Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
“Đúng thế, tại sao con lại không nghĩ ra nhỉ! Có điều, mẹ, Hàn Chí Vĩ và An Tử Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh Tử Thành tại sao lại hận ông ta như thế?” Bạch Phi Phi không hiểu ngẩng đầu nhìn Triệu Mẫn.
“Chuyện đó mẹ cũng không hiểu lắm, chỉ biết liên quan đến một mạng người, những cái khác, Hàn Chí Vĩ không hề nói cho mẹ biết.” Triệu Mẫn vừa nói vừa đoán.
“Thế thì con yên tâm rồi, con phải quay về xem anh Tử Thành hành hạ chị ta như thế nào.” Bạch Phi Phi cười đắc ý, ánh mắt vằn lên mạch máu đỏ dữ dằn.
“Phi Phi, con ở lại ăn cơm trưa đã, mẹ có việc ra ngoài một chút.” Triệu Mẫn cười vỗ vỗ vài vai Bạch Phi Phi rồi quay người đi ra khỏi biệt thự.
Vào bữa cơm trưa, không thấy bóng Triệu Mẫn về, nhưng lại thấy Bạch Chí Vĩ đột nhiên quay về.
Bạch Phi Phi vẫn chưa thích ứng đối với người cha dượng này, hai người cùng ngồi ăn cơm trưa, Bạch Phi Phi ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi quay về phòng.
“Thím Lý, bây giờ thím đi đến đường Thành Tây bên đó mua con gà, buổi tối hầm canh gà bồi bổ cơ thể cho Mẫn Mẫn.” Bạch Chí Văn mượn cớ đẩy thím Lý đi, đường Thành Tây cả đi cả về ít nhất cũng phải ba tiếng đồng hồ.
“Vâng, lão gia, tôi đi ngay ạ.” Thím Lý xách làn cầm ví tiền quay người ra khỏi biệt thự.
Bạch Chí Vĩ đặt đôi đũa trong tay xuống, liếc mắt nhìn cốc nước ngọt trên bàn.
Bạch Phi Phi đang ở trong phòng chơi trò chơi điện tử, Bạch Chí Văn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Ba, có chuyện gì thế ạ?” Phi Phi căng thẳng đặt thứ đồ trong tay xuống quay người nhìn thần thái Bạch Chí Văn có chút gì đó không tự nhiên.
Bạch Chí Văn mỉm cười hiền từ, đưa cốc nước ngọt trong tay cho Bạch Phi Phi: “Phi Phi à, ba luôn muốn nói chuyện với con, nhưng chưa có cơ hội. Đây là nước ép nguyên chất mấy ngày trước chuyển từ Pháp về, con thử xem mùi vị thế nào.”
“Cảm ơn ba.” Bạch Phi Phi cười có vẻ ngượng ngập, đón lấy ly nước trong tay ông ta, ngẩng cổ uống mấy ngụm.
“Ha Ha, ở bên chỗ Tử Thành đã quen chưa? Chỗ nào không thoái mái, ba sai người qua bên đó đổi toàn bộ đồ.”
“Không cần đâu ba, anh Tử Thành đối với con rất tốt.” Bạch Phi Phi cúi đầu, nét mặt tràn đầu hạnh phúc.
“Thế thì được, nếu như thằng cha đó ức hiếp con, thì nói với ba, ba sẽ đánh chết hắn không tha.” Bạch Chí Văn chiều chuộng nhìn cô ta.
“Cảm ơn ba, có nhà họ Bạch, anh Tử Thành còn lâu mới dám ức hiếp con.” Hai má Bạch Phi Phi hơi đỏ, vừa định cúi đầu, trong đầu lập cảm thấy váng vất, cơ thể trong chớp mắt nóng bừng.
Bạch Phi Phi vỗ vỗ đầu, chuyện gì thế này? Không đúng, nước ép vừa nãy...
Cô ta ngẩng mạnh đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười háo sắc trên mặt Bạch Chí Văn.
“Ba, bố bỏ thuốc gì vào trong vậy?” Lông mày Bạch Phi Phi cau lại, mơ hồ không còn nhìn rõ người trước mắt nữa, cơ thể càng lúc càng nóng bừng.
“Ha Ha... Nóng đúng không, tiểu người đẹp, đó là thuốc kích dục!” Bạch Chí Văn vừa nói vừa gian xảo nhìn cô ta, đưa tay bế cô ta ném lên giường.
“Chuyện đó mẹ cũng không hiểu lắm, chỉ biết liên quan đến một mạng người, những cái khác, Hàn Chí Vĩ không hề nói cho mẹ biết.” Triệu Mẫn vừa nói vừa đoán.
“Thế thì con yên tâm rồi, con phải quay về xem anh Tử Thành hành hạ chị ta như thế nào.” Bạch Phi Phi cười đắc ý, ánh mắt vằn lên mạch máu đỏ dữ dằn.
“Phi Phi, con ở lại ăn cơm trưa đã, mẹ có việc ra ngoài một chút.” Triệu Mẫn cười vỗ vỗ vài vai Bạch Phi Phi rồi quay người đi ra khỏi biệt thự.
Vào bữa cơm trưa, không thấy bóng Triệu Mẫn về, nhưng lại thấy Bạch Chí Vĩ đột nhiên quay về.
Bạch Phi Phi vẫn chưa thích ứng đối với người cha dượng này, hai người cùng ngồi ăn cơm trưa, Bạch Phi Phi ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi quay về phòng.
“Thím Lý, bây giờ thím đi đến đường Thành Tây bên đó mua con gà, buổi tối hầm canh gà bồi bổ cơ thể cho Mẫn Mẫn.” Bạch Chí Văn mượn cớ đẩy thím Lý đi, đường Thành Tây cả đi cả về ít nhất cũng phải ba tiếng đồng hồ.
“Vâng, lão gia, tôi đi ngay ạ.” Thím Lý xách làn cầm ví tiền quay người ra khỏi biệt thự.
Bạch Chí Vĩ đặt đôi đũa trong tay xuống, liếc mắt nhìn cốc nước ngọt trên bàn.
Bạch Phi Phi đang ở trong phòng chơi trò chơi điện tử, Bạch Chí Văn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Ba, có chuyện gì thế ạ?” Phi Phi căng thẳng đặt thứ đồ trong tay xuống quay người nhìn thần thái Bạch Chí Văn có chút gì đó không tự nhiên.
Bạch Chí Văn mỉm cười hiền từ, đưa cốc nước ngọt trong tay cho Bạch Phi Phi: “Phi Phi à, ba luôn muốn nói chuyện với con, nhưng chưa có cơ hội. Đây là nước ép nguyên chất mấy ngày trước chuyển từ Pháp về, con thử xem mùi vị thế nào.”
“Cảm ơn ba.” Bạch Phi Phi cười có vẻ ngượng ngập, đón lấy ly nước trong tay ông ta, ngẩng cổ uống mấy ngụm.
“Ha Ha, ở bên chỗ Tử Thành đã quen chưa? Chỗ nào không thoái mái, ba sai người qua bên đó đổi toàn bộ đồ.”
“Không cần đâu ba, anh Tử Thành đối với con rất tốt.” Bạch Phi Phi cúi đầu, nét mặt tràn đầu hạnh phúc.
“Thế thì được, nếu như thằng cha đó ức hiếp con, thì nói với ba, ba sẽ đánh chết hắn không tha.” Bạch Chí Văn chiều chuộng nhìn cô ta.
“Cảm ơn ba, có nhà họ Bạch, anh Tử Thành còn lâu mới dám ức hiếp con.” Hai má Bạch Phi Phi hơi đỏ, vừa định cúi đầu, trong đầu lập cảm thấy váng vất, cơ thể trong chớp mắt nóng bừng.
Bạch Phi Phi vỗ vỗ đầu, chuyện gì thế này? Không đúng, nước ép vừa nãy...
Cô ta ngẩng mạnh đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười háo sắc trên mặt Bạch Chí Văn.
“Ba, bố bỏ thuốc gì vào trong vậy?” Lông mày Bạch Phi Phi cau lại, mơ hồ không còn nhìn rõ người trước mắt nữa, cơ thể càng lúc càng nóng bừng.
“Ha Ha... Nóng đúng không, tiểu người đẹp, đó là thuốc kích dục!” Bạch Chí Văn vừa nói vừa gian xảo nhìn cô ta, đưa tay bế cô ta ném lên giường.
Bình luận facebook