Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Chương 220
Hai mắt của Ôn Ninh lúc này sáng ngời, bên trong đôi mắt cô dường như ẩn chứa đầy sự hy vọng và tương lai sau này.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô như vậy, cũng không có nói gì cả, nhưng trong lòng anh dường như có suy nghĩ.
Vốn dĩ nhà họ Ôn là bị anh đánh bại khiến cho nó có một lỗ hổng lớn, nhưng nếu Ôn Ninh đã muốn lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về cô, vậy anh e rằng cũng không thể xử lý quá đơn giản và nhẹ nhàng được.
Có lẽ đây cũng sẽ là món quà cuối cùng mà anh dành cho Ôn Ninh.
Đang suy nghĩ, ánh mắt của người đàn ông trầm đục, nhìn Ôn Ninh đã ăn xong, đứng dậy nói: “Được rồi, cũng đã ăn xong rồi, em có thể đi đi.”
Ôn Ninh nhìn người đàn ông đang ra lệnh đuổi khách, cô thật sự cảm thấy hiện tại anh quá mâu thuẫn rồi, rõ ràng anh vừa sợ cô ăn không đủ no, lại vừa muốn đuổi cô đi.
Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Suy nghĩ xong, Ôn Ninh đứng dậy, nhưng thay vì rời đi như lời Lục Tấn Uyên mong đợi, cô lại ngồi lên đùi người đàn ông này, cúi người xuống, cắn lấy môi Lục Tấn Uyên.
Có câu nói muốn nói gì thì hãy nhìn vào lòng người đó, đừng nghe lời người ấy nói mà hãy nhìn phản ứng bản năng nhất của người ấy.
Ôn Ninh muốn xem phản ứng bản năng nhất của anh là gì, anh sẽ đẩy cô ra, hay là sẽ ?
Lục Tấn Uyên không ngờ cô lại chủ động như vậy, hơi thở quen thuộc ngọt ngào bao trùm cơ thể khiến người đàn ông đi theo sự dụ dỗ mà mất đi niềm kiêu hãnh lý trí của mình, không chút do dự lập tức giành lại thể chủ động, bá đạo cướp đoạt lại mọi hơi thở của cô.
Hương vị của cô, anh đã nhớ mong rất lâu rồi, nó giống như cây thuốc phiện vậy, không động vào thì sẽ có thể kiềm chế được ham muốn của mình, nhưng một khi đã chạm vào nó rồi thì không có cách nào rút ra được, chỉ muốn chìm sâu vào nó.
Ôn Ninh cũng không có ý muốn giãy dụa hay phản kháng, trái lại cô lại có phần vui vẻ.
Anh như vậy, có phải anh muốn nói rằng là anh vẫn thích cô, nhưng không biết tại sao anh lại không muốn thể hiện ra bên ngoài vậy chứ?
Không biết kéo dài trong bao lâu, một nụ hôn triền miên không dứt cuối cùng cũng kết thúc, khuôn mặt Ôn Ninh đã đỏ bừng vì cảm giác thiếu dưỡng khí, nhưng đôi mắt lại lấp lánh một tia ngọt ngào.
Cô không kìm được mà chạm vào môi mình: “Lục Tấn Uyên, anh cứ vậy muốn đuổi em đi như thế này sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới nhận ra đây là do người phụ nữ nhỏ bé này cố ý khiêu khích anh, ánh mắt anh mờ mịt nhìn hai má Ôn Ninh đang ửng đỏ.
Yết hầu của người đàn ông lăn lên lăn xuống hai lần, quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, sau đó anh đặt Ôn Ninh từ trên đùi xuống ghế sô pha: “Anh sẽ nhờ người đưa em về.”
Nếu không để cho cô rời đi, anh sợ rằng, anh thật sự không tự chủ được sẽ làm ra chuyện lỗ mãng với cô mất.
Ôn Ninh nhìn anh, duỗi tay ra, cánh tay bám chặt vào anh, lúc này cũng được tự do.
Vừa nãy nói gì thì cô cũng đã mặt dày chủ động hôn anh rồi, nên cô cũng không thèm quan tâm đến dè dặt nữa: “Cũng đã muộn như vậy rồi, em muốn bên anh đến ngày mai.”
Lục Tấn Uyên liếc cô một cái: “Em sao vậy, chuyện này dường như khác với thường ngày em hay làm.”
Lúc trước Ôn Ninh đỏ mặt ngượng ngùng mỗi khi bị anh chạm vào.
“Anh cũng không có giống thường ngày chút nào, cho nên em mới quyết định sẽ chủ động.”
Hai mắt của Ôn Ninh lúc này sáng ngời, bên trong đôi mắt cô dường như ẩn chứa đầy sự hy vọng và tương lai sau này.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô như vậy, cũng không có nói gì cả, nhưng trong lòng anh dường như có suy nghĩ.
Vốn dĩ nhà họ Ôn là bị anh đánh bại khiến cho nó có một lỗ hổng lớn, nhưng nếu Ôn Ninh đã muốn lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về cô, vậy anh e rằng cũng không thể xử lý quá đơn giản và nhẹ nhàng được.
Có lẽ đây cũng sẽ là món quà cuối cùng mà anh dành cho Ôn Ninh.
Đang suy nghĩ, ánh mắt của người đàn ông trầm đục, nhìn Ôn Ninh đã ăn xong, đứng dậy nói: “Được rồi, cũng đã ăn xong rồi, em có thể đi đi.”
Ôn Ninh nhìn người đàn ông đang ra lệnh đuổi khách, cô thật sự cảm thấy hiện tại anh quá mâu thuẫn rồi, rõ ràng anh vừa sợ cô ăn không đủ no, lại vừa muốn đuổi cô đi.
Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Suy nghĩ xong, Ôn Ninh đứng dậy, nhưng thay vì rời đi như lời Lục Tấn Uyên mong đợi, cô lại ngồi lên đùi người đàn ông này, cúi người xuống, cắn lấy môi Lục Tấn Uyên.
Có câu nói muốn nói gì thì hãy nhìn vào lòng người đó, đừng nghe lời người ấy nói mà hãy nhìn phản ứng bản năng nhất của người ấy.
Ôn Ninh muốn xem phản ứng bản năng nhất của anh là gì, anh sẽ đẩy cô ra, hay là sẽ ?
Lục Tấn Uyên không ngờ cô lại chủ động như vậy, hơi thở quen thuộc ngọt ngào bao trùm cơ thể khiến người đàn ông đi theo sự dụ dỗ mà mất đi niềm kiêu hãnh lý trí của mình, không chút do dự lập tức giành lại thể chủ động, bá đạo cướp đoạt lại mọi hơi thở của cô.
Hương vị của cô, anh đã nhớ mong rất lâu rồi, nó giống như cây thuốc phiện vậy, không động vào thì sẽ có thể kiềm chế được ham muốn của mình, nhưng một khi đã chạm vào nó rồi thì không có cách nào rút ra được, chỉ muốn chìm sâu vào nó.
Ôn Ninh cũng không có ý muốn giãy dụa hay phản kháng, trái lại cô lại có phần vui vẻ.
Anh như vậy, có phải anh muốn nói rằng là anh vẫn thích cô, nhưng không biết tại sao anh lại không muốn thể hiện ra bên ngoài vậy chứ?
Không biết kéo dài trong bao lâu, một nụ hôn triền miên không dứt cuối cùng cũng kết thúc, khuôn mặt Ôn Ninh đã đỏ bừng vì cảm giác thiếu dưỡng khí, nhưng đôi mắt lại lấp lánh một tia ngọt ngào.
Cô không kìm được mà chạm vào môi mình: “Lục Tấn Uyên, anh cứ vậy muốn đuổi em đi như thế này sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới nhận ra đây là do người phụ nữ nhỏ bé này cố ý khiêu khích anh, ánh mắt anh mờ mịt nhìn hai má Ôn Ninh đang ửng đỏ.
Yết hầu của người đàn ông lăn lên lăn xuống hai lần, quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, sau đó anh đặt Ôn Ninh từ trên đùi xuống ghế sô pha: “Anh sẽ nhờ người đưa em về.”
Nếu không để cho cô rời đi, anh sợ rằng, anh thật sự không tự chủ được sẽ làm ra chuyện lỗ mãng với cô mất.
Ôn Ninh nhìn anh, duỗi tay ra, cánh tay bám chặt vào anh, lúc này cũng được tự do.
Vừa nãy nói gì thì cô cũng đã mặt dày chủ động hôn anh rồi, nên cô cũng không thèm quan tâm đến dè dặt nữa: “Cũng đã muộn như vậy rồi, em muốn bên anh đến ngày mai.”
Lục Tấn Uyên liếc cô một cái: “Em sao vậy, chuyện này dường như khác với thường ngày em hay làm.”
Lúc trước Ôn Ninh đỏ mặt ngượng ngùng mỗi khi bị anh chạm vào.
“Anh cũng không có giống thường ngày chút nào, cho nên em mới quyết định sẽ chủ động.”
Bình luận facebook