• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Tài Gian Ác (2 Viewers)

  • Chương 79

Bạch Phi Phi nhìn ra ngoài cửa sổ cười hài lòng: “Cảm ơn cậu, A Háng.” Nói xong liền ngắt điện thoại.



Bạch Phi Phi nghĩ một lát, nhanh chóng dậy rồi đến nhà họ Bạch.



...



Trong bệnh viện, An Tử Thành thần sắc lo lắng, im lặng nhìn Hàn Gia Lệ hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh.



Hai bàn tay nắm chặt lại, trong lòng hắn thầm thề, tất cả kẻ hãm hại cô, hắn sẽ đòi lại toàn bộ gấp mười lần một trăm lần.



“Là ai làm?” Mãi lâu sau, hắn mới lạnh lùng bật ra một câu.



Mã Phi nhìn hắn từ sau lưng thở dài nói: “Đã sai người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi ạ.”



An Tử Thành bực tức quay người, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Mã Phi: “Cậu lập tức đích thân đi điều tra cho tôi, trong nửa ngày, dù phải sới ba tấc đất cũng phải tìm được tên đó cho tôi, tôi phải nghiền nát hắn ra!”



“Vâng! Tôi lập tức đi ngay.” Mã Phi quay người nhanh nhẹn ra khỏi phòng bệnh.



Bùi Hạo Hiên uể oải dựa trên ghế tựa nhìn biểu cảm đầy sát khí của hắn, giọng nói bình thản hỏi: “Tối qua cậu làm sao thế, điện thoại không liên lạc được.”



An Tử Thành thở dài một hơi, quay người ngồi lên ghế ở cạnh giường bệnh, việc tối qua hắn không muốn nhắc lại nữa, dù sao cũng chỉ có một lần nên coi như chưa xảy ra chuyện gì.



Cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt trầm tư, sau đó dửng dưng nói: “Không sao, điện thoại mình hết pin.”



Bùi Hạo Hiên ngước mắt, khóe miệng nhếch lên cười cười: “Trông chừng tốt người phụ nữ của cậu đi, tối qua suýt nữa mất mạng đấy.” Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, nhường phòng lại cho hai người.



“Bùi Hạo Hiên!” An Tử Thành đột nhiên lên tiếng gọi hắn ta lại: “Giúp mình một việc, mấy ngày này, cậu ở lại phụ trách an toàn cho cô ấy, mình sợ Mã Phi một mình không cáng nổi, có cậu là mình yên tâm rồi.”



Bùi Hạo Hiên dừng lại, quay đầu cười: “Mình đẹp trai thế này, không sợ người phụ nữ của cậu yêu mình à?”



An Tử Thành cũng cố nhịn cười: “Người phụ nữ của mình xinh đẹp như thế, cậu đừng thất lễ với cô ấy là được rồi.”



Bùi Hạo Hiên nhún nhún vai với An Tử Thành: “Không dám! Mình sợ cậu sẽ truy sát mình khắp thế giới, mình không có chỗ nào trốn đâu.”



Biểu cảm của An Tử Thành bình tĩnh lại: “Lần này, xin nhờ cậu đấy. Mình sẽ nghĩ cách để lão già đi sớm.”



“Thôi được, cậu đã nhờ như thế, ai bảo mình là bạn cậu chứ, mình ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.” Nói xong, đóng cửa lại cho hai người.



An Tử Thành quay đầu im lặng nhìn Hàn Gia Lệ trên giường bệnh, đưa ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô.



“Xin lỗi, không chăm sóc tốt cho em.”



...



An Tử Thành không đến công ty, ở cả buổi bên cạnh Hàn Gia Lệ trong phòng bệnh, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.



Đúng lúc này, Mã Phi đột nhiên đẩy cửa bước vào: “Thành Gia, bắt được tên sát thủ tối qua ra tay rồi.”



An Tử Thành lập tức đứng lên, hai tay nắm chặt lại, ra ý Mã Phi để ý Hàn Gia Lệ, còn mình thì đi ra ngoài.



Cửa trong nhà vệ sinh nam của bệnh viện bị chặn lại, hai khẩu sung dí sát vào đầu A Háng, A Háng trợn trừng mắt, bị dọa cho đái cả ra quần, ướt cả một vùng.



An Tử Thành lạnh lùng nhìn hắn ta, Bùi Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực đi đi lại lại trước mặt hắn ta.



Đột nhiên, An Tử Thành giơ chân đá vào đầu gối của A Háng, A Háng nhất thời không đứng vững, đau quỳ gập xuống đất.



Bước đến trước mặt hắn ta, đưa tay cho hắn một cái bạt tai: “Đằng sau mày còn có ai? Nói, là ai sai mày đến?”



A Háng nghiến chặt răng, hắn tin chắc, tiểu thư sẽ đến cứu mình, thế là ngẩng đầu bình tĩnh nhìn An Tử Thành: “Tôi chỉ là một tên sát thủ, các người thả tôi ra đi, tôi cũng chỉ là vì cấp trên mà làm việc mà thôi.”



An Tử Thành tức mình tóm cổ áo hắn ta: “Mày coi tao là thằng ngốc à? Muốn chết à? Làm gì có chuyện dễ như thế, dám động vào người của tao, tao sẽ cho mày biết hậu quả là như thế nào.” Nói xong, giơ chân dẫm nghiến lên chân hắn.



A Háng đau đớn ngã vật ra đất, đau đớn giãy giụa.



Bùi Hạo Hiên cười khẩu nhìn khẩu trúng trong tay vỗ vỗ vào vai của An Tử Thành: “Việc này, mình thích làm nhất, để mình ra tay, mình sẽ hành hạ hắn sống không bằng chết, cho đến khi hắn nói ra chủ nhân của hắn là ai thì thôi.” Nói xong tiến sát gần A Háng, đưa tay kề súng vào bộ phận quan trọng nhất của hắn ở thân dưới, kề mặt hắn mà gầm gè.



“Người thông minh nên biết làm thế nào phải không? Đối phó với mày, đối với bọn tao mà nói chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần mày nói ra kẻ đứng sau lưng mày, bọn tao lập tức thả mày ra, nếu không...” Bùi Hạo Hiên cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay: “Khẩu súng này của tao mà bắn vào chỗ đó của mày, để mày nếm thử mùi vị làm thái giám, cả đời sẽ không động nổi vào phụ nữ.”



An Tử Thành đứng một bên cười khẩy vài tiếng, giơ ngón tay cái tán thưởng Bùi Hạo Hiên.



A Háng hiện rõ sợ hãi, bị dọa cho hoảng loạn tinh thần: “Không, tôi cầu xin các người tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả, các người thả tôi ra đi, đừng đánh chỗ đó của tôi.” Nói xong, cuống cuồng đưa tay bịt chỗ đó của mình lại.



Bùi Hạo Hiên không phải là người dễ mềm lòng, súng vẫn nhăm nhe vào chỗ đó của hắn: “Ha Ha... Không phải nói rồi sao? Nhìn bộ dạng là biết mày không muốn làm đàn ông nữa rồi, được! Thế thì tao cho nổ bùm cái đó của mày!” Nói xong khẩu súng trong tay cố ý động động vào chỗ đó của hắn.



“Không, đừng! Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là một sát thủ, tôi chỉ nghe cấp trên dặn dò, tôi thật sự không biết là ai hại cô ấy.” A Háng biết nếu như phản bội lại tiểu thư, nếu ra ngoài hắn cũng chỉ có con đường chết, dù sao hai đường đều là chết, còn không bằng đợi tiểu thư đến cứu.



Bùi Hạo Hiên cười giống như quỷ dữ vậy: “Xem ra, mày vẫn không chịu học ngoan, thế thì cho mày nếm mùi trước.” Nói xong, khẩu súng trong tay ngắm chuẩn vào chỗ đó của hắn, khẽ bóp cò súng.



Khẩu súng trong tay lắp đặt hệ thống giảm âm không có chút tiếng động nào, ngay lập tức A Háng đã ngã lăn ra đất, đau đớn co quắp, phía dưới máu tươi chảy ra ướt đẫm.



Tất cả mọi người tại đó đều hít một hơi lạnh sống lưng.



Bùi Hạo Hiên thu súng lại, đứng trên cao nhìn tên nằm dưới đất, hất hàm ra phía sau dặn dò: “A Uy, đem tên này đi, không nói ra chủ nhân là ai thì cứ từ từ mà hành hạ.”



Nói xong, mở cửa nhà vệ sinh, quay người đi ra ngoài.



An Tử Thành lạnh lùng liếc nhìn A Háng: “Mày tốt nhất học thông minh chút đi, nếu không, vừa nãy chỉ là mở màn mà thôi, màn chốt với ở đằng sau kìa.” Nói xong cũng đi ra ngoài.



A Háng đau đến nỗi không nói được câu gì, A Uy dẫn người lôi A Háng từ nhà vệ sinh ném vào trong xe.



...



Nhà họ Bạch.



Trong căn phòng xuân sắc dục vọng, kích thích toàn thân.



Bạch Phi Phi trần truồng ngồi trên bàn, hai tay chống lên mặt bàn, người hơi ưỡn ra phía sau, khuôn mặt đỏ bừng sung sướng kích tình, đôi chân dài quắp chặt vào lưng của Bạch Chí Văn.



Hai tay Bạch Chí Văn giữ lấy hông cô ta, thân dưới ra sức ra vào mãnh liệt giữa hai đùi cô ta, lần sau mạnh hơn lần trước, khiến bầu ngực căng tròn cương cứng của cô ta cũng rung lắc mãnh liệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom