• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI (4 Viewers)

  • Chương 7: Hồi Ức

Lão gia về nhà, thấy cơm nước vẫn còn chưa dọn lên, ông có chút không hiểu. Nhìn sang Thi Nhi đang ngồi bên bàn xoa xoa tay, mới biết cô lại bị thương nữa rồi.



Ông lắc đầu, thở dài một hơi rồi hắn giọng hỏi.



"Con bị làm sao nữa đấy?"



Thi Nhi giật bắn mình, lúc này mới nhớ ra là mình còn chưa chuẩn bị đồ ăn gì cả.



"Dạ? Con... con..."



Cô biết thế nào cũng lại bị trách mắng, nhưng cũng chỉ đành nói thật. Cúi đầu hối lỗi, cô thưa.



"Con làm hỏng thức ăn, tay còn bị bỏng... cho nên..."



"Nên vẫn chưa chuẩn bị cơm, phải vậy không?"



Ông ấy nhìn Thi Nhi với ánh mắt rất lạ, không hề quát cô như Phó phu nhân, mà còn có vẻ rất thông cảm.



Thi Nhi còn nhớ, trước khi về Phó gia, cô đi làm phục vụ cho một nhà hàng khá sang trọng. Vì trình độ của cô đến đại học, nên xin vào những chỗ thế này cũng khá ổn định, lương cũng tốt.



Một lần, chủ nhà hàng bảo có khách VIP đến nhà hàng, còn dẫn theo đối tác làm ăn nên phải cư xử cho thật khéo léo và vừa mắt. Ông chủ bảo Thi Nhi và một cô gái khác tên là Mai qua bàn phục vụ. Trái với sự bình thường của cô, Mai có vẻ rất run và lo lắng. Không nằm ngoài dự đoán, cô ấy vì quá run nên đã làm đổ rượu vào váy của đối tác Phó lão gia. Mai đã rất lúng túng, liên tục xin lỗi nhưng vẫn bị người phụ nữ kia bắt bồi thường. Thi Nhi chạy đến vội, không hiểu sao Phó lão gia vừa nhìn cô thì đáy mắt đã lay động, hệt như nhìn thấy một người mà mình từng quen biết.



Thi Nhi cư xử rất khéo, làm ông rất hài lòng. Rồi về sau này, khi hỏi ra mới biết gia cảnh của cô vô cùng khó khăn, còn phải nuôi người cha nghiện cờ bạc. Thế là Phó lão gia đề nghị, bảo cô về làm dâu Phó gia, chăm sóc Hàn Thẩm bị ngốc.



Ban đầu Thi Nhi do dự, nhưng hôm sau vẫn đồng ý. Vào Phó gia, không cưới hỏi cũng không nhận được của hồi môn, cô cũng không cảm thấy tủi thân gì nhiều. Vì mình lấy một anh chồng ngốc mà? Vào nhà này cũng chỉ là người chăm sóc, cần gì những thứ như vậy?







Phó lão gia nhìn Thi Nhi hiền lành.



"Con... rất giống với mẹ của Hàn Thẩm ngày trước."



Cô tròn mắt, hỏi.



"Con sao? Giống mẹ của Hàn Thẩm ạ?"



Lúc này, Hàn Thẩm ở trên lầu vô tình nghe thấy. Ánh mắt anh nhìn ông thật lạnh lùng và đầy căm hận. Anh chưa từng nhìn thấy hình mẹ mình khi còn trẻ, số hình còn sót lại đều bị Phó phu nhân đốt nên cũng không còn. Nghe ông ta bảo Thi Nhi giống mẹ mình, đột nhiên trong lòng anh lại càng khó chịu hơn nữa.



Dưới lầu, Phó lão gia bảo Thi Nhi.



"Ừm! Con rất giống. Từ lúc gặp con ở nhà hàng, nhìn cách ứng xử của con, ta đã thấy con rất đặc biệt, hệt như Mai Nhàn thời còn trẻ."



Mai Nhàn? Ông gọi tên mẹ tôi một cách thân thiết như vậy mà không thấy ngượng miệng sao? Bao nhiêu năm qua, ông vẫn còn nhớ tới mẹ tôi à? Hạng người giả nhân giả nghĩa như ông, còn muốn lấy lòng tin của Thi Nhi?



"Vậy... bà ấy mấy chắc là cha buồn lắm!"



Phó lão gia im lặng, rồi lại thở dài. Lúc này, tiếng của Hàn Thẩm ở trên lầu vọng xuống, sau đó thì anh cũng chạy đến gần, trên tay còn cầm gấu bông.



"Buồn gì mà buồn?"



Ông và Thi Nhi nhìn anh ngạc nhiên. Rồi anh chỉ tay vào mặt của ông, lời nói ngây ngốc mà cứ như đang tố cáo người đàn ông trước mặt.



"Ông mà biết buồn cái gì? Hả? Ông là đồ xấu xa! Xấu xa!"







Thấy anh phản ứng dữ dội, cô liền khó xử mà chạy đến giữ tay của anh.



"Này! Anh nói gì vậy?"



Phó lão gia nhìn anh, ánh mắt ấy không biết là đang tức giận hay đang bất ngờ. Trong hồi ức của ông ấy, dường như đã không nhớ nỗi đứa con này của mình trưởng thành như thế nào.



Hàn Thẩm nhận ra hình như mình đã thái quá vấn đề. Để tránh bị nghi ngờ, anh liền quay sang ôm cứng lấy Thi Nhi, vùi đầu vào ngực của cô, nũng nịu.



"Vợ ơi... anh... anh sợ!"



Trong lúc cô còn đang bàng hoàng vì không hiểu anh nói thế là sao, thì anh lại bất ngờ lao vào người mình. Cô cảm nhận được, ngực của mình đang bị mặt anh nằm gọn trên đấy, nó khiến cô chợt đỏ mặt.



Đẩy anh ra lúc này, trước mặt Phó lão gia thì sai trái quá, vậy nên cô chỉ có thể trìu mến mà ôm anh vào lòng.



Hàn Thẩm ôm cô càng lúc càng chặt hơn nữa.



"Vợ ơi! Ôm anh đi! Anh sợ! Huhu!"



Phó lão gia thấy vậy, chỉ biết thở dài, nhìn Thi Nhi bảo.



"Con ở đó dỗ nó đi!"



Thấy ông đã lên lầu, Thi Nhi liền muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn cứ bám dai ôm lấy cô mãi mà không buông ra. Hàn Thẩm vùi đầu vào ngực cô, khẽ nuốt vài ngụm nước bọt liên tục.



Ngực của Thi Nhi, mềm thật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom