Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Ô Sin Pa Pa _ 3
Tại biệt thự của Trịnh gia Trịnh Thiên đầu tóc rối bời, một tay bế tiểu bảo bối Trịnh Quốc Hiện, một tay cầm bình sữa anh thật chuyên nghiệp mà cho con trai bú sữa.
Đại bảo bối Trịnh Quốc Hùng thì đang nằm trong nôi cậu đang vui vẻ khi nghịch ngợm những ngón tay của mình.
Lữ Tuệ Nghi nhà ta lúc này đang ngủ rất say trên giường lớn vì tối qua hai bảo bối cứ quấy khóc, mãi đến sáng mới chịu yên, nên giờ đây cô mới được chộp mắt, Trịnh Thiên nhìn vợ mệt mỏi, anh cố gắng giữ hai bảo bối để cho vợ được ngủ bù lại.
Trịnh Thiên cho tiểu bảo bối bú đã xong, anh ôm con lên vai, bàn tay vỗ nhẹ ở sau lưng con trai để cho bé ợ tiêu, anh nghe được tiếng con đã ợ, lúc này anh mới nhẹ nhàng đặt con trở lại chiếc nôi của bé.
Vừa đặt tiểu bảo bối xuống, thì lúc này đại bảo bối bất ngờ khóc lớn, Trịnh Thiên lo lắng tiếng khóc của con trai sẽ làm cho vợ mình thức dậy, anh nhanh chân đi sang bên nôi của Quốc Hùng hai cánh tay vội vàng bế bé lên, vừa ôm con vào lòng, một mùi thơm nức mũi từ chiếc bỉm của bảo bối bay ra, Trịnh Thiên liền châu mày anh nhìn gương mặt đáng yêu vô số tội của con mà cười khổ, lúc này thì anh đã hiểu lý do con trai quấy khóc.
Trịnh Thiên chuẩn bị mọi thứ cho cuộc tẩy trần cho bảo bối xong, anh đặt con xuống tấm thảm, bàn tay điêu luyện mở ra bỉm cho con trai, nhưng hởi ơi anh chưa kịp làm gì, thì bất ngờ một dòng nước trắng ấm, có vị mằn mặn, bắn thẳng vào gương mặt đẹp như diễn viên của Trịnh Thiên, khổ hơn là nó bắn gọn vào trong miệng của anh, khi phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa, anh đã uống vào ít nhiều tác phẩm của con trai mình.
Trịnh Thiên nhìn con trai đang cười tươi một cách ngây thơ với mình, anh tức giận mà không thể làm gì nổi, phải nói là khóc không ra nước mắt trong lúc này luôn, dằn lại con bực bội, anh lau chùi sạch sẽ cho con rồi mặc vào bỉm mới cho con, cuộc chiến giữa anh và con trai của mình những tưởng đã kết thúc, không thể ngờ một tiếng kêu nhẹ ở trong bỉm của con phát ra, kèm theo đó là mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, Trịnh Thiên tức giận không thể kìm nén liền lớn tiếng gào to trước cậu con trai của mình.
_ Bảo bối con thật là biết hành hạ cha của con mà!
Tiếng hét kết thúc kéo theo đó là tiếng khóc kinh khủng của hai bảo bối, " oa......oa........oa..........oa..........oa ".
Tuệ Nghi đang ngủ say, nhưng khi vừa nghe được tiếng khóc của hai con trai, bản năng của người mẹ làm cho cô liền tỉnh táo, cô liền ngồi bật lên, đôi mắt nhìn về phía hai chiếc nôi của con trai, Tuệ Nghi thấy tiểu bảo bối đang khóc thét đỏ hết mặt mũi, cô vội vàng bước xuống giường đi đến bế tiểu bảo bối lên ôm vào lòng mà dỗ dành, bảo bối cảm nhận được hơi ấm của mẹ bé liền bớt khóc.
Trịnh Thiên sau khi lỡ dại la lớn làm cho bảo bối giật mình khóc lớn, anh lo lắng liền ôm đại bảo bối lên, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng để dỗ cho con nín khóc, Trịnh Thiên càng áy náy khi nhìn thấy Tuệ Nghi đã thức dậy cũng tại vì anh.
Trịnh Thiên nhìn vợ giọng anh nhẹ nhàng lên tiếng: " vợ ơi, chồng xin lỗi vợ, tại vì anh mà làm cho vợ bị thức giấc mất rồi ".
Tuệ Nghi nhìn Trịnh Thiên lúc này cô thực sự chỉ muốn cười mà thôi, đầu tóc rối loạn, mặt mũi thì ướt mèm, óng quần thì ống thấp ống cao, mặt mày phờ phạc, nhìn anh trong lúc này thật là không ai có thể ngờ anh là một người có tiếng tâm trong giới hắc đạo, vang tiếng lạnh lùng, ra tay tàn độc, ai nghe đến tên cũng phải khiếp sợ bây giờ đây thì chẳng khác nào một người vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, cả người anh tàn tạ thê thảm.
Cô nhìn anh cô nở nụ cười tươi sáng với anh, miệng cô khẽ nói nhỏ: " anh đưa Quốc Hùng đây cho em, anh bế Quốc Hiện đi, Trịnh Thiên mừng rỡ vội vàng đưa đại bảo bối cho Tuệ Nghi, anh ôm bế tiểu bảo bối đang nhìn mình cười rất tươi, Trịnh Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Vợ ơi anh cảm ơn em rất nhiều, anh rất yêu em! .
