Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Chương 206
Mộ Yên Nhiên cũng cười, tất nhiên, cô ta sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình.
Khi Lục Tấn Uyên đính hôn với cô ta và hai người đã tổ chức lễ ăn hỏi, thì cô ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay nữa, mặc dù điều đó thật đáng khinh bi, nhưng…
Cô ta không có sự lựa chọn nào khác.
Sau khi giải quyết vấn đề với Mộ Yên Nhiên,Diệp Uyển Tĩnh và Lục Tấn Uyên nói chuyện vài câu và rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì anh đã ở nước ngoài một thời gian, nên ở công ty đã tích lũy rất nhiều công việc chờ anh xử lý, anh cần phải nhanh chóng giải quyết chúng.
Sau khi Ôn Ninh chăm sóc mẹ xong, trời cũng đã tối, An Minh liền đưa cô về nhà: “Cô Ôn, bên ngoài sẽ có nhân viên bảo vệ bảo vệ cô. Tôi ở dưới lầu. Nếu cô có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp tôi.”
Ôn Ninh gật đầu, tuy rằng cô không nghĩ mình cần phải được bảo vệ như vậy, nhưng Luc Tấn Uyên vẫn luôn lo lắng nhà họ Ôn sẽ cho người đến quấy rối cô, vì vậy anh cố ý yêu cầu An Minh ở lại, mang theo một đám người đáng tin cậy bảo vệ cô.
“Ra vậy, mấy người nghỉ ngơi thật tốt, tôi lên tầng trước.”
Ôn Ninh đi lên tầng hai. Đèn trong biệt thự đã được người hầu bật lên, nhưng cô chỉ có một mình trên tầng hai to lớn, tuy rằng sáng sủa nhưng càng ngày càng trống trải.
Không có bóng dáng của người đó, Ôn Ninh thực sự cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô không biết ở Việt Nam anh bận rộn thế nào, chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa?
Hóa ra cô đã quen với việc giấu người đàn ông đó trong lòng, vô thức nghĩ tới lúc nào không hay.
Có lẽ, đây chính là cái gọi là tình yêu, Ôn Ninh bỏ đi những mất mát đó, sờ lên vùng bụng hiện tại đã rất rõ ràng, đợi thêm một tháng nữa mới có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng cô muốn.
Ön Ninh nghỉ ngơi một lúc, ngay sau đó người hầu làm cơm tối lên bảo cô xuống ăn cơm.
Ôn Ninh không có cảm giác thèm ăn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng không được để đói, cô vẫn chống đỡ thân thể có phần kiệt sức xuống tầng ăn cơm.
Nhưng khi cô đến bàn ăn, có rất nhiều đồ ăn trên bàn, nhưng cô lại là người duy nhất thường thức, cảm thấy quá cô đơn.
“An Minh đâu?” Ôn Ninh cho rằng An Minh ở đây, một mình ăn cơm cũng quá vắng vẻ, cho nên muốn rủ anh ta cùng nhau ăn.
“Trợ lý An đang ở trong phòng, cô muốn gọi anh ta a?”
Người hầu trả lời xong, Ôn Ninh suy nghĩ một chút nói: “Ừ tôi muốn đi tìm anh ta, cô giúp tôi một chút.”
Ôn Ninh nói xong liền đi tới, tìm được phòng An Ninh, vừa định gõ cửa, một giọng nói truyền đến.
“Xin lỗi bà chủ, tôi dang đi công tác ở nước ngoài. E rằng lễ đính hôn chỉ có thể để người khác làm.”
Sau khi Diệp Uyển Tĩnh ấn định thời gian đính hôn, bà ta đã lên kế hoạch để An Minh phụ trách.
Dù sao cậu ta đã ở cùng Lục Tấn Uyên nhiều ngày, càng biết rõ sở thích của Lục Tấn Uyên, không ngờ An Minh lại đi nước ngoài.
Vì vậy, chỉ có thể người khác thay thế.
Bên ngoài Ôn Ninh nghe thấy từ “đính hôn”, trong lòng đột nhiên trở nên bối rối, lễ đính hôn?
Ai sắp đính hôn? Lục Tấn Uyên?
Chỉ là, cô cố hết sức không để cho mình suy nghĩ lung tung, gõ cửa: “An Minh.”
“Anh đang ở đâu? Ăn tối thôi.”
An Minh sửng sốt, không ngờ Ôn Ninh lại ở bên ngoài, cũng không biết cô đã nghe được những gì, nếu biết chuyện đính hôn của boss sẽ không tốt.
“Cô Ôn, thật ra cô có thể cho người gọi diện thoại cho tôi. Hiện tại cô đang mang thai không tiện di chuyển.”
An Minh tươi cười bước ra ngoài, không nhìn ra một chút khác thường nào.
Ôn Ninh liếc anh hai cái: “Không sao, mới vừa đi vài bước, tôi cũng không yêu như vậy, đến mức không thể không ra gió.”
Nói xong hai người đều im lặng, cuối cùng Ôn Ninh cũng không nén được tò mò: “Vừa rồi tôi vô tình nghe được anh nói chuyện. Có người nói anh trở về làm cái gi?”
Tim An Minh đập rất nhanh, quả nhiên Ôn Ninh nghe thấy, nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, lập tức nặn ra một nụ cười: “Chỉ là, một người thân của tôi sắp đính hôn, anh ta muốn tổ chức lễ đính hôn, hỏi tôi có đến được không.”
Ôn Ninh nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy, vậy… hay là anh về trước đi. Dù sao cũng là một chuyện vui vẻ. Nếu như vắng mặt, tôi sợ anh sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về nó, chúng ta đi ăn tối thôi, tôi đói rồi.”
Thấy Ôn Ninh không có nghi ngờ cũng không có hỏi thêm, An Minh cũng yên tâm, cũng không muốn nói về cái để tài này nữa, anh chuyển hướng sự chú ý của Ôn Ninh.
Ôn Ninh không nghĩ tới nữa, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối liền trở về phòng.
Ôn Ninh đi tắm, xem TV một lúc cũng không có xem được gì hay, sau đó liền từ bỏ, tuy rằng còn sớm, nhưng vẫn quyết định đi ngủ.
Nhưng, nhìn chiếc giường đôi lớn, cô không khỏi lắc đầu.
Nếu không có Lục Tấn Uyên, chiếc giường này sẽ đặc biệt trống trải.
Cô đang cầm một cuốn truyện và định kể chuyện cho đứa con trong bụng nghe thì điện thoại di động trên bàn cạnh giường của cô đổ chuông.
Đột nhiên tâm trạng Ôn Ninh có chút nhảy nhót, cầm lên nhìn thấy cái tên trên đó, trong lòng cảm thấy vui sướng, là Lục Tấn Uyên gọi.
“Alo?” Ôn Ninh bấm nút trả lời.
“Em ngủ chưa? Hiện tại chỗ em dang tối rồi nhỉ.” Giọng nói dịu dàng của Luc Tấn Uyên phát ra từ bên tai nghe, khiến tâm trạng Ôn Ninh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Còn chưa, định xem ti vi một lát rồi đi ngủ.”
“Ừ”
Không khí có chút im lặng, nhưng cả hai người đều tận hưởng sự yên lặng hiếm có này, dù không nói nhưng chỉ cần lắng nghe tiếng thở của nhau cũng khiến lòng người thanh thản.
“Hôm nay ổn chứ? Mọi việc bên công ty xong rồi chứ?”
Ôn Ninh còn đang suy nghĩ chuyện này, cuối cùng Lục Tân Uyên đi lâu như vậy, tất cả đều là vì cô.
“Không tệ lắm.” Lục Tấn Uyên nói, “Hiện tại anh dang ở công ty và mọi thứ vẫn bình thường.”
Lục Tấn Uyên nhìn tài liệu trong tay, không biết từ lúc nào anh trở nên lo lắng cho người khác, nhưng hiện tại anh rất nhớ người phụ nữ này. Anh muốn nói chuyện với cô, muốn biết tình hình hiện tại của cô, thậm chí chỉ cần nói lời chúc ngủ ngon thôi, anh cũng nóng lòng muốn gọi cho cô ngay sau khi kết thúc cuộc họp.
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Ninh trong lòng cảm thấy ấm áp, sự quan tâm của Lục Tấn Uyên khiến cô rất thoải mái: “Em ở đây cũng rất tốt, đừng lo lắng, An Minh ở đây, sẽ không có vấn đề gì dâu.”
“Được rồi, yên tâm đi cậu ta sẽ ở đó với em.” Lục Tấn Uyên gật đầu.
“Vậy anh ở công ty cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Vì anh trở về cũng không muộn, không cần giải quyết mọi chuyện nhanh quả .”
Lục Tấn uyên trả lời, sự quan tâm của Ôn Ninh đã xoa dịu tâm trạng buồn bực ban đầu của anh.
Anh cần một thời gian để giải quyết những việc đó.
“Ôn Ninh, gần đây đừng xem tin tức trong nước. Anh đang giải quyết một số việc. Em sẽ ngoan ngoãn ở đó chờ anh, được không?”
Ôn Ninh không biết, nhưng cô nghĩ có thể là do những chuyện trong nhà họ Ôn, khiến anh không muốn cô phải buồn bực khi xem: “Em biết rồi.”
Mộ Yên Nhiên cũng cười, tất nhiên, cô ta sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình.
Khi Lục Tấn Uyên đính hôn với cô ta và hai người đã tổ chức lễ ăn hỏi, thì cô ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay nữa, mặc dù điều đó thật đáng khinh bi, nhưng…
Cô ta không có sự lựa chọn nào khác.
Sau khi giải quyết vấn đề với Mộ Yên Nhiên,Diệp Uyển Tĩnh và Lục Tấn Uyên nói chuyện vài câu và rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì anh đã ở nước ngoài một thời gian, nên ở công ty đã tích lũy rất nhiều công việc chờ anh xử lý, anh cần phải nhanh chóng giải quyết chúng.
Sau khi Ôn Ninh chăm sóc mẹ xong, trời cũng đã tối, An Minh liền đưa cô về nhà: “Cô Ôn, bên ngoài sẽ có nhân viên bảo vệ bảo vệ cô. Tôi ở dưới lầu. Nếu cô có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp tôi.”
Ôn Ninh gật đầu, tuy rằng cô không nghĩ mình cần phải được bảo vệ như vậy, nhưng Luc Tấn Uyên vẫn luôn lo lắng nhà họ Ôn sẽ cho người đến quấy rối cô, vì vậy anh cố ý yêu cầu An Minh ở lại, mang theo một đám người đáng tin cậy bảo vệ cô.
“Ra vậy, mấy người nghỉ ngơi thật tốt, tôi lên tầng trước.”
Ôn Ninh đi lên tầng hai. Đèn trong biệt thự đã được người hầu bật lên, nhưng cô chỉ có một mình trên tầng hai to lớn, tuy rằng sáng sủa nhưng càng ngày càng trống trải.
Không có bóng dáng của người đó, Ôn Ninh thực sự cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô không biết ở Việt Nam anh bận rộn thế nào, chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa?
Hóa ra cô đã quen với việc giấu người đàn ông đó trong lòng, vô thức nghĩ tới lúc nào không hay.
Có lẽ, đây chính là cái gọi là tình yêu, Ôn Ninh bỏ đi những mất mát đó, sờ lên vùng bụng hiện tại đã rất rõ ràng, đợi thêm một tháng nữa mới có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, có lẽ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng cô muốn.
Ön Ninh nghỉ ngơi một lúc, ngay sau đó người hầu làm cơm tối lên bảo cô xuống ăn cơm.
Ôn Ninh không có cảm giác thèm ăn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng không được để đói, cô vẫn chống đỡ thân thể có phần kiệt sức xuống tầng ăn cơm.
Nhưng khi cô đến bàn ăn, có rất nhiều đồ ăn trên bàn, nhưng cô lại là người duy nhất thường thức, cảm thấy quá cô đơn.
“An Minh đâu?” Ôn Ninh cho rằng An Minh ở đây, một mình ăn cơm cũng quá vắng vẻ, cho nên muốn rủ anh ta cùng nhau ăn.
“Trợ lý An đang ở trong phòng, cô muốn gọi anh ta a?”
Người hầu trả lời xong, Ôn Ninh suy nghĩ một chút nói: “Ừ tôi muốn đi tìm anh ta, cô giúp tôi một chút.”
Ôn Ninh nói xong liền đi tới, tìm được phòng An Ninh, vừa định gõ cửa, một giọng nói truyền đến.
“Xin lỗi bà chủ, tôi dang đi công tác ở nước ngoài. E rằng lễ đính hôn chỉ có thể để người khác làm.”
Sau khi Diệp Uyển Tĩnh ấn định thời gian đính hôn, bà ta đã lên kế hoạch để An Minh phụ trách.
Dù sao cậu ta đã ở cùng Lục Tấn Uyên nhiều ngày, càng biết rõ sở thích của Lục Tấn Uyên, không ngờ An Minh lại đi nước ngoài.
Vì vậy, chỉ có thể người khác thay thế.
Bên ngoài Ôn Ninh nghe thấy từ “đính hôn”, trong lòng đột nhiên trở nên bối rối, lễ đính hôn?
Ai sắp đính hôn? Lục Tấn Uyên?
Chỉ là, cô cố hết sức không để cho mình suy nghĩ lung tung, gõ cửa: “An Minh.”
“Anh đang ở đâu? Ăn tối thôi.”
An Minh sửng sốt, không ngờ Ôn Ninh lại ở bên ngoài, cũng không biết cô đã nghe được những gì, nếu biết chuyện đính hôn của boss sẽ không tốt.
“Cô Ôn, thật ra cô có thể cho người gọi diện thoại cho tôi. Hiện tại cô đang mang thai không tiện di chuyển.”
An Minh tươi cười bước ra ngoài, không nhìn ra một chút khác thường nào.
Ôn Ninh liếc anh hai cái: “Không sao, mới vừa đi vài bước, tôi cũng không yêu như vậy, đến mức không thể không ra gió.”
Nói xong hai người đều im lặng, cuối cùng Ôn Ninh cũng không nén được tò mò: “Vừa rồi tôi vô tình nghe được anh nói chuyện. Có người nói anh trở về làm cái gi?”
Tim An Minh đập rất nhanh, quả nhiên Ôn Ninh nghe thấy, nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, lập tức nặn ra một nụ cười: “Chỉ là, một người thân của tôi sắp đính hôn, anh ta muốn tổ chức lễ đính hôn, hỏi tôi có đến được không.”
Ôn Ninh nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy, vậy… hay là anh về trước đi. Dù sao cũng là một chuyện vui vẻ. Nếu như vắng mặt, tôi sợ anh sẽ hối hận.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về nó, chúng ta đi ăn tối thôi, tôi đói rồi.”
Thấy Ôn Ninh không có nghi ngờ cũng không có hỏi thêm, An Minh cũng yên tâm, cũng không muốn nói về cái để tài này nữa, anh chuyển hướng sự chú ý của Ôn Ninh.
Ôn Ninh không nghĩ tới nữa, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối liền trở về phòng.
Ôn Ninh đi tắm, xem TV một lúc cũng không có xem được gì hay, sau đó liền từ bỏ, tuy rằng còn sớm, nhưng vẫn quyết định đi ngủ.
Nhưng, nhìn chiếc giường đôi lớn, cô không khỏi lắc đầu.
Nếu không có Lục Tấn Uyên, chiếc giường này sẽ đặc biệt trống trải.
Cô đang cầm một cuốn truyện và định kể chuyện cho đứa con trong bụng nghe thì điện thoại di động trên bàn cạnh giường của cô đổ chuông.
Đột nhiên tâm trạng Ôn Ninh có chút nhảy nhót, cầm lên nhìn thấy cái tên trên đó, trong lòng cảm thấy vui sướng, là Lục Tấn Uyên gọi.
“Alo?” Ôn Ninh bấm nút trả lời.
“Em ngủ chưa? Hiện tại chỗ em dang tối rồi nhỉ.” Giọng nói dịu dàng của Luc Tấn Uyên phát ra từ bên tai nghe, khiến tâm trạng Ôn Ninh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Còn chưa, định xem ti vi một lát rồi đi ngủ.”
“Ừ”
Không khí có chút im lặng, nhưng cả hai người đều tận hưởng sự yên lặng hiếm có này, dù không nói nhưng chỉ cần lắng nghe tiếng thở của nhau cũng khiến lòng người thanh thản.
“Hôm nay ổn chứ? Mọi việc bên công ty xong rồi chứ?”
Ôn Ninh còn đang suy nghĩ chuyện này, cuối cùng Lục Tân Uyên đi lâu như vậy, tất cả đều là vì cô.
“Không tệ lắm.” Lục Tấn Uyên nói, “Hiện tại anh dang ở công ty và mọi thứ vẫn bình thường.”
Lục Tấn Uyên nhìn tài liệu trong tay, không biết từ lúc nào anh trở nên lo lắng cho người khác, nhưng hiện tại anh rất nhớ người phụ nữ này. Anh muốn nói chuyện với cô, muốn biết tình hình hiện tại của cô, thậm chí chỉ cần nói lời chúc ngủ ngon thôi, anh cũng nóng lòng muốn gọi cho cô ngay sau khi kết thúc cuộc họp.
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Ninh trong lòng cảm thấy ấm áp, sự quan tâm của Lục Tấn Uyên khiến cô rất thoải mái: “Em ở đây cũng rất tốt, đừng lo lắng, An Minh ở đây, sẽ không có vấn đề gì dâu.”
“Được rồi, yên tâm đi cậu ta sẽ ở đó với em.” Lục Tấn Uyên gật đầu.
“Vậy anh ở công ty cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Vì anh trở về cũng không muộn, không cần giải quyết mọi chuyện nhanh quả .”
Lục Tấn uyên trả lời, sự quan tâm của Ôn Ninh đã xoa dịu tâm trạng buồn bực ban đầu của anh.
Anh cần một thời gian để giải quyết những việc đó.
“Ôn Ninh, gần đây đừng xem tin tức trong nước. Anh đang giải quyết một số việc. Em sẽ ngoan ngoãn ở đó chờ anh, được không?”
Ôn Ninh không biết, nhưng cô nghĩ có thể là do những chuyện trong nhà họ Ôn, khiến anh không muốn cô phải buồn bực khi xem: “Em biết rồi.”
Bình luận facebook