Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
Chương 329
“Chị gái xinh đẹp, đây là ba và mẹ của em.”
Cậu bé tuổi còn nhỏ, nói tiếng Pháp vẫn chưa được lưu loát.
Vô Ưu sửng sốt, thật không may một lần nữa cô lại biết cách phát âm hai từ ba mẹ trong tiếng Pháp, nhưng lại khác với Lục An Bảo và Lục Tấn Uyên.
Đối mặt với đứa con của mình cô căn bản là không thể phản bác bất cứ điều gì, chỉ có thể mỉm cười xấu hổ.
Lục Tấn Uyên cong môi hài lòng, nhìn đứa con trai nhà mình cũng cảm thấy vừa mắt hơn.
Tuy cô gái nhỏ bán hoa cảm thấy gia đình này vô cùng kỳ lạ nhưng vẫn cười nói: “Anh mua một bó hoa tặng cho vợ của mình đi. Chúc mọi người có một cuộc sống hạnh phúc.”
Lục Tấn Uyên thấy rất hào hứng lập tức trả tiền mua luôn cả một giỏ hoa hồng lớn.
“Vô Ưu, lễ tình nhân vui vẻ” Anh đưa hoa tới trước mặt cô, câu nói tiếp theo là nói bằng tiếng Pháp.
Giọng nói của Lục Tấn Uyên trầm thấp, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn Vô Ưu làm lòng cô run rẩy, trái tim không thể khống chế được bắt đầu đập thật nhanh. Cô ho nhẹ một tiếng, không thể để anh tặng hoa cho mình được, trực tiếp cầm lấy một giỏ hoa lại đây thuận miệng nói.
“Con gái người ta đứng đây bán hoa cũng không dễ dàng gì, muốn mua thì mua nhanh đi.”
Chỉ cần một câu nói đã khiến anh lập tức quay sang làm việc tốt. Lục Tấn Uyên cười ra tiếng cũng không để ý nhiều nữa. Đúng vậy, hôm nay là lễ tình nhân. Những ngày lễ như thế này Lục Tấn Uyên hiển nhiên sẽ không để ý đến. Anh biết được cũng nhờ một đoạn tin nhắn nhắc nhở lúc sáng của An Minh, anh rất hài lòng đối với chuyện này. Thân là một trợ lý đủ tư cách và trách nhiệm, lúc ông chủ nhà mình đang theo đuổi tình yêu thì hiển nhiên phải cung cấp ứng thông tin trợ giúp hữu ích.
“Mẹ ơi, ở đây có nhiều người quá Giọng nói của Lục An Bảo kéo sự chú ý của hai người quay về.
Ở phía trước có một công viên, một sân khấu lớn được dựng trên cỏ, câu biểu ngữ được kéo dài hai bên, phía trong có không ít người vây quanh.
Một anh chàng người Pháp đẹp trai đang cầm micro ở trên sân khấu nói gì đó, nhìn qua có vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Ở đây tổ chức hoạt động gì sao?” Vô Ưu hỏi.
Lục Tấn Uyên bến Lục An Bảo lên: “Đi thôi, qua đó xem thử là biết.”
Đi chơi ở nước ngoài cũng rất khó để gặp được những hoạt động của người bản địa nên Vô Ưu thấy có chút hứng thú.
Lúc ba người đi qua không ngờ được tính cách ngang ngược của đứa bé bị vứt ra sau đầu, không hề cố ý tỏ vẻ dễ thương mở to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng ngọt.
Thấy con trai thì gọi anh đẹp trai, thấy con gái thì kêu chị xinh đẹp. Dựa vào vẻ đáng yêu không ai địch nổi đánh cắp được trái tim của một nhóm trai gái, làm cho ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Vô Ưu mỉm cười, nhịn không được xoa xoa đầu đứa con trai của mình.
Một nhà ba người có giá trị nhan sắc cao thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Đáng ngạc nhiên hơn nữa gia đình này đều có mái tóc màu đen, rõ ràng là người Việt Nam nên càng làm người khác để ý hơn.
Cùng lúc đó người dẫn
Chương trình trên sân khấu cũng nhìn thấy bọn họ.
Đôi mắt của người dẫn
Chương trình đẹp trai sáng lên, lập tức nhảy xuống: “Hai người thử tham gia hoạt động của chúng tôi đi. Cho dù thắng hay thua cũng đều có quà an ủi, dành được vị trí thứ nhất còn có thêm giải thưởng lớn nữa đó.”
Người dẫn
Chương trình đã đích thân xuống mời, đám người vây quanh bên cạnh thấy thế lập tức hò hét bảo hai người bọn họ lên sân khấu đi.
Vô Ưu nghe không hiểu chỉ có thể nhìn Lục Tấn Uyên.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên khẽ chớp, khóe môi cong lên còn chưa kịp nói gì thì vẻ mặt của An Bảo trong lòng ngực đã vô cùng kích động: “Mẹ ơi, anh ấy bảo mẹ và ba cùng đi chơi trò chơi.”
“Hả?”
Vô Ưu ngây ngẩn cả người, cô có biết phải chơi cái gì, chơi làm sao đâu.
Nhưng bạn nhỏ An Bảo rõ ràng rất muốn xem bọn họ chơi cùng nhau. Cậu bé nhanh chóng từ trong lồng ngực giấy dụa muốn xuống, nắm lấy bàn tay của hai người kéo lên sân khấu.
Khóe môi Lục Tấn Uyên mang theo ý cười thuận tiện bước lên sân khấu, Vô Ưu có chút khó xử, bộ dạng hoàn toàn là vẻ bất đắc dĩ mặc cho con trai dắt mình đi.
“Mẹ ơi cố lên.” Cậu bé lại gần sân khấu, hai bàn tay nắm chặt giơ lên hô to.
Vô Ưu mỉm cười xấu hổ không biết nên làm thế nào bây giờ.
Bỗng nhiên thắt lưng như bị ai đó siết lấy, Lục Tấn Uyên ôm cô: “Đừng lo lắng, không phải đã có anh ở đây rồi sao.”
Cô mím môi, lúng túng xoay người muốn anh tự giác buông tay.
Lục Tấn Uyên lập tức thả tay xuống: “Đừng nhúc nhích. Chúng ta là ba mẹ của An Bảo, em cứ nhất định muốn từ chối anh sao?”
Vô Ưu sửng sờ, không nhịn được nhíu mày phản bác: “An Bảo biết mà.” Mặc dù con trai còn nhỏ nhưng cô biết rất rõ An Bảo không giống với những đứa trẻ cùng trang lứa, thằng bé rất thông minh. Tình huống bây giờ của cô và Lục Tấn Uyên cô không tin đứa nhỏ này sẽ không hiểu gì.
“An Bảo biết thì biết nhưng điều đó không có nghĩa là nó muốn thấy sự thật. An Bảo rất nhạy cảm, không có đứa trẻ nào không hy vọng ba mẹ mình ở bên nhau.”
Vô Ưu: “…”
Cô âm thầm cắn răng, không có cách nào phản bác lại được.
Lục Tấn Uyên nheo mắt, kéo Vô Ưu lên sân khấu, nói sang chuyện khác: “Chúng ta vẫn nên suy nghĩ lại, phải làm như thế nào để giải quyết vấn đề hiện tại.”
Vẻ mặt Vô Ưu không chút thay đổi: “Chỉ là trò chơi thôi mà.”
“Nhưng con trai của chúng ta dường như rất muốn thấy chúng ta thắng thì phải? Em muốn làm An Bảo thất vọng sao?”
Vô Ưu: “…”
Cô hít một hơi thật sâu, tức giận gắt gao trừng mắt liếc người kia. Đừng tưởng rằng cô ngốc nghếch không nhận ra lần nào anh cũng lấy con trai ra làm cái cớ.
Nhưng mỗi lần như thế cô cũng không có lời nào để nói lại.
Lúc này An Bảo hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra vẫn cứ gào giọng hét cố lên, một bộ dạng vô cùng đắc ý tựa như chắc chắn hai người bọn họ có thể đoạt được vị trí thứ nhất.
Khóe miệng Vô ƯUu giật giật, cô còn có thể làm sao nữa đây? Chỉ có thể nở nụ cười với cậu và gật đầu.
“Đừng lo lắng, quy tắc của trò chơi này rất đơn giản. Cơ bản đều là phái nam chủ động, bạn gái cứ phối hợp theo là được rồi.” Khóe môi Lục Tấn Uyên ẩn giấu ý cười không rõ ràng.