Đại bảo bối Trịnh Quốc Hùng thì đang nằm trong nôi cậu đang vui vẻ khi nghịch ngợm những ngón tay của mình.
Lữ Tuệ Nghi nhà ta lúc này đang ngủ rất say trên giường lớn vì tối qua hai bảo bối cứ quấy khóc, mãi đến sáng mới chịu yên, nên giờ đây cô mới được chộp mắt, Trịnh Thiên nhìn vợ mệt mỏi, anh cố gắng giữ hai bảo bối để cho vợ được ngủ bù lại.
Trịnh Thiên cho tiểu bảo bối bú đã xong, anh ôm con lên vai, bàn tay vỗ nhẹ ở sau lưng con trai để cho bé ợ tiêu, anh nghe được tiếng con đã ợ, lúc này anh mới nhẹ nhàng đặt con trở lại chiếc nôi của bé.
Vừa đặt tiểu bảo bối xuống, thì lúc này đại bảo bối bất ngờ khóc lớn, Trịnh Thiên lo lắng tiếng khóc của con trai sẽ làm cho vợ mình thức dậy, anh nhanh chân đi sang bên nôi của Quốc Hùng hai cánh tay vội vàng bế bé lên, vừa ôm con vào lòng, một mùi thơm nức mũi từ chiếc bỉm của bảo bối bay ra, Trịnh Thiên liền châu mày anh nhìn gương mặt đáng yêu vô số tội của con mà cười khổ, lúc này thì anh đã hiểu lý do con trai quấy khóc.
Trịnh Thiên chuẩn bị mọi thứ cho cuộc tẩy trần cho bảo bối xong, anh đặt con xuống tấm thảm, bàn tay điêu luyện mở ra bỉm cho con trai, nhưng hởi ơi anh chưa kịp làm gì, thì bất ngờ một dòng nước trắng ấm, có vị mằn mặn, bắn thẳng vào gương mặt đẹp như diễn viên của Trịnh Thiên, khổ hơn là nó bắn gọn vào trong miệng của anh, khi phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa, anh đã uống vào ít nhiều tác phẩm của con trai mình.
Trịnh Thiên nhìn con trai đang cười tươi một cách ngây thơ với mình, anh tức giận mà không thể làm gì nổi, phải nói là khóc không ra nước mắt trong lúc này luôn, dằn lại con bực bội, anh lau chùi sạch sẽ cho con rồi mặc vào bỉm mới cho con, cuộc chiến giữa anh và con trai của mình những tưởng đã kết thúc, không thể ngờ một tiếng kêu nhẹ ở trong bỉm của con phát ra, kèm theo đó là mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, Trịnh Thiên tức giận không thể kìm nén liền lớn tiếng gào to trước cậu con trai của mình.
_ Bảo bối con thật là biết hành hạ cha của con mà!
Tiếng hét kết thúc kéo theo đó là tiếng khóc kinh khủng của hai bảo bối, " oa......oa........oa..........oa..........oa ".
Tuệ Nghi đang ngủ say, nhưng khi vừa nghe được tiếng khóc của hai con trai, bản năng của người mẹ làm cho cô liền tỉnh táo, cô liền ngồi bật lên, đôi mắt nhìn về phía hai chiếc nôi của con trai, Tuệ Nghi thấy tiểu bảo bối đang khóc thét đỏ hết mặt mũi, cô vội vàng bước xuống giường đi đến bế tiểu bảo bối lên ôm vào lòng mà dỗ dành, bảo bối cảm nhận được hơi ấm của mẹ bé liền bớt khóc.
Trịnh Thiên sau khi lỡ dại la lớn làm cho bảo bối giật mình khóc lớn, anh lo lắng liền ôm đại bảo bối lên, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng để dỗ cho con nín khóc, Trịnh Thiên càng áy náy khi nhìn thấy Tuệ Nghi đã thức dậy cũng tại vì anh.
Trịnh Thiên nhìn vợ giọng anh nhẹ nhàng lên tiếng: " vợ ơi, chồng xin lỗi vợ, tại vì anh mà làm cho vợ bị thức giấc mất rồi ".
Tuệ Nghi nhìn Trịnh Thiên lúc này cô thực sự chỉ muốn cười mà thôi, đầu tóc rối loạn, mặt mũi thì ướt mèm, óng quần thì ống thấp ống cao, mặt mày phờ phạc, nhìn anh trong lúc này thật là không ai có thể ngờ anh là một người có tiếng tâm trong giới hắc đạo, vang tiếng lạnh lùng, ra tay tàn độc, ai nghe đến tên cũng phải khiếp sợ bây giờ đây thì chẳng khác nào một người vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, cả người anh tàn tạ thê thảm.
Cô nhìn anh cô nở nụ cười tươi sáng với anh, miệng cô khẽ nói nhỏ: " anh đưa Quốc Hùng đây cho em, anh bế Quốc Hiện đi, Trịnh Thiên mừng rỡ vội vàng đưa đại bảo bối cho Tuệ Nghi, anh ôm bế tiểu bảo bối đang nhìn mình cười rất tươi, Trịnh Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Vợ ơi anh cảm ơn em rất nhiều, anh rất yêu em! .
Bình luận facebook