ta cũng rất hung hăng với mẹ. Nghĩ đến đây, sắc mặt cô bé bỗng dưng tối sầm lại, cô bé bắt lấy bàn tay nhỏ bên cạnh của Ninh Thiên Vũ rồi lại thả ra, sau đó thì xoay người chạy tới một chỗ khác.
Chắc chắn là ba và anh trai đều không thích cô bé và mẹ. Cho nên, bọn họ mới hung dữ như vậy… vì vậy, khi nhìn thấy anh trai, mẹ rõ ràng rất nhớ anh ấy nhưng vẫn không dám nói chuyện, là do anh ấy không thích mẹ.
Chỉ mất một lúc mà trong đầu cô bé đã đưa ra kết luận là anh trai và ba đều là những người phụ bạc, họ đều không đối xử tốt với mẹ.
“Túi của em” Phía sau truyền tới giọng nói của Ninh Thiên Vũ, sau đó một cái túi màu hồng lập tức xuất hiện trước mặt của Diệp Minh Tuyền, đây là món quà sinh nhật năm ngoái dì Amy đã tặng cho cô bé.
Cô bé nhìn một lúc rồi đưa bàn tay nhỏ ra cầm lấy và xoay người rời đi.
Ninh Thiên Vũ cảm thấy cô bé này thật sự rất kỳ lạ, lúc thì nhiệt tình chạy tới ôm cậu gọi là anh trai, lúc thì lại khóc, còn bây giờ thì vẻ mặt lại lạnh lùng, thích thì để ý mà không thích thì sẽ không thèm để ý.
Người ta nói lòng dạ của phụ nữ sâu như đáy biển quả thật không sai mà. Còn nhỏ mà đã thay đổi thất thường như thế rồi.
*Thiên Vũ, bà nội đang tìm con ở trong phòng khách đấy” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Minh Tuyền.
Theo phản xạ cô bé lập tức quay đầu lại, người đàn ông này thật là cao, cao đến mức cổ của cô bé ngửa tới mức mỏi nhừ thì mới có thể nhìn rõ mặt của người này, lúc này trái tim nhỏ bé đột nhiên đập thình ‘thịch. Là ông ấy! Người đàn ông phụ bạc! Người này là ba của cô bé!
Trong cái đầu nhỏ đã từng rất ngưỡng mộ những người có ba, nhưng sau khi nghe ba Sở kể về chuyện của mẹ, dù ba Sở không nói cho cô bé biết rằng chuyện này có liên quan đến ba hay không.
Bình luận facebook