Thật ra lúc nhìn thấy cô gái nhỏ bán hoa trên cầu, nếu cô tinh ý một chút thì có thể nhận ra được hôm nay là ngày lễ tình nhân ở Pháp.
Mà hoạt động được tổ chức vào hôm nay hiển nhiên sẽ liên quan lên ngày lễ này, cho nên ở trên sân khấu là một hàng nam nữ, mỗi một đôi đều là tình nhân hoặc là vợ chồng.
Quy tắc của trò chơi có tổng cộng b vòng, đôi nào có thể kiên trì đến cuối cùng sẽ dành được vị trí thứ thất. Đương nhiên trong quá trình diễn ra cũng sẽ có cặp bị loại nhưng vẫn nhận được phần thưởng nhỏ. Điều quan trọng hơn vẫn là vui chơi cùng nhau.
Vòng một bắt đầu.
Vô Ưu chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể mình di chuyển, cô được Lục Tấn Uyên bế lên, cô hơi hoảng sợ: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tấn Uyên vô tội nói: “Anh đang thi đấu, người nam bế người nữ ngồi chồm hổm, không hạn chế thời gian cho đến khi một nửa số đội tham gia bị loại mới thôi.”
Vô ƯUx..) Đây là cái trò chơi quái quỷ gì vậy?
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên các đội khác cũng đang làm giống thế.
Cho dù Lục Tấn Uyên nói với cô là cô bị mất trí nhớ, nhưng trước kia cô vẫn rất ít khi tiếp xúc quá gần với anh, lòng bàn tay đặt ở trên eo và chân nóng rực làm cho cô cảm thấy không dễ chịu.
Vô Ưu cắn môi, nhắm mắt lại, là kiểu nhắm mắt làm ngơ, cố gắng làm cho não bộ trở nên trống rỗng không suy nghĩ cái gì là được.
Nhưng nói thì dễ lúc làm mới khó. Sau khi cô nhắm mắt lại, các giác quan dường như trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể nghe rất rõ được tiếng thở dốc trầm ổn của Lục Tấn Uyên trên đỉnh đầu mình.
“Chị gái xinh đẹp, đây là ba và mẹ của em.”
Cậu bé tuổi còn nhỏ, nói tiếng Pháp vẫn chưa được lưu loát.
Vô Ưu sửng sốt, thật không may một lần nữa cô lại biết cách phát âm hai từ ba mẹ trong tiếng Pháp, nhưng lại khác với Lục An Bảo và Lục Tấn Uyên.
Đối mặt với đứa con của mình cô căn bản là không thể phản bác bất cứ điều gì, chỉ có thể mỉm cười xấu hổ.
Lục Tấn Uyên cong môi hài lòng, nhìn đứa con trai nhà mình cũng cảm thấy vừa mắt hơn.
Tuy cô gái nhỏ bán hoa cảm thấy gia đình này vô cùng kỳ lạ nhưng vẫn cười nói: “Anh mua một bó hoa tặng cho vợ của mình đi. Chúc mọi người có một cuộc sống hạnh phúc.”
Lục Tấn Uyên thấy rất hào hứng lập tức trả tiền mua luôn cả một giỏ hoa hồng lớn.
“Vô Ưu, lễ tình nhân vui vẻ” Anh đưa hoa tới trước mặt cô, câu nói tiếp theo là nói bằng tiếng Pháp.
Giọng nói của Lục Tấn Uyên trầm thấp, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn Vô Ưu làm lòng cô run rẩy, trái tim không thể khống chế được bắt đầu đập thật nhanh. Cô ho nhẹ một tiếng, không thể để anh tặng hoa cho mình được, trực tiếp cầm lấy một giỏ hoa lại đây thuận miệng nói.
“Con gái người ta đứng đây bán hoa cũng không dễ dàng gì, muốn mua thì mua nhanh đi.”
Chỉ cần một câu nói đã khiến anh lập tức quay sang làm việc tốt. Lục Tấn Uyên cười ra tiếng cũng không để ý nhiều nữa. Đúng vậy, hôm nay là lễ tình nhân. Những ngày lễ như thế này Lục Tấn Uyên hiển nhiên sẽ không để ý đến. Anh biết được cũng nhờ một đoạn tin nhắn nhắc nhở lúc sáng của An Minh, anh rất hài lòng đối với chuyện này. Thân là một trợ lý đủ tư cách và trách nhiệm, lúc ông chủ nhà mình đang theo đuổi tình yêu thì hiển nhiên phải cung cấp ứng thông tin trợ giúp hữu ích.
