Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
“Này, An Tử Thành, đợi mình chút, mình cũng quay về.” Anh ta vội vàng gọi với theo, đẩy người con gái bên cạnh ra, đứng dậy nhanh chóng đi theo.
Ai mà biết mấy người con gái đằng sau không can tâm mà kéo lấy Bùi Hạo Hiên.
“Ai ya, Hiên Gia, người ta muốn theo anh về nhà mà.”
“Hiên Gia, em cũng muốn theo anh về, anh đưa em về đi...” Người con gái ra sức kéo tay Bùi Hạo Hiên, nháy nháy mắt với anh ta.
Nhưng bây giờ Bùi Hạo Hiên chẳng có chút hứng thú nào mà làm chuyện đó.
Anh ta cuống cuồng hất bọn họ ra, gửi mấy nụ hôn gió về phía sau, cười hết sức mê người.
“Các em gái ngoan, hôm nay đến đây thôi nhé, ngày mai Hiên Gia lại đến thăm các em.”
Lời nói còn chưa dứt, anh ta đã mất hút ngoài cửa.
Sau khi ra cửa, An Tử Thành đẩy Diệp Lăng Vi vào ghế sau, đang định lái xe đi, Bùi Hạo Hiên đột nhiên kéo ghế cửa phụ, nhảy vào trong xe.
Vừa lên xe là thở hổn hển.
“Tên đàn ông như cậu tàn nhẫn quá đấy? Để mình ở lại đó một mình.” Anh ta vừa thở dốc vừa nói vẻ trách An Tử Thành.
“Cậu không phải cũng có xe sao?” An Tử Thành lái xe, không vui liếc mắt nhìn Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên nhún nhín vai: “Không cần! Chiếc xe ghẻ đó của mình ngồi làm sao thoải mái bằng chiếc Rolls-Royce của cậu chứ.”
Anh ta nhìn hắn cười khẩy mấy tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Chiếc xe này cậu thích? Tặng cậu đấy.”
Bùi Hạo Hiên trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cố giữ vẻ điềm tĩnh phẩy phẩy tay với hắn: “Nể cậu thành khẩn chân thành tặng mình như thế, mình miễn cưỡng nhận vậy.”
Diệp Lăng Vi yên lặng ngồi ở ghế sau, nhìn An Tử Thành vừa mở mồm đã tặng xe ngay khiến trong lòng cô ta càng thêm kích động, không ngờ nha đầu nghèo như cô ta chạy đến quán bar làm gái điếm, lại có thể gặp được An Tử Thành, người mà khiến bao phụ nữ phát điên phát cuồng.
Nói thật, cô ta cũng được coi là một fan hâm mộ của An Tử Thành, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trên máy tính đó, cô ta đã thích hắn rồi.
Cô ta không dám tin vào mắt mình, ra sức cấu vào cánh tay mình một cái, ngay lập tức cảm giác đau chuyển đến mới mách bảo cô ta rằng đó không phải là nằm mơ.
Trong xe yên tĩnh một lúc, An Tử Thành lái chiếc xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Bùi Hạo Hiên quay đầu nhìn Diệp Lăng Vi ngồi ở ghế sau, cố tình chế giễu nói: “Thành Gia, cậu không cảm thấy cô ấy rất giống một người sao?”
“Chẳng giống chút nào!” An Tử Thành lạnh lùng liếc mắt, biết anh ta có ý ám chỉ, cố tình lạnh lùng phủ nhận.
“Thật sao?” Khóe miệng Bùi Hạo Hiên nhếch lên, người đàn ông này từ lúc nào trở thành nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?
...
Rolls-Royce dừng ở trong sân của biệt thực Vịnh Tiên Thủy.
Thím Trần vẫn đang ở trong bếp thu dọn đồ đạc, nhìn Thành Gia kéo về người con gái lạ hoắc khiến bà cau mày tò mò.
An Tử Thành không nói câu gì, kéo Diệp Lăng Vi đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Bùi Hạo Hiên hứng thú đi theo sau, nhìn An Tử Thành dẫn người con gái đó đi nhanh về phòng ngủ của hắn.
Nhìn cánh cửa đó được đóng lại, hắn cười đen tối. Quay người ngồi xuống ghế ngoài phòng khách, sau đó mở tivi ra xem.
Vừa vào phòng, vẻ ngại ngùng trước đây của Diệp Lăng Vi hoàn toàn biến mất, cô ta tự bảo mình, đêm nay nhất định phải tranh thủ chiếm được trái tim An Tử Thành, vận may tốt không chừng cô ta còn có thể trở thành vợ của hắn.
Đây là ước mơ của biết bao người con gái, chỉ có một cơ hội lần này, cô ta phải nắm chặt lấy.
“Thành Gia...” Cô ta cong đôi môi đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể mềm mại như con rắn nước trườn lên trên, vừa ôm lấy hắn, vừa bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình.
Bộ quần áo thiếu phải rất nhanh đã được cô ta cởi sạch trên người, hai bầu ngực tròn trĩnh đầy đặn của cô ta áp sát lên người của An Tử Thành.
An Tử Thành nhìn cơ thể trần truồng trước mặt mà nóng bừng người, cơ thể này... Cực kỳ giống Hàn Gia Lệ...
Hắn đưa tay ôm lấy cô ta, đẩy cô ta nằm lên trên mặt bàn gỗ tử đàn, cơ thể cường tráng đè lên trên.
“Uh... Thành Gia...” Cô ta mơ hồ rên rỉ nhìn An Tử Thành, cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy cổ hắn.
An Tử Thành không nói gì, dưới tác dụng của rượu, trong đầu có chút mơ hồ, hơi thở hắn trở nên gấp gáp, đưa tay tách hai chân của Diệp Lăng Vi ra, nhìn vùng cấm địa phía dưới của cô ta, hai ngón tay hắn cho vào trong.
“A... Thành Gia... Đừng...” Diệp Lăng Vi ôm chặt lấy cánh tay hắn, cơ thể uốn éo.
Ngón tay của An Tử Thành trong cơ thể cô ta vướng phải một tấm ngăn cách, người con gái này vẫn còn trinh tiết... Mắt hắn cụp xuống có chút lạc lõng, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, không phải cảm giác này... Người con gái này... Không phải Hàn Gia Lệ.
Ngón tay hắn rút ra trong người cô ta, hắn lật người nằm xuống chiếc bàn gỗ tử đàn quý giá, thở dài một hơi, trong khoảnh khắc chẳng còn hứng thú với người con gái trần trụi trước mặt nữa rồi.
“Thành Gia, sao thế?” Diệp Lăng Vi không hiểu phản ứng của hắn, nhìn bóng sáng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị người đạp ra, ngay sau đó, vẻ mặt hung dữ của Bạch Phi Phi xuất hiện trong phòng.
Cô ta nắm chặt tay lại, nhìn người con gái trần truồng ôm lấy An Tử Thành trên bàn, ánh mắt căm hận đến phát điên.
Nhìn Bạch Phi Phi đứng ở cửa, An Tử Thành cũng chẳng buồn lên tiếng, lạnh lùng đẩy tay Diệp Lăng Vi ra, cầm lấy áo vest khoác ngoài trên ghế, quay người đi ra ngoài.
Nhìn người phụ nữ biểu cảm cau có khó chịu đứng ngoài cửa, Diệp Lăng Vi không kìm nén được rùng mình một cái.
Cô ta chẳng để ý cơ thể mình đang trần trụi, bước lên trước muốn đuổi theo An Tử Thành: “Thành Gia... Anh làm sao thế? Anh đừng vứt em ở đây... Anh đưa em cùng đi.”
Nhưng cô ta còn chưa đi đến cửa, bóng dáng An Tử Thành đã mất hút đằng xa rồi.
Bạch Phi Phi bước lên trước, hai mắt như muốn giết người vậy, giơ tay lên cho Diệp Lăng Vi một cái bạt tai.
“Bốp...” Diệp Lăng Vi chịu đau quay đầu lại, trên má phải ngay lập tức xuất hiện dấu vết của năm ngón tay.
Bạch Phi Phi vẫn không chịu tha cho cô ta, cô ta không cho phép bất cứ người phụ nữ nào cám dỗ anh Tử Thành của cô ta.
Cô ta đưa tay bực tức túm lấy mái tóc dài của Diệp Lăng Vi, dùng lực đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, sau đó giơ chân đấm đá lên người con gái đó: “Mày là loại gái điếm thối, dám dụ dỗ chồng tao, lại còn dám đến nhà tao, mày là loại phụ nữ đê tiện, đừng cho rằng mày có cơ thể nóng bỏng thì anh Tử Thành sẽ thích mày, anh ấy không phải là người mày có thể chạm vào được, anh ấy là của một mình tao!”
Nói xong, lại ra sức tát lên khuôn mặt xinh đẹp đó mấy cái bạt tai.
“A... Cứu mạng... Thành Gia cứu mạng...” Nhìn biểu cảm của người phụ nữ trước mặt, cơ thể trần truồng của Diệp Lăng Vi bò nhoài trên đất, đau đớn cầu cứu.
Bạch Phi Phi từ từ đứng dậy, nhìn người con gái thảm hại trên đất, dường như còn chưa hả giận, cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, mấy phút sau, trong phòng xuất hiện hai lão già nham hiểm.
Ai mà biết mấy người con gái đằng sau không can tâm mà kéo lấy Bùi Hạo Hiên.
“Ai ya, Hiên Gia, người ta muốn theo anh về nhà mà.”
“Hiên Gia, em cũng muốn theo anh về, anh đưa em về đi...” Người con gái ra sức kéo tay Bùi Hạo Hiên, nháy nháy mắt với anh ta.
Nhưng bây giờ Bùi Hạo Hiên chẳng có chút hứng thú nào mà làm chuyện đó.
Anh ta cuống cuồng hất bọn họ ra, gửi mấy nụ hôn gió về phía sau, cười hết sức mê người.
“Các em gái ngoan, hôm nay đến đây thôi nhé, ngày mai Hiên Gia lại đến thăm các em.”
Lời nói còn chưa dứt, anh ta đã mất hút ngoài cửa.
Sau khi ra cửa, An Tử Thành đẩy Diệp Lăng Vi vào ghế sau, đang định lái xe đi, Bùi Hạo Hiên đột nhiên kéo ghế cửa phụ, nhảy vào trong xe.
Vừa lên xe là thở hổn hển.
“Tên đàn ông như cậu tàn nhẫn quá đấy? Để mình ở lại đó một mình.” Anh ta vừa thở dốc vừa nói vẻ trách An Tử Thành.
“Cậu không phải cũng có xe sao?” An Tử Thành lái xe, không vui liếc mắt nhìn Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên nhún nhín vai: “Không cần! Chiếc xe ghẻ đó của mình ngồi làm sao thoải mái bằng chiếc Rolls-Royce của cậu chứ.”
Anh ta nhìn hắn cười khẩy mấy tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Chiếc xe này cậu thích? Tặng cậu đấy.”
Bùi Hạo Hiên trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cố giữ vẻ điềm tĩnh phẩy phẩy tay với hắn: “Nể cậu thành khẩn chân thành tặng mình như thế, mình miễn cưỡng nhận vậy.”
Diệp Lăng Vi yên lặng ngồi ở ghế sau, nhìn An Tử Thành vừa mở mồm đã tặng xe ngay khiến trong lòng cô ta càng thêm kích động, không ngờ nha đầu nghèo như cô ta chạy đến quán bar làm gái điếm, lại có thể gặp được An Tử Thành, người mà khiến bao phụ nữ phát điên phát cuồng.
Nói thật, cô ta cũng được coi là một fan hâm mộ của An Tử Thành, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trên máy tính đó, cô ta đã thích hắn rồi.
Cô ta không dám tin vào mắt mình, ra sức cấu vào cánh tay mình một cái, ngay lập tức cảm giác đau chuyển đến mới mách bảo cô ta rằng đó không phải là nằm mơ.
Trong xe yên tĩnh một lúc, An Tử Thành lái chiếc xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Bùi Hạo Hiên quay đầu nhìn Diệp Lăng Vi ngồi ở ghế sau, cố tình chế giễu nói: “Thành Gia, cậu không cảm thấy cô ấy rất giống một người sao?”
“Chẳng giống chút nào!” An Tử Thành lạnh lùng liếc mắt, biết anh ta có ý ám chỉ, cố tình lạnh lùng phủ nhận.
“Thật sao?” Khóe miệng Bùi Hạo Hiên nhếch lên, người đàn ông này từ lúc nào trở thành nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?
...
Rolls-Royce dừng ở trong sân của biệt thực Vịnh Tiên Thủy.
Thím Trần vẫn đang ở trong bếp thu dọn đồ đạc, nhìn Thành Gia kéo về người con gái lạ hoắc khiến bà cau mày tò mò.
An Tử Thành không nói câu gì, kéo Diệp Lăng Vi đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Bùi Hạo Hiên hứng thú đi theo sau, nhìn An Tử Thành dẫn người con gái đó đi nhanh về phòng ngủ của hắn.
Nhìn cánh cửa đó được đóng lại, hắn cười đen tối. Quay người ngồi xuống ghế ngoài phòng khách, sau đó mở tivi ra xem.
Vừa vào phòng, vẻ ngại ngùng trước đây của Diệp Lăng Vi hoàn toàn biến mất, cô ta tự bảo mình, đêm nay nhất định phải tranh thủ chiếm được trái tim An Tử Thành, vận may tốt không chừng cô ta còn có thể trở thành vợ của hắn.
Đây là ước mơ của biết bao người con gái, chỉ có một cơ hội lần này, cô ta phải nắm chặt lấy.
“Thành Gia...” Cô ta cong đôi môi đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể mềm mại như con rắn nước trườn lên trên, vừa ôm lấy hắn, vừa bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình.
Bộ quần áo thiếu phải rất nhanh đã được cô ta cởi sạch trên người, hai bầu ngực tròn trĩnh đầy đặn của cô ta áp sát lên người của An Tử Thành.
An Tử Thành nhìn cơ thể trần truồng trước mặt mà nóng bừng người, cơ thể này... Cực kỳ giống Hàn Gia Lệ...
Hắn đưa tay ôm lấy cô ta, đẩy cô ta nằm lên trên mặt bàn gỗ tử đàn, cơ thể cường tráng đè lên trên.
“Uh... Thành Gia...” Cô ta mơ hồ rên rỉ nhìn An Tử Thành, cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy cổ hắn.
An Tử Thành không nói gì, dưới tác dụng của rượu, trong đầu có chút mơ hồ, hơi thở hắn trở nên gấp gáp, đưa tay tách hai chân của Diệp Lăng Vi ra, nhìn vùng cấm địa phía dưới của cô ta, hai ngón tay hắn cho vào trong.
“A... Thành Gia... Đừng...” Diệp Lăng Vi ôm chặt lấy cánh tay hắn, cơ thể uốn éo.
Ngón tay của An Tử Thành trong cơ thể cô ta vướng phải một tấm ngăn cách, người con gái này vẫn còn trinh tiết... Mắt hắn cụp xuống có chút lạc lõng, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, không phải cảm giác này... Người con gái này... Không phải Hàn Gia Lệ.
Ngón tay hắn rút ra trong người cô ta, hắn lật người nằm xuống chiếc bàn gỗ tử đàn quý giá, thở dài một hơi, trong khoảnh khắc chẳng còn hứng thú với người con gái trần trụi trước mặt nữa rồi.
“Thành Gia, sao thế?” Diệp Lăng Vi không hiểu phản ứng của hắn, nhìn bóng sáng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị người đạp ra, ngay sau đó, vẻ mặt hung dữ của Bạch Phi Phi xuất hiện trong phòng.
Cô ta nắm chặt tay lại, nhìn người con gái trần truồng ôm lấy An Tử Thành trên bàn, ánh mắt căm hận đến phát điên.
Nhìn Bạch Phi Phi đứng ở cửa, An Tử Thành cũng chẳng buồn lên tiếng, lạnh lùng đẩy tay Diệp Lăng Vi ra, cầm lấy áo vest khoác ngoài trên ghế, quay người đi ra ngoài.
Nhìn người phụ nữ biểu cảm cau có khó chịu đứng ngoài cửa, Diệp Lăng Vi không kìm nén được rùng mình một cái.
Cô ta chẳng để ý cơ thể mình đang trần trụi, bước lên trước muốn đuổi theo An Tử Thành: “Thành Gia... Anh làm sao thế? Anh đừng vứt em ở đây... Anh đưa em cùng đi.”
Nhưng cô ta còn chưa đi đến cửa, bóng dáng An Tử Thành đã mất hút đằng xa rồi.
Bạch Phi Phi bước lên trước, hai mắt như muốn giết người vậy, giơ tay lên cho Diệp Lăng Vi một cái bạt tai.
“Bốp...” Diệp Lăng Vi chịu đau quay đầu lại, trên má phải ngay lập tức xuất hiện dấu vết của năm ngón tay.
Bạch Phi Phi vẫn không chịu tha cho cô ta, cô ta không cho phép bất cứ người phụ nữ nào cám dỗ anh Tử Thành của cô ta.
Cô ta đưa tay bực tức túm lấy mái tóc dài của Diệp Lăng Vi, dùng lực đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, sau đó giơ chân đấm đá lên người con gái đó: “Mày là loại gái điếm thối, dám dụ dỗ chồng tao, lại còn dám đến nhà tao, mày là loại phụ nữ đê tiện, đừng cho rằng mày có cơ thể nóng bỏng thì anh Tử Thành sẽ thích mày, anh ấy không phải là người mày có thể chạm vào được, anh ấy là của một mình tao!”
Nói xong, lại ra sức tát lên khuôn mặt xinh đẹp đó mấy cái bạt tai.
“A... Cứu mạng... Thành Gia cứu mạng...” Nhìn biểu cảm của người phụ nữ trước mặt, cơ thể trần truồng của Diệp Lăng Vi bò nhoài trên đất, đau đớn cầu cứu.
Bạch Phi Phi từ từ đứng dậy, nhìn người con gái thảm hại trên đất, dường như còn chưa hả giận, cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, mấy phút sau, trong phòng xuất hiện hai lão già nham hiểm.
Bình luận facebook