Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Chương 331
Vô Ưu trợn tròn mắt, không ngờ Lục Tấn Uyên lại lợi hại đến vậy.
Cuối cùng, thắng lợi đương nhiên là do bọn họ hợp tác mà thành. Sau khi nhận lấy giải thưởng, ba người bọn họ liền quay về khách sạn.
Vừa bước vào cửa, điện thoại của cô liền vang lên, là điện thoại của bạn thân Lệ Tư Duệ. Cô không nghĩ nhiều liền nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hét quen thuộc.
“Vô Ưu, cậu đang ở đâu vậy ?”
“Tư Duệ, làm sao vậy ?”
“Cũng không có gì. Đinh Thiên Vũ không tìm được cậu liền gọi điện đến chỗ mình.”
Thiên Vũ?
Vô Ưu sửng sốt, cô hoàn toàn quên mất chuyện này. Hôm trước ra nước ngoài, Thiên Vũ còn nói với cô sẽ nhanh chóng trở về, nói vậy hiện tại chắc hẳn là đến nơi rồi.
Tiếng loa của điện thoại cũng không nhỏ, bên cạnh, hai ba con một lớn một nhỏ đều có thể nghe thấy.
Con ngươi của Lục Tấn Uyển nheo lại, một tia nguy hiểm lóe lên. Người phụ nữ gọi điện thoại cho Vô Ưu có thân phận gì, anh đương nhiên cũng đã điều tra qua.
Không ngờ tên họ Đinh kia lại thông qua người bên cạnh Vô Ưu tìm cô, đúng là sai lầm.
Sau khi Vô Ưu cúp điện thoại, nghĩ đến cái gì đó liền lập tức nhìn về phía Lục Tấn Uyên. Trong lòng cô đột nhiên lại thoáng có cảm giác chột dạ.
Cô sửng sốt, tự nhiên khó chịu một cách khó hiểu.
Mặc dù có con rồi, nhưng cô và Lục Tấn Uyên hiện tại không có quan hệ gì cả bản thân có gì mà chột dạ chứ.
Nghĩ đến đây, cô có chút khó chịu: “Tổng giám đốc Lục, xem ra ngày mai tôi phải chuẩn bị về nước rồi. Nếu như anh còn chuyện chưa giải quyết xong thì tôi sẽ về trước.”
Anh cười như không có việc gì: “Không có việc gì, ngày mai chúng ta đi cùng nhau.”
Thấy anh không từ chối, cô thở phào nhẹ nhõm. Lục An Bảo bĩu môi không vui, vốn dĩ đang chơi rất vui, hiện tại lại bởi vì cái tên Đinh Thiên Vũ kia mà phải kết thúc chuyến đi. Thật đúng là cái tên đáng ghét, hừ.
Vô Ưu cầm điện thoại lục lại danh bạ, nghi hoặc lẩm nhẩm lại một mình: “Anh ấy có thể gọi điện thoại cho mình, sao lại bảo không tìm được mình?”
Con ngươi của anh ẩn tránh, ngăn cản hành động gọi điện thoại của cô: “Bây giờ đã muộn rồi, dù sao ngày mai chúng ta cũng về, có chuyện gì nói qua điện không rõ ràng, trở về nói cũng được.”
Nếu như để cô gọi điện thoại, chuyện đó sẽ bị lộ tẩy. Anh cần phải tìm cơ hội bỏ gã họ Đinh kia ra khỏi danh sách đen. Hừ! Ngày hôm sau, ba người ngồi chuyến bay sớm nhất bay về nước. Vô Ưu liên lạc với Đinh Thiên Vũ, hai người hẹn thời gian gặp mặt.
Sau khi Đinh Thiên Vũ trở về nước, vừa về đến nhà liền thấy mẹ đang khóc lóc đủ kiểu. Hơn nữa lúc này lại không giống như trước đây, anh ta nói qua loa vài lời liền bỏ đi.
Mặc kệ anh ta ôn hòa nhã nhặn an ủi thế nào, mẹ anh ta vẫn một mực chắc chắn, vô cùng kiên trì bắt anh ta chia tay với Vô Ưu. Điều này khiến anh ta cảm thấy không vui.
Cuối cùng, thậm chí mẹ anh ta còn nghiêm khắc mắng anh ta một trận, trực tiếp hạ tối hậu thư. Nếu không chia tay, thì không phải là con của bà ta, nói cả lời đoạn tuyệt quan hệ.