“Mẹ ơi, ở đây có nhiều người quá Giọng nói của Lục An Bảo kéo sự chú ý của hai người quay về.
Ở phía trước có một công viên, một sân khấu lớn được dựng trên cỏ, câu biểu ngữ được kéo dài hai bên, phía trong có không ít người vây quanh.
Một anh chàng người Pháp đẹp trai đang cầm micro ở trên sân khấu nói gì đó, nhìn qua có vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Ở đây tổ chức hoạt động gì sao?” Vô Ưu hỏi.
Lục Tấn Uyên bến Lục An Bảo lên: “Đi thôi, qua đó xem thử là biết.”
Đi chơi ở nước ngoài cũng rất khó để gặp được những hoạt động của người bản địa nên Vô Ưu thấy có chút hứng thú.
Lúc ba người đi qua không ngờ được tính cách ngang ngược của đứa bé bị vứt ra sau đầu, không hề cố ý tỏ vẻ dễ thương mở to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng ngọt.
Thấy con trai thì gọi anh đẹp trai, thấy con gái thì kêu chị xinh đẹp. Dựa vào vẻ đáng yêu không ai địch nổi đánh cắp được trái tim của một nhóm trai gái, làm cho ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Vô Ưu mỉm cười, nhịn không được xoa xoa đầu đứa con trai của mình.
Một nhà ba người có giá trị nhan sắc cao thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Đáng ngạc nhiên hơn nữa gia đình này đều có mái tóc màu đen, rõ ràng là người Việt Nam nên càng làm người khác để ý hơn.
Cùng lúc đó người dẫn
Chương trình trên sân khấu cũng nhìn thấy bọn họ.
Đôi mắt của người dẫn
Chương trình đẹp trai sáng lên, lập tức nhảy xuống: “Hai người thử tham gia hoạt động của chúng tôi đi. Cho dù thắng hay thua cũng đều có quà an ủi, dành được vị trí thứ nhất còn có thêm giải thưởng lớn nữa đó.”
Người dẫn
Chương trình đã đích thân xuống mời, đám người vây quanh bên cạnh thấy thế lập tức hò hét bảo hai người bọn họ lên sân khấu đi.
Vô Ưu nghe không hiểu chỉ có thể nhìn Lục Tấn Uyên.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên khẽ chớp, khóe môi cong lên còn chưa kịp nói gì thì vẻ mặt của An Bảo trong lòng ngực đã vô cùng kích động: “Mẹ ơi, anh ấy bảo mẹ và ba cùng đi chơi trò chơi.”
“Hả?”
Vô Ưu ngây ngẩn cả người, cô có biết phải chơi cái gì, chơi làm sao đâu.
Nhưng bạn nhỏ An Bảo rõ ràng rất muốn xem bọn họ chơi cùng nhau. Cậu bé nhanh chóng từ trong lồng ngực giấy dụa muốn xuống, nắm lấy bàn tay của hai người kéo lên sân khấu.
Khóe môi Lục Tấn Uyên mang theo ý cười thuận tiện bước lên sân khấu, Vô Ưu có chút khó xử, bộ dạng hoàn toàn là vẻ bất đắc dĩ mặc cho con trai dắt mình đi.
“Mẹ ơi cố lên.” Cậu bé lại gần sân khấu, hai bàn tay nắm chặt giơ lên hô to.
Vô Ưu mỉm cười xấu hổ không biết nên làm thế nào bây giờ.
Bỗng nhiên thắt lưng như bị ai đó siết lấy, Lục Tấn Uyên ôm cô: “Đừng lo lắng, không phải đã có anh ở đây rồi sao.”
Cô mím môi, lúng túng xoay người muốn anh tự giác buông tay.
Lục Tấn Uyên lập tức thả tay xuống: “Đừng nhúc nhích. Chúng ta là ba mẹ của An Bảo, em cứ nhất định muốn từ chối anh sao?”
Vô Ưu sửng sờ, không nhịn được nhíu mày phản bác: “An Bảo biết mà.” Mặc dù con trai còn nhỏ nhưng cô biết rất rõ An Bảo không giống với những đứa trẻ cùng trang lứa, thằng bé rất thông minh. Tình huống bây giờ của cô và Lục Tấn Uyên cô không tin đứa nhỏ này sẽ không hiểu gì.
“An Bảo biết thì biết nhưng điều đó không có nghĩa là nó muốn thấy sự thật. An Bảo rất nhạy cảm, không có đứa trẻ nào không hy vọng ba mẹ mình ở bên nhau.”
Vô Ưu: “…”
Cô âm thầm cắn răng, không có cách nào phản bác lại được.
Lục Tấn Uyên nheo mắt, kéo Vô Ưu lên sân khấu, nói sang chuyện khác: “Chúng ta vẫn nên suy nghĩ lại, phải làm như thế nào để giải quyết vấn đề hiện tại.”
Vẻ mặt Vô Ưu không chút thay đổi: “Chỉ là trò chơi thôi mà.”
“Nhưng con trai của chúng ta dường như rất muốn thấy chúng ta thắng thì phải? Em muốn làm An Bảo thất vọng sao?”
Vô Ưu: “…”
Cô hít một hơi thật sâu, tức giận gắt gao trừng mắt liếc người kia. Đừng tưởng rằng cô ngốc nghếch không nhận ra lần nào anh cũng lấy con trai ra làm cái cớ.
Nhưng mỗi lần như thế cô cũng không có lời nào để nói lại.
Lúc này An Bảo hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra vẫn cứ gào giọng hét cố lên, một bộ dạng vô cùng đắc ý tựa như chắc chắn hai người bọn họ có thể đoạt được vị trí thứ nhất.
Khóe miệng Vô ƯUu giật giật, cô còn có thể làm sao nữa đây? Chỉ có thể nở nụ cười với cậu và gật đầu.
“Đừng lo lắng, quy tắc của trò chơi này rất đơn giản. Cơ bản đều là phái nam chủ động, bạn gái cứ phối hợp theo là được rồi.” Khóe môi Lục Tấn Uyên ẩn giấu ý cười không rõ ràng.
Thật ra lúc nhìn thấy cô gái nhỏ bán hoa trên cầu, nếu cô tinh ý một chút thì có thể nhận ra được hôm nay là ngày lễ tình nhân ở Pháp.
Mà hoạt động được tổ chức vào hôm nay hiển nhiên sẽ liên quan lên ngày lễ này, cho nên ở trên sân khấu là một hàng nam nữ, mỗi một đôi đều là tình nhân hoặc là vợ chồng.
Quy tắc của trò chơi có tổng cộng b vòng, đôi nào có thể kiên trì đến cuối cùng sẽ dành được vị trí thứ thất. Đương nhiên trong quá trình diễn ra cũng sẽ có cặp bị loại nhưng vẫn nhận được phần thưởng nhỏ. Điều quan trọng hơn vẫn là vui chơi cùng nhau.
Vòng một bắt đầu.
Vô Ưu chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể mình di chuyển, cô được Lục Tấn Uyên bế lên, cô hơi hoảng sợ: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tấn Uyên vô tội nói: “Anh đang thi đấu, người nam bế người nữ ngồi chồm hổm, không hạn chế thời gian cho đến khi một nửa số đội tham gia bị loại mới thôi.”
Vô ƯUx..) Đây là cái trò chơi quái quỷ gì vậy?
Cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên các đội khác cũng đang làm giống thế.
Cho dù Lục Tấn Uyên nói với cô là cô bị mất trí nhớ, nhưng trước kia cô vẫn rất ít khi tiếp xúc quá gần với anh, lòng bàn tay đặt ở trên eo và chân nóng rực làm cho cô cảm thấy không dễ chịu.
Vô Ưu cắn môi, nhắm mắt lại, là kiểu nhắm mắt làm ngơ, cố gắng làm cho não bộ trở nên trống rỗng không suy nghĩ cái gì là được.
Nhưng nói thì dễ lúc làm mới khó. Sau khi cô nhắm mắt lại, các giác quan dường như trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể nghe rất rõ được tiếng thở dốc trầm ổn của Lục Tấn Uyên trên đỉnh đầu mình.
Bình luận facebook