Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Bùi Hạo Hiên vội vàng bước lên trước giữ lấy vai bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài nặng nề: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, có điều cậu ấy mất quá nhiều máu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Mã Phi vội đưa tay lên ngực vuốt vuốt, dọa chết anh ta rồi. “Không sao là tốt rồi.
Thím Trần đang nhíu mày cũng từ từ giãn ra.
“Đúng rồi, người nhà mau đi làm thủ tục nhập viện đi, bệnh nhân ngay lập tức cần phải chuyển đến phòng bệnh.” Nói xong, bác sĩ dẫn y tá rời khỏi phòng phẫu thuật.
Mã Phi quay người đi làm thủ tục nhập viện.
Đi qua phòng kiểm tra, vẫn cố liếc nhìn Hàn Gia Lệ một cái.
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?” Mã Phi có chút lo lắng nhìn người phụ nữ trên giường.
Nữ bác sĩ ngẩng đầu vẻ khinh khỉnh liếc nhìn Mã Phi, vẻ mặt không vui nói: “Tôi nói đàn ông các anh thật không có lương tâm, vợ mình mang thai lẽ nào cô ấy sống chết cũng không quan tâm sao? Cơ thể cô ấy mệt nhọc lại thêm dinh dưỡng không đủ, nếu tiếp tục như thế tôi nghĩ đứa bé trong bụng cũng không thể giữ được, may là lần này ngất đi không gây ảnh hưởng gì đến đứa trẻ.”
“Bác sĩ nói gì? Cô ấy mang thai rồi?” Vừa nghe thấy tin này, Mã Phi nhìn bác sĩ trước mắt, ngạc nhiên không ngậm được miệng, không cần giải thích quá nhiều.
Nữ bác sĩ quay đầy nhìn sang Mã Phi, biểu cảm trên mặt lúc này càng hiện rõ không vui: “Tôi nói anh làm chồng như thế sao? Đến vợ mình mang thai mà cũng không biết, đứa bé trong bụng cô ấy đã hơn một tháng rồi, anh còn không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Mã Phi lập tức vui mừng hớn hở, Hàn Gia Lệ mang thai rồi, nói như thế Thành Gia sắp làm bố rồi? Nếu như Thành Gia biết được nhất định sẽ rất vui!
Anh ta vội vàng giải thích với bác sĩ: “Ai ya, bác sĩ, tôi không phải chồng cô ấy, có điều thật sự rất cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc cô ấy mang thai, đúng rồi, thủ tục nhập viện của cô ấy tôi sẽ đi làm, tất cả đều cần tốt nhất, phiền cô chăm sóc cho cô ấy.” Mã Phi nói xong, cười không khép nổi mồm, tất bật chạy đi làm thủ tục nhập viện.
Nữ bác sĩ không hiểu ra sao nhìn anh ta lắc lắc đầu: “Đàn ông bây giờ thật thiếu trách nhiệm, đến vợ cũng không nhận nữa.”
...
Bạch Phi Phi thức trong phòng bệnh của An Tử Thành một ngày một đêm, cuối cùng anh ta cũng tỉnh rồi.
Thím Trần lại nấu cháo và hầm canh gà, bày ra đầy cả một bàn.
Đúng lúc này, Bạch Phi Phi nhận một cuộc điện thoại, thần sắc cô ta hoảng loạn liếc nhìn An Tử Thành, rồi nhanh tay cầm chiếc túi bên cạnh rời đi.
Nhìn bóng dáng của Bạch Phi Phi đi xa, Mã Phi cuối cùng cũng thở phào một hơi, anh ta vội vàng nói tin mừng Hàn Gia Lệ mang thai cho An Tử Thành biết.
“Cái gì? Gia Lệ cô ấy mang thai rồi sao?” Vừa nghe thấy lời Mã Phi nói, An Tử Thành chẳng để ý vết thương trên người, ngồi bật dậy, vẻ mặt không dám tin nhìn Mã Phi.
“Là thật, Thành Gia, bác sĩ nói với tôi, hơn nữa đứa bé đã được hơn một tháng rồi, có điều sức khỏe Hàn tiểu thư không tốt lắm, đến bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh nữa.” Mã Phi vừa nói vừa nhét một chiếc chăn vào sau lưng của An Tử Thành để anh ta nằm ngả thoải mái hơn chút.
An Tử Thành khấp khởi hân hoan trong lòng, nắm chặt lấy tay của Mã Phi: “Gia Lệ bây giờ ở đâu? Cô ấy không sao chứ? Đứa bé trong bụng không sao chứ? Không được, tôi phải đi thăm cô ấy.” Nói xong, lật chăn định bước xuống giường.
Mã Phi nhanh tay dìu hắn vào lại giường: “Thành Gia, anh đừng động, vết thương của anh còn chưa khỏi, tôi sẽ đi gọi người đưa Hàn tiểu thư đến, ở cùng một phòng bệnh với anh, như thế không được sao! Anh yên tâm đi, cô ấy và đứa bé đều không sao.”
Nghe thấy lời này của anh ta, cuối cùng An Tử Thành cũng an tâm, cẩn thận nằm lại trên giường: “Mã Phi, cậu lập tức đưa cô ấy chuyển đến phòng bệnh của tôi, tôi bây giờ muốn gặp cô ấy!” Nghe thấy tin này, tinh thần của An Tử Thành vực lại nhanh chóng, cảm thấy trên người dường như không còn đau đớn gì nữa, dù cho Hàn Gia Lệ đâm hắn mấy nhát dao nữa cũng không sao.
“Tôi sẽ đi làm ngay.” Mã Phi vỗ vỗ vai hắn, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh sau đó, giường bệnh của Hàn Gia Lệ đã được chuyển đến bên cạnh An Tử Thành.
Hàn Gia Lệ vẫn đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, không có chút sức sống nào, An Tử Thành yêu chiều nhìn cô, nhẹ vuốt tay lên khuôn mặt gầy guộc của cô, nhớ lại đêm hôm cô phải rửa bát ở quán ăn đêm mà đau lòng xót xa.
Là hắn không tốt, không chăm sóc tốt cho cô, để mẹ con cô phải ở bên ngoài chịu khổ, hắn thầm tự thề rằng, lần này, dù cho thế này hắn cũng sẽ không buông tay.
Đôi bàn tay vuốt ve lên phần bụng của cô, cảm nhận sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ đó.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Hiên từ ngoài cửa bước vào, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi nói: “An Tử Thành, một tối cậu không chạm vào phụ nữ thì không chịu được sao? Đã bị thương thành thế này rồi, còn ở trong phòng bệnh chơi trò kích thích nữa.”
An Tử Thành không nói câu gì, im lặng nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon trên giường, khóe miệng cười vui vẻ.
Mã Phi lập tức dùng ánh mắt biểu thị với Bùi Hạo Hiên: “Hiên Gia, anh bây giờ đừng có trêu chọc Thành Gia nữa, tôi nói cho anh biết một tin vui, Hàn tiểu thư mang thai rồi, Thành Gia sắp lên chức bố rồi.”
Bùi Hạo Hiên liếc nhìn Hàn Gia Lệ: “Hàn Gia Lệ cũng có rồi? Thế thì cộng thêm cả đứa bé trong bụng Bạch Phi Phi nữa, không phải đúng thành một đôi sao?”
Nghe thấy lời này, hai mắt của An Tử Thành bỗng nhiên trùng xuống, có vài chuyện hắn nhất định phải đối diện, bây giờ Hàn Gia Lệ mang thai rồi, thế còn Bạch Phi Phi phải làm thế nào đây?
Có điều... Dù cho thế nào, hắn cũng sẽ không để Hàn Gia Lệ phải chịu ấm ức.
“Mã Phi, cậu liên hệ với luật sư, tôi muốn ly hôn với Phi Phi.” Hắn lạnh lùng nói.
Mã Phi giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thành Gia, anh thật sự muốn làm như thế sao? Trong bụng Bạch tiểu thư cũng có đứa con của anh, lúc này mà li hôn, còn không biết báo chí sẽ viết thế nào nữa.”
Bùi Hạo Hiên nheo mắt lại, người phụ nữ đó... Không phải là người có thể hất đi dễ dàng.
Giọng điệu của An Tử Thành kiên quyết: “Bảo cậu đi làm thì đi làm, tôi nhất quyết li hôn, lần này, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu thêm ấm ức nào nữa.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Gia Lệ.
Mã Phi định nói gì đó, nhưng lại không nói ra, trong lòng đang tính nên tìm luật sư có tiếng nào đó.
Bùi Hạo Hiên đột nhiên nhớ ra gì đó, bước nhanh đến trước mặt An Tử Thành, “Đúng rồi, là ai đâm cậu? Mình sẽ giết cả nhà hắn.”
Mã Phi vội bước lên trước: “Đúng đúng, Thành Gia, là ai làm thế? Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”
An Tử Thành cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là xua xua tay với bọn họ: “Là mình tự đâm, việc này, hai người sau này đừng nhắc lại nữa, mình không muốn nhắc đến.”
Bùi Hạo Hiên và Mã Phi đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhau không nói thêm gì nữa, trong lòng đã hiểu rõ, có thể khiến An Tử Thành can tâm tình nguyện bị đâm như thế, trên thế giới này ngoài Hàn Gia Lệ ra, bây giờ không tìm ra được người thứ hai.
Nhưng tại sao Hàn Gia Lệ lại đâm hắn một nhát dao, điều này thật khiến người ta khó hiểu.
Bác sĩ thở dài nặng nề: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, có điều cậu ấy mất quá nhiều máu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Mã Phi vội đưa tay lên ngực vuốt vuốt, dọa chết anh ta rồi. “Không sao là tốt rồi.
Thím Trần đang nhíu mày cũng từ từ giãn ra.
“Đúng rồi, người nhà mau đi làm thủ tục nhập viện đi, bệnh nhân ngay lập tức cần phải chuyển đến phòng bệnh.” Nói xong, bác sĩ dẫn y tá rời khỏi phòng phẫu thuật.
Mã Phi quay người đi làm thủ tục nhập viện.
Đi qua phòng kiểm tra, vẫn cố liếc nhìn Hàn Gia Lệ một cái.
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?” Mã Phi có chút lo lắng nhìn người phụ nữ trên giường.
Nữ bác sĩ ngẩng đầu vẻ khinh khỉnh liếc nhìn Mã Phi, vẻ mặt không vui nói: “Tôi nói đàn ông các anh thật không có lương tâm, vợ mình mang thai lẽ nào cô ấy sống chết cũng không quan tâm sao? Cơ thể cô ấy mệt nhọc lại thêm dinh dưỡng không đủ, nếu tiếp tục như thế tôi nghĩ đứa bé trong bụng cũng không thể giữ được, may là lần này ngất đi không gây ảnh hưởng gì đến đứa trẻ.”
“Bác sĩ nói gì? Cô ấy mang thai rồi?” Vừa nghe thấy tin này, Mã Phi nhìn bác sĩ trước mắt, ngạc nhiên không ngậm được miệng, không cần giải thích quá nhiều.
Nữ bác sĩ quay đầy nhìn sang Mã Phi, biểu cảm trên mặt lúc này càng hiện rõ không vui: “Tôi nói anh làm chồng như thế sao? Đến vợ mình mang thai mà cũng không biết, đứa bé trong bụng cô ấy đã hơn một tháng rồi, anh còn không chăm sóc tốt cho cô ấy.
Mã Phi lập tức vui mừng hớn hở, Hàn Gia Lệ mang thai rồi, nói như thế Thành Gia sắp làm bố rồi? Nếu như Thành Gia biết được nhất định sẽ rất vui!
Anh ta vội vàng giải thích với bác sĩ: “Ai ya, bác sĩ, tôi không phải chồng cô ấy, có điều thật sự rất cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc cô ấy mang thai, đúng rồi, thủ tục nhập viện của cô ấy tôi sẽ đi làm, tất cả đều cần tốt nhất, phiền cô chăm sóc cho cô ấy.” Mã Phi nói xong, cười không khép nổi mồm, tất bật chạy đi làm thủ tục nhập viện.
Nữ bác sĩ không hiểu ra sao nhìn anh ta lắc lắc đầu: “Đàn ông bây giờ thật thiếu trách nhiệm, đến vợ cũng không nhận nữa.”
...
Bạch Phi Phi thức trong phòng bệnh của An Tử Thành một ngày một đêm, cuối cùng anh ta cũng tỉnh rồi.
Thím Trần lại nấu cháo và hầm canh gà, bày ra đầy cả một bàn.
Đúng lúc này, Bạch Phi Phi nhận một cuộc điện thoại, thần sắc cô ta hoảng loạn liếc nhìn An Tử Thành, rồi nhanh tay cầm chiếc túi bên cạnh rời đi.
Nhìn bóng dáng của Bạch Phi Phi đi xa, Mã Phi cuối cùng cũng thở phào một hơi, anh ta vội vàng nói tin mừng Hàn Gia Lệ mang thai cho An Tử Thành biết.
“Cái gì? Gia Lệ cô ấy mang thai rồi sao?” Vừa nghe thấy lời Mã Phi nói, An Tử Thành chẳng để ý vết thương trên người, ngồi bật dậy, vẻ mặt không dám tin nhìn Mã Phi.
“Là thật, Thành Gia, bác sĩ nói với tôi, hơn nữa đứa bé đã được hơn một tháng rồi, có điều sức khỏe Hàn tiểu thư không tốt lắm, đến bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh nữa.” Mã Phi vừa nói vừa nhét một chiếc chăn vào sau lưng của An Tử Thành để anh ta nằm ngả thoải mái hơn chút.
An Tử Thành khấp khởi hân hoan trong lòng, nắm chặt lấy tay của Mã Phi: “Gia Lệ bây giờ ở đâu? Cô ấy không sao chứ? Đứa bé trong bụng không sao chứ? Không được, tôi phải đi thăm cô ấy.” Nói xong, lật chăn định bước xuống giường.
Mã Phi nhanh tay dìu hắn vào lại giường: “Thành Gia, anh đừng động, vết thương của anh còn chưa khỏi, tôi sẽ đi gọi người đưa Hàn tiểu thư đến, ở cùng một phòng bệnh với anh, như thế không được sao! Anh yên tâm đi, cô ấy và đứa bé đều không sao.”
Nghe thấy lời này của anh ta, cuối cùng An Tử Thành cũng an tâm, cẩn thận nằm lại trên giường: “Mã Phi, cậu lập tức đưa cô ấy chuyển đến phòng bệnh của tôi, tôi bây giờ muốn gặp cô ấy!” Nghe thấy tin này, tinh thần của An Tử Thành vực lại nhanh chóng, cảm thấy trên người dường như không còn đau đớn gì nữa, dù cho Hàn Gia Lệ đâm hắn mấy nhát dao nữa cũng không sao.
“Tôi sẽ đi làm ngay.” Mã Phi vỗ vỗ vai hắn, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh sau đó, giường bệnh của Hàn Gia Lệ đã được chuyển đến bên cạnh An Tử Thành.
Hàn Gia Lệ vẫn đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, không có chút sức sống nào, An Tử Thành yêu chiều nhìn cô, nhẹ vuốt tay lên khuôn mặt gầy guộc của cô, nhớ lại đêm hôm cô phải rửa bát ở quán ăn đêm mà đau lòng xót xa.
Là hắn không tốt, không chăm sóc tốt cho cô, để mẹ con cô phải ở bên ngoài chịu khổ, hắn thầm tự thề rằng, lần này, dù cho thế này hắn cũng sẽ không buông tay.
Đôi bàn tay vuốt ve lên phần bụng của cô, cảm nhận sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ đó.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Hiên từ ngoài cửa bước vào, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi nói: “An Tử Thành, một tối cậu không chạm vào phụ nữ thì không chịu được sao? Đã bị thương thành thế này rồi, còn ở trong phòng bệnh chơi trò kích thích nữa.”
An Tử Thành không nói câu gì, im lặng nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon trên giường, khóe miệng cười vui vẻ.
Mã Phi lập tức dùng ánh mắt biểu thị với Bùi Hạo Hiên: “Hiên Gia, anh bây giờ đừng có trêu chọc Thành Gia nữa, tôi nói cho anh biết một tin vui, Hàn tiểu thư mang thai rồi, Thành Gia sắp lên chức bố rồi.”
Bùi Hạo Hiên liếc nhìn Hàn Gia Lệ: “Hàn Gia Lệ cũng có rồi? Thế thì cộng thêm cả đứa bé trong bụng Bạch Phi Phi nữa, không phải đúng thành một đôi sao?”
Nghe thấy lời này, hai mắt của An Tử Thành bỗng nhiên trùng xuống, có vài chuyện hắn nhất định phải đối diện, bây giờ Hàn Gia Lệ mang thai rồi, thế còn Bạch Phi Phi phải làm thế nào đây?
Có điều... Dù cho thế nào, hắn cũng sẽ không để Hàn Gia Lệ phải chịu ấm ức.
“Mã Phi, cậu liên hệ với luật sư, tôi muốn ly hôn với Phi Phi.” Hắn lạnh lùng nói.
Mã Phi giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thành Gia, anh thật sự muốn làm như thế sao? Trong bụng Bạch tiểu thư cũng có đứa con của anh, lúc này mà li hôn, còn không biết báo chí sẽ viết thế nào nữa.”
Bùi Hạo Hiên nheo mắt lại, người phụ nữ đó... Không phải là người có thể hất đi dễ dàng.
Giọng điệu của An Tử Thành kiên quyết: “Bảo cậu đi làm thì đi làm, tôi nhất quyết li hôn, lần này, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu thêm ấm ức nào nữa.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Gia Lệ.
Mã Phi định nói gì đó, nhưng lại không nói ra, trong lòng đang tính nên tìm luật sư có tiếng nào đó.
Bùi Hạo Hiên đột nhiên nhớ ra gì đó, bước nhanh đến trước mặt An Tử Thành, “Đúng rồi, là ai đâm cậu? Mình sẽ giết cả nhà hắn.”
Mã Phi vội bước lên trước: “Đúng đúng, Thành Gia, là ai làm thế? Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”
An Tử Thành cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là xua xua tay với bọn họ: “Là mình tự đâm, việc này, hai người sau này đừng nhắc lại nữa, mình không muốn nhắc đến.”
Bùi Hạo Hiên và Mã Phi đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhau không nói thêm gì nữa, trong lòng đã hiểu rõ, có thể khiến An Tử Thành can tâm tình nguyện bị đâm như thế, trên thế giới này ngoài Hàn Gia Lệ ra, bây giờ không tìm ra được người thứ hai.
Nhưng tại sao Hàn Gia Lệ lại đâm hắn một nhát dao, điều này thật khiến người ta khó hiểu.
Bình luận facebook