191176.
Sân bay quốc tế thành phố A.
Ba chiếc xe màu đen đỗ ở trước cửa tiếp đón của sân bay, hai vệ sĩ mau chóng xuống xe, chia ra mở hai cửa sau của chiếc xe ở giữa, Cung Vũ Trạch khom người bước ra, Quý An Ninh cũng ưu nhã xuống xe, cô mỉm cười bước tới bên Cung Vũ Trạch, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, cả hai người bước vào nơi tiếp đón của khách quý.
Đợi thêm mười mấy phút, chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn mềm mại bước ra khỏi cửa, mái tóc dài được buộc hờ ở sau tai, lộ ra gương mặt trái xoan trắng nõn, khi nhìn thấy người đang đợi mình, đôi mắt cô lập tức cong lên nụ cười hình bán nguyệt, tiến lên, "Anh, chị dâu, để anh chị đợi lâu rồi."
"Bọn chị cũng vừa mới tới một lúc thôi." Quý An Ninh đưa tay ôm lấy cô, "Chơi có vui không?"
Cung Vũ Ninh vẫn mang bộ dáng ngây thơ đáng yêu như cũ, "Ừm, vui cực kỳ luôn."
Chuyện gặp gỡ ở du thuyền, vì không muốn người nhà lo lắng, những chuyện nguy hiểm nho nhỏ cô tự trải qua liền bỏ sang một bên, nói ra chỉ khiến người nhà lại lo lắng một trận.
Vì vậy, khi cô ra ngoài, từ trước đến nay chỉ báo tin vui không báo chuyện sầu.
Cung Vũ Trạch đưa tay xoa đầu em gái, trong nụ cười lộ ra sự nuông chiều, "Vậy lần này trở về đừng chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn mà ở bên ba mẹ đi."
Đôi mắt lóng lánh nhí nhảnh của Cung Vũ Ninh khẽ chớp, gật đầu, "Vâng! Em quyết định tạm thời sẽ không đi linh tinh nữa."
"Về nhà thôi! Ba mẹ đều rất nhớ em đấy."
Biệt thự nhà họ Cung, Cung Vũ Ninh vừa vào cửa liền ngọt ngào gọi một tiếng, "Ba, mẹ, con về rồi!"
Đây có lẽ là câu nói mà ba mẹ thích nghe nhất.
"Cũng biết đường về đấy à?" Trình Ly Nguyệt đi từ vườn hoa cạnh phòng khách tới, sau lưng, Cung Dạ Tiêu cũng đi theo.
"Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
"Mẹ con dạo này thích trồng hoa dưỡng cỏ, ba đi tưới nước cùng mẹ." Cung Dạ Tiêu trả lời.
"Sở thích của mẹ nhiều thật đấy, có điều, người phải sống đến già, học đến già mới đúng, đúng không mẹ?"
Cung Vũ Trạch ở một bên mím môi cười, có em gái ở đây, tâm trạng mỗi ngày của ba mẹ sẽ tốt hơn, bởi em gái mình dẻo miệng từ nhỏ.
"Hai người xem tranh lần này của con đi, con đã gửi tới phòng triển lãm rồi, mười ngày sau khi làm khung có thể mang ra ngoài, lần này là triển lãm tranh lưu động toàn thế giới, hiện giờ đang bàn bạc xem tổ chức ở thành phố nào, chắc chắn sẽ tới thành phố của chúng ta."
"Vũ Ninh giỏi thật đấy." Quý An Ninh khen ngợi.
"Đây là công việc của em mà, cho tới bây giờ đây là công việc mà em cảm thấy có ý nghĩa nhất." Cung Vũ Ninh cười rộ lên.
"Những bức họa của Vũ Ninh, sau khi bán xong, số tiền bán được đều được quyên góp tới quỹ từ thiện, không cầm lại chút nào." Cung Vũ Trạch giải thích cho bà xã mình.
Quý An Ninh lại nhận ra tuy Cung Vũ Ninh lớn lên trong ngôi nhà giàu sang từ nhỏ nhưng vẫn giữ được một tấm lòng lương thiện lại thuần khiết, thật sự là rất hiếm gặp.
"Trong lần du lịch này có kết bạn với ai không? Có gặp chuyện gì thú vị không?" Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi.
Ánