Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Chương 207: Còn không có dứt bỏ sạch sẽ
Lục Tấn Uyên nghe Ôn Ninh đồng ý, mới thấy thoải mái một chút: “Không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt””
*Ừ, anh ở bên kia cũng đừng bận rộn quá.. còn có..” Ôn Ninh nghĩ đến việc kiểm tra quan hệ cha con, “Khi nào anh quay lại, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”
Lục Tấn Uyên có chút nghỉ ngờ, nhưng vì Ôn Ninh đã nói như vậy, anh cũng không muốn làm cô thất vọng: “Được rồi, anh biết rồi”
Ôn Ninh gật đầu, cúp điện thoại, sau đó nhìn đứa bé trong bụng, dường như nó viết †âm trạng của mẹ đang rất tốt, nó liền đá và obụng cô.
Ôn Ninh không chuẩn bị kịp, nghĩ đến, đây là lần đầu tiên đứa bé thể hiện sự tồn tại của nó với cô như thế này, cô có chút vui vẻ, cũng muốn Lục Tấn Uyên chia sẻ sự vui mừng này.
“Con cũng nhớ ba à? Ba sẽ đến sớm thôi.”
Ôn Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, cầm điện thoại di động, lần đầu tiên hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh, cô muốn nói cho Lục Tấn Uyên biết tin tức này càng sớm càng tốt.
Sau khi Lục. Tấn Uyên cúp điện thoại, anh lại chuyên tâm làm việc, hiện tại phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, sau đó đi gặp Ninh Ninh.
Mặc dù, chỉ mới cách một ngày, nhưng anh thực sự bắt đầu nhớ người phụ nữ đó rồi.
Hơn nữa, bí mật mà cô nói khiến anh mong chờ đến nỗi không thể giải thích được.
Hãy tập trung vào công việc và thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Vào buổi tối, khi Lục Tấn Uyên trở về nhà, anh nhìn thấy ông cụ Lục đang nói chuyện vui vẻ với Diệp Uyển Tĩnh, lông mày anh gần như nhăn lại.
“Tấn Uyên đã về rồi hả? Đến, xem hôm đó định mặc quần áo gì?”
Ông cụ Lục nghĩ đây là chuyện vui hiếm có trong nhà họ Lục, có thể xóa đi những dị nghị vừa rồi nên muốn tự mình xông pha ra trận xử lí.
Lục Tấn Uyên không có hứng thú, anh hứa sẽ đính hôn chỉ là để không muốn Diệp Uyển Tĩnh làm tổn thương cơ thể của bà, còn về các chỉ tiết của buổi lễ, nửa phần anh cũng không cảm thấy hứng thú.
“Hôm nay con hơi mệt, để mấy người quyết định là được rồi, con không quan tâm”
Lục Tấn Uyên tìm lý do lên lầu, ông cụ Lục tức giận: “Đứng lại, đây là chuyện lớn trong đời người, làm sao cháu có thể qua loa như vậy?”
“Ông ơi, chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa, Tấn Uyên đi làm về chắc mệt quá rồi ạ”
Làm sao Diệp Uyển Tĩnh không nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang muốn qua loa cho xong chứ, nhưng cô ta dịu dàng, uyển chuyển, thay Lục Tấn Uyên giải thích.
Lục Tấn Uyên nghe xong gật đầu, “Cô ta đã đồng ý, vậy con đi lên trước.”
Nói xong, không cần biết biểu hiện của hai người như thế nào, trực tiếp rời đi.
“Haizzz”
Ông cụ Lục trong lòng buồn phiền, võ vỗ mu bàn tay Diệp Uyển Tĩnh: “Uỷ khuất cháu rồi”
Diệp Uyển Tĩnh lắc đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, cô ta không quan tâm đến những lời giả dối này, tuy rằng cô ta rất thất vọng, nhưng chỉ cần cô ta có thể đứng ở bên cạnh anh, cho dù cô ta có phải chịu đựng bao nhiêu đi chăng nữa!
Thấy Diệp Uyển Tĩnh nghe lời, hiểu lí lẽ như vậy, ông cụ Lục càng tỏ ra yêu quý và thích cô ta hơn: “Không phải lo lắng, sau này. nếu Tấn Uyên đối xử tệ với cháu, nói chuyện với ông, ông tuy già nhưng vẫn có thể giúp cháu được!”
Nghe lời ông cụ Lục nói, Diệp Uyển Tĩnh vô cùng vui mừng, dù sao thì ông cũng là người lớn tuổi đáng kính, được sự yêu thương của ông, chắc chắn trong tương lai, sự phát triển của cô ta và Lục Tấn Uyên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lục Tấn Uyên trở lại phòng ngủ, cởi cà vạt, nói thật hôm nay là một ngày làm việc rất mệt, nhưng điều khiến anh cảm thấy mệt mỏi hơn chính là lễ đính hôn không tự nguyện này.
Anh luôn cảm thấy buổi lễ này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối, nhưng để Diệp Uyển Tĩnh có thể chữa khỏi bệnh, anh không còn cách nào khác.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra xem, bây giờ ở bên Ôn Ninh chắc là đã khuya rồi, anh cũng không muốn xen vào việc nghỉ ngơi của cô, nên gọi cho những người khác.
“Chuyện nhà họ Ôn xử lý như thế nào rồi?”
Khi An Minh ở đó, Lục Tấn Uyên phải giao chuyện nhà họ Ôn cho người khác làm.
“Hiện tại Ôn Lam đã bị khống chế, Triệu Nhã Lâm khắp nơi tìm Ôn Lam, cố gắng tìm người bảo lãnh cô ta, nhưng bọn họ đều đã phát hiện, sẽ không có cơ hội thành công.”
Sau khi nghe điều này, Lục Tấn Uyên cảm thấy tốt hơn.
Khóe môi lập tức cong lên, nếu như Ôn Ninh biết những người ức hiếp mình sẽ có kết thúc như vậy, chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động của anh vang lên, là một dãy số xa lạ
Triệu Nhã Lâm đang cầm điện thoại, cơ thể không ngừng run rẩy, cả người như bị điên: “Lục Tấn Uyên, là cậu làm đúng không? Chồng tôi đâu? Ông ấy đang ở đâu?”
Giờ phút này, Triệu Nhã Lâm đâu còn nét tao nhã và kiêu ngạo như ban đầu. Thứ nhất, Ôn Khải vậy mà mất tích sau khi ra nước ngoài, hiện tại bà ta không thể liên hệ với ai trong gia đình.
Hơn nữa, sự việc họ hại Ôn Ninh bất ngờ bị phanh phui, Dư Phi Minh cũng rơi vào cảnh rắc rối, công sức nhà họ Ôn bao năm gây dựng danh tiếng hiền lành ngay lập tức sụp đổ trong chốc lát, gây sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí thiếu chút nữa tiền lương của công nhân, nhà họ Ôn cũng không phát được.
Sau đó chính là Ôn Lam bị cảnh sát bắt đi điều tra, hiện tại bà ta cũng chưa có cơ hội đến thăm ..
Chuyện tồi tệ này suýt chút nữa đã đánh gục bà ta, ngay lập tức Triệu Nhã Lâm nghĩ rằng Ôn Ninh đã làm điều gì đó, tuy nhiên bà ta đã gọi rất nhiều lần và tìm khắp nơi để tìm Ôn Ninh nhưng đều không tìm thấy.
Điều duy nhất bà có thể đoán được bây giờ là Lục Tấn Uyên đã giúp Ôn Ninh làm những chuyện này, dù sao với năng lực của Ôn Ninh, cô nhất định sẽ không làm được đến trình độ này.
“Là tôi? Vậy thì sao?” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, “Khi bà dám làm ra loại chuyện này với Ôn Ninh, bà nên nhớ rằng một ngày nào đó, tất cả bóng tối sẽ bị phơi bày ở dưới ánh mặt trời. Xét đến cùng, là do mấy người gieo gió gặt bão”
“Lục Tấn Uyên, cậu sẽ không được chết tử tế, Ôn Ninh, cô ta cũng không được chết tử tế, cô ta lại có thể hại người nhà của cô ta”
Triệu Nhã Lâm hoàn toàn mất kiểm soát, lớn tiếng chửi bi, Lục Tấn Uyên vẫn chưa nổi giận: “Yên tâm đi, Ôn Ninh sẽ không chết, cô ấy sẽ sống tốt hơn bà, bà nên nghĩ cách đưa đứa con gái nhỏ của bà ra khỏi nhà giam đi.
Còn có, tôi lo rằng bà cũng sẽ vào tù đấy” Lục Tấn Uyên nói xong liền cúp điện thoại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa rồi Mộ Yên Nhiên nói gì đó với ông cụ một lúc, mọi chuyện đại khái đã định ra, lúc này quản gia đi tới: “Ông chủ, cô Mộ, đã tới giờ cơm tối.”
Hai người nhận thấy thời gian đã muộn, ” Yên Nhiên, đi mời Tấn Uyên xuống ăn tối đi”
Ông cụ cố tình tạo thêm cơ hội để Mộ Yên Nhiên giao tiếp với Lục Tấn Uyên, cô ta gật đầu và bước lên một cách nhẹ nhàng.
Gô ta vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Lục Tấn Uyên gọi điện thoại, cô ta không gõ cửa, chỉ dựa vào cửa nghe ngóng,
Mộ Yên Nhiên chỉ muốn tăng thêm hiểu biết của mình về những gì gần đây Lục Tấn Uyên đang làm, nhưng cô ta vẫn nghe thấy tiếng của anh nói gì đó về Ôn Ninh, và cô ấy đã xuất hiện trong lời anh nói nhiều hơn một lần.
Mộ Yên Nhiên chắc chắn răng khi Lục Tấn Uyên gọi cái tên này, không có tức giận hay ghê tởm, mà là cưng chiều.
Có lẽ nào bọn họ vẫn chưa dứt bỏ nhau sạch sẽ?
Lục Tấn Uyên nghe Ôn Ninh đồng ý, mới thấy thoải mái một chút: “Không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt””
*Ừ, anh ở bên kia cũng đừng bận rộn quá.. còn có..” Ôn Ninh nghĩ đến việc kiểm tra quan hệ cha con, “Khi nào anh quay lại, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”
Lục Tấn Uyên có chút nghỉ ngờ, nhưng vì Ôn Ninh đã nói như vậy, anh cũng không muốn làm cô thất vọng: “Được rồi, anh biết rồi”
Ôn Ninh gật đầu, cúp điện thoại, sau đó nhìn đứa bé trong bụng, dường như nó viết †âm trạng của mẹ đang rất tốt, nó liền đá và obụng cô.
Ôn Ninh không chuẩn bị kịp, nghĩ đến, đây là lần đầu tiên đứa bé thể hiện sự tồn tại của nó với cô như thế này, cô có chút vui vẻ, cũng muốn Lục Tấn Uyên chia sẻ sự vui mừng này.
“Con cũng nhớ ba à? Ba sẽ đến sớm thôi.”
Ôn Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, cầm điện thoại di động, lần đầu tiên hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh, cô muốn nói cho Lục Tấn Uyên biết tin tức này càng sớm càng tốt.
Sau khi Lục. Tấn Uyên cúp điện thoại, anh lại chuyên tâm làm việc, hiện tại phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, sau đó đi gặp Ninh Ninh.
Mặc dù, chỉ mới cách một ngày, nhưng anh thực sự bắt đầu nhớ người phụ nữ đó rồi.
Hơn nữa, bí mật mà cô nói khiến anh mong chờ đến nỗi không thể giải thích được.
Hãy tập trung vào công việc và thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.
Vào buổi tối, khi Lục Tấn Uyên trở về nhà, anh nhìn thấy ông cụ Lục đang nói chuyện vui vẻ với Diệp Uyển Tĩnh, lông mày anh gần như nhăn lại.
“Tấn Uyên đã về rồi hả? Đến, xem hôm đó định mặc quần áo gì?”
Ông cụ Lục nghĩ đây là chuyện vui hiếm có trong nhà họ Lục, có thể xóa đi những dị nghị vừa rồi nên muốn tự mình xông pha ra trận xử lí.
Lục Tấn Uyên không có hứng thú, anh hứa sẽ đính hôn chỉ là để không muốn Diệp Uyển Tĩnh làm tổn thương cơ thể của bà, còn về các chỉ tiết của buổi lễ, nửa phần anh cũng không cảm thấy hứng thú.
“Hôm nay con hơi mệt, để mấy người quyết định là được rồi, con không quan tâm”
Lục Tấn Uyên tìm lý do lên lầu, ông cụ Lục tức giận: “Đứng lại, đây là chuyện lớn trong đời người, làm sao cháu có thể qua loa như vậy?”
“Ông ơi, chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa, Tấn Uyên đi làm về chắc mệt quá rồi ạ”
Làm sao Diệp Uyển Tĩnh không nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang muốn qua loa cho xong chứ, nhưng cô ta dịu dàng, uyển chuyển, thay Lục Tấn Uyên giải thích.
Lục Tấn Uyên nghe xong gật đầu, “Cô ta đã đồng ý, vậy con đi lên trước.”
Nói xong, không cần biết biểu hiện của hai người như thế nào, trực tiếp rời đi.
“Haizzz”
Ông cụ Lục trong lòng buồn phiền, võ vỗ mu bàn tay Diệp Uyển Tĩnh: “Uỷ khuất cháu rồi”
Diệp Uyển Tĩnh lắc đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, cô ta không quan tâm đến những lời giả dối này, tuy rằng cô ta rất thất vọng, nhưng chỉ cần cô ta có thể đứng ở bên cạnh anh, cho dù cô ta có phải chịu đựng bao nhiêu đi chăng nữa!
Thấy Diệp Uyển Tĩnh nghe lời, hiểu lí lẽ như vậy, ông cụ Lục càng tỏ ra yêu quý và thích cô ta hơn: “Không phải lo lắng, sau này. nếu Tấn Uyên đối xử tệ với cháu, nói chuyện với ông, ông tuy già nhưng vẫn có thể giúp cháu được!”
Nghe lời ông cụ Lục nói, Diệp Uyển Tĩnh vô cùng vui mừng, dù sao thì ông cũng là người lớn tuổi đáng kính, được sự yêu thương của ông, chắc chắn trong tương lai, sự phát triển của cô ta và Lục Tấn Uyên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lục Tấn Uyên trở lại phòng ngủ, cởi cà vạt, nói thật hôm nay là một ngày làm việc rất mệt, nhưng điều khiến anh cảm thấy mệt mỏi hơn chính là lễ đính hôn không tự nguyện này.
Anh luôn cảm thấy buổi lễ này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối, nhưng để Diệp Uyển Tĩnh có thể chữa khỏi bệnh, anh không còn cách nào khác.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra xem, bây giờ ở bên Ôn Ninh chắc là đã khuya rồi, anh cũng không muốn xen vào việc nghỉ ngơi của cô, nên gọi cho những người khác.
“Chuyện nhà họ Ôn xử lý như thế nào rồi?”
Khi An Minh ở đó, Lục Tấn Uyên phải giao chuyện nhà họ Ôn cho người khác làm.
“Hiện tại Ôn Lam đã bị khống chế, Triệu Nhã Lâm khắp nơi tìm Ôn Lam, cố gắng tìm người bảo lãnh cô ta, nhưng bọn họ đều đã phát hiện, sẽ không có cơ hội thành công.”
Sau khi nghe điều này, Lục Tấn Uyên cảm thấy tốt hơn.
Khóe môi lập tức cong lên, nếu như Ôn Ninh biết những người ức hiếp mình sẽ có kết thúc như vậy, chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại di động của anh vang lên, là một dãy số xa lạ
Triệu Nhã Lâm đang cầm điện thoại, cơ thể không ngừng run rẩy, cả người như bị điên: “Lục Tấn Uyên, là cậu làm đúng không? Chồng tôi đâu? Ông ấy đang ở đâu?”
Giờ phút này, Triệu Nhã Lâm đâu còn nét tao nhã và kiêu ngạo như ban đầu. Thứ nhất, Ôn Khải vậy mà mất tích sau khi ra nước ngoài, hiện tại bà ta không thể liên hệ với ai trong gia đình.
Hơn nữa, sự việc họ hại Ôn Ninh bất ngờ bị phanh phui, Dư Phi Minh cũng rơi vào cảnh rắc rối, công sức nhà họ Ôn bao năm gây dựng danh tiếng hiền lành ngay lập tức sụp đổ trong chốc lát, gây sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí thiếu chút nữa tiền lương của công nhân, nhà họ Ôn cũng không phát được.
Sau đó chính là Ôn Lam bị cảnh sát bắt đi điều tra, hiện tại bà ta cũng chưa có cơ hội đến thăm ..
Chuyện tồi tệ này suýt chút nữa đã đánh gục bà ta, ngay lập tức Triệu Nhã Lâm nghĩ rằng Ôn Ninh đã làm điều gì đó, tuy nhiên bà ta đã gọi rất nhiều lần và tìm khắp nơi để tìm Ôn Ninh nhưng đều không tìm thấy.
Điều duy nhất bà có thể đoán được bây giờ là Lục Tấn Uyên đã giúp Ôn Ninh làm những chuyện này, dù sao với năng lực của Ôn Ninh, cô nhất định sẽ không làm được đến trình độ này.
“Là tôi? Vậy thì sao?” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, “Khi bà dám làm ra loại chuyện này với Ôn Ninh, bà nên nhớ rằng một ngày nào đó, tất cả bóng tối sẽ bị phơi bày ở dưới ánh mặt trời. Xét đến cùng, là do mấy người gieo gió gặt bão”
“Lục Tấn Uyên, cậu sẽ không được chết tử tế, Ôn Ninh, cô ta cũng không được chết tử tế, cô ta lại có thể hại người nhà của cô ta”
Triệu Nhã Lâm hoàn toàn mất kiểm soát, lớn tiếng chửi bi, Lục Tấn Uyên vẫn chưa nổi giận: “Yên tâm đi, Ôn Ninh sẽ không chết, cô ấy sẽ sống tốt hơn bà, bà nên nghĩ cách đưa đứa con gái nhỏ của bà ra khỏi nhà giam đi.
Còn có, tôi lo rằng bà cũng sẽ vào tù đấy” Lục Tấn Uyên nói xong liền cúp điện thoại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa rồi Mộ Yên Nhiên nói gì đó với ông cụ một lúc, mọi chuyện đại khái đã định ra, lúc này quản gia đi tới: “Ông chủ, cô Mộ, đã tới giờ cơm tối.”
Hai người nhận thấy thời gian đã muộn, ” Yên Nhiên, đi mời Tấn Uyên xuống ăn tối đi”
Ông cụ cố tình tạo thêm cơ hội để Mộ Yên Nhiên giao tiếp với Lục Tấn Uyên, cô ta gật đầu và bước lên một cách nhẹ nhàng.
Gô ta vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Lục Tấn Uyên gọi điện thoại, cô ta không gõ cửa, chỉ dựa vào cửa nghe ngóng,
Mộ Yên Nhiên chỉ muốn tăng thêm hiểu biết của mình về những gì gần đây Lục Tấn Uyên đang làm, nhưng cô ta vẫn nghe thấy tiếng của anh nói gì đó về Ôn Ninh, và cô ấy đã xuất hiện trong lời anh nói nhiều hơn một lần.
Mộ Yên Nhiên chắc chắn răng khi Lục Tấn Uyên gọi cái tên này, không có tức giận hay ghê tởm, mà là cưng chiều.
Có lẽ nào bọn họ vẫn chưa dứt bỏ nhau sạch sẽ?
Bình luận facebook