Đinh Thiên Vũ đương nhiên sẽ không để chuyện phát triển như vậy, vì vậy vô cùng đau đầu.
Anh ta cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, hiện tại nếu đã về nước, tốt nhất phải mau chóng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng với Vô Ưu, tránh cho mẹ không vui. Cùng lắm thì chỉ lấy giấy chứng nhận, không tổ chức hôn lễ.
Đến lúc đó ở trước mặt Vô Ưu tùy ý giải thích vài câu, hoặc lừa cô nói sau này tổ chức hôn lễ cũng được. Giải quyết chuyện này trước đã rồi nói sau.
Đợi sau khi bản thân lấy được lợi ích thì đá người phụ nữ đó đi thì cũng như nhau thôi.
Kết quả, chờ sau khi anh ta hạ quyết tâm, lại không thể gọi được cho Vô Ưu, cũng không tìm thấy người, lúc này mới tìm tới Lệ Tư Duệ.
Bên trong quán cà phê.
Vô Ưu vừa bước vào cửa đã thấy Đinh Thiên Vũ đang ngồi dựa bên cửa sổ, cô lập tức đi tới. “Thiên Vũ, em xin lỗi, trên đường tới đây bị kẹt xe nên em đến muộn.”
Đinh Thiên Vũ tất nhiên sẽ không trách cô, trên gương mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười: “Không sao đâu, anh cũng vừa mới tới chưa được bao lâu.”
Anh ta nói xong thì đứng lên, giúp cô kéo chiếc ghế ở đối diện, cử chỉ chăm sóc chu đáo khiến Vô Ưu cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.
Dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau năm năm, anh ta đều đối xử với cô rất dịu dàng ấm áp. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta vì cô mà hành động như vậy, có thể không khiến cô thấy kinh ngạc sao.
Sau khi ngồi xuống, anh ta lại đưa menu ra: “Anh đã gọi cà phê và một ít món bánh ngọt nổi tiếng của quán cho em. Em nhìn xem còn muốn gọi thêm cái gì nào nữa không?”
Vô Ưu cảm thấy không được tự nhiên bởi sự ân cần này của anh ta, hơi xấu hổ cười xua tay: “Không cần nữa đâu, gọi thêm món cũng không ăn hết được.”
Anh ta cũng không ép buộc, thuận theo khép menu lại, hai tay đan vào nhau, nhìn sâu vào mắt cô: “Vô Ưu, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.”
Trong lời nói chứa đầy tình cảm nồng nàn chân thành, Vô Ưu cảm thấy hơi khó xử. Lúc này, cô cảm thấy có chút hoảng hốt. Nhưng tự nhiên lại vang lên bên tai lời nói đầy yêu thương mà Lục Tấn Uyên nói với cô hôm ở trên sân khấu trò chơi tại nước Pháp.
Cô lấy lại tinh thần, bỗng nhiên kinh ngạc, hiểu được bản thân đang suy nghĩ điều gì lập tức thấy hơi xấu hổ, cực kỳ ảo não, chỉ hận không thể vỗ vào đầu mình một cái.
“Vô Ưu, em làm sao vậy?”
Đinh Thiên Vũ nhìn thấy bộ dáng của cô, lo lắng hỏi han nhưng trong lòng lại nhíu mày. Không biết có phải do anh ta quá mẫn cảm không mà cảm thấy Vô Ưu trở nên không giống như trước kia.
“Không, không có gì đâu.” Cô cố che giấu tâm trạng bằng cách uống một ngụm cà phê.
Ở bên ngoài quán cà phê.
Một chiếc xe hơi gâm thấp sang trọng màu đen có rèm che chậm rãi đỗ lại. Cửa mở ra, một cậu bé đẹp trai đầy khí thế bước xuống, trên người mặc một bộ quần áo bò, đầu đội một chiếc mũ, đeo kính râm, bộ dạng cực kỳ phong độ.
Đúng vậy, không phải ai khác, cậu bé này chính là bạn nhỏ Lục An Bảo của chúng ta.
Ngày hôm qua, sau khi nghe Vô Ưu nói chuyện với Định Thiên Vũ, trong lòng cậu bé dâng lên cảnh giác. Hơn nữa, ba cậu đã căn dặn kỹ nên cậu quyết định phải tự mình đi xem sao.
Ba đã nói, không được phép để cho mấy tên hoa đào thối đó bắt cóc mẹ đi.
Hôm nay, cậu tới đây chính là muốn ngăn chặn tên hoa đào đó.
“Chắc chắn là người đang ở bên trong sao?”
Ở phía sau, có mấy người đàn ông mặc quân áo bình thường, trong đó có một người cung kính gật đầu: “Đúng vậy thưa cậu chủ.”
“Rất tốt, đi thôi.”
Cậu nói xong, duỗi tay ra, một người đàn ông mặc quần áo thường ôm lấy cậu vào trong ngực, cùng mấy người còn lại đi vào trong quán cà phê.
Cậu bé sợ sẽ bị mẹ phát hiện vì vậy đã kéo vành mũ thấp xuống, vùi đầu xuống dưới.
Bên trong quán cà phê được thiết kế rất thanh lịch, có những tấm bình phong đẹp đẽ chắn ở mặt trước và mặt sau của mỗi bàn, mới nhìn qua thì thấy giống như là một chiếc hộp nhỏ ở ngoài trời.
Mấy người đàn ông mặc quân áo bình thường đã xác nhận được mục tiêu, đi thẳng đến nơi, lần lượt ngồi xuống đằng sau bàn của Vô Ưu. Lục An Bảo lập tức nhảy xuống đất.
Người phục vụ đi tới, ánh mắt hiện lên chút kỳ lạ, thường thì tới những chỗ như thế này uống cà phê đều là các cặp đôi yêu nhau hoặc là bạn bè thân thiết, lần đầu thấy toàn đàn ông tới đây như vậy.
“Xin hỏi, quý khách muốn uống gì ạ?”
Có một người đàn ông trong nhóm nhìn vê phía Lục An Bảo, cậu bé tùy ý khoát tay, mấy người họ tự gọi cho mình một ly cà phê.
Cậu bé làm sao còn có tâm tư để uống cà phê, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tấm bình phong, chỉ muốn xuyên thủng để nhìn được sang bên kia.
Cậu dán lỗ tai lên mặt của tấm bình phong, tuy không thể nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Vô Ưu trợn tròn mắt, không ngờ Lục Tấn Uyên lại lợi hại đến vậy.
Cuối cùng, thắng lợi đương nhiên là do bọn họ hợp tác mà thành. Sau khi nhận lấy giải thưởng, ba người bọn họ liền quay về khách sạn.
Vừa bước vào cửa, điện thoại của cô liền vang lên, là điện thoại của bạn thân Lệ Tư Duệ. Cô không nghĩ nhiều liền nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hét quen thuộc.
“Vô Ưu, cậu đang ở đâu vậy ?”
“Tư Duệ, làm sao vậy ?”
“Cũng không có gì. Đinh Thiên Vũ không tìm được cậu liền gọi điện đến chỗ mình.”
Thiên Vũ?
Vô Ưu sửng sốt, cô hoàn toàn quên mất chuyện này. Hôm trước ra nước ngoài, Thiên Vũ còn nói với cô sẽ nhanh chóng trở về, nói vậy hiện tại chắc hẳn là đến nơi rồi.
Tiếng loa của điện thoại cũng không nhỏ, bên cạnh, hai ba con một lớn một nhỏ đều có thể nghe thấy.
Con ngươi của Lục Tấn Uyển nheo lại, một tia nguy hiểm lóe lên. Người phụ nữ gọi điện thoại cho Vô Ưu có thân phận gì, anh đương nhiên cũng đã điều tra qua.
Không ngờ tên họ Đinh kia lại thông qua người bên cạnh Vô Ưu tìm cô, đúng là sai lầm.
Sau khi Vô Ưu cúp điện thoại, nghĩ đến cái gì đó liền lập tức nhìn về phía Lục Tấn Uyên. Trong lòng cô đột nhiên lại thoáng có cảm giác chột dạ.
Cô sửng sốt, tự nhiên khó chịu một cách khó hiểu.
Mặc dù có con rồi, nhưng cô và Lục Tấn Uyên hiện tại không có quan hệ gì cả bản thân có gì mà chột dạ chứ.
Nghĩ đến đây, cô có chút khó chịu: “Tổng giám đốc Lục, xem ra ngày mai tôi phải chuẩn bị về nước rồi. Nếu như anh còn chuyện chưa giải quyết xong thì tôi sẽ về trước.”
