• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Tài Gian Ác (1 Viewer)

  • Chương 107

Thần sắc lão An cau có ngồi trong phòng tỏong tài, trong lòng bất an như có nước nóng trào lên trong lòng.



Lúc này, Dương Trung hoảng loạn đẩy cửa đi vào, run rẩy, tài liệu trong tay rơi xuống đất.



“Lão gia, tất cả ngân hàng ở Mỹ bên này đều từ chối trả tiền cho trang viên của chúng ta, từ sau khi quay về Mỹ là xảy ra chuyện này, tiền vận hành trong trang viên xảy ra vấn đề nghiêm trọng, nếu như tiếp tục như thế, sẽ không tồn tại được nữa.”



Vừa nghe thấy những lời này, lão An nắm chặt gậy trong tay, bất giác lùi về sau mấy bước: “Cái gì? Tại sao lại như thế? Thế còn ngân hàng nước ngoài thì sao?”



Dương Trung nhìn lão ta, cũng bất lực lắc lắc đầu: “Nước ngoài cũng thế, không cho chúng ta vay, hoặc là sẽ cho vay lãi suất cao, lão gia, lãi suất cao đó đừng vay, sẽ hút cạn chúng ta, hơn nữa nhiều ngân hàng như thế dường như chỉ trong một đêm thông đồng với nhau, muốn phá sập trang viên của chúng ta.”



Lão An kinh ngạc nhìn Dương Trung, vẻ mặt không dám tin: “Dương Trung, cậu mau nghĩ cách, tôi khổ tâm kinh doanh trang viên Mễ Nhĩ Na nửa đời người không thể đổ sụp như thế được, đó là mạng sống của tôi...”



Lão An nắm chặt hai tay lại, cảnh tượng mấy chục năm năm về trước lại hiện ra trước mắt, trang viên này là người phụ nữ mà ông yêu nhất, Mễ Na trước khi chết đã cùng ông ta tự tay sáng lập lên, trước khi chết bà dặn dò ông ta phải chăm sóc tốt đứa con của bọn họ và khu trang viên này, nhưng, ông ta khoong làm tròn bổn phận chăm sóc tốt cho đứa con của họ, đứa trẻ 15 năm về trước đã chết rồi, bây giờ tâm niệm duy nhất của ông ta chính là trang viên Mễ Nhĩ Na.



Dương Trung nhìn ông ta lắc lắc đầu: “Xin lỗi, lão gia, tôi đã cố hết sức rồi.”



Lão An nắm chặt cây gậy chống, trên mặt cau có nhăn nhó đáng sợ: “An Tử Thành...” Ông ta không thể ngờ được, 15 năm trước, sau khi con trai của ông ta và Mễ Na chết, ông ta từ Mỹ nhặt về một tên nghiệt chủng không có bố mẹ, vậy mà bây giờ lại tự tay phá sập trang viên của ông ta,



An Tử Thành, xem ra tao thật sự xem thường mày rồi, An Tử Thành, rốt cuộc mày còn định giờ trò gì nữa?



Cuối cùng, trang viên Mễ Nhĩ Na vẫn không trụ nổi được mấy ngày, tiền cung ứng liên tiếp bị đứt quãng, vận hành kinh doanh rơi vào trạng thái ngưng trệ, lại mấy ngày trôi qua, lại nghe thấy tin tức trang viên Mễ Nhĩ Na bị Phi Thị mua lại.



Cuối cùng, tất cả mộng tưởng đều tan vỡ...



Lão An chống gậy đứng trước cổng trang viên lạnh lùng nhìn tất cả: “Xin lỗi Mễ Na, anh thật sự vô dụng, không chăm sóc tốt con của chúng ta, cuối cùng, làm mất trang viên của em rồi, em đợi anh, sẽ rất nhanh thôi anh sẽ xuống với em.”



Dương Trung lập tức lên trên: “Lão gia, bây giờ nên làm thế nào?”



Lão An nắm chặt hai tay lại, biểu cảm dữ tợn trên mặt khiến người ta phát sợ: “Chúng ta về nước, tìm tên súc sinh đó báo thù, vì trang viên của ta mà báo thù!”



Chỉ cần báo thù, là ông ta có thể đi đến nơi có Mễ Na và con trai của bọn họ rồi, rất nhanh, bọn họ có thể đoàn tụ rồi.



...



Quay lại căn phòng thuê trọ, Hàn Gia Lệ không kiềm chế được khóc òa lên.



Vốn dĩ muốn lấy đứa con ra làm công cụ, nhưng sau khi biết Bạch Phi Phi mang thai cô lại muốn bỏ đứa con này đi, nhưng bây giờ, mới chỉ có mấy ngày, dường như đã có tình cảm với đứa con trong bụng vậy, cô không muốn mất đi đứa con này.



Hoặc là, cô có thể sinh đứa con ra, sau đó tự mình nuôi dưỡng nó trưởng thành, không ai biết nó là con của An Tử Thành, cô muốn chôn vùi mãi mãi bí mật này.



Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, tình mẫu tử thôi thúc cô giữ lại đứa bé này.



Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.



Hàn Gia Lệ giơ tay quệt nước mắt, đứng dậy xuống giường, nghi ngờ không biết là ai.



Mở cửa ra nhìn, là Tiêu Dật Nhiên.



“Muộn thế này rồi, có việc gì không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt phờ phạc.



Tiêu Dật Nhiên vừa nhìn đã thấy còn dấu vết nước mắt trên mặt cô, vội bước lên trên đưa tay vuốt má lạnh băng của cô: “Sao thế? Tại sao lại khóc thế?”



Hàn Gia Lệ cuống quyét né bàn tay của anh, nghiêng đầu thần sắc hoảng loạn nói: “Không sao, mắt có cát bay vào.” Nói xong, quay người chạy vào trong bếp rót cho Tiêu Dật Nhiên cốc nước.



Tiêu Dật Nhiên ngồi xuống trong phòng khách, cầm cốc nước nhìn xung quanh: “Mấy ngày trước luôn bận, cho nên không có thời gian đến thăm, nhìn bên trong, Mễ Lam giúp cô sắp xếp không đến nỗi nào nhỉ, nếu như cô sống không quen, tôi lại bảo người giúp cô tìm một căn phòng tốt hơn!” Anh lại nhìn xung quanh lần nữa, đột nhiên ánh mắt chú ý đến tờ giấy trên bàn.



Anh nghi ngờ cau mày cầm tờ giấy trên bàn lên xem.



Đây là...



Hàn Gia Lệ vừa thấy thế đã hoảng loạn giật lại tờ giấy trong tay anh: “Này, ai cho phép anh xem đồ của người ta chứ.”



Tiêu Dật Nhiên cắn môi nghĩ về nội dung trên tờ giấy, sau đó xúc động đứng bật dậy từ trên ghế sofa, nhìn cô cau mày nói: “Cô mang thai rồi?”



Hàn Gia Lệ ra sức xé nát tờ giấy trong tay thành mảnh vụn, sau đó ném vào trong thùng rác: “Anh đừng nói nữa, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới được, tôi mang thai đứa con của anh ta...” Cô nhìn anh vẻ mặt đầy bất lực.



Tiêu Dật Nhiên khoảnh khắc đó đứng dậy ấn cô ngồi xuống sofa, sau đó quỳ xuống trước mặt cô, nắm chặt hai tay cô vào trong tay anh, nhẹ nhàng nói với cô: “Em sinh ra đi, anh sẽ chăm sóc cho hai người.”



Vừa nghe thấy lời anh nói, Hàn Gia Lệ như bị điện giật, rụt tay từ trong tay anh lại: “Tiêu Dật Nhiên, đừng đùa nữa, chẳng buồn cười chút nào.”



Anh bình tĩnh nhìn cô, kéo tay cô lại, trong mắt đầy vẻ kiên định: “Hàn Gia Lệ, em nghe cho rõ, anh không đùa, anh là nói thật, anh thích em, cũng thích sinh linh bé nhỏ trong bụng em, cho nên, cho anh cơ hội nhé, anh sẽ chăm sóc cho hai người.” Anh chân thành nhìn cô, từng lời từng chữ nói ra.



Hàn Gia Lệ hoảng loạn rụt tay lại, có thứ gì đó trong mắt cô mà anh nhìn không hiểu.



“Anh... Không thể được.” Cơ thể cô ngồi đối diện với anh, ánh mắt hoảng loạn bị anh bắt thóp: “Tôi chỉ là một người phụ nữ trong bụng mang theo đứa con của người khác, tôi không xứng với anh. Bên cạnh anh nên là người con gái cao quý như Mễ Lam.”



Tiêu Dật Nhiên đứng dậy nhìn bóng cô, nhẹ ôm lấy: “Em biết, anh đối với Mễ Lam không phải tình cảm nam nữ, anh đã nói anh sẽ không để ý những điều đó, anh nói em xứng thì em nhất định xứng.” Giọng nói của anh hết sức kiên định.



Hàn Gia Lệ ra sức lắc lắc đầu, vùng vẫy trong lòng anh: “Tiêu Dật Nhiên anh điên rồi? Đó không phải là con của anh!”



Tiêu Dật Nhiên nhún nhún vai với cô: “Chỉ cần em đồng ý, chúng sẽ có thể có con của chúng ta, anh sẽ đối với đứa bé như con đẻ của mình, mong em hãy tin anh.” Anh thành khẩn nhìn cô.



Hàn Gia Lệ vẫn không đón nhận, xua xua tay với anh: “Anh đừng nói nữa, tôi bây giờ không muốn nói chuyện này, hơn nữa, giữa chúng ta thật sự không thể được, tôi đối với anh, chỉ là cảm kích mà thôi, không có tình cảm gì khác.”



Tiêu Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn vào hai mắt bất an của cô: “Gia Lệ, dù cho là như thế, nhưng ít nhất em cũng cho anh một cơ hội, có được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom