Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Ngoại truyện _ khí chất ác ma _ 2
Hai bảo bối một trước một sau nhẹ nhàng bước đi lên trên lầu, khi hai bé Thiếu Đông và Xuân Phụng đi gần đến phòng của Thiếu Đông, thì lúc này cửa phòng của bé Ngọc Yên mở ra, Ngọc Yên và hai anh em Quốc Hùng,Quốc Hiện vừa kịp nhìn thấy hai người bên ngoài, Ngọc Yên liền lên tiếng gọi lớn.
_ Anh hai! Xuân Phụng hai người vào đây cùng nhau chơi với em đi, bé vừa nói xong, hai cánh tay cũng nhanh nắm lấy tay của Xuân Phụng mà kéo bé vào phòng, vì lý do này Thiếu Đông đành phải bước theo vào, cậu không muốn bỏ tiểu bảo bối của cậu một mình ở đây, khi lúc này lại có mặt hai anh em họ Trịnh ở đây.
Lúc này ngoài cổng biệt thự một chiếc siêu xe màu đỏ đang thư thả chạy vào vị trí đỗ xe.
Chiếc xe này không phải xa lạ, đó là của gia đình bác sĩ Đình Nguyên và vợ là bác sĩ Ngọc Như, hai người dẫn theo cô công chúa của họ tên gọi: Đình Diệp Bảo Trân cô bé được gần 3 tuổi.
Cô bé lúc này mặc trên người chiếc đầm luạ có màu xanh biển, tóc cột cao hai bên, tóc bé dợn tự nhiên nhìn rất đẹp, hai má phúng phính trắng hồng, đôi mắt to hàng mi dài cong vút, môi hồng tự nhiên chúm chím, bé rất thường cười, mỗi khi bé cười, tuyệt nhiên làm hai ca ca con trai của Kính Hào liền yêu thích mà cười theo bé.
Đình Nguyên bế con gái trên tay, bàn tay kia nắm giữ bàn tay của vợ, hai người cười tươi sáng ung dung bước vào đại sảnh của biệt thự Kỳ Dương.
Bên trong xem như đã hội tụ tương đối đủ mặt, chỉ còn các ông bà nội, ngoại của các bé thì họ sẽ đến vào buổi chiều để đứng ra cúng trăng cầu mong sự may mắn sức khỏe đến với các cháu của họ mà thôi.
Các món ăn được các đầu bếp sắp xếp đã hoàn tất xong, giờ chỉ còn chờ các bé đói là liền có thể ăn, các phụ huynh lúc này mãi lo cùng nhau tâm sự chia sẻ về đủ thứ chuyện trên đời, các mẹ thì ngồi vào một bàn họ bắt đầu cho việc nói xấu các ông chồng ác ma bá đạo của họ, rồi lại cùng nhau cười thoải mái khi có ai đó kể, mình vừa cho ổng một trận ra trò, cả bàn liền cười thật là vui vẻ, thích thú vì điều đó.
Đình Nguyên lúc này đặt con gái vào khu trò chơi dành cho lứa tuổi của bé, điều đó sẽ giúp bé an toàn chơi, và giúp bé phát triển thật tốt về mọi mặt.
Đình Nguyên vừa quay lưng đi về phía những người bạn của mình, thì ở đây hai cậu bé song sinh con trai của Kính Hào liền chạy nhanh đến trước bé Bảo Trân, cả hai nhìn cô bé hai cậu liền cười tươi như hoa nở, cả hai đồng thanh lên tiếng.
_ Bảo Trân em sang đây chơi với bọn anh nè, vui lắm mau đi theo bọn anh mau đi.
Bảo Trân nhìn thấy được các ca ca của bé, cô cười tươi gật đầu hai cánh tay tròn trịa bé đưa ra trước cho hai ca ca dẫn mình đi chơi.
Trong phòng Ngọc Yên lúc này bốn bảo bối chơi thật vui vẻ, duy nhất chỉ có Thiếu Đông bé ngồi nghiêm túc trên ghế, trên tay bé cầm cái máy tính mà bấm liên tục, chốc chốc bé dừng lại quan xác bảo bối xem cô chơi như thế nào, an tâm cậu lại tiếp tục việc của mình trên máy tính bảng.
Xuân Phụng chơi rất vui vẻ, cô nhảy tới nhảy lui khắp trong phòng, nhưng lúc này bé chạy vào nhà vệ sinh, bé chạy hơi nhanh nên trượt chân cả người té nằm sắp về phía trước, Quốc Hiện nhìn thấy cậu liền nhanh tay ôm kéo cả người bé Xuân Phụng đứng lên, trên mặt Xuân Phụng đỏ hết lên vì đau hai đầu gối bị đập mạnh xuống nền nhà tắm, làm đầu gối trầy rướm máu.
Lúc Quốc Hiện ôm giữ Xuân Phụng thì cũng là lúc Thiếu Đông nhìn sang tìm bảo bối, cậu kịp nhìn thấy cảnh Quốc Hiện ôm Xuân Phụng cơn tức giận của Thiếu Đông liền bộc phát, bỏ máy tính sang một bên cậu nhanh bước đi vào bên trong nhà vệ sinh, giọng nói nghiêm túc đầy lạnh lẽo vang lên làm Quốc Hiện và Xuân Phụng chợt rùng mình vì khí lạnh mà Thiếu Đông vừa mang đến.
_ Trịnh Quốc Hiện ai cho phép cậu đụng chạm vào bảo bối của tôi hả!.
_ Còn Xuân Phụng tôi đã dặn em rồi đừng có chạy nhảy quá mà có chuyện, và em không nhớ những gì tôi nói, bây giờ thì hay rồi đó, em té và bị thương rồi, mau đi về phòng với tôi không chơi gì nữa.
Vừa nói xong Thiếu Đông liền nắm lấy bàn tay của Xuân Phụng mà lôi đi ra, trước khi rời đi Thiếu Đông dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo cậu nhìn Quốc Hiện lên tiếng nói.
_ Tôi nói lần cuối với cậu Trịnh Quốc Hiện, người của tôi cậu đừng mong tơ tưởng đến, còn có lần nữa cậu đừng có trách sao tôi không dị nễ bác Trịnh đó, nói dứt lời Thiếu Đông liền lôi bé Xuân Phụng về phòng của mình, bỏ lại nơi đây ba con nai vàng đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
_ Anh hai! Xuân Phụng hai người vào đây cùng nhau chơi với em đi, bé vừa nói xong, hai cánh tay cũng nhanh nắm lấy tay của Xuân Phụng mà kéo bé vào phòng, vì lý do này Thiếu Đông đành phải bước theo vào, cậu không muốn bỏ tiểu bảo bối của cậu một mình ở đây, khi lúc này lại có mặt hai anh em họ Trịnh ở đây.
Lúc này ngoài cổng biệt thự một chiếc siêu xe màu đỏ đang thư thả chạy vào vị trí đỗ xe.
Chiếc xe này không phải xa lạ, đó là của gia đình bác sĩ Đình Nguyên và vợ là bác sĩ Ngọc Như, hai người dẫn theo cô công chúa của họ tên gọi: Đình Diệp Bảo Trân cô bé được gần 3 tuổi.
Cô bé lúc này mặc trên người chiếc đầm luạ có màu xanh biển, tóc cột cao hai bên, tóc bé dợn tự nhiên nhìn rất đẹp, hai má phúng phính trắng hồng, đôi mắt to hàng mi dài cong vút, môi hồng tự nhiên chúm chím, bé rất thường cười, mỗi khi bé cười, tuyệt nhiên làm hai ca ca con trai của Kính Hào liền yêu thích mà cười theo bé.
Đình Nguyên bế con gái trên tay, bàn tay kia nắm giữ bàn tay của vợ, hai người cười tươi sáng ung dung bước vào đại sảnh của biệt thự Kỳ Dương.
Bên trong xem như đã hội tụ tương đối đủ mặt, chỉ còn các ông bà nội, ngoại của các bé thì họ sẽ đến vào buổi chiều để đứng ra cúng trăng cầu mong sự may mắn sức khỏe đến với các cháu của họ mà thôi.
Các món ăn được các đầu bếp sắp xếp đã hoàn tất xong, giờ chỉ còn chờ các bé đói là liền có thể ăn, các phụ huynh lúc này mãi lo cùng nhau tâm sự chia sẻ về đủ thứ chuyện trên đời, các mẹ thì ngồi vào một bàn họ bắt đầu cho việc nói xấu các ông chồng ác ma bá đạo của họ, rồi lại cùng nhau cười thoải mái khi có ai đó kể, mình vừa cho ổng một trận ra trò, cả bàn liền cười thật là vui vẻ, thích thú vì điều đó.
Đình Nguyên lúc này đặt con gái vào khu trò chơi dành cho lứa tuổi của bé, điều đó sẽ giúp bé an toàn chơi, và giúp bé phát triển thật tốt về mọi mặt.
Đình Nguyên vừa quay lưng đi về phía những người bạn của mình, thì ở đây hai cậu bé song sinh con trai của Kính Hào liền chạy nhanh đến trước bé Bảo Trân, cả hai nhìn cô bé hai cậu liền cười tươi như hoa nở, cả hai đồng thanh lên tiếng.
_ Bảo Trân em sang đây chơi với bọn anh nè, vui lắm mau đi theo bọn anh mau đi.
Bảo Trân nhìn thấy được các ca ca của bé, cô cười tươi gật đầu hai cánh tay tròn trịa bé đưa ra trước cho hai ca ca dẫn mình đi chơi.
Trong phòng Ngọc Yên lúc này bốn bảo bối chơi thật vui vẻ, duy nhất chỉ có Thiếu Đông bé ngồi nghiêm túc trên ghế, trên tay bé cầm cái máy tính mà bấm liên tục, chốc chốc bé dừng lại quan xác bảo bối xem cô chơi như thế nào, an tâm cậu lại tiếp tục việc của mình trên máy tính bảng.
Xuân Phụng chơi rất vui vẻ, cô nhảy tới nhảy lui khắp trong phòng, nhưng lúc này bé chạy vào nhà vệ sinh, bé chạy hơi nhanh nên trượt chân cả người té nằm sắp về phía trước, Quốc Hiện nhìn thấy cậu liền nhanh tay ôm kéo cả người bé Xuân Phụng đứng lên, trên mặt Xuân Phụng đỏ hết lên vì đau hai đầu gối bị đập mạnh xuống nền nhà tắm, làm đầu gối trầy rướm máu.
Lúc Quốc Hiện ôm giữ Xuân Phụng thì cũng là lúc Thiếu Đông nhìn sang tìm bảo bối, cậu kịp nhìn thấy cảnh Quốc Hiện ôm Xuân Phụng cơn tức giận của Thiếu Đông liền bộc phát, bỏ máy tính sang một bên cậu nhanh bước đi vào bên trong nhà vệ sinh, giọng nói nghiêm túc đầy lạnh lẽo vang lên làm Quốc Hiện và Xuân Phụng chợt rùng mình vì khí lạnh mà Thiếu Đông vừa mang đến.
_ Trịnh Quốc Hiện ai cho phép cậu đụng chạm vào bảo bối của tôi hả!.
_ Còn Xuân Phụng tôi đã dặn em rồi đừng có chạy nhảy quá mà có chuyện, và em không nhớ những gì tôi nói, bây giờ thì hay rồi đó, em té và bị thương rồi, mau đi về phòng với tôi không chơi gì nữa.
Vừa nói xong Thiếu Đông liền nắm lấy bàn tay của Xuân Phụng mà lôi đi ra, trước khi rời đi Thiếu Đông dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo cậu nhìn Quốc Hiện lên tiếng nói.
_ Tôi nói lần cuối với cậu Trịnh Quốc Hiện, người của tôi cậu đừng mong tơ tưởng đến, còn có lần nữa cậu đừng có trách sao tôi không dị nễ bác Trịnh đó, nói dứt lời Thiếu Đông liền lôi bé Xuân Phụng về phòng của mình, bỏ lại nơi đây ba con nai vàng đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Bình luận facebook