Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Nghẹn Ngào
"Điên à? Anh nghĩ tim của tôi dễ dàng bị chiếm hữu như vậy sao?"
Thi Nhi nhìn anh, cô chắc nịch khẳng định. Nhưng ngay sau đó, cô đã có một pha tự vả đi vào lòng đất.
"Thật không? Vừa nãy em còn lao đến hôn tôi mà?"
Cô nhìn anh ngơ ngác, sau đó thì mặt đỏ bừng bừng. Cảm giác này đúng là lạ lùng thật. Cứ như chồng ngốc và chồng không ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc vậy. Cũng không hiểu sao, khi cô biết sự thật này, trong lòng lại lâng lâng một cảm giác bất ngờ hơn là khó chịu. Có thể cô đang cảm thấy, mối quan hệ này rồi sẽ sớm kết thúc thôi, không bao lâu nữa.
Liệu sao khi anh thừa nhận rằng mình tỉnh táo, cô có còn cảm thấy tự nhiên thoải mái như ngày trước? Thứ cảm giác này cứ giống như là, được như ý nguyện rồi mà vẫn không thấy nó vẹn toàn.
Thấy cô chợt rơi vào trầm ngâm, Hàn Thẩm cũng thấy không ổn. Anh biết gia cảnh của cô, biết cô vào Phó gia không phải vì cuộc hôn nhân hời hợt này, mà chỉ vì tiền. Anh biết, cô bây giờ dù không nói ra, nhưng rõ ràng rất bàng hoàng khi biết sự thật. Khẽ thở một hơi dài, Hàn Thẩm nói.
"Nếu em không muốn mình bị cuốn vào những chuyện này chỉ vì tôi, thì em đi đi!"
Thi Nhi nhìn anh, còn chưa kịp ngạc nhiên thì anh đã tiếp lời.
"Tôi sẽ nghĩ cách cho em ra khỏi đây mà không phải bị mọi người để ý. Dù sao thì, những chuyện trong nhà này phức tạp lắm, em không day vào sẽ tốt hơn."
Cô nhìn anh, thoáng chốc lại rơi vào khoảng không.
Mình đã từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Lúc đó mình đã nghĩ, khi ở đây được một thời gian, dành dụm được tiền thì sẽ rời đi rồi tìm một công việc khác để làm. Lúc đó, mình sẽ hoàn toàn tự do và không còn bị gắn mác là con dâu của Phó gia nữa. Nhưng tại sao, bây giờ khi nghe chính miệng Phó Hàn Thẩm bảo mình rời đi, mình lại khó chịu đến như vậy?
Một năm rồi, thời gian ấy không dài cũng không ngắn. Dù cô không rõ mâu thuẫn trong gia đình này như thế nào, nhưng trước mắt, cô có một người cha chồng rất quan tâm cô, một anh chồng tuy ngốc nhưng lúc nào cũng làm cô thấy vui vẻ, dễ chịu. Bây giờ cũng vậy, anh còn dịu dàng và ôn nhu hơn cả lúc trước, những gì mà cô từng mong muốn cũng đã thành sự thật. Cô mong anh không ngốc, mong được nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Thi Nhi cụp mắt, để lộ hàng mi cong dài, giọng cô dịu lại.
"Có thể nói rõ cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với anh được không?"
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tại sao Phó Hàn Thẩm lại lựa chọn giả ngốc? Anh ta dù gì cũng là đại thiếu gia, là con trai của Phó lão gia và người vợ trước. So với Lao Lệ Quyên bây giờ, anh ta dĩ nhiên phải có tiếng nói hơn rất nhiều. Mình chỉ muốn biết rõ nguyên nhân này mà thôi.
Hàn Thẩm cười nhạt, nụ cười ấy nhẹ bâng nhưng lại thấy rõ được nỗi đau như khơi gợi trong đôi mắt. Anh kể lại chuyện xưa. Kí ức về những ngày tháng ấy trong anh thật mờ nhạt, vì nó thật sự quá kinh khủng. Chỉ còn nhớ nhất hình ảnh trong đêm mưa gió bão bùng ấy, anh nhìn thấy mẹ mình qua khe cửa khép hờ. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, và anh cũng không ngờ rằng dung mạo của Thi Nhi bây giờ lại giống với mẹ của mình ngày trẻ. Anh thấy mẹ mình kêu gào thảm thiết, nhưng trong phòng thì lại tối om, cửa sổ mở toang ra làm những cơn gió mạnh lùa vào, thổi tung bay các tấm rèm cửa. Những đợt sấm chớp ầm ầm kéo đến, làm cho hình ảnh trong căn phòng cứ như thoát ẩn thoát hiện.
Một người đàn ông xuất hiện lao đến túm lấy cổ của mẹ anh thật chặt. Hàn Thẩm sợ run người, anh như chôn chân tại chỗ. Thế rồi trong ánh mắt kinh hãi ấy, anh thấy mẹ của mình bị một dao đâm chết, dứt khoát và lạnh lùng. Khoảnh khắc mà tia chớp ngoài cửa sổ loé lên, cũng là lúc khuôn mặt của người đàn ông ấy xuất hiện và in sâu trong đầu của anh.
Hàn Thẩm cười nhạt thêm một lần nữa, vì đối với anh, câu chuyện ấy thật nhạt nhòa và chua chát.
"Đấy! Mẹ của tôi đã ra đi như vậy đấy!"
Thi Nhi như lặng người. Nỗi đau mất mẹ, cô cũng đã từng trải qua. Nhưng khi nghe câu chuyện của anh, cô còn thấy nó kinh khủng hơn rất nhiều lần. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị sát hại, đó là một cú sốc không hề nhỏ. Giọng của cô nhẹ bâng, giống như có chút nghẹn ngào.
"Vậy nên anh đã giả ngốc, để quên đi nỗi đau ấy?"
"Có thể nói là như vậy!"
Nhìn nét mặt bây giờ của anh, không thấy chút gì gọi là đau đớn. Đột nhiên, Thi Nhi lại cảm thấy như bị nghẹn nơi cuống họng. Ngày mẹ cô mất, cô đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi suýt ngất đi. Nhưng rồi sau đó, cô phải nhanh chóng lấy lại tinh thần để tự nuôi sống bản thân. Còn Hàn Thẩm, một giọt nước mắt cũng không rơi ra được. Như vậy có khác gì là sống không bằng chết?
Cô hít hà một hơi, nhẹ nhàng bảo với anh.
"Nếu anh muốn khóc, thì cứ khóc đi! Nỗi đau ấy, tôi hiểu mà!"
Thi Nhi nhìn anh, cô chắc nịch khẳng định. Nhưng ngay sau đó, cô đã có một pha tự vả đi vào lòng đất.
"Thật không? Vừa nãy em còn lao đến hôn tôi mà?"
Cô nhìn anh ngơ ngác, sau đó thì mặt đỏ bừng bừng. Cảm giác này đúng là lạ lùng thật. Cứ như chồng ngốc và chồng không ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc vậy. Cũng không hiểu sao, khi cô biết sự thật này, trong lòng lại lâng lâng một cảm giác bất ngờ hơn là khó chịu. Có thể cô đang cảm thấy, mối quan hệ này rồi sẽ sớm kết thúc thôi, không bao lâu nữa.
Liệu sao khi anh thừa nhận rằng mình tỉnh táo, cô có còn cảm thấy tự nhiên thoải mái như ngày trước? Thứ cảm giác này cứ giống như là, được như ý nguyện rồi mà vẫn không thấy nó vẹn toàn.
Thấy cô chợt rơi vào trầm ngâm, Hàn Thẩm cũng thấy không ổn. Anh biết gia cảnh của cô, biết cô vào Phó gia không phải vì cuộc hôn nhân hời hợt này, mà chỉ vì tiền. Anh biết, cô bây giờ dù không nói ra, nhưng rõ ràng rất bàng hoàng khi biết sự thật. Khẽ thở một hơi dài, Hàn Thẩm nói.
"Nếu em không muốn mình bị cuốn vào những chuyện này chỉ vì tôi, thì em đi đi!"
Thi Nhi nhìn anh, còn chưa kịp ngạc nhiên thì anh đã tiếp lời.
"Tôi sẽ nghĩ cách cho em ra khỏi đây mà không phải bị mọi người để ý. Dù sao thì, những chuyện trong nhà này phức tạp lắm, em không day vào sẽ tốt hơn."
Cô nhìn anh, thoáng chốc lại rơi vào khoảng không.
Mình đã từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Lúc đó mình đã nghĩ, khi ở đây được một thời gian, dành dụm được tiền thì sẽ rời đi rồi tìm một công việc khác để làm. Lúc đó, mình sẽ hoàn toàn tự do và không còn bị gắn mác là con dâu của Phó gia nữa. Nhưng tại sao, bây giờ khi nghe chính miệng Phó Hàn Thẩm bảo mình rời đi, mình lại khó chịu đến như vậy?
Một năm rồi, thời gian ấy không dài cũng không ngắn. Dù cô không rõ mâu thuẫn trong gia đình này như thế nào, nhưng trước mắt, cô có một người cha chồng rất quan tâm cô, một anh chồng tuy ngốc nhưng lúc nào cũng làm cô thấy vui vẻ, dễ chịu. Bây giờ cũng vậy, anh còn dịu dàng và ôn nhu hơn cả lúc trước, những gì mà cô từng mong muốn cũng đã thành sự thật. Cô mong anh không ngốc, mong được nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Thi Nhi cụp mắt, để lộ hàng mi cong dài, giọng cô dịu lại.
"Có thể nói rõ cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với anh được không?"
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tại sao Phó Hàn Thẩm lại lựa chọn giả ngốc? Anh ta dù gì cũng là đại thiếu gia, là con trai của Phó lão gia và người vợ trước. So với Lao Lệ Quyên bây giờ, anh ta dĩ nhiên phải có tiếng nói hơn rất nhiều. Mình chỉ muốn biết rõ nguyên nhân này mà thôi.
Hàn Thẩm cười nhạt, nụ cười ấy nhẹ bâng nhưng lại thấy rõ được nỗi đau như khơi gợi trong đôi mắt. Anh kể lại chuyện xưa. Kí ức về những ngày tháng ấy trong anh thật mờ nhạt, vì nó thật sự quá kinh khủng. Chỉ còn nhớ nhất hình ảnh trong đêm mưa gió bão bùng ấy, anh nhìn thấy mẹ mình qua khe cửa khép hờ. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, và anh cũng không ngờ rằng dung mạo của Thi Nhi bây giờ lại giống với mẹ của mình ngày trẻ. Anh thấy mẹ mình kêu gào thảm thiết, nhưng trong phòng thì lại tối om, cửa sổ mở toang ra làm những cơn gió mạnh lùa vào, thổi tung bay các tấm rèm cửa. Những đợt sấm chớp ầm ầm kéo đến, làm cho hình ảnh trong căn phòng cứ như thoát ẩn thoát hiện.
Một người đàn ông xuất hiện lao đến túm lấy cổ của mẹ anh thật chặt. Hàn Thẩm sợ run người, anh như chôn chân tại chỗ. Thế rồi trong ánh mắt kinh hãi ấy, anh thấy mẹ của mình bị một dao đâm chết, dứt khoát và lạnh lùng. Khoảnh khắc mà tia chớp ngoài cửa sổ loé lên, cũng là lúc khuôn mặt của người đàn ông ấy xuất hiện và in sâu trong đầu của anh.
Hàn Thẩm cười nhạt thêm một lần nữa, vì đối với anh, câu chuyện ấy thật nhạt nhòa và chua chát.
"Đấy! Mẹ của tôi đã ra đi như vậy đấy!"
Thi Nhi như lặng người. Nỗi đau mất mẹ, cô cũng đã từng trải qua. Nhưng khi nghe câu chuyện của anh, cô còn thấy nó kinh khủng hơn rất nhiều lần. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị sát hại, đó là một cú sốc không hề nhỏ. Giọng của cô nhẹ bâng, giống như có chút nghẹn ngào.
"Vậy nên anh đã giả ngốc, để quên đi nỗi đau ấy?"
"Có thể nói là như vậy!"
Nhìn nét mặt bây giờ của anh, không thấy chút gì gọi là đau đớn. Đột nhiên, Thi Nhi lại cảm thấy như bị nghẹn nơi cuống họng. Ngày mẹ cô mất, cô đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi suýt ngất đi. Nhưng rồi sau đó, cô phải nhanh chóng lấy lại tinh thần để tự nuôi sống bản thân. Còn Hàn Thẩm, một giọt nước mắt cũng không rơi ra được. Như vậy có khác gì là sống không bằng chết?
Cô hít hà một hơi, nhẹ nhàng bảo với anh.
"Nếu anh muốn khóc, thì cứ khóc đi! Nỗi đau ấy, tôi hiểu mà!"
Bình luận facebook