Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Lục Tấn Uyên đã gọi người mang đồ ăn vào.
Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn ập tới, khiến cái bụng trống rỗng của Ôn Ninh nhanh chóng phản kháng.
Bây giờ cô thực sự đang rất đói.
“Qua đây ăn một chút đi.”
Lục Tấn Uyên gọi cô qua đó, vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Ôn Ninh đi qua đó, nhìn thấy những món anh gọi cho cô vẫn là những món cô thích ăn mà thôi, để cho cô ăn ngon miệng hơn, anh còn gọi thêm một món canh rất thanh đạm.
Người đàn ông vì cô mà làm những việc như vậy còn được coi là không thích cô sao?
Ôn Ninh vẫn luôn tin rằng tình cảm sẽ được thể hiện qua hành động, cho
nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Có thể là, gần đây công việc của Lục Tấn Uyên quá bận rộn và mệt mỏi cho nên anh cũng không muốn bày tỏ bất cứ điều gì cả.
Ôn Ninh từ từ ngồi xuống, chậm rãi ăn đồ ăn, nhìn có vẻ cô ăn rất ngon, Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng cô ăn, trong lòng anh dường như dần dần xuất hiện một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả.
Thậm chí, anh còn không để ý đến mình lại chỉ vì nhìn một người phụ nữ đang ăn mà dường như thất thần.
Ôn Ninh đang ăn cơm, phát hiện Lục Tấn Uyên nhìn chằm chằm mình với ánh mắt như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Sao vậy, trên mặt của em có gì sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới ý thức được mình có chỗ nào đó không đúng, anh khế ho nhẹ để che giấu đi sự xấu hổ của mình, nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bộ dạng em ăn cơm thật xấu xí, đều ăn hết sạch rồi.”
Ôn Ninh sững sờ, sắc mặt có chút đỏ ửng lên, lẽ nào thật sự là do cô ăn uống quá cẩu thả, ăn uống lem nhem hết lên cả mặt mũi rồi sao?
Cho nên, cô nhanh chóng đưa tay sờ lên khóe miệng, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì không ổn trên mặt mình, đang lúc bối rối Lục Tấn Uyên đã bước tới, bộ dạng giả vờ lấy một hạt cơm trên mặt cô: “Em thật là ngốc mà!”
Ôn Ninh không tự chủ được nhìn Lục Tấn Uyên: “Em thấy thực ra trên mặt của em căn bản là không có gì cả. Có phải là anh cố tìm cớ đi qua đây muốn ăn đậu phụ của em đúng không?”
Lục Tấn Uyên bị cô phát hiện, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng: “Em nghĩ quá nhiều rồi đó, anh còn đang tò mò em làm sao lại có thể ăn đến nỗi khiến dính đến tận mặt được cơ chứ? Lúc nãy em không biết gọi chút đồ gì ăn cho đỡ đói hay sao?”
“Là em muốn chờ anh, đợi mãi đợi mãi, có chút mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, lẽ nào không phải nên trách anh hay sao?”
Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Tấn Uyên, không chút khách khí nói.
Lục Tấn Uyên khẽ khịt mũi nói:
“Chuyện gì cũng đều do anh chịu trác nhiệm hay sao? Em cũng nên độc lập chút chứ.”
Ôn Ninh nghe vậy trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ đây chính là lý do mà Lục Tấn Uyên gần đây thờ ơ lạnh nhạt với cô hay sao?
Sau khi suy nghĩ lại, Ôn Ninh ngẫm lại bản thân mình, xem ra từ sau khi rời khỏi tập đoàn Lục Thị, cô thật sự cũng chưa có làm được việc gì, lúc đầu cô muốn đi tìm việc lại bị Ôn Lam gây phiền phức, sau đó cô liền ở nhà nghỉ ngơi, dường như quả thực cô đã quá lạc lõng với xã hội với con người với những công việc bận rộn ngày nay.
Suy nghĩ một hồi, cô nuốt miếng thức ăn đang ăn dở trong miệng, lau lau khóe miệng: “Em biết rồi, anh là bởi vì gần đây em ở nhà nhàn rỗi không làm gì cả, cảm thấy em không có chút độc lập nào đúng không?”
“Vậy đợi sau khi sinh bảo bối xong em sẽ ra ngoài làm việc. Mẹ em cũng đang nghĩ cách vực dậy nhà họ Ôn. Em sẽ không sống vô lo vô nghĩ bao lâu nữa đâu, anh cho em một chút thời gian đi.”
Lục Tấn Uyên không ngờ Ôn Ninh lại nói ra những lời này, vốn tưởng rằng Ôn Ninh nghe xong lời này sẽ tức giận muốn rời đi ngay lập tức, nhưng những gì cô nói thật sự khiến anh vô cùng kinh ngạc.
“Em muốn xây dựng lại cơ đồ nhà họ Ôn sao?”
Nhà họ Ôn bây giờ cũng không phải là thứ tốt đẹp dễ xử lý, bởi vì mọi loại rắc rối bên trong và bên ngoài đã trở thành một củ khoai nóng, nếu là người bình thường sẽ không bao giờ tình nguyện ném mình vào nước bùn như vậy.
“Đương nhiên rồi, sản nghiệp của nhà họ Ôn là tâm huyết của mẹ, làm sao có thể từ bỏ như vậy được chứ?”
Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn ập tới, khiến cái bụng trống rỗng của Ôn Ninh nhanh chóng phản kháng.
Bây giờ cô thực sự đang rất đói.
“Qua đây ăn một chút đi.”
Lục Tấn Uyên gọi cô qua đó, vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Ôn Ninh đi qua đó, nhìn thấy những món anh gọi cho cô vẫn là những món cô thích ăn mà thôi, để cho cô ăn ngon miệng hơn, anh còn gọi thêm một món canh rất thanh đạm.
Người đàn ông vì cô mà làm những việc như vậy còn được coi là không thích cô sao?
Ôn Ninh vẫn luôn tin rằng tình cảm sẽ được thể hiện qua hành động, cho
nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Có thể là, gần đây công việc của Lục Tấn Uyên quá bận rộn và mệt mỏi cho nên anh cũng không muốn bày tỏ bất cứ điều gì cả.
Ôn Ninh từ từ ngồi xuống, chậm rãi ăn đồ ăn, nhìn có vẻ cô ăn rất ngon, Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng cô ăn, trong lòng anh dường như dần dần xuất hiện một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả.
Thậm chí, anh còn không để ý đến mình lại chỉ vì nhìn một người phụ nữ đang ăn mà dường như thất thần.
Ôn Ninh đang ăn cơm, phát hiện Lục Tấn Uyên nhìn chằm chằm mình với ánh mắt như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Sao vậy, trên mặt của em có gì sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới ý thức được mình có chỗ nào đó không đúng, anh khế ho nhẹ để che giấu đi sự xấu hổ của mình, nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bộ dạng em ăn cơm thật xấu xí, đều ăn hết sạch rồi.”
Ôn Ninh sững sờ, sắc mặt có chút đỏ ửng lên, lẽ nào thật sự là do cô ăn uống quá cẩu thả, ăn uống lem nhem hết lên cả mặt mũi rồi sao?
Cho nên, cô nhanh chóng đưa tay sờ lên khóe miệng, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì không ổn trên mặt mình, đang lúc bối rối Lục Tấn Uyên đã bước tới, bộ dạng giả vờ lấy một hạt cơm trên mặt cô: “Em thật là ngốc mà!”
Ôn Ninh không tự chủ được nhìn Lục Tấn Uyên: “Em thấy thực ra trên mặt của em căn bản là không có gì cả. Có phải là anh cố tìm cớ đi qua đây muốn ăn đậu phụ của em đúng không?”
Lục Tấn Uyên bị cô phát hiện, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng: “Em nghĩ quá nhiều rồi đó, anh còn đang tò mò em làm sao lại có thể ăn đến nỗi khiến dính đến tận mặt được cơ chứ? Lúc nãy em không biết gọi chút đồ gì ăn cho đỡ đói hay sao?”
“Là em muốn chờ anh, đợi mãi đợi mãi, có chút mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, lẽ nào không phải nên trách anh hay sao?”
Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Tấn Uyên, không chút khách khí nói.
Lục Tấn Uyên khẽ khịt mũi nói:
“Chuyện gì cũng đều do anh chịu trác nhiệm hay sao? Em cũng nên độc lập chút chứ.”
Ôn Ninh nghe vậy trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ đây chính là lý do mà Lục Tấn Uyên gần đây thờ ơ lạnh nhạt với cô hay sao?
Sau khi suy nghĩ lại, Ôn Ninh ngẫm lại bản thân mình, xem ra từ sau khi rời khỏi tập đoàn Lục Thị, cô thật sự cũng chưa có làm được việc gì, lúc đầu cô muốn đi tìm việc lại bị Ôn Lam gây phiền phức, sau đó cô liền ở nhà nghỉ ngơi, dường như quả thực cô đã quá lạc lõng với xã hội với con người với những công việc bận rộn ngày nay.
Suy nghĩ một hồi, cô nuốt miếng thức ăn đang ăn dở trong miệng, lau lau khóe miệng: “Em biết rồi, anh là bởi vì gần đây em ở nhà nhàn rỗi không làm gì cả, cảm thấy em không có chút độc lập nào đúng không?”
“Vậy đợi sau khi sinh bảo bối xong em sẽ ra ngoài làm việc. Mẹ em cũng đang nghĩ cách vực dậy nhà họ Ôn. Em sẽ không sống vô lo vô nghĩ bao lâu nữa đâu, anh cho em một chút thời gian đi.”
Lục Tấn Uyên không ngờ Ôn Ninh lại nói ra những lời này, vốn tưởng rằng Ôn Ninh nghe xong lời này sẽ tức giận muốn rời đi ngay lập tức, nhưng những gì cô nói thật sự khiến anh vô cùng kinh ngạc.
“Em muốn xây dựng lại cơ đồ nhà họ Ôn sao?”
Nhà họ Ôn bây giờ cũng không phải là thứ tốt đẹp dễ xử lý, bởi vì mọi loại rắc rối bên trong và bên ngoài đã trở thành một củ khoai nóng, nếu là người bình thường sẽ không bao giờ tình nguyện ném mình vào nước bùn như vậy.
“Đương nhiên rồi, sản nghiệp của nhà họ Ôn là tâm huyết của mẹ, làm sao có thể từ bỏ như vậy được chứ?”
Bình luận facebook