Anh cười như không có việc gì: “Không có việc gì, ngày mai chúng ta đi cùng nhau.”
Thấy anh không từ chối, cô thở phào nhẹ nhõm. Lục An Bảo bĩu môi không vui, vốn dĩ đang chơi rất vui, hiện tại lại bởi vì cái tên Đinh Thiên Vũ kia mà phải kết thúc chuyến đi. Thật đúng là cái tên đáng ghét, hừ.
Vô Ưu cầm điện thoại lục lại danh bạ, nghi hoặc lẩm nhẩm lại một mình: “Anh ấy có thể gọi điện thoại cho mình, sao lại bảo không tìm được mình?”
Con ngươi của anh ẩn tránh, ngăn cản hành động gọi điện thoại của cô: “Bây giờ đã muộn rồi, dù sao ngày mai chúng ta cũng về, có chuyện gì nói qua điện không rõ ràng, trở về nói cũng được.”
Nếu như để cô gọi điện thoại, chuyện đó sẽ bị lộ tẩy. Anh cần phải tìm cơ hội bỏ gã họ Đinh kia ra khỏi danh sách đen. Hừ! Ngày hôm sau, ba người ngồi chuyến bay sớm nhất bay về nước. Vô Ưu liên lạc với Đinh Thiên Vũ, hai người hẹn thời gian gặp mặt.
Sau khi Đinh Thiên Vũ trở về nước, vừa về đến nhà liền thấy mẹ đang khóc lóc đủ kiểu. Hơn nữa lúc này lại không giống như trước đây, anh ta nói qua loa vài lời liền bỏ đi.
Mặc kệ anh ta ôn hòa nhã nhặn an ủi thế nào, mẹ anh ta vẫn một mực chắc chắn, vô cùng kiên trì bắt anh ta chia tay với Vô Ưu. Điều này khiến anh ta cảm thấy không vui.
Cuối cùng, thậm chí mẹ anh ta còn nghiêm khắc mắng anh ta một trận, trực tiếp hạ tối hậu thư. Nếu không chia tay, thì không phải là con của bà ta, nói cả lời đoạn tuyệt quan hệ.
Đinh Thiên Vũ đương nhiên sẽ không để chuyện phát triển như vậy, vì vậy vô cùng đau đầu.
Anh ta cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, hiện tại nếu đã về nước, tốt nhất phải mau chóng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng với Vô Ưu, tránh cho mẹ không vui. Cùng lắm thì chỉ lấy giấy chứng nhận, không tổ chức hôn lễ.
Đến lúc đó ở trước mặt Vô Ưu tùy ý giải thích vài câu, hoặc lừa cô nói sau này tổ chức hôn lễ cũng được. Giải quyết chuyện này trước đã rồi nói sau.
Đợi sau khi bản thân lấy được lợi ích thì đá người phụ nữ đó đi thì cũng như nhau thôi.
Kết quả, chờ sau khi anh ta hạ quyết tâm, lại không thể gọi được cho Vô Ưu, cũng không tìm thấy người, lúc này mới tìm tới Lệ Tư Duệ.
Bên trong quán cà phê.
Vô Ưu vừa bước vào cửa đã thấy Đinh Thiên Vũ đang ngồi dựa bên cửa sổ, cô lập tức đi tới. “Thiên Vũ, em xin lỗi, trên đường tới đây bị kẹt xe nên em đến muộn.”
Đinh Thiên Vũ tất nhiên sẽ không trách cô, trên gương mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười: “Không sao đâu, anh cũng vừa mới tới chưa được bao lâu.”
Anh ta nói xong thì đứng lên, giúp cô kéo chiếc ghế ở đối diện, cử chỉ chăm sóc chu đáo khiến Vô Ưu cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.
Dù sao thì hai người cũng đã ở bên nhau năm năm, anh ta đều đối xử với cô rất dịu dàng ấm áp. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta vì cô mà hành động như vậy, có thể không khiến cô thấy kinh ngạc sao.
Sau khi ngồi xuống, anh ta lại đưa menu ra: “Anh đã gọi cà phê và một ít món bánh ngọt nổi tiếng của quán cho em. Em nhìn xem còn muốn gọi thêm cái gì nào nữa không?”
Vô Ưu cảm thấy không được tự nhiên bởi sự ân cần này của anh ta, hơi xấu hổ cười xua tay: “Không cần nữa đâu, gọi thêm món cũng không ăn hết được.”
Anh ta cũng không ép buộc, thuận theo khép menu lại, hai tay đan vào nhau, nhìn sâu vào mắt cô: “Vô Ưu, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.”
Trong lời nói chứa đầy tình cảm nồng nàn chân thành, Vô Ưu cảm thấy hơi khó xử. Lúc này, cô cảm thấy có chút hoảng hốt. Nhưng tự nhiên lại vang lên bên tai lời nói đầy yêu thương mà Lục Tấn Uyên nói với cô hôm ở trên sân khấu trò chơi tại nước Pháp.
Cô lấy lại tinh thần, bỗng nhiên kinh ngạc, hiểu được bản thân đang suy nghĩ điều gì lập tức thấy hơi xấu hổ, cực kỳ ảo não, chỉ hận không thể vỗ vào đầu mình một cái.
“Vô Ưu, em làm sao vậy?”
Đinh Thiên Vũ nhìn thấy bộ dáng của cô, lo lắng hỏi han nhưng trong lòng lại nhíu mày. Không biết có phải do anh ta quá mẫn cảm không mà cảm thấy Vô Ưu trở nên không giống như trước kia.
“Không, không có gì đâu.” Cô cố che giấu tâm trạng bằng cách uống một ngụm cà phê.
Ở bên ngoài quán cà phê.
Một chiếc xe hơi gâm thấp sang trọng màu đen có rèm che chậm rãi đỗ lại. Cửa mở ra, một cậu bé đẹp trai đầy khí thế bước xuống, trên người mặc một bộ quần áo bò, đầu đội một chiếc mũ, đeo kính râm, bộ dạng cực kỳ phong độ.
Đúng vậy, không phải ai khác, cậu bé này chính là bạn nhỏ Lục An Bảo của chúng ta.
Ngày hôm qua, sau khi nghe Vô Ưu nói chuyện với Định Thiên Vũ, trong lòng cậu bé dâng lên cảnh giác. Hơn nữa, ba cậu đã căn dặn kỹ nên cậu quyết định phải tự mình đi xem sao.
Ba đã nói, không được phép để cho mấy tên hoa đào thối đó bắt cóc mẹ đi.
Hôm nay, cậu tới đây chính là muốn ngăn chặn tên hoa đào đó.
“Chắc chắn là người đang ở bên trong sao?”
Ở phía sau, có mấy người đàn ông mặc quân áo bình thường, trong đó có một người cung kính gật đầu: “Đúng vậy thưa cậu chủ.”
“Rất tốt, đi thôi.”
Cậu nói xong, duỗi tay ra, một người đàn ông mặc quần áo thường ôm lấy cậu vào trong ngực, cùng mấy người còn lại đi vào trong quán cà phê.
Cậu bé sợ sẽ bị mẹ phát hiện vì vậy đã kéo vành mũ thấp xuống, vùi đầu xuống dưới.
Bên trong quán cà phê được thiết kế rất thanh lịch, có những tấm bình phong đẹp đẽ chắn ở mặt trước và mặt sau của mỗi bàn, mới nhìn qua thì thấy giống như là một chiếc hộp nhỏ ở ngoài trời.
Mấy người đàn ông mặc quân áo bình thường đã xác nhận được mục tiêu, đi thẳng đến nơi, lần lượt ngồi xuống đằng sau bàn của Vô Ưu. Lục An Bảo lập tức nhảy xuống đất.
Người phục vụ đi tới, ánh mắt hiện lên chút kỳ lạ, thường thì tới những chỗ như thế này uống cà phê đều là các cặp đôi yêu nhau hoặc là bạn bè thân thiết, lần đầu thấy toàn đàn ông tới đây như vậy.
“Xin hỏi, quý khách muốn uống gì ạ?”
Có một người đàn ông trong nhóm nhìn vê phía Lục An Bảo, cậu bé tùy ý khoát tay, mấy người họ tự gọi cho mình một ly cà phê.
Cậu bé làm sao còn có tâm tư để uống cà phê, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tấm bình phong, chỉ muốn xuyên thủng để nhìn được sang bên kia.
Cậu dán lỗ tai lên mặt của tấm bình phong, tuy không thể nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Bình luận facebook