Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Chương 215
“Cậu Sở, là ai vậy?”
Mấy người khách nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh cưng chiều cô bé ở trong lòng như vậy, thì bắt đầu tìm đề tài muốn lôi kéo quan hệ. Sở Tịnh Khuynh nhìn Diệp Minh Tuyền, đột nhiên anh ta không biết giới thiệu cô bé như thế nào cho thích hợp.
“Chú ấy là ba nuôi của cháu” Ngược lại Diệp Minh Tuyền lại phản ứng rất nhanh mà thay anh ta trả lời.
Ba nuôi? Đúng rồi, ba nuôi.
“Đứa bé này còn nhỏ mà phản ứng nhanh quá nhị, tiền đồ trong tương lai nhất định sẽ sáng sủa lắm đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy, lại còn xinh đẹp thế này. Cậu Sở đúng là có phúc!”
Sở Tịnh Khuynh vuốt cảm rồi chỉ cười cười, họ diễn cũng hay thật, lời nói gì mà giả tạo hết sức. Bình thường anh ta không muốn nói chuyện nhiều vì mệt mỏi quá mà.
“Chú” Không biết từ khi nào Ninh Thiên Vũ đã đứng cách hai người một khoảng không xa.
Sở Tịnh Khuynh xoay người lại thì nhìn thấy Ninh Thiên Vũ, anh ta hơi sững sờ và theo bản năng nhìn sang Diệp Minh Tuyền ở trong lòng mình. Lúc này đột nhiên anh ta nghĩ đến gì đó mà cổ họng hơi nghẹn lại.
“Ồ, Thiên Vũ, cháu đến đây từ khi nào vậy? Vừa rồi bà nội vẫn còn tìm cháu đó?” Sở Tịnh Khuynh chào hỏi nhiệt tình.
Diệp Minh Tuyền là đứa bé thông minh nên cô bé biết được Sở Tịnh Khuynh đang cố ý kêu mình đi. Nhưng chân vừa chạm đất thì cô bé đã lập tức chạy lướt đi như bay.
“Chị Diệp, hôm nay anh họ cũng đến, chị có nhớ anh ấy không?”
Anh họ sao? Là Ninh Nhất Phàm à? Diệp Lâm hít một hơi, cô cố gắng kiềm chế cơn đau nhói từ trong lòng mình. Cô rất nhớ anh, đương nhiên rồi. Với Amy thì cô không thể nói dối được, cho nên cô chỉ mỉm cười gật đầu “Khó trách hôm nay chị lại mặc đẹp như vậy?”
Cô xinh đẹp sao? Diệp Lâm xoay đầu rồi nhìn chính mình ở trong gương.
Khăn cài tóc dài cùng với ngũ quan tinh tế được trang điểm nhẹ nhàng kết hợp cùng chiếc váy dài ôm sát bằng ren lộ vai màu vàng nhạt.
Đây là cách ăn mặc thường ngày của cô.
“Đẹp thật sao? Chị…Bình thường chị cũng hay mặc như thế này?”
Cô nói xong thì vén mấy sợi tóc loà xoà ra sau tai.
“Dù có khoác bao bố thì cũng nghiêng nước nghiêng thành rồi, huống chỉ cô lại còn dồn hết tâm trí vào như vậy?” Giọng nói quen thuộc truyền tới, lúc này hai người phụ nữ cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một bộ vest màu xám khói và chiếc áo sơ mi trắng điểm thêm cái nơ cố màu đỏ, cách ăn mặc này rất bình thường nhưng cũng không thể che được vẻ đẹp trai của anh ta.
“Cậu Sở, là ai vậy?”
Mấy người khách nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh cưng chiều cô bé ở trong lòng như vậy, thì bắt đầu tìm đề tài muốn lôi kéo quan hệ. Sở Tịnh Khuynh nhìn Diệp Minh Tuyền, đột nhiên anh ta không biết giới thiệu cô bé như thế nào cho thích hợp.
“Chú ấy là ba nuôi của cháu” Ngược lại Diệp Minh Tuyền lại phản ứng rất nhanh mà thay anh ta trả lời.
Ba nuôi? Đúng rồi, ba nuôi.
“Đứa bé này còn nhỏ mà phản ứng nhanh quá nhị, tiền đồ trong tương lai nhất định sẽ sáng sủa lắm đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy, lại còn xinh đẹp thế này. Cậu Sở đúng là có phúc!”
Sở Tịnh Khuynh vuốt cảm rồi chỉ cười cười, họ diễn cũng hay thật, lời nói gì mà giả tạo hết sức. Bình thường anh ta không muốn nói chuyện nhiều vì mệt mỏi quá mà.
“Chú” Không biết từ khi nào Ninh Thiên Vũ đã đứng cách hai người một khoảng không xa.
Sở Tịnh Khuynh xoay người lại thì nhìn thấy Ninh Thiên Vũ, anh ta hơi sững sờ và theo bản năng nhìn sang Diệp Minh Tuyền ở trong lòng mình. Lúc này đột nhiên anh ta nghĩ đến gì đó mà cổ họng hơi nghẹn lại.
“Ồ, Thiên Vũ, cháu đến đây từ khi nào vậy? Vừa rồi bà nội vẫn còn tìm cháu đó?” Sở Tịnh Khuynh chào hỏi nhiệt tình.
Diệp Minh Tuyền là đứa bé thông minh nên cô bé biết được Sở Tịnh Khuynh đang cố ý kêu mình đi. Nhưng chân vừa chạm đất thì cô bé đã lập tức chạy lướt đi như bay.
“Chị Diệp, hôm nay anh họ cũng đến, chị có nhớ anh ấy không?”
Anh họ sao? Là Ninh Nhất Phàm à? Diệp Lâm hít một hơi, cô cố gắng kiềm chế cơn đau nhói từ trong lòng mình. Cô rất nhớ anh, đương nhiên rồi. Với Amy thì cô không thể nói dối được, cho nên cô chỉ mỉm cười gật đầu “Khó trách hôm nay chị lại mặc đẹp như vậy?”
Cô xinh đẹp sao? Diệp Lâm xoay đầu rồi nhìn chính mình ở trong gương.
Khăn cài tóc dài cùng với ngũ quan tinh tế được trang điểm nhẹ nhàng kết hợp cùng chiếc váy dài ôm sát bằng ren lộ vai màu vàng nhạt.
Đây là cách ăn mặc thường ngày của cô.
“Đẹp thật sao? Chị…Bình thường chị cũng hay mặc như thế này?”
Cô nói xong thì vén mấy sợi tóc loà xoà ra sau tai.
“Dù có khoác bao bố thì cũng nghiêng nước nghiêng thành rồi, huống chỉ cô lại còn dồn hết tâm trí vào như vậy?” Giọng nói quen thuộc truyền tới, lúc này hai người phụ nữ cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một bộ vest màu xám khói và chiếc áo sơ mi trắng điểm thêm cái nơ cố màu đỏ, cách ăn mặc này rất bình thường nhưng cũng không thể che được vẻ đẹp trai của anh ta.
Bình luận facebook