-
ngoại truyện 11
Ngoại Truyện 11 : Đám Cưới
"Chú Thất có vợ rồi! Hàn Huyên không chơi với chú nữa đâu!"
Hàn Huyên chạy vào phòng thay đồ của chú rể tìm Chung Thất, vừa vào đã hâm doạ không thèm chơi với anh ta. Anh ta cười rồi bế nó lên, dụ dỗ rằng mình sẽ không bỏ nó, còn cho nó thêm một đứa em nữa để chơi cùng. Nó nghe xong vô cùng thích thú, vỗ tay liên tục. Hàn Thẩm và Thi Nhi lần này đổi thành dâu phụ rể phụ cho vợ chồng của họ. Anh đẩy cửa bước vào, bảo Hàn Huyên đừng chạy lung tung rata dễ bị lạc, còn mình thì chỉnh lại áo cho Chung Thất.
"Lấy vợ rồi thì trưởng thành hơn một chút, yêu thương con gái nhà người ta nhiều một chút đấy!"
Anh ta gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó liền nhìn anh nhăn nhó.
"Thiếu gia à! Cậu làm phụ rể thôi mà có cần đẹp trai vậy không?"
Hàn Thẩm được khen mà hãnh diện hẳn ra, đưa tay vuốt tóc tăng thêm phần nhan sắc cho mình. Anh còn an ủi, nói anh ta như vậy là đã quá đẹp trai rồi. Rất tiếc, Dĩ Văn đã quay trở lại Úc nên không thể dự hôn lễ của họ, chỉ có thể gửi lời chúc và gửi quà về cho các cháu. Ở phòng cô dâu, Thi Nhi tận tâm trang điểm cho Thùy Chi, cài hoa lên tóc giúp cô ấy. Trông Thùy Chi bây giờ vô cùng xinh đẹp, hệt như một nàng công chúa. Cô ấy nhìn cô, cười dịu dàng.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Chị Thi Nhi! Cảm ơn chị đã giúp em!"
Thi Nhi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa mu bàn tay. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, trải qua bao nhiêu chuyện, người có tình lại về bên nhau. Ngày trước cô ấy cũng đã từng giúp cô chuẩn bị, để cô trở thành cô dâu đẹp nhất, thì bây giờ cô lại đang làm điều ngược lại. Chung Thất là người thật thà, dễ thương, cô tin anh ta sẽ mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho Thùy Chi. Cô tin rồi đây gia đình của họ cũng sẽ hạnh phúc như gia đình của mình bây giờ, êm đềm trải qua một cuộc sống vui vẻ, không phải lo toan.
Dương lão gia chậm rãi bước vào, làm Thùy Chi lại mau nước mắt mà rơi lệ. Cô vui mừng vì được cha hiểu cho tình yêu của mình, nhưng cũng buồn vì mình đã không còn là công chúa nhỏ của cha nữa. Hai cha con ôm nhau thắm thiết. Ông cũng không mong gì hơn, khi thấy con mình trưởng thành và có được hạnh phúc mà cô ấy mong muốn, vậy là đã đủ rồi.
Giờ lành đã đến, Dương lão gia dìu tay Thùy Chi đi trên thảm đỏ, đi sau là công chúa nhỏ Hàn Huyên đang rải hoa hồng. Cặp dâu phụ rể phụ Hàn Thẩm và Thi Nhi nối gót theo sau, nắm tay nhau hạnh phúc, giống như đang sống lại hình ảnh mà mình đã từng trải qua vậy. Cuối cùng thì hạnh phúc đã được trọn vẹn thật sự rồi, không còn gì phải hối tiếc nữa. Dương lão gia và bà Chung gặp nhau, hai người cười nói vui vẻ vô cùng.
Hàn Thẩm thay mặt hai gia đình lên làm chủ hôn, đọc lời thề hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Chung Thất và Thùy Chi nhìn nhau ngọt ngào, nắm tay nhau vô cùng tình tứ. Mọi người bên dưới đều khen họ thật đẹp đôi, gửi đến họ những lời chúc tốt đẹp nhất. Bọn họ trao nhẫn cưới cho nhau do đích thân công chúa nhỏ Hàn Huyên mang đến. Nó ngước mắt lên nhìn Chung Thất và Thùy Chi, cười tươi tắn nói.
"Con chúc cô chú, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh em cho con chơi cùng."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cả nhà đứng ở đó nghe xong liền bật cười, không ngờ nó lại nôn có em chơi cùng đến như vậy, có Hàn Nhân còn chưa đủ mà phải đòi thêm. Nó thấy hai người đã trao nhẫn cưới xong rồi, liền đòi Hàn Thẩm bế nó lên. Ở trong vòng tay của cha, nó nhìn họ rồi đưa tay xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
Cả nhà đứng ở đó nghe xong liền bật cười, không ngờ nó lại nôn có em chơi cùng đến như vậy, có Hàn Nhân còn chưa đủ mà phải đòi thêm. Nó thấy hai người đã trao nhẫn cưới xong rồi, liền đòi Hàn Thẩm bế nó lên. Ở trong vòng tay của cha, nó nhìn họ rồi đưa tay xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
"Sao cô chú chưa hôn nhau nữa?"
Dương lão gia vô cùng thích con bé nghịch ngợm này, đưa tay xoa nựng gò má của nó rồi hỏi.
"Sao con biết đeo nhẫn xong là phải hôn vậy cháu gái?"
Nó nhìn ông rồi lại nhìn sang cha của mình, nói.
"Con xem ảnh cưới của cha mẹ đấy! Họ đeo nhẫn xong là hôn nhau thắm thiết, bỏ con sang một bên luôn!"
Nó nói xong còn đập tay lên trán ra vẻ bất lực, làm cả nhà nghe xong liền khoái chí mà cười thêm mộ tràn nữa. Độ đáng yêu này của Hàn Huyên đúng là càng ngày càng tăng lên rồi, làm ai nhìn cũng yêu cả.
Chung Thất và Thuỳ Chi nhìn nhau ngọt ngào, còn nó thì cứ chòm lên đòi xem cảnh hôn. Hàn Thẩm vô phương với nó, đưa tay che mắt nó lại rồi cười bảo.
"Con nít con nôi, không được nhìn."
Thi Nhi đứng bên cạnh mà đưa tay che miệng cười. Còn cặp vợ chồng mới cưới kia, cuối cùng cũng được yêu ổn mà trao nhau nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn này thật mãnh liệt, cứ như đã kìm nén rất lâu vậy, càng hôn càng không dứt ra được, như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chung Thất nhìn Thùy Chi dịu dàng, hai chóp mũi chạm vào nhau, cọ qua cọ lại, còn cười vô cùng hạnh phúc. Trong bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ ấy, có một câu nói ấm áp, thâm tình vang lên.
"Anh yêu em."
"Chú Thất có vợ rồi! Hàn Huyên không chơi với chú nữa đâu!"
Hàn Huyên chạy vào phòng thay đồ của chú rể tìm Chung Thất, vừa vào đã hâm doạ không thèm chơi với anh ta. Anh ta cười rồi bế nó lên, dụ dỗ rằng mình sẽ không bỏ nó, còn cho nó thêm một đứa em nữa để chơi cùng. Nó nghe xong vô cùng thích thú, vỗ tay liên tục. Hàn Thẩm và Thi Nhi lần này đổi thành dâu phụ rể phụ cho vợ chồng của họ. Anh đẩy cửa bước vào, bảo Hàn Huyên đừng chạy lung tung rata dễ bị lạc, còn mình thì chỉnh lại áo cho Chung Thất.
"Lấy vợ rồi thì trưởng thành hơn một chút, yêu thương con gái nhà người ta nhiều một chút đấy!"
Anh ta gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó liền nhìn anh nhăn nhó.
"Thiếu gia à! Cậu làm phụ rể thôi mà có cần đẹp trai vậy không?"
Hàn Thẩm được khen mà hãnh diện hẳn ra, đưa tay vuốt tóc tăng thêm phần nhan sắc cho mình. Anh còn an ủi, nói anh ta như vậy là đã quá đẹp trai rồi. Rất tiếc, Dĩ Văn đã quay trở lại Úc nên không thể dự hôn lễ của họ, chỉ có thể gửi lời chúc và gửi quà về cho các cháu. Ở phòng cô dâu, Thi Nhi tận tâm trang điểm cho Thùy Chi, cài hoa lên tóc giúp cô ấy. Trông Thùy Chi bây giờ vô cùng xinh đẹp, hệt như một nàng công chúa. Cô ấy nhìn cô, cười dịu dàng.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Chị Thi Nhi! Cảm ơn chị đã giúp em!"
Thi Nhi nắm lấy tay cô ấy, xoa xoa mu bàn tay. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, trải qua bao nhiêu chuyện, người có tình lại về bên nhau. Ngày trước cô ấy cũng đã từng giúp cô chuẩn bị, để cô trở thành cô dâu đẹp nhất, thì bây giờ cô lại đang làm điều ngược lại. Chung Thất là người thật thà, dễ thương, cô tin anh ta sẽ mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho Thùy Chi. Cô tin rồi đây gia đình của họ cũng sẽ hạnh phúc như gia đình của mình bây giờ, êm đềm trải qua một cuộc sống vui vẻ, không phải lo toan.
Dương lão gia chậm rãi bước vào, làm Thùy Chi lại mau nước mắt mà rơi lệ. Cô vui mừng vì được cha hiểu cho tình yêu của mình, nhưng cũng buồn vì mình đã không còn là công chúa nhỏ của cha nữa. Hai cha con ôm nhau thắm thiết. Ông cũng không mong gì hơn, khi thấy con mình trưởng thành và có được hạnh phúc mà cô ấy mong muốn, vậy là đã đủ rồi.
Giờ lành đã đến, Dương lão gia dìu tay Thùy Chi đi trên thảm đỏ, đi sau là công chúa nhỏ Hàn Huyên đang rải hoa hồng. Cặp dâu phụ rể phụ Hàn Thẩm và Thi Nhi nối gót theo sau, nắm tay nhau hạnh phúc, giống như đang sống lại hình ảnh mà mình đã từng trải qua vậy. Cuối cùng thì hạnh phúc đã được trọn vẹn thật sự rồi, không còn gì phải hối tiếc nữa. Dương lão gia và bà Chung gặp nhau, hai người cười nói vui vẻ vô cùng.
Hàn Thẩm thay mặt hai gia đình lên làm chủ hôn, đọc lời thề hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Chung Thất và Thùy Chi nhìn nhau ngọt ngào, nắm tay nhau vô cùng tình tứ. Mọi người bên dưới đều khen họ thật đẹp đôi, gửi đến họ những lời chúc tốt đẹp nhất. Bọn họ trao nhẫn cưới cho nhau do đích thân công chúa nhỏ Hàn Huyên mang đến. Nó ngước mắt lên nhìn Chung Thất và Thùy Chi, cười tươi tắn nói.
"Con chúc cô chú, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh em cho con chơi cùng."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cả nhà đứng ở đó nghe xong liền bật cười, không ngờ nó lại nôn có em chơi cùng đến như vậy, có Hàn Nhân còn chưa đủ mà phải đòi thêm. Nó thấy hai người đã trao nhẫn cưới xong rồi, liền đòi Hàn Thẩm bế nó lên. Ở trong vòng tay của cha, nó nhìn họ rồi đưa tay xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
Cả nhà đứng ở đó nghe xong liền bật cười, không ngờ nó lại nôn có em chơi cùng đến như vậy, có Hàn Nhân còn chưa đủ mà phải đòi thêm. Nó thấy hai người đã trao nhẫn cưới xong rồi, liền đòi Hàn Thẩm bế nó lên. Ở trong vòng tay của cha, nó nhìn họ rồi đưa tay xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
"Sao cô chú chưa hôn nhau nữa?"
Dương lão gia vô cùng thích con bé nghịch ngợm này, đưa tay xoa nựng gò má của nó rồi hỏi.
"Sao con biết đeo nhẫn xong là phải hôn vậy cháu gái?"
Nó nhìn ông rồi lại nhìn sang cha của mình, nói.
"Con xem ảnh cưới của cha mẹ đấy! Họ đeo nhẫn xong là hôn nhau thắm thiết, bỏ con sang một bên luôn!"
Nó nói xong còn đập tay lên trán ra vẻ bất lực, làm cả nhà nghe xong liền khoái chí mà cười thêm mộ tràn nữa. Độ đáng yêu này của Hàn Huyên đúng là càng ngày càng tăng lên rồi, làm ai nhìn cũng yêu cả.
Chung Thất và Thuỳ Chi nhìn nhau ngọt ngào, còn nó thì cứ chòm lên đòi xem cảnh hôn. Hàn Thẩm vô phương với nó, đưa tay che mắt nó lại rồi cười bảo.
"Con nít con nôi, không được nhìn."
Thi Nhi đứng bên cạnh mà đưa tay che miệng cười. Còn cặp vợ chồng mới cưới kia, cuối cùng cũng được yêu ổn mà trao nhau nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn này thật mãnh liệt, cứ như đã kìm nén rất lâu vậy, càng hôn càng không dứt ra được, như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chung Thất nhìn Thùy Chi dịu dàng, hai chóp mũi chạm vào nhau, cọ qua cọ lại, còn cười vô cùng hạnh phúc. Trong bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ ấy, có một câu nói ấm áp, thâm tình vang lên.
"Anh yêu em."
Bình luận facebook