Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Nghĩ đến đây, ông ta đứng dậy dặn dò bên tai Dương Trung, thì thầm nói với hắn ta gì đó.
Dương Trung hiểu ý gật gật đầu với ông ta, sát khí càng hiện rõ trong mắt, su đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
...
Ngày hôm sau, khi Hạ Lâm đến công ty, các thành viên đang sôi nổi thảo luận về vấn đề lượng tiêu thụ của tạp chí mới.
Chỉ trong một ngày lên kệ, lượng tiêu thụ của < Không gian tạo thành giấc mơ> đã đột phá sáu bản, chiếm vị trí dẫn đầu so với các tạp chí khác.
Thế là hôm nay trên các trang mạng hay các báo đều giật tít truyền kỳ thương nghiệp Hạ Lâm, đến Tiêu Dật Nhiên khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên sững hồi lâu.
“Chị Hạ Lâm, không ngờ lượng tiêu thụ của tạp chí mới lại tốt như thế, thật sự khiến người ta xúc động mà.”
“Đúng thế đúng thế, tôi còn cho rằng chỉ có thể đạt được hai hay ba vạn thôi.” Các thành viên khác cũng mỗi người một câu hưng phấn nói, trong lòng nghĩ tiền thưởng năm nay nhất định sẽ dày.
Hạ Lâm cười với bọn họ: “Lượng tiêu thụ của Không gian tạo thành giấc mơ đúng là đã vượt quá dự liệu của tôi, thời gian này mọi người đều vất vả rồi, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm, chúng ta cùng nhau chúc mừng.”
Nghe thấy lời của Hạ Lâm, tất cả mọi người đều sung sướng vỡ òa.
Hạ Lâm đối với các thành viên đều rất rộng rãi, đừng nói là lương bình thường, đến tiền thưởng cuối năm đều khiến mọi người ngạc nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người đều đồng ý đi theo cô từ Dubai về Trung Quốc để phát triển. Tại vì bọn họ tin tưởng vào thương nghiệp đầu não Hạ Lâm.
“Cũng tính cả tôi nữa chứ!” Mọi người đang tung hô nhảy nhót thì ngoài cửa đột nhiên chuyển đến giọng nói của một người đàn ông.
Mười mấy con mắt lập tức hướng ra phía ngoài cửa nhìn.
An Tử Thành đứng dựa ngoài cửa, nhìn Hạ Lâm đưa tay vẫy rồi mỉm cười.
Tiểu Mỹ vừa nhìn thấy An Tử Thành đã vội vàng kéo hắn ta vào: “An tổng tài, đương nhiên là anh có thể đi rồi, đừng quên, anh bây giờ cũng là một thành viên của phòng làm việc chúng ta.”
Hạ Lâm liếc nhìn hắn, không lên tiếng, quay người đi vào phòng làm việc của mình.
Mấy nhân viên nữ vây quanh lấy An Tử Thành, người đàn ông kim cương lại trẻ trung này, bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có được.
An Tử Thành chẳng dễ gì mới tách ra mấy người phụ nữ đó, sau đó lén lút đi vào phòng làm việc của Hạ Lâm.
Người đàn ông này đúng là oan hồn không tan mà! Hạ Lâm lạnh lùng liếc nhìn hắn, đặt tài liệu trong tay xuống, hai tay khoanh trước ngực ưỡn người dựa vào sau ghế.
“An tổng tài, giáo viên tiểu học chưa dạy anh, khi vào phòng người khác cần phải gõ cửa sao?” Cô chán nản nhìn hắn.
An Tử Thành coi như không có chuyện gì, ngồi xuống ghế sofa đối diện với cô, sau đó ngẩng đầu tủm tỉm nói với cô: “Hồi nhỏ nhà tôi nghèo, cho nên chưa được đi học tiểu học.”
Hạ Lâm cũng đến bó tay, đưa tay chỉ vào chỗ hắn đang ngồi: “Kính nhờ... Chiếc sofa này không phải chuẩn bị cho anh, vị trí của anh là ở bên ngoài.”
“Gia Lệ...”
“Tôi tên là Hạ Lâm!” Hạ Lâm lập tức ngắt ngang hắn, hiện rõ có chút mất kiên nhẫn, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
An Tử Thành lấy ra một điếu thuốc, đang định châm thuốc, nhưng lại nhớ ra lời nói của Hạ Lâm trước đây, thế là nhanh chóng ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.
“Được rồi, tôi đi ra ngoài, cơm tối đừng quên gọi tôi.” Lời còn chưa dứt hẳn, hắn đã đẩy cửa đi ra rồi.
An Tử Thành dựa vào bên ngoài cửa, thứ gì đó trong mắt không ai có thể hiểu được, hắn khẽ thở dài một hơi...
Muốn có được trái tim cô lần nữa nhưng thật sự rất khó rất khó...
Chẳng dễ dàng gì mới đến giờ tan làm, tất cả thành viên trong phòng làm việc cùng nhau đi nhà hàng ăn một bữa ngon, sau đó lại di chuyển đến KTV.
Mọi người đều chơi rất nhiệt tình, hát hò rồi lại uống rượu, Hạ Lâm yên tĩnh ngồi trong góc cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Tiểu Bân.
Nhìn Tiểu Tiểu Bân gửi dòng tin nhắn tinh nghịch đến mà Hạ Lâm không nhịn được cười: “Mẹ, không được uống rượu đấy! Ba sẽ giận đấy!”
Nhớ đến tên tiểu tử đó, Hạ Lâm lắc lắc đầu vì hết cách với cậu nhóc.
Trong phồng, Tiểu Mỹ đang cất cao giọng hát ngọt ngào cùng một anh chàng thanh niên, trong mắt luôn liếc nhìn trên người An Tử Thành.
An Tử Thành chỉ có hứng thú với Hạ Lâm, hắn từ trên bàn cầm hai chai rượu nhanh chóng bước đến bên cạnh Hạ Lâm, quay người ngồi xuống ghế sofa cạnh cô.
“Gia Lệ... Chúng ta uống chút nhé?” Hắn vừa nói vừa rót đầy rượu vào hai chiếc ly.
Hạ Lâm lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Không cần, tửu lượng tôi không tốt, tôi sợ sẽ không về nhà nổi.”
An Tử Thành cố chấp đặt ly rượu xuống trước mặt cô, nhìn cô rồi nhếch miệng cười: “Say cũng không sao, anh sẽ đưa em về.”
Hạ Lâm cất điện thoại, lườm hắn một cái: “Đối với tên lăng nhăng như anh, liệu tôi có yên tâm để anh đưa tôi về nhà không?”
An Tử Thành cười khẩy nháy nháy mắt với cô: “Giữa chúng ta... Không phải là chưa từng...”
Anh nói linh tinh cái gì thế?’ Vừa nghe thấy lời này, Hạ Lâm với chiếc gối tựa sau lưng đập vào đầu hắn, sau đó căng thẳng ngoảnh đầu nhìn xung quanh, có lẽ không có ai nghe thấy lời của tên cầm thú này?
An Tử Thành đón lấy chiếc gối cô vừa ném, vứt sang bên cạnh mình: “Em không tin à? Trên người anh vẫn còn dấu vết mà em để lại, muốn cho em xem không? Đúng rồi... Em còn có một tật xấu biến thái đó là, mỗi lần sau khi làm sau đều cắn vào bả vai anh.” Hắn nói lời này ra vậy mà mặt không hề đỏ chút nào.
Hạ Lâm có chút bực tức nhìn hắn, cũng không biết hắn nói là thật hay là cố tình châm chọc cô, mặt cô đỏ ửng lên, cô không nói gì, đứng dậy trừng mắt nhìn hắn, sau đó đẩy cửa phòng bước nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô đi xa, khóe miệng An Tử Thành nhếch lên, có chút không đứng đắn, hắn vẫn giống năm năm trước trêu chọc cô, còn cô vẫn ngại ngùng như thế.
Cúi đầu châm một điếu thuốc, cuối cùng lại quay về cảm giác lúc đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hạ Lâm đi vệ sinh xong, đang định quay về phòng hát, trong lòng bực bội thầm chửi mắng An Tử Thành N lần, quen vẻ đứng đắn của Tiêu Dật Nhiên, vẫn không thể nào quen được An Tử Thành cợt nhả như thế, sau đó nhớ ra Tiểu Tiểu Bân, cô gọi điện về cho cậu bé.
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa về? Ba đã về nhà rồi!” Đầu dây bên kia, giọng nói Tiểu Tiểu Bân đầy vẻ không vui.
Hạ Lâm đưa tay day thái dương: “Con và ba cứ ngủ trước đi, mẹ có lẽ phải muộn chút mới về được.” Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay, đêm nay ít nhất cũng phải qua 12 giờ mới về được.
“Mẹ, không được ôm và hôn người đàn ông khác sau lưng ba đấy...” Cậu nhóc nhấn mạnh lại lời nói trong điện thoại.
Hạ Lâm lườm một cái, đứa con trai này của cô tại sao lại không giống như những đứa trẻ khác chứ? Thật không biết Tiêu Dật Nhiên dùng phương pháp gì, lại khiến con trai cô dính như đỉa đói vậy.
“Tiểu Tiểu Bân con muốn ăn đòn phải không? Sau này không được nói với mẹ như thế, nếu không mẹ sẽ ném con đến San Francisco làm mồi cho sói đấy!” Câu nói này đột nhiên bật ra từ trong miệng Hạ Lâm, cô sững người một lát, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhất thời trong đầu hiện lên vài hình ảnh, tại sao lời nói này lại quen như thế chứ?
Tiểu Tiểu Bân không vui, lẩm bẩm nói ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, mẹ là mẹ kế!”
Cô chán nản lắc lắc đầu.
“Mẹ là mẹ kế thì con có sống được đến ngày hôm...” Hạ Lâm còn chưa nói xong, đúng lúc này, đằng sau đột nhiên xuất hiện một hình bóng, ngay sau đó, một miếng vải đen bịt mồm cô lại.
“Uhm... Uhmuhm...” Cô ra sức vùng vẫy, chiếc điện thoại cầm trong tay không cẩn thận rơi xuống đấy.
“Ngoan ngoãn chút cho tao!” Tên đàn ông đó gằn giọng xuống, bàn tay bịt miệng cô lại càng lúc càng chặt.
Trong miếng vải đen dường như có thuốc mê, ngay sau đó, Hạ Lâm từ từ ngất lịm đi...
Chỉ nghe thấy tiếng kêu vang lên, sau đó điện thoại chìm vào yên tĩnh.
Tim Tiểu Tiểu Bân nhói lên, cảm giác như có gì đó không đúng lắm.
“Mẹ... Mẹ sao thế?” Cậu bé hoảng hốt gọi lên, nhưng đầu dây bên kia không có người trả lời, cậu bé nhìn điện thoại, rõ ràng điện thoại vẫn đang kết nối.
Lúc này trong lòng cậu bé càng lúc càng cuống hơn.
“Mẹ mẹ nói gì đi? Mẹ...” Trong lòng tiểu Tiểu Bân càng lúc càng bất an, cậu bé biết mẹ nhất định xảy ra chuyện rồi, quay người tắt điện thoại đi, chạy nhanh đến phòng Tiêu Dật Nhiên, nói cho anh biết chuyện này.
Nhưng đang định đẩy cửa ra cậu bé lại do dự, ba mấy ngày này đi làm đều bận như thế, nếu như biết mẹ xảy ra chuyện nhất định lo lắng đến phát điên mất, không được... Không thể nói chuyện này cho ba biết được, vẫn nên đi một mình, không thể để ba lo lắng được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu Bân lập tức chạy về phòng của mình, thay bộ quần áo thể thao màu đen, sau đó đội mũ lưỡi trai lên, khẩu súng nhỏ nhét vào trong túi áo, cuối cùng cầm điện thoại lén lút đi ra khỏi biệt thự.
“Alo, Không Thành, cháu bây giờ đang ở Vườn Hoa Hồng, chú lập tức đến đón cháu, có việc gấp.” Cậu bé vừa xuống lầu vừa vội vàng gọi điện cho Không Thành.
Không Thành đang đắp mặt nạ, vừa nghe thấy giọng nói của phù thủy nhỏ, suýt nữa là muốn đi chết: “Đại ca của tôi ơi, đêm hôm cậu còn muốn chơi trò chơi gì thế? Cậu đi tìm Hách Tư đi, tôi buồn ngủ quá...” Nói xong, Không Thành đang định tắt máy.
Tiểu Tiểu Bân cuống quýt hét lên với anh ta: “Chú Không Thành, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, mau đến giúp cháu, cháu thề sau này sẽ không gọi điện làm phiền chú lúc nửa đêm nữa.”
Vừa nghe thấy thật sự có chuyện, trong đầu Không Thành lập tức tỉnh táo rất nhiều, anh ta bò dậy từ trên giường: “Tiểu Tiểu Bân, xảy ra chuyện gì thế?”
“Mẹ cháu xảy ra chuyện rồi, chú Không Thành, giúp cháu tìm ra mẹ cháu bây giờ đang ở đâu, cháu nghi ngờ có người bắt cóc mẹ!” Tiểu Tiểu Bân đứng bên đường sốt ruột dậm chân, lúc này thời tiết đã gần sang thu, buổi tối nhiệt độ xuống thấp.
“Cái gì? Bắt cóc?” Không Thành vội vàng cầm quần áo trên giường, vừa mặc vừa nói với Tiểu Tiểu Bân: “Cháu ở Vườn Hoa Hồng đợi chú, chú lập tức đến.”
“Không Thành chú mau chút, cháu sợ mẹ cháu sẽ có chuyện.”
“Chú biết rồi, mười phút.” Nói xong liền tắt máy, chỉ cầm điện thoại rồi chạy nhanh xuống lầu.
Vừa tắt máy, Tiểu Tiểu Bân lại gọi điện đến số của Sách Tư, bảo anh ta nhanh chóng tra ra vị trí của mẹ cậu bé, nếu không sau này cũng sẽ không giúp bọn họ gỡ phần mềm nữa.
Sách Tư không biết nói gì, ai bảo tên phù thủy mới bốn tuổi này là một thiên tài chứ, dù cho phần mềm phức tạp nào cậu nhóc cũng có thể hóa giải, điều này khiến Sách Tư không thể không phục, đến IT kinh nghiệm mấy chục năm cũng không đạt được trình độ đó.
Vì để sau này tên tiểu tử này lớn lên, có thể làm việc cho bọn họ, cho nên bây giờ bọn họ làm tất cả vì cậu nhóc, không muốn để lỡ thiên tài này.
“Chú biết rồi, chú sẽ vận dụng tất cả mối quan hệ bên cạnh mình để điều tra, đúng rồi, sếp lớn gần đây có ý muốn cháu thử một thiết kế vũ khí mới, hy vọng cháu đừng để bọn ta thất vọng.” Giọng nói của Sách Tư có chút trầm khàn.
Tiểu Tiểu Bân chỉ lo lắng sự nguy hiểm của mẹ cậu nhóc: “Chú Sách Tư, chỉ cần mẹ cháu không sao, bảo cháu làm gì cũng được!”
“Ok! Có tin gì sẽ thông báo cháu.”
Tiểu Tiểu Bân vừa tắt máy, xe của Không Thành đã dừng trước mặt cậu.
...
Trong phòng karaoke, một nhóm người vẫn đang hát rất sung, Tiểu Mỹ đúng là chuyên gia cướp mic, luôn tranh mic hát không ngừng từ đầu đến cuối.
An Tử Thành đưa tay nhìn đồng hồ trên tay, không kìm được cau cau mày, Hạ Lâm ra ngoài đã nửa tiếng rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại, không phải có chuyện gì xảy ra đấy chứ?
Nghĩ đến đây, An Tử Thành lập tức đứng dậy, kéo cửa phòng ra, đi dọc hành lang tìm bóng dáng của Hạ Lâm.
Nhưng hắn đi cả một vòng, dường như mọi ngóc ngách rồi cả nhà vệ sinh của quán karaoke này đều tìm cả rồi mà không thấy bóng dáng cô.
Không phải về nhà rồi chứ? Người phụ nữ đó lẽ nào giận hắn rồi? Chẳng nhẽ bỏ mặc mọi người trong phòng mà đi về...
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Hạ Lâm.
Rất nhanh điện thoại có chuông, đột nhiên xung quanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghe thấy âm thanh An Tử Thành khẽ cau mày, bài hát này không phải nhạc chuông điện thoại của Hạ Lâm sao?
Vừa nghĩ vừa đi đến nơi phát ra tiếng nhạc chuông đó, phát hiện trong góc của nhà vệ sinh, một chiếc điện thoại đang rung trên đất phát ra tiếng nhạc.
An Tử Thành bước lên trên nhặt chiếc điện thoại, chết tiệt! Đây rõ ràng là điện thoại của Hạ Lâm, nhưng điện thoại ở đây mà người thì không thấy, có phải cô ấy... Gặp nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật Nhiên quay người nhanh chóng chạy ra cửa, vừa chạy vừa gọi điện cho Mã Phi.
“Mã Phi, cậu lập tức điều tra cho tên vị trí hiện tại của Hạ Lâm, cô ấy hình như bị bắt cóc rồi.” Giọng nói của An Tử Thành hết sức căng thẳng, lời còn chưa dứt, hắn đã nhảy lên chiếc rolls- royce, chiếc xe khởi động lao đi.
Mã Phi sững một lát, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: “Thành Gia... Có khả năng là do lão gia làm không?”
An Tử Thành giữ chặt vô lăng: “Tôi cũng đang nghi ngờ là lão già đó, cậu nhân tiện cũng tra vị trí bây giờ của ông ta, nếu như là ông ta, lần này tôi sẽ không tha cho ông ta đâu.”
“Vâng tôi lập tức làm ngay.” Mã Phi trả lời một câu, sau đó tắt điện thoại.
An Tử Thành đang tính xem khả năng nơi mà cô bị bắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh, ở đó... Cô sẽ lại ở đó chứ?
Hắn có chút kích động, hi vọng phán đoán của mình không sau, lập tức quay đầu xe, dẫm chân ga phi như bay đến nơi đó.
...
Trong căn phòng tối đen, Hạ Lâm mở hé mắt nhìn, trong đầu đau đớn ê ẩm, cô đưa tay muốn day hai thái dương của mình, nhưng phát hiện mình đang bị chói trên một chiếc cột.
Dương Trung hiểu ý gật gật đầu với ông ta, sát khí càng hiện rõ trong mắt, su đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
...
Ngày hôm sau, khi Hạ Lâm đến công ty, các thành viên đang sôi nổi thảo luận về vấn đề lượng tiêu thụ của tạp chí mới.
Chỉ trong một ngày lên kệ, lượng tiêu thụ của < Không gian tạo thành giấc mơ> đã đột phá sáu bản, chiếm vị trí dẫn đầu so với các tạp chí khác.
Thế là hôm nay trên các trang mạng hay các báo đều giật tít truyền kỳ thương nghiệp Hạ Lâm, đến Tiêu Dật Nhiên khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên sững hồi lâu.
“Chị Hạ Lâm, không ngờ lượng tiêu thụ của tạp chí mới lại tốt như thế, thật sự khiến người ta xúc động mà.”
“Đúng thế đúng thế, tôi còn cho rằng chỉ có thể đạt được hai hay ba vạn thôi.” Các thành viên khác cũng mỗi người một câu hưng phấn nói, trong lòng nghĩ tiền thưởng năm nay nhất định sẽ dày.
Hạ Lâm cười với bọn họ: “Lượng tiêu thụ của Không gian tạo thành giấc mơ đúng là đã vượt quá dự liệu của tôi, thời gian này mọi người đều vất vả rồi, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm, chúng ta cùng nhau chúc mừng.”
Nghe thấy lời của Hạ Lâm, tất cả mọi người đều sung sướng vỡ òa.
Hạ Lâm đối với các thành viên đều rất rộng rãi, đừng nói là lương bình thường, đến tiền thưởng cuối năm đều khiến mọi người ngạc nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người đều đồng ý đi theo cô từ Dubai về Trung Quốc để phát triển. Tại vì bọn họ tin tưởng vào thương nghiệp đầu não Hạ Lâm.
“Cũng tính cả tôi nữa chứ!” Mọi người đang tung hô nhảy nhót thì ngoài cửa đột nhiên chuyển đến giọng nói của một người đàn ông.
Mười mấy con mắt lập tức hướng ra phía ngoài cửa nhìn.
An Tử Thành đứng dựa ngoài cửa, nhìn Hạ Lâm đưa tay vẫy rồi mỉm cười.
Tiểu Mỹ vừa nhìn thấy An Tử Thành đã vội vàng kéo hắn ta vào: “An tổng tài, đương nhiên là anh có thể đi rồi, đừng quên, anh bây giờ cũng là một thành viên của phòng làm việc chúng ta.”
Hạ Lâm liếc nhìn hắn, không lên tiếng, quay người đi vào phòng làm việc của mình.
Mấy nhân viên nữ vây quanh lấy An Tử Thành, người đàn ông kim cương lại trẻ trung này, bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có được.
An Tử Thành chẳng dễ gì mới tách ra mấy người phụ nữ đó, sau đó lén lút đi vào phòng làm việc của Hạ Lâm.
Người đàn ông này đúng là oan hồn không tan mà! Hạ Lâm lạnh lùng liếc nhìn hắn, đặt tài liệu trong tay xuống, hai tay khoanh trước ngực ưỡn người dựa vào sau ghế.
“An tổng tài, giáo viên tiểu học chưa dạy anh, khi vào phòng người khác cần phải gõ cửa sao?” Cô chán nản nhìn hắn.
An Tử Thành coi như không có chuyện gì, ngồi xuống ghế sofa đối diện với cô, sau đó ngẩng đầu tủm tỉm nói với cô: “Hồi nhỏ nhà tôi nghèo, cho nên chưa được đi học tiểu học.”
Hạ Lâm cũng đến bó tay, đưa tay chỉ vào chỗ hắn đang ngồi: “Kính nhờ... Chiếc sofa này không phải chuẩn bị cho anh, vị trí của anh là ở bên ngoài.”
“Gia Lệ...”
“Tôi tên là Hạ Lâm!” Hạ Lâm lập tức ngắt ngang hắn, hiện rõ có chút mất kiên nhẫn, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
An Tử Thành lấy ra một điếu thuốc, đang định châm thuốc, nhưng lại nhớ ra lời nói của Hạ Lâm trước đây, thế là nhanh chóng ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.
“Được rồi, tôi đi ra ngoài, cơm tối đừng quên gọi tôi.” Lời còn chưa dứt hẳn, hắn đã đẩy cửa đi ra rồi.
An Tử Thành dựa vào bên ngoài cửa, thứ gì đó trong mắt không ai có thể hiểu được, hắn khẽ thở dài một hơi...
Muốn có được trái tim cô lần nữa nhưng thật sự rất khó rất khó...
Chẳng dễ dàng gì mới đến giờ tan làm, tất cả thành viên trong phòng làm việc cùng nhau đi nhà hàng ăn một bữa ngon, sau đó lại di chuyển đến KTV.
Mọi người đều chơi rất nhiệt tình, hát hò rồi lại uống rượu, Hạ Lâm yên tĩnh ngồi trong góc cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Tiểu Bân.
Nhìn Tiểu Tiểu Bân gửi dòng tin nhắn tinh nghịch đến mà Hạ Lâm không nhịn được cười: “Mẹ, không được uống rượu đấy! Ba sẽ giận đấy!”
Nhớ đến tên tiểu tử đó, Hạ Lâm lắc lắc đầu vì hết cách với cậu nhóc.
Trong phồng, Tiểu Mỹ đang cất cao giọng hát ngọt ngào cùng một anh chàng thanh niên, trong mắt luôn liếc nhìn trên người An Tử Thành.
An Tử Thành chỉ có hứng thú với Hạ Lâm, hắn từ trên bàn cầm hai chai rượu nhanh chóng bước đến bên cạnh Hạ Lâm, quay người ngồi xuống ghế sofa cạnh cô.
“Gia Lệ... Chúng ta uống chút nhé?” Hắn vừa nói vừa rót đầy rượu vào hai chiếc ly.
Hạ Lâm lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Không cần, tửu lượng tôi không tốt, tôi sợ sẽ không về nhà nổi.”
An Tử Thành cố chấp đặt ly rượu xuống trước mặt cô, nhìn cô rồi nhếch miệng cười: “Say cũng không sao, anh sẽ đưa em về.”
Hạ Lâm cất điện thoại, lườm hắn một cái: “Đối với tên lăng nhăng như anh, liệu tôi có yên tâm để anh đưa tôi về nhà không?”
An Tử Thành cười khẩy nháy nháy mắt với cô: “Giữa chúng ta... Không phải là chưa từng...”
Anh nói linh tinh cái gì thế?’ Vừa nghe thấy lời này, Hạ Lâm với chiếc gối tựa sau lưng đập vào đầu hắn, sau đó căng thẳng ngoảnh đầu nhìn xung quanh, có lẽ không có ai nghe thấy lời của tên cầm thú này?
An Tử Thành đón lấy chiếc gối cô vừa ném, vứt sang bên cạnh mình: “Em không tin à? Trên người anh vẫn còn dấu vết mà em để lại, muốn cho em xem không? Đúng rồi... Em còn có một tật xấu biến thái đó là, mỗi lần sau khi làm sau đều cắn vào bả vai anh.” Hắn nói lời này ra vậy mà mặt không hề đỏ chút nào.
Hạ Lâm có chút bực tức nhìn hắn, cũng không biết hắn nói là thật hay là cố tình châm chọc cô, mặt cô đỏ ửng lên, cô không nói gì, đứng dậy trừng mắt nhìn hắn, sau đó đẩy cửa phòng bước nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô đi xa, khóe miệng An Tử Thành nhếch lên, có chút không đứng đắn, hắn vẫn giống năm năm trước trêu chọc cô, còn cô vẫn ngại ngùng như thế.
Cúi đầu châm một điếu thuốc, cuối cùng lại quay về cảm giác lúc đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hạ Lâm đi vệ sinh xong, đang định quay về phòng hát, trong lòng bực bội thầm chửi mắng An Tử Thành N lần, quen vẻ đứng đắn của Tiêu Dật Nhiên, vẫn không thể nào quen được An Tử Thành cợt nhả như thế, sau đó nhớ ra Tiểu Tiểu Bân, cô gọi điện về cho cậu bé.
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa về? Ba đã về nhà rồi!” Đầu dây bên kia, giọng nói Tiểu Tiểu Bân đầy vẻ không vui.
Hạ Lâm đưa tay day thái dương: “Con và ba cứ ngủ trước đi, mẹ có lẽ phải muộn chút mới về được.” Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay, đêm nay ít nhất cũng phải qua 12 giờ mới về được.
“Mẹ, không được ôm và hôn người đàn ông khác sau lưng ba đấy...” Cậu nhóc nhấn mạnh lại lời nói trong điện thoại.
Hạ Lâm lườm một cái, đứa con trai này của cô tại sao lại không giống như những đứa trẻ khác chứ? Thật không biết Tiêu Dật Nhiên dùng phương pháp gì, lại khiến con trai cô dính như đỉa đói vậy.
“Tiểu Tiểu Bân con muốn ăn đòn phải không? Sau này không được nói với mẹ như thế, nếu không mẹ sẽ ném con đến San Francisco làm mồi cho sói đấy!” Câu nói này đột nhiên bật ra từ trong miệng Hạ Lâm, cô sững người một lát, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhất thời trong đầu hiện lên vài hình ảnh, tại sao lời nói này lại quen như thế chứ?
Tiểu Tiểu Bân không vui, lẩm bẩm nói ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, mẹ là mẹ kế!”
Cô chán nản lắc lắc đầu.
“Mẹ là mẹ kế thì con có sống được đến ngày hôm...” Hạ Lâm còn chưa nói xong, đúng lúc này, đằng sau đột nhiên xuất hiện một hình bóng, ngay sau đó, một miếng vải đen bịt mồm cô lại.
“Uhm... Uhmuhm...” Cô ra sức vùng vẫy, chiếc điện thoại cầm trong tay không cẩn thận rơi xuống đấy.
“Ngoan ngoãn chút cho tao!” Tên đàn ông đó gằn giọng xuống, bàn tay bịt miệng cô lại càng lúc càng chặt.
Trong miếng vải đen dường như có thuốc mê, ngay sau đó, Hạ Lâm từ từ ngất lịm đi...
Chỉ nghe thấy tiếng kêu vang lên, sau đó điện thoại chìm vào yên tĩnh.
Tim Tiểu Tiểu Bân nhói lên, cảm giác như có gì đó không đúng lắm.
“Mẹ... Mẹ sao thế?” Cậu bé hoảng hốt gọi lên, nhưng đầu dây bên kia không có người trả lời, cậu bé nhìn điện thoại, rõ ràng điện thoại vẫn đang kết nối.
Lúc này trong lòng cậu bé càng lúc càng cuống hơn.
“Mẹ mẹ nói gì đi? Mẹ...” Trong lòng tiểu Tiểu Bân càng lúc càng bất an, cậu bé biết mẹ nhất định xảy ra chuyện rồi, quay người tắt điện thoại đi, chạy nhanh đến phòng Tiêu Dật Nhiên, nói cho anh biết chuyện này.
Nhưng đang định đẩy cửa ra cậu bé lại do dự, ba mấy ngày này đi làm đều bận như thế, nếu như biết mẹ xảy ra chuyện nhất định lo lắng đến phát điên mất, không được... Không thể nói chuyện này cho ba biết được, vẫn nên đi một mình, không thể để ba lo lắng được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu Bân lập tức chạy về phòng của mình, thay bộ quần áo thể thao màu đen, sau đó đội mũ lưỡi trai lên, khẩu súng nhỏ nhét vào trong túi áo, cuối cùng cầm điện thoại lén lút đi ra khỏi biệt thự.
“Alo, Không Thành, cháu bây giờ đang ở Vườn Hoa Hồng, chú lập tức đến đón cháu, có việc gấp.” Cậu bé vừa xuống lầu vừa vội vàng gọi điện cho Không Thành.
Không Thành đang đắp mặt nạ, vừa nghe thấy giọng nói của phù thủy nhỏ, suýt nữa là muốn đi chết: “Đại ca của tôi ơi, đêm hôm cậu còn muốn chơi trò chơi gì thế? Cậu đi tìm Hách Tư đi, tôi buồn ngủ quá...” Nói xong, Không Thành đang định tắt máy.
Tiểu Tiểu Bân cuống quýt hét lên với anh ta: “Chú Không Thành, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, mau đến giúp cháu, cháu thề sau này sẽ không gọi điện làm phiền chú lúc nửa đêm nữa.”
Vừa nghe thấy thật sự có chuyện, trong đầu Không Thành lập tức tỉnh táo rất nhiều, anh ta bò dậy từ trên giường: “Tiểu Tiểu Bân, xảy ra chuyện gì thế?”
“Mẹ cháu xảy ra chuyện rồi, chú Không Thành, giúp cháu tìm ra mẹ cháu bây giờ đang ở đâu, cháu nghi ngờ có người bắt cóc mẹ!” Tiểu Tiểu Bân đứng bên đường sốt ruột dậm chân, lúc này thời tiết đã gần sang thu, buổi tối nhiệt độ xuống thấp.
“Cái gì? Bắt cóc?” Không Thành vội vàng cầm quần áo trên giường, vừa mặc vừa nói với Tiểu Tiểu Bân: “Cháu ở Vườn Hoa Hồng đợi chú, chú lập tức đến.”
“Không Thành chú mau chút, cháu sợ mẹ cháu sẽ có chuyện.”
“Chú biết rồi, mười phút.” Nói xong liền tắt máy, chỉ cầm điện thoại rồi chạy nhanh xuống lầu.
Vừa tắt máy, Tiểu Tiểu Bân lại gọi điện đến số của Sách Tư, bảo anh ta nhanh chóng tra ra vị trí của mẹ cậu bé, nếu không sau này cũng sẽ không giúp bọn họ gỡ phần mềm nữa.
Sách Tư không biết nói gì, ai bảo tên phù thủy mới bốn tuổi này là một thiên tài chứ, dù cho phần mềm phức tạp nào cậu nhóc cũng có thể hóa giải, điều này khiến Sách Tư không thể không phục, đến IT kinh nghiệm mấy chục năm cũng không đạt được trình độ đó.
Vì để sau này tên tiểu tử này lớn lên, có thể làm việc cho bọn họ, cho nên bây giờ bọn họ làm tất cả vì cậu nhóc, không muốn để lỡ thiên tài này.
“Chú biết rồi, chú sẽ vận dụng tất cả mối quan hệ bên cạnh mình để điều tra, đúng rồi, sếp lớn gần đây có ý muốn cháu thử một thiết kế vũ khí mới, hy vọng cháu đừng để bọn ta thất vọng.” Giọng nói của Sách Tư có chút trầm khàn.
Tiểu Tiểu Bân chỉ lo lắng sự nguy hiểm của mẹ cậu nhóc: “Chú Sách Tư, chỉ cần mẹ cháu không sao, bảo cháu làm gì cũng được!”
“Ok! Có tin gì sẽ thông báo cháu.”
Tiểu Tiểu Bân vừa tắt máy, xe của Không Thành đã dừng trước mặt cậu.
...
Trong phòng karaoke, một nhóm người vẫn đang hát rất sung, Tiểu Mỹ đúng là chuyên gia cướp mic, luôn tranh mic hát không ngừng từ đầu đến cuối.
An Tử Thành đưa tay nhìn đồng hồ trên tay, không kìm được cau cau mày, Hạ Lâm ra ngoài đã nửa tiếng rồi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại, không phải có chuyện gì xảy ra đấy chứ?
Nghĩ đến đây, An Tử Thành lập tức đứng dậy, kéo cửa phòng ra, đi dọc hành lang tìm bóng dáng của Hạ Lâm.
Nhưng hắn đi cả một vòng, dường như mọi ngóc ngách rồi cả nhà vệ sinh của quán karaoke này đều tìm cả rồi mà không thấy bóng dáng cô.
Không phải về nhà rồi chứ? Người phụ nữ đó lẽ nào giận hắn rồi? Chẳng nhẽ bỏ mặc mọi người trong phòng mà đi về...
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Hạ Lâm.
Rất nhanh điện thoại có chuông, đột nhiên xung quanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghe thấy âm thanh An Tử Thành khẽ cau mày, bài hát này không phải nhạc chuông điện thoại của Hạ Lâm sao?
Vừa nghĩ vừa đi đến nơi phát ra tiếng nhạc chuông đó, phát hiện trong góc của nhà vệ sinh, một chiếc điện thoại đang rung trên đất phát ra tiếng nhạc.
An Tử Thành bước lên trên nhặt chiếc điện thoại, chết tiệt! Đây rõ ràng là điện thoại của Hạ Lâm, nhưng điện thoại ở đây mà người thì không thấy, có phải cô ấy... Gặp nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật Nhiên quay người nhanh chóng chạy ra cửa, vừa chạy vừa gọi điện cho Mã Phi.
“Mã Phi, cậu lập tức điều tra cho tên vị trí hiện tại của Hạ Lâm, cô ấy hình như bị bắt cóc rồi.” Giọng nói của An Tử Thành hết sức căng thẳng, lời còn chưa dứt, hắn đã nhảy lên chiếc rolls- royce, chiếc xe khởi động lao đi.
Mã Phi sững một lát, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: “Thành Gia... Có khả năng là do lão gia làm không?”
An Tử Thành giữ chặt vô lăng: “Tôi cũng đang nghi ngờ là lão già đó, cậu nhân tiện cũng tra vị trí bây giờ của ông ta, nếu như là ông ta, lần này tôi sẽ không tha cho ông ta đâu.”
“Vâng tôi lập tức làm ngay.” Mã Phi trả lời một câu, sau đó tắt điện thoại.
An Tử Thành đang tính xem khả năng nơi mà cô bị bắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh, ở đó... Cô sẽ lại ở đó chứ?
Hắn có chút kích động, hi vọng phán đoán của mình không sau, lập tức quay đầu xe, dẫm chân ga phi như bay đến nơi đó.
...
Trong căn phòng tối đen, Hạ Lâm mở hé mắt nhìn, trong đầu đau đớn ê ẩm, cô đưa tay muốn day hai thái dương của mình, nhưng phát hiện mình đang bị chói trên một chiếc cột.
Bình luận facebook