• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Tài Giả Ngốc : Ai Là Sói? (1 Viewer)

  • Chương 66-70

Chương 66 : Tình Yêu Nồng Nàn
Thi Nhi nhìn anh khó hiểu, chớp mắt hỏi.
"Em làm sao để giúp anh?"
Hàn Thẩm đột nhiên đưa tay cởi chiếc áo khoác len trên người cô ra, trượt từ từ xuống nắm lấy tay cô. Anh đặt nó lên ngực mình, rồi lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lấy nó, ánh mắt thâm tình vẫn nhìn cô không rời. Thi Nhi dường như đã hiểu ra ý đồ của anh, nhìn ánh mắt giang tà này thôi thì cũng đủ hiểu. Nhưng ngay sau đó, Thi Nhi liền đưa tay giữ tay anh lại, nhìn anh căng thẳng nói.
"Không được! Anh đang bị thương mà?"
Hàn Thẩm cười cười, đưa tay mìn mò mẫm vào trong áo của cô, kề vào tai cô nói khẽ.
"Thì em lên cưỡi nó giúp anh là được rồi!"
Nói xong, anh liền không để cô phản ứng lại mà hôn ghì lên môi cô, còn ấn vai cô ngã xuống giường. Mái tóc bung xoã ấy như toả ra hương thơm vô cùng mê hoặc và dễ chịu. Hàn Thẩm đặt Thi Nhi ngồi ở trên người mình, còn khuôn mặt của ai kia rõ ràng là đang tận hưởng những cảm giác khoái lạc. Thân thể cường tráng ấy đang được thư giản, những múi thịt từ từ tiết ra mồ hôi nhưng không nhiều. Hương rượu của anh phả vào mặt, hai đôi môi ấy lại quấn lấy nhau không rời. Mái tóc bồng bềnh rủ xuống vai anh, nhột nhột mà tê dại.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Bên ngoài là những dải ánh sáng mờ ảo của ánh trăng bị mây che khuất nữa. Gió hè lùa vào từng cơn mát mẻ, làm hai cơ thể ấy càng quấn chặt vào nhau hơn. Những âm thanh ái muội vang lên trong phòng, nghe thôi cũng cảm thấy ngượng đỏ mặt.
Sáng hôm sau.
Hàn Thẩm giật mình dậy trước, anh mơ màng nhìn lại "tàn cuộc" của anh và Thi Nhi đêm qua mà hoang mang. Quả thực đêm qua, anh đã lâng lâng một chút rồi nên mới cùng cô mặn nồng kịch liệt như vậy. Quần áo vung vãi trên sàn nhà, cả chăn mền đắp cũng không được chỉn chu. Anh sợ cô lạnh nên liền kéo chăn lại cho ngay ngắn, che hết thân thể trắng nõn yêu kiều này. Bước xuống giường, đầu có hơi choáng nhưng vẫn còn bước đi được. Anh đi vào nhà tắm pha nước nóng, còn chuẩn bị sẵn loại sữa tắm mà Thi Nhi hay dùng, một ít hoa hồng đỏ trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Đi đến giường, Hàn Thẩm chậm rãi lay Thi Nhi dậy.
"Vợ! Dậy nào!"
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai, làm cô dụi mắt thức giấc. Vừa mở mắt đã cảm nhận được cơ thể được nhấc bổng lên, toàn thân nhức mỏi. Anh từ từ đặt cô vào trong bồn tắm nước ấm, để cô thư giãn. Thì ra ai kia đang cảm thấy đêm qua mình cuồng nhiệt quá, sợ cô đau nhức mình mẩy nên mới định lấy công chuộc tội. Nằm nhắm mắt thư giãn trong nước nóng, thế mà chân của Thi Nhi vẫn còn run vì đêm qua. Cô mở mắt ra, cảm thấy hai vai như đang được xoa bóp nhẹ nhàng, đó là bàn tay của Hàn Thẩm. Anh cẩn thận vén tóc cô qua một bên, đặt cầm mình lên vai cô rồi hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Dễ chịu không?"
Cô gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn anh cau mày như muốn làm nũng.
"Là do anh cả đấy! Bị thương rồi mà còn muốn hưởng thụ."
Hàn Thẩm cười cười, đợi sau khi Thi Nhi ngâm mình xong còn giúp cô mặc quần áo vào. Anh đưa tay của cô đặt lên ngực mình, cười bảo
"Nhìn xem! Những dấu tích này là do ai tạo ra đây?"
Thi Nhi tròn mắt, nhìn những dấu hôn chi chít từ cổ đến ngực của anh mà phát hoảng. Cô không ngờ trong lúc mê man vô thức lại bộc phát cơn "thèm ăn" chồng mình như thế này. Xong xuôi, anh lại bế cô đi ngược ra giường rồi đặt cô nằm xuống.
"Nghỉ ngơi đi! Anh xuống bếp là gì đó cho em ăn."
Anh nói xong, liền đi đến cửa rồi bước ra ngoài, trước khi đóng cửa còn hôn gió với cô. Nằm ở trên giường, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ thật rối bời. Cô biết anh vẫn không quên được những gì mình đã nghe thấy, biết anh vẫn còn mang nhiều tâm sự. Nhưng anh đã chọn cách giấu trong lòng, chỉ dành cho cô những phần vui vẻ nhất , hạnh phúc nhất. Không nằm trên giường được lâu, Thi Nhi quyết định xỏ dép đi xuống lầu, mặc dù... đi hơi khập khiễng một chút.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đứng trên cầu thang, cô thấy Hàn Thẩm đang bận rộn ở góc bếp, mùi thơm thoảng qua cánh mũi đã làm cô đói bụng. Anh thì đang nấu ăn, Chung Thất thì đang lau bàn ghế. Cậu ta cứ thi thoảng lại nhìn chồng của cô cười cười làm cô có chút đáng ngại. Không biết tên quản gia này thích con trai hay con gái. Nhưng cô cũng tạm chấp nhận được, vì cậu ta đã ở cạnh anh lâu rồi, phát triển ở mức tình thân là chuyện bình thường. Hàn Thẩm vừa cho thức ăn ra đĩa, vừa dặn dò Chung Thất.
"Trải thêm một lớp đệm trên ghế sô pha để thiếu phu nhân ngồi, cô ấy đang bị đau lưng."
"Dạ! Tôi làm ngay ạ!"
Cậu ta nhanh nhẹn chuẩn bị, Hàn Thẩm còn dặn dò cậu ta chạy ra vườn hoa hái ít hoa anh thảo vào cắm trong bình đặt ở bàn, tạo hương thơm dễ chịu cho Thi Nhi. Đứng ở đây, cô đã nghe thấy cả, người chồng này của cô sao lại có thể tuyệt với đến như thế. Trong lòng là một mớ hỗn độn ưu phiền, nhưng anh vẫn muốn buông thả mình để làm cô thư giãn đầu óc.
Hàn Thẩm! Em biết nói yêu anh thế nào để xứng đáng với tấm chân tình này của anh đây?
Chương 67 : Hoá Giải (1)
Hôm sau.
Phó Dĩ Văn đi đến trại giam thăm Lao Lệ Quyên. Nhìn anh ta lúc này, bà ta cũng không còn hơi sức gì để trách móc anh ta nữa. Sau một khoảng thời gian tĩnh tâm trong nhà giam, bà ta đã nhận ra được rất nhiều điều. Tình yêu là thứ vốn không thể cưỡng cầu, càng muốn có nó thì lại cành đẩy nó ra xa mình. Hống hồ, bao nhiêu năm chung sống với Phó lão gia, ông ấy cũng đối đãi bà ta không tệ, lại cùng nhau sinh ra Dĩ Văn. Tuy tình cảm ông dành cho Lao Lệ Quyên không sâu đậm bằng Mai Nhàn, nhưng dẫu sao vẫn có tình nghĩa vợ chồng. Bà ta dường như đã thấm nhuần những gì Thi Nhi nói. Lẽ ra ngay từ đầu, không nên vì những hư danh nhất thời mà làm ra những chuyện tồi tệ này. Ngồi trước mặt bà ta, Dĩ Văn chỉ im lặng mà không biết nên nói gì.
Lao Lệ Quyên rưng rưng nước mắt, nói.
"Dĩ Văn! Mẹ biết sai rồi! Mẹ biết mình sai rồi! Mẹ xin lỗi!"
Anh ta thở dài não nề, nhẹ giọng bảo.
"Mẹ đừng xin lỗi con! Người mẹ nên xin lỗi là cha, là Hàn Thẩm, là Thi Nhi mới phải."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Mình có nên nói cho mẹ biết chuyện cha bị bệnh tim không? Nếu như hôm đó mình không vào phòng cha lấy đồ, thì cũng đã không phát hiện ra chuyện này. Cha cũng đã định giấu tất cả mọi người. Thật không thể ngờ, chuyện năm xưa lại thành ra như vậy. Thật không thể ngờ, suýt nữa mình đã đi vào vết xe đổ của cậu ngày trước. Anh Hàn Thẩm lúc đó chắc đã rất đau khổ. Suýt nữa thì mình và anh ấy đã xảy ra mâu thuẫn không thể hoá giải rồi. Người đang rối rắm và đau khổ nhất lúc này, chắc cũng chính là anh ấy. Cũng may, chuyện mà mẹ làm ra vẫn chưa tới nông nỗi nào, Thi Nhi mà có chuyện gì... mình không biết nên nói làm sao với anh ấy.
Lao Lệ Quyên khóc nức nở, bà ta không dám cầu mong sự tha thứ của pháp luật, chỉ cầu mong mọi người sẽ bỏ qua cho lỗi lầm này. Sau khi biết chuyện của Hàn Thẩm, bà ta cảm thấy có lỗi rất nhiều khi đã đối xử với anh như vậy.
"Mẹ không thể ngờ, mẹ lại đối xử với một đứa trẻ nhiều tổn thương như vậy."
Phó Dĩ Văn đặt tay lên tay bà ta, nhẹ giọng nói.
"Mẹ hối cãi là tốt rồi! Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Hi vọng, sau khi nhận hình phạt chính thức về mình, bà ta sẽ biết quay đầu. Vì khi trở về nhà, bà ta vẫn có thể nhận được tình thương tình chồng và con mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hàn Thẩm quyết định sắp xếp thời gian tới gặp Phó lão gia vào buổi chiều. Ở nhà, Thi Nhi đang dọn dẹp thì nghe có người gọi ngoài cửa. Cô vội vàng chạy ra, người đang đứng ở đó là cha của cô. Ông ta nhìn rất khác với lúc trước, quần áo gọn gàng, biết chải chuốt, trên mặt cũng không thấy vết bầm tím nào cả. Nhưng nhớ lại những lời mà ông ta nói ngày trước, và cái tát ấy, cô vẫn không thể quên được. Định đóng cửa bỏ vào trong thì ông ta vội lên tiếng.
"Thi Nhi! Con nghe cha nói một chút đi!"
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đứng đó một hồi lâu, Thi Nhi chỉ đành mời ông ta vào nhà. Vừa bước vào nhà thấy Hàn Huyên đang nằm trong nôi, ông ta liền xuýt xoa.
"Đây... đây là..."
Cô nhìn con bé đang nằm cựa quậy trong nôi, chậm rãi nói.
"Đây là con gái của con và Hàn Thẩm!"
Không hiểu sao, khi nghe câu nói này của cô, ông ta lại xúc động vô cùng. Hoá ra từ khi nhận được số tiền lớn từ Hàn Thẩm, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ông ta đã quyết định dừng lại tất cả mọi thứ, từ rượu bia cho đến cờ bạc. Ông ta muốn thay đổi chính mình, muốn chuộc lại lỗi lầm đã gây ra và bù đắp cho con gái. Một nửa số tiền, ông ta đã dành ra để trả nợ. Sau đó, ông ta thuê một căn nhà nhỏ rồi đi làm thuê ở tiệm giặt ủi. Ông ta sau khi nghe tin Thi Nhi gặp biến cố, nhiều lần muốn đến thăm nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Ngồi trước mặt con gái, ông ta từ tốn nói.
"Cha xin lỗi! Cha thật tệ bạc! Cha đã không lo được cho con gái của mình."
Thi Nhi ngồi đó, im lặng không nói mà tối sầm mặt, tay bấu chặt vào váy của mình. Đây là người cha mà cô biết sao? Một người cả ngày chỉ biết say xỉn, ngày trước thì đánh đập vợ con. Một người chỉ cần có chút đỉnh tiền liền lao vào những canh bạc đỏ đen. Cô vẫn còn bàng hoàng, không dám tin vào sự thay đổi này. Nhưng trong lòng của cô, vẫn không thể bỏ người mà mình gọi là cha này. Công sinh thành không bằng ơn dưỡng dục. Dù ông ta có ra sao thì cũng đã cố gắng nuôi cô học hết đại học, cô vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đang lúc rơi vào trầm tư, ông ta lấy trong túi áo sơ mi ra một sợi dây chuyền bạc mặt hình trái tim, dúi vào tay Thi Nhi.
"Đây! Đây là quà mà ông ngoại tặng cho cháu! Con giữ lấy, đeo cho con bé đi!"
Cầm sợi dây chuyền trong tay, nơi cuống họng lại trào dâng một cảm xúc vô cùng khó tả. Ông ta lại tiếp lời.
"Từ trước tới giờ, cha chưa mua được gì cho con cả. Lần này cha dành dụm được chút ít, nên mua quà cho cháu gái đấy!"
Chương 68 : Hoá Giải (2)
Cầm sợi dây chuyền trên tay, Thi Nhi nghẹn ngào. Cuối cùng thì, cô cũng có thể được nghe cha mình gọi mình dịu dàng như thế, ôn tồn ấm áp như thế. Nước mắt lặng lẽ rơi, giọng cô run run.
"Cha... cha hãy để tiền mà chăm sóc cho mình, không cần mua những thứ này đâu ạ!"
Cuối cùng cũng đến khoảnh khắc, cha con họ phá vỡ bức tường vô hình, thoải mái nói chuyện với nhau một lần. Sau bao nhiêu thứ, tình thân vẫn luôn được xem trọng. Quay đầu là bờ, chỉ cần biết sửa đổi thì tình yêu thương của những người xung quanh vẫn sẽ dành cho mình. Thi Nhi bế Hàn Huyên đến, để đích thân ông đeo dây chuyền cho cháu gái. Con bé được nhận quà mới vô cùng phấn khích, cứ quơ quơ tay ra cười tít cả mắt.
Đến chiều, Hàn Thẩm đến Phó gia. Từ sau khi xảy ra biết bao nhiêu chuyện, anh mới quay về căn nhà này. Nhưng lần này cảm xúc thật lạ quá, cứ như không biết được chuyện gì sẽ xảy ra trước mắt, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Một thân áo trắng bước xuống xe hơi, anh thở dài một cái rồi chậm rãi bước vào. Lúc này, Phó lão gia đang ngồi trầm ngâm ở phòng khách, vừa thấy anh bước vào, ông ấy liền ngạc nhiên đứng dậy.
"Hàn Thẩm? Vết thương của con..."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Tôi không sao! Tôi đến để làm rõ một số chuyện."
Tôi thật sự muốn biết, những gì mà mình nghe được ngày hôm đó có phải thật hay không? Tại sao? Tại sao tôi và ông lại thành ra như bây giờ? Nguyên nhân đều là do tôi mà ra sao?
Anh tối sầm mặt ngồi ở đó, vẫn chưa biết nên mở lời như thế nào. Dường như, lần cuối cùng anh gọi ông một tiếng cha thân thiết, là năm 11 tuổi. Ngay sau khi mẹ anh qua đời, tiếng gọi đó đã không còn tồn tại trong tiềm thức nữa, vô cùng xa lạ và nhiều khoảng cách. Ngày trước anh rất thích được chơi cùng cha, hầu như còn dính lấy cha hơn cả mẹ. Nhưng chỉ vì những hiểu lầm không đáng có, mà trong mắt anh, cha anh chỉ là một quái vật máu lạnh vô tình. Nghĩ đến đây, khoé môi bất giác cong lên, anh vô thức hỏi.
"Chuyện mà ông nói... là như thế nào?"
Phó lão gia thở dài, nói hết những gì đã diễn ra sau bao nhiêu năm qua. Từ chuyện ông và mẹ anh gặp nhau, yêu nhau từ lần đầu tiên gặp mặt, kết hôn rồi sinh ra anh. Ông và Phó Việt Phàm là anh em sinh đôi, nhưng vì ông ta không tài giỏi bằng, lại rất yếu ớt nên tình thương của cha mẹ cũng khác đi. Từ đó, dần hình thành tâm lí bị tổn thương nghiêm trọng, tuy ông ta không thể hiện ra bên ngoài nhưng tinh thần rõ ràng bất ổn. Vậy nên, ông ta mới nảy sinh tình cảm bất thường với chị dâu của mình, làm ra chuyện tày trời như vậy. Hàn Thẩm bàng hoàng, vẫn không tin lời ông ta nói là thật cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh đó. Đây là sự thật. Rằng anh đã nhìn nhầm cậu mình thành cha mình, hiểu lầm suốt bao nhiêu năm qua. Tay anh run rẩy cầm tấm ảnh, nhìn mẹ mình xinh đẹp mờ nhạt, khuôn mặt ấy và khuôn mặt của Thi Nhi cứ như là một. Thảo nào, khi cha anh nhìn vào lại giật mình đến như vậy, vừa nhìn đã sinh ra ảo giác. Người mẹ này của anh, thật là đáng thương khi không thể ở cạnh người mình yêu, không thể cùng gia đình mình chung sống lâu dài, mới khiến anh thiếu thốn tình thương như vậy. Anh bây giờ chính là không muốn cảm giác đó lập lại, không muốn mất đi người mà mình yêu thương nhất. Anh cứ nghĩ bây giờ mọi chuyện đã ổn, không ngờ còn phải sắp đón nhận cuộc chia ly mới này. Trong phút chốc, khó mà chấp nhận được. Anh bấu vào một góc của tấm ảnh, gục đầu buồn bã. Trong lòng anh mâu thuẫn vô cùng, không biết nói gì nên chỉ đành rơi vào khoảng lặng.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Suy nghĩ lại mọi thứ, anh nhận ra mình đã sai thật rồi. Thật cố chấp khi nghĩ rằng cha mình đã làm ra chuyện như thế. Để bây giờ khi nhận ra, mọi chuyện liệu còn cứu vãn được nữa không? Trong khi cha anh bây giờ không còn sống được bao lâu nữa? Bất giác, nước mắt anh lặng lẽ rơi, lần đầu anh khóc trước mặt cha mình như thế. Giọng anh nhỏ đi, cổ họng như bị ai bóp nghẹn.
"Con... con đã sai rồi... phải không?"
Mẹ ơi! Con thật ngu ngốc! Chỉ vì nhìn nhầm một chút mà hiểu lầm cha mình, trong khi cha lại yêu mẹ nhiều như vậy? Làm gì có ai đi yêu một người không yêu mình, để người đó đưa mình vào chỗ chết? Mẹ ơi! Con... con nhớ mẹ lắm! Bây giờ con đã biết hết rồi, liệu cha có tha thứ cho đứa con này không? Cha có chấp nhận sự cố chấp này của con không mẹ?
Phó lão gia ngồi gần anh, vỗ vai anh từ tốn bảo.
"Con không sai. Là do con không biết, nên mới gây ra những hiểu lầm này."
Hàn Thẩm ngẩng đầu lên nhìn, bệt nước mắt dính trên gò má. Đôi mắt anh nhoè đi vì khóc, tình yêu thương đã mất ngày nào như sống lại mạnh mẽ một lần nữa. Cảm xúc như dâng trào, anh ôm lấy cha mình như còn thuở ấu thơ. Cảm giác này vừa quen lại vừa lạ, đau đớn lẫn day dứt như làm tâm trạng anh thêm rối bời. Nhưng ngay sau đó, là sự nhẹ nhõm đến lạ thường. Nhẹ lòng rồi. Đã qua rồi những hiểu lầm không đáng có, qua rồi sự cố chấp của tuổi trẻ. Anh bây giờ đã làm cha rồi, nếu như là cha anh của thời điểm đó, anh cũng sẽ chọn cách im lặng mà để anh hành xử như vậy thôi. Vì không có cha mẹ nào bỏ rơi con cái mình cả, họ đều có những nỗi niềm riêng khó nói được.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Phó lão gia vỗ lưng anh, chậm rãi nói.
"Con hiểu cho cha là tốt rồi! Hiểu là tốt rồi!"
Chương 69 : Tha Thứ
Gió chiều thanh mát, đồng cỏ lau phất phơ như những đám mây bồng bềnh giữa lưng chừng. Hàn Thẩm trên tay cầm bó hoa hồng trắng, cùng Thi Nhi đến thăm mộ mẹ của mình. Từ sau khi rời khỏi Phó gia đến Lâm gia sinh sống, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến anh không còn thời gian để đến đây. Nhìn thấy ngôi mộ bây giờ đã bắt đầu lên cỏ, anh không ngại gì mà ngồi thụm xuống nhổ từng cây cỏ lên. Thi Nhi giúp anh lau dọn trước mộ, bày trái cây và hoa ra. Đây là lần đầu cô đến đây thăm mẹ chồng của mình, lần đầu đứng trước ngôi mộ này.
Đứng trước mộ Mai Nhàn, Hàn Thẩm không ngại ngần gì mà nắm lấy tay cô, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên môi anh.
"Mẹ! Con đưa con dâu hiếu thảo xinh đẹp đến gặp mẹ đây!"
Mẹ! Cô ấy rất giống mẹ, giống cả sự xinh đẹp dịu dàng. Con đã tìm được đúng người rồi! Mẹ có vui mừng cho con không?
Thi Nhi chính là hiện thân của Lâm Mai Nhàn nhiều năm về trước, còn Hàn Thẩm chính là cha mình. Anh và cô đã thay họ viết tiếp câu chuyện tình yêu còn dang dở, giúp họ toại nguyện hơn khi thấy hai người hạnh phúc mặn nồng. Có lẽ ở nơi xa, bà ấy sẽ rất hãnh diện vì con trai mình giống cha của nó, yêu ai là yêu bằng cả trái tim. Bà ấy cũng sẽ rất hạnh phúc khi có được cô con dâu ngoan hiền, hiếu thảo, thương con trai của mình như vậy. Từ bây giờ, trời đen đã bừng ánh sáng rạng đông, những mâu thuẫn, góc khuất đã không còn nữa. Họ đã tự tháo gỡ được vướng mắc trong lòng mình, sống thoải mái hơn.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Phó lão gia lần đầu đến thăm Lao Lệ Quyên sau nhiều tháng bị giam. Bà ta đã nghĩ thông suốt, không than trách nửa lời mà chấp nhận mức án 7 năm tù giam. Nhìn ông đã gầy đi vì bệnh, bà ta đau lòng rơi lệ.
"Việt Vũ! Xin lỗi anh! Là em không tốt, em không xứng làm vợ của anh, làm mẹ của Dĩ Văn."
Ông thở dài, đặt tay mình lên tay bà ta, nhẹ giọng bảo.
"Một phần cũng là do tôi không quan tâm đến bà. Cố gắng... cải tạo thật tốt, rồi quay về với mọi người."
Bà ta biết, chồng mình không còn sống quá hai năm nữa, nên càng nhìn ông thì lại càng day dứt. Biết đâu khi ông rời khỏi thế gian này, bà ta cũng sẽ không gặp được ông nữa.
Hai năm sau.
Hàn Thẩm và gia đình đã quay trở về Phó gia. Hôm nay là ngày anh và cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Anh phụ giúp Thi Nhi mang thức ăn ra bày trí ở bàn, Chung Thất thì trông chừng Hàn Huyên, còn Dĩ Văn thì bày hoa và quả. Xong xuôi, mọi người cùng nhau quây quần bên mâm cơm. Căn nhà lạnh lẽo chia cắt tình thương ngày nào giờ đã trở nên ấm cúng trở lại. Anh gấp thức ăn vào bát cơm bên cạnh mình, giọng mang đầy tâm sự, dường như đang nén tiếng thở dài.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Cha! Chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi."
Vị trí ấy từ đây đã mãi mãi không còn người ngồi nữa, Phó lão gia... chỉ có thể theo dõi gia đình của mình ở một nơi khác. Có lẽ bây giờ ông và Mai Nhàn đã gặp được nhau rồi, tình yêu dang dở của họ cũng đã được trọn vẹn phần nào. Họ đang cùng nhau nhìn xuống nơi này, nhìn những đứa con, đứa cháu của họ bên nhau hạnh phúc. Thấy bầu không khí chợt rơi vào trầm lắng, cha của Thi Nhi ngồi cạnh anh liền gấp thức ăn vào bát của anh, nhẹ giọng bảo.
"Con trai à! Đừng buồn nữa! Vẫn còn cha ở đây mà?"
Hàn Thẩm quay sang nhìn ông, bất giác cảm động vô cùng. Cuối cùng anh cũng chịu hé môi cười một chút, chịu đón nhận tình yêu thương mới này. Thi Nhi ngồi đó cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào một cái. Ai ai cũng được ăn, chỉ riêng Chung Thất là mệt mỏi lã người với cô chủ nhỏ này. Con bé được gần ba tuổi rồi nên vô cùng hiếu động, không chịu ngồi yên mà cứ muốn đi khắp nơi trong nhà. Cậu ta vừa cố giữ Hàn Huyên, vừa khổ sở nhăn nhó bảo.
"Trời ơi cô chủ ơi! Cô đừng xoay vòng vòng nữa mà? Tôi sắp chóng mặt chết luôn rồi!"
Con bé cầm chiếc máy bay đồ chơi trên tay, lượn qua lượn lại còn tạo ra những âm thanh bé xíu bắt chước tiếng máy bay vô cùng dễ thương. Nhìn con bé như thế, ai mà không yêu cho được? Hàn Thẩm đặt vội bát đũa xuống, rồi nói.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Để tôi bế cho! Cậu qua ăn đi!"
Cậu ta bối rối không biết nên làm thế nào, nhưng anh cứ ra hiệu bảo cậu ta qua bàn ăn cơm, nên cậu ta cũng đành nghe theo. Anh đi đến ngồi trên ghế sô pha, bế Hàn Huyên trên tay. Con bé được cha bế lập tức buông đồ chơi xuống, quấn cổ cha không rời. Càng lớn, nó lại càng giống mẹ nhiều hơn, chỉ giống anh mỗi đôi môi. Từ đôi mắt long lanh như biết cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, tất cả đều như đúc khuôn ra từ Thi Nhi. Anh càng nhìn càng thấy yêu, yêu cả mẹ lẫn con vì họ quá dễ thương. Véo mũi Hàn Huyên một cái, anh cười bảo.
"Con bé này! Lại nghịch chú Thất rồi phải không?"
Con bé gần 3 tuổi này vô cùng lanh lợi. Nó nghe anh hỏi vậy liền lắc đầu, nhìn anh chu môi.
"Không phải. Con chỉ thích cha bế thôi."
Giọng nói đáng yêu này thật làm người ta tan chảy con tim. Ngày trước thì bám mẹ, bây giờ thì đã chuyển sang ôm cổ cha rồi.
Chương 70 : Gia Đình Hạnh Phúc
Hàn Thẩm nghe xong mà ngạc nhiên, cảm thấy dường như mình lại bị say nắng thêm lần nữa rồi. Nếu như trước đây anh say sưa với mẹ con bé, là cô gái mặc chiếc váy trắng buộc tóc nửa vời dịu dàng đằng kia. Thì bây giờ lại say thêm cô nhóc "bản sao" của mẹ này. Anh nhìn con bé cười hỏi.
"Hôm nay biết nịn cha rồi sao?"
Hàn Huyên chu môi chúm chím, lắc lắc đầu rồi đưa tay sờ lên mặt anh.
"Con không có đâu! Cha đẹp trai thế này, đương nhiên là thương cha rồi!"
Cả nhà nghe nó nói xong liền bật cười. Hôm nay còn biết khen cha mình đẹp trai nữa cơ. Nhưng nó nói cũng không sai chút nào cả. Làm gì có ông bố một con nào mà body quyến rũ như vậy? Từ khuôn mặt mái tóc cho đến thân hình, giống như là một thiếu niên vậy. Thảo nào con bé sau khi nhận thức được vẻ đẹp trai này, cứ đeo theo anh suốt, còn thích thơm má anh. Con bé này không biết giống ai mà lại nịn thế này? Chắc là giống anh rồi, còn Thi Nhi thì chưa bao giờ như thế cả. Cô nghe con bé nói mà chỉ biết lắc đầu ôm trán.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đến chiều, cả nhà Hàn Thẩm cùng nhau đi dạo công viên. Trời chiều mát mẻ, hoàng hôn dần buông khiến cả bầu trời mang một sắc hồng dịu dàng, đằm thắm. Hàn Huyên được anh mang ở trên cổ, hai tay nó nắm chặt lấy tay anh còn muốn dang ra như một chú chim non trèo lên lưng chim bố. Nó cười thích thú vô cùng, híp cả hai mắt lên vì vui sướng, miệng còn không ngừng nói.
"Cha ơi! Bay lên nào! Bay lên nào!"
Anh cười với nó, dìu nó chạy vòng quanh trong công viên vô cùng vui vẻ. Thi Nhi tay cần theo mấy cây kẹo bông gòn, chạy theo mà thở không ra hơi. Cuối cùng cũng chịu dừng lại, họ ngồi ghế đối diện bờ sông, gió thổi từng cơn dịu êm vô cùng. Thi Nhi bế Hàn Huyên, bón cho con bé ăn kẹo bông gòn, còn Hàn Thẩm thì ngồi nhìn mẹ con họ.
Cuộc sống của anh bây giờ, chỉ cần như vậy là đủ. Anh không cần gì nhiều cả, chỉ cần mẹ con em bình an, luôn vui vẻ thoái mái, đó là điều mà cả đời này anh luôn mong muốn. Anh yêu em, yêu con nhiều lắm!
Hàn Thẩm đưa tay vuốt tóc Thi Nhi đang bay trong gió, vén ra sau vành tai. Họ nhìn nhau say đắm, dù cho bây giờ đã có con nhỏ nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn chưa bao giờ vơi đi. Anh mỉm cười với cô, nụ cười ấy vẫn thật trầm ấm và dịu dàng.
"Em đói không? Anh đưa đi ăn nhé?"
Cô nhìn anh cười rồi khom người xuống hỏi Hàn Huyên.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Cục cưng của mẹ đói không?"
Con bé còn chưa kịp trả lời thì ai kia đã có phản ứng. Hàn Thẩm nhìn cô mà mặt không cam tâm tẹo nào.
"Ơ? Anh hỏi em mà? Em lo cho con thôi không thương anh gì cả."
Anh nói xong liền xụ mặt, ra vẻ buồn rầu giận dỗi, không thèm nhìn cô. Có ai lại đi giành tình thương với con mình lộ liễu như anh không chứ? Con bé thấy anh như vậy liền bám lấy tay anh, xoa xoa mà an ủi.
"Cha đừng buồn nha! Để con bảo mẹ sinh thêm em chơi với cha nhé!"
Thi Nhi nghe xong mà hoang mang vô cùng. Con bé này biết cách an ủi ghê thật. Vừa hay nói trúng ý cha của nó bấy lâu nay. Hai cha con nhà này dường như rất thích hùa nhau làm cô bất ngờ. Bây giờ nghe nó bảo mình muốn có em càng khiến cô bất ngờ hơn. Thi Nhi tròn xoe mắt, còn chưa kịp nói gì thì Hàn Thẩm đã phản ứng trong vui vẻ. Anh gật đầu khoái chí, đưa tay véo cái gò má bánh bao của Hàn Huyên.
"Hảo con gái! Cha chính là đang đợi điều này!"
Con bé thấy cha mình vui trở lại cũng vui theo, hai cha con còn nhìn nhau nháy mắt cười . Thi Nhi bất lực, nói không nên lời. Rồi anh đưa hai mẹ con đi ăn gà rán, đến khu vui chơi thiếu nhi cho con bé chơi thoả thích. Hai vợ chồng đứng ở bên ngoài xem Hàn Huyên chơi cầu tuột. Anh đưa tay lên choàng lấy vai cô, kéo cô lại sát gần mình. Nhìn cô dịu dàng, anh hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Em thấy đề nghị của con lúc chiều thế nào?"
Ban đầu Thi Nhi còn ngơ ra một chút, sau đó mới hiểu là anh đang nói đến chuyện gì. Nhìn khuôn mặt ai kia kìa, không hiểu đang nghĩ gì mà lại nhìn cô cười giang tà như vậy. Cô nhớ anh của gần đây vô cùng vô cùng "chịu khó", cứ rảnh rỗi là lại muốn cùng cô mặn nồng. Tuy anh không nhắc đến nhưng cô cũng biết anh đang muốn cùng cô sinh thêm một đứa nữa. Không phải cô không thích, chỉ là thấy Hàn Huyên còn nhỏ như vậy, chưa gì đã làm chị thì tội con bé. Vậy nên cô cứ chần chừ mãi không biết làm sao.
Hàn Thẩm biết cô đang suy nghĩ chuyện gì,anh liền từ từ hôn lên trán cô một cái. Đôi môi ấm áp ấy ấn vào vầng trán như truyền đến một hơi ấm vô cùng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, bất giác đắm chìm trong sự hạnh phúc ngọt ngào này. Anh vuốt tóc của cô, dịu dàng bảo.
"Anh sẽ cho em một hôn lễ đàng hoàng, để em chính thức làm vợ của anh. Sau đó, lại sinh cho anh thêm một tiểu công chúa nữa! Được không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom