Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
“Bảo em về thì em về, có vài chuyện anh còn muốn tìm em tính sổ đấy!” An Tử Thành lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giọng nói như nặng nề hơn.
“Anh thật sự điên rồi!” Bạch Phi Phi bật ra câu nói rồi tức mình hầm hầm đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Lâm cúi đầu chăm chú nhìn sách mẫu trong tay, chẳng buồn để ý cuộc đối thoại của hai người đó.
...
Chẳng dễ gì mới đợi đến lúc tan làm, An Tử Thành lái chiếc Rolls-Royce lao nhanh về Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Phi Phi đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa xem phim, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của An Tử Thành và Hàn Gia Lệ.
Cô ta bực bội ném chiếc điều khiển trong tay lên tường, Hàn Gia Lệ... Cô đúng là hồn ma không tan mà...
Đẩy cánh cửa biệt thự ra, An Tử Thành bước nhanh đến trước mặt cô ta: “Bạch Phi Phi, rốt cuộc em đang làm cái trò gì thế?”
Lửa bực tức trong lòng Bạch Phi Phi như dâng lên, cô ta bật dậy từ trên ghế sofa: “Anh còn nói em à? Anh Tử Thành, thế thì anh đang làm trò gì? Chạy đến phòng làm việc của Hàn Gia Lệ để làm thêm sao?” Một mạch buột miệng kích động nói ra, lúc này Bạch Phi Phi mới phát hiện mình nói hớ rồi.
An Tử Thành nhìn cô ta cau mày lại, kích động bước lên trước xách người cô ta lên: “Em nói cái gì? Hàn Gia Lệ? Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ? Rốt cuộc em biết cái gì?”
Bạch Phi Phi thần sắc hoảng loạn, vội vàng gạt tay hắn ra, nhất thời lắp bắp nói: “Không... Không phải...”
Lúc này An Tử Thành giống như con sư tử đang phát điên vậy, hắn đột nhiên cảm thấy Bạch Phi Phi dường như đang giấu hắn cái gì đó.
“Thế thì lời em nói vừa nãy là có ý gì? Em nhất định biết chuyện gì phải không? Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ? Năm năm trước, Gia Lệ thật sự chưa chết sao?” Đối với tin tức này, An Tử Thành thật sự kích động không kiềm chế được.
“Không... Không phải đâu anh Tử Thành... Em... Em chỉ là... Em chỉ là vì nhìn Hạ Lâm trông giống với Hàn Gia Lệ cho nên mới nói sai thôi.” Cô ta ra sức biện minh cho mình, nhưng An Tử Thành đã không còn tin cô ta nữa.
An Tử Thành nhìn cô ta, con ngươi nhíu chặt lại: “Bạch Phi Phi, hôm nay tốt nhất em nói thật ra, em không nói cũng được, anh lập tức đi điều tra việc này, nếu như anh biết em đang lừa anh, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!” Nói xong quay người định đi.
Bạch Phi Phi bị dọa cho toàn thân run rẩy, quay đầu nghĩ một lát, đã không giấu được thì chi bằng nói ra sự thật, thế là bổ nhào lên trước, hai tay ôm chặt lấy chân của An Tử Thành: “Anh Tử Thành, em xin anh đừng như thế, em nói cho anh, thực ra Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ!”
Nghe thấy lời này, tim An Tử Thành co thắt lại, khoảnh khắc đó là một mớ cảm xúc hỗn độn, đến bản thân hắn còn không biết tâm trạng của hắn bây giờ là thế nào...
“Tại sao bây giờ mới nói?” Hồi lâu, hắn mới lạnh lùng từ trong mồm mình bật ra câu nói.
Bạch Phi Phi ngẩng đầu nhìn hắn, mặt cô ta giàn giụa nước mắt: “Anh Tử Thành, em chỉ là không muốn anh đau lòng, năm năm trước, anh hại chết con của cô ta và Tiêu Dật Nhiên, sau đó cô ta tự tạo tin tức băng huyết mà chết, năm năm sau dựa vào thân phận khác mà quay về là vì để báo thù anh, cho nên... Em không muốn cô ta hại anh. Anh Tử Thành, em làm tất cả đều là vì anh, em đừng đối với em như thế... Đừng...” Cô ta đến chết vẫn còn đạo đức giả.
Nét mặt An Tử Thành đầy vẻ đau thương, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, năm năm trước nghiệp chướng mà hắn tạo ra, bây giờ dù cho hắn phải đền tội cả đời cũng không thể nào chuộc tội được!
Nếu như cô hận hắn, cô muốn báo thù hắn vậy thì cứ làm đi!
Chỉ cần cô vẫn còn sống, hắn thậm chí có thể đền mạng sống của mình, năm năm nay, hắn luôn sống trong sự dằn vặt, tự trách mình, hắn không muốn tiếp tục như thế này nữa.
“Phi Phi... Đó là anh nợ cô ấy...” Hồi lâu, hắn mới chầm chậm bật ra câu nói từ trong miệng.
Dù cho cô sẽ không tha thứ cho hắn, dù cho cô muốn báo thù thế nào, lần này hắn cũng sẽ không hận cô.
“Anh Tử Thành... Anh...” Bạch Phi Phi lau nước mắt trên mặt, có gì đó không hiểu ý của hắn.
“Đừng ngăn anh nữa... Nếu như vẫn còn muốn ở bên cạnh anh...”
Nghe thấy lời này, Bạch Phi Phi ra sức nói: “Anh Tử Thành, anh muốn đi tìm cô ta sao? Nhưng cô ta đã có chồng rồi, thậm chí con cũng đã lớn như thế rồi, anh còn muốn gì chứ?”
An Tử Thành thở dài: “Thế thì có sao chứ? Anh chỉ muốn trong lòng mình thoải mái hơn chút mà thôi...” Lời còn chưa nói xong, An Tử Thành đã đẩy cô ta ra, ngoảnh đầu rời đi.
“Anh Tử Thành... Không... Đừng đi... Xin anh đừng đi... Em vất vả như thế mới giữ anh lại bên mình... Tại sao anh lại đối xử với em như thế?” Bạch Phi Phi run cầm cập co quắp lại trên đất, nước mắt trên mặt đã nhạt nhòa cả khoang mắt.
Chiếc xe của An Tử Thành lao như bay trên đường. Lúc này hắn như phát điên chỉ muốn gặp được Hàn Gia Lệ, dù cho cô muốn mạng của hắn cũng không sao hết.
Đêm tối của thành phố A càng thêm mơ hồ, ánh đèn nhiều màu sắc phủ lên thành phố hoa lệ này, nhưng An Tử Thành dường như người mất phương hướng.
Mấy phút sau, chiếc xe đã dừng ở lầu dưới của phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên lầu tối om, hắn mới tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là tám rưỡi tối, Hàn Gia Lệ có lẽ về nhà rồi.
Trong đầu rối như tơ vò, hắn đưa tay vỗ vỗ vào đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi đến một số.
“Thành Gia, có chuyện gì thế?’ Đầu dây bên kia, Mã Phi sốt sắng hỏi.
“Lập tức tra cho tôi, trong mười phút tôi muốn biết Tiêu Dật Nhiên sống ở đâu!”
Mã Phi sững người một lát, cũng không hỏi nhiều: “Tôi biết rồi Thành Gia, lập tức trả lời anh ngay.” Nói xong liền tắt điện thoại.
An Tử Thành ngồi trong xe châm điếu thuốc, hình ảnh của năm năm trước không ngừng tái hiện trước mắt hắn, xa nhưng lại gần.
Chỉ năm phút ngắn ngủi, Mã Phi đã có tin tức, An Tử Thành nhìn thấy Mã Phi gửi địa chỉ đến, lập tức quay đầu xe lao về hướng Vườn Hoa Hồng.
Trên đường, châm hết điếu thuốc này đến điếu khác, hắn không phân biệt nổi mình đang mong chờ hay đang sợ hãi nữa.
Trong lòng vẫn đang chần chừ lưỡng lự, xe của hắn đã đến cổng của Vườn Hoa Hồng, nhìn ánh đèn hắt ra từ trong cửa sổ biệt thự, hắn đột nhiên sợ sệt, trong khoảnh khắc hiểu ra năm năm về trước trong cơn kích động hắn đã mất đi thứ gì đó.
Nghĩ một lát vẫn gọi điện cho cô.
Hạ Lâm đang tắm trong nhà tắm, liếc nhìn số điện thoại, chán nản ấn nút nghe.
“Alo, An Tử Thành anh đang chơi tôi à? Nói là mời tôi ăn tối, đến bây giờ mới gọi điện cho tôi, anh làm cái trò gì thế?” Vừa nhấc máy, Hạ Lâm nói một tràng trút hết nỗi bực mình.
An Tử Thành cố gắng kiềm nén giọng nói của mình: “Tôi bây giờ đang ở dưới nhà cô, có việc rất quan trọng muốn nói với cô, cô ra ngoài một lát đi!” Hắn thậm chí còn cảm nhận giọng nói của mình đang run rẩy.
Hạ Lâm hiện rõ có chút mất kiên nhẫn: “Anh chơi cái trò gì thế? Tôi còn lâu mới rảnh!” Nói xong đang định tắt máy.
“Cho cô mười phút, nếu như cô không ra, tôi sẽ đi vào.” Giọng nói của An Tử Thành cương quyết không gì bằng.
“Anh thật sự điên rồi!” Bạch Phi Phi bật ra câu nói rồi tức mình hầm hầm đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Lâm cúi đầu chăm chú nhìn sách mẫu trong tay, chẳng buồn để ý cuộc đối thoại của hai người đó.
...
Chẳng dễ gì mới đợi đến lúc tan làm, An Tử Thành lái chiếc Rolls-Royce lao nhanh về Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Phi Phi đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa xem phim, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của An Tử Thành và Hàn Gia Lệ.
Cô ta bực bội ném chiếc điều khiển trong tay lên tường, Hàn Gia Lệ... Cô đúng là hồn ma không tan mà...
Đẩy cánh cửa biệt thự ra, An Tử Thành bước nhanh đến trước mặt cô ta: “Bạch Phi Phi, rốt cuộc em đang làm cái trò gì thế?”
Lửa bực tức trong lòng Bạch Phi Phi như dâng lên, cô ta bật dậy từ trên ghế sofa: “Anh còn nói em à? Anh Tử Thành, thế thì anh đang làm trò gì? Chạy đến phòng làm việc của Hàn Gia Lệ để làm thêm sao?” Một mạch buột miệng kích động nói ra, lúc này Bạch Phi Phi mới phát hiện mình nói hớ rồi.
An Tử Thành nhìn cô ta cau mày lại, kích động bước lên trước xách người cô ta lên: “Em nói cái gì? Hàn Gia Lệ? Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ? Rốt cuộc em biết cái gì?”
Bạch Phi Phi thần sắc hoảng loạn, vội vàng gạt tay hắn ra, nhất thời lắp bắp nói: “Không... Không phải...”
Lúc này An Tử Thành giống như con sư tử đang phát điên vậy, hắn đột nhiên cảm thấy Bạch Phi Phi dường như đang giấu hắn cái gì đó.
“Thế thì lời em nói vừa nãy là có ý gì? Em nhất định biết chuyện gì phải không? Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ? Năm năm trước, Gia Lệ thật sự chưa chết sao?” Đối với tin tức này, An Tử Thành thật sự kích động không kiềm chế được.
“Không... Không phải đâu anh Tử Thành... Em... Em chỉ là... Em chỉ là vì nhìn Hạ Lâm trông giống với Hàn Gia Lệ cho nên mới nói sai thôi.” Cô ta ra sức biện minh cho mình, nhưng An Tử Thành đã không còn tin cô ta nữa.
An Tử Thành nhìn cô ta, con ngươi nhíu chặt lại: “Bạch Phi Phi, hôm nay tốt nhất em nói thật ra, em không nói cũng được, anh lập tức đi điều tra việc này, nếu như anh biết em đang lừa anh, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!” Nói xong quay người định đi.
Bạch Phi Phi bị dọa cho toàn thân run rẩy, quay đầu nghĩ một lát, đã không giấu được thì chi bằng nói ra sự thật, thế là bổ nhào lên trước, hai tay ôm chặt lấy chân của An Tử Thành: “Anh Tử Thành, em xin anh đừng như thế, em nói cho anh, thực ra Hạ Lâm chính là Hàn Gia Lệ!”
Nghe thấy lời này, tim An Tử Thành co thắt lại, khoảnh khắc đó là một mớ cảm xúc hỗn độn, đến bản thân hắn còn không biết tâm trạng của hắn bây giờ là thế nào...
“Tại sao bây giờ mới nói?” Hồi lâu, hắn mới lạnh lùng từ trong mồm mình bật ra câu nói.
Bạch Phi Phi ngẩng đầu nhìn hắn, mặt cô ta giàn giụa nước mắt: “Anh Tử Thành, em chỉ là không muốn anh đau lòng, năm năm trước, anh hại chết con của cô ta và Tiêu Dật Nhiên, sau đó cô ta tự tạo tin tức băng huyết mà chết, năm năm sau dựa vào thân phận khác mà quay về là vì để báo thù anh, cho nên... Em không muốn cô ta hại anh. Anh Tử Thành, em làm tất cả đều là vì anh, em đừng đối với em như thế... Đừng...” Cô ta đến chết vẫn còn đạo đức giả.
Nét mặt An Tử Thành đầy vẻ đau thương, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, năm năm trước nghiệp chướng mà hắn tạo ra, bây giờ dù cho hắn phải đền tội cả đời cũng không thể nào chuộc tội được!
Nếu như cô hận hắn, cô muốn báo thù hắn vậy thì cứ làm đi!
Chỉ cần cô vẫn còn sống, hắn thậm chí có thể đền mạng sống của mình, năm năm nay, hắn luôn sống trong sự dằn vặt, tự trách mình, hắn không muốn tiếp tục như thế này nữa.
“Phi Phi... Đó là anh nợ cô ấy...” Hồi lâu, hắn mới chầm chậm bật ra câu nói từ trong miệng.
Dù cho cô sẽ không tha thứ cho hắn, dù cho cô muốn báo thù thế nào, lần này hắn cũng sẽ không hận cô.
“Anh Tử Thành... Anh...” Bạch Phi Phi lau nước mắt trên mặt, có gì đó không hiểu ý của hắn.
“Đừng ngăn anh nữa... Nếu như vẫn còn muốn ở bên cạnh anh...”
Nghe thấy lời này, Bạch Phi Phi ra sức nói: “Anh Tử Thành, anh muốn đi tìm cô ta sao? Nhưng cô ta đã có chồng rồi, thậm chí con cũng đã lớn như thế rồi, anh còn muốn gì chứ?”
An Tử Thành thở dài: “Thế thì có sao chứ? Anh chỉ muốn trong lòng mình thoải mái hơn chút mà thôi...” Lời còn chưa nói xong, An Tử Thành đã đẩy cô ta ra, ngoảnh đầu rời đi.
“Anh Tử Thành... Không... Đừng đi... Xin anh đừng đi... Em vất vả như thế mới giữ anh lại bên mình... Tại sao anh lại đối xử với em như thế?” Bạch Phi Phi run cầm cập co quắp lại trên đất, nước mắt trên mặt đã nhạt nhòa cả khoang mắt.
Chiếc xe của An Tử Thành lao như bay trên đường. Lúc này hắn như phát điên chỉ muốn gặp được Hàn Gia Lệ, dù cho cô muốn mạng của hắn cũng không sao hết.
Đêm tối của thành phố A càng thêm mơ hồ, ánh đèn nhiều màu sắc phủ lên thành phố hoa lệ này, nhưng An Tử Thành dường như người mất phương hướng.
Mấy phút sau, chiếc xe đã dừng ở lầu dưới của phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên lầu tối om, hắn mới tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, lúc này đã là tám rưỡi tối, Hàn Gia Lệ có lẽ về nhà rồi.
Trong đầu rối như tơ vò, hắn đưa tay vỗ vỗ vào đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi đến một số.
“Thành Gia, có chuyện gì thế?’ Đầu dây bên kia, Mã Phi sốt sắng hỏi.
“Lập tức tra cho tôi, trong mười phút tôi muốn biết Tiêu Dật Nhiên sống ở đâu!”
Mã Phi sững người một lát, cũng không hỏi nhiều: “Tôi biết rồi Thành Gia, lập tức trả lời anh ngay.” Nói xong liền tắt điện thoại.
An Tử Thành ngồi trong xe châm điếu thuốc, hình ảnh của năm năm trước không ngừng tái hiện trước mắt hắn, xa nhưng lại gần.
Chỉ năm phút ngắn ngủi, Mã Phi đã có tin tức, An Tử Thành nhìn thấy Mã Phi gửi địa chỉ đến, lập tức quay đầu xe lao về hướng Vườn Hoa Hồng.
Trên đường, châm hết điếu thuốc này đến điếu khác, hắn không phân biệt nổi mình đang mong chờ hay đang sợ hãi nữa.
Trong lòng vẫn đang chần chừ lưỡng lự, xe của hắn đã đến cổng của Vườn Hoa Hồng, nhìn ánh đèn hắt ra từ trong cửa sổ biệt thự, hắn đột nhiên sợ sệt, trong khoảnh khắc hiểu ra năm năm về trước trong cơn kích động hắn đã mất đi thứ gì đó.
Nghĩ một lát vẫn gọi điện cho cô.
Hạ Lâm đang tắm trong nhà tắm, liếc nhìn số điện thoại, chán nản ấn nút nghe.
“Alo, An Tử Thành anh đang chơi tôi à? Nói là mời tôi ăn tối, đến bây giờ mới gọi điện cho tôi, anh làm cái trò gì thế?” Vừa nhấc máy, Hạ Lâm nói một tràng trút hết nỗi bực mình.
An Tử Thành cố gắng kiềm nén giọng nói của mình: “Tôi bây giờ đang ở dưới nhà cô, có việc rất quan trọng muốn nói với cô, cô ra ngoài một lát đi!” Hắn thậm chí còn cảm nhận giọng nói của mình đang run rẩy.
Hạ Lâm hiện rõ có chút mất kiên nhẫn: “Anh chơi cái trò gì thế? Tôi còn lâu mới rảnh!” Nói xong đang định tắt máy.
“Cho cô mười phút, nếu như cô không ra, tôi sẽ đi vào.” Giọng nói của An Tử Thành cương quyết không gì bằng.
Bình luận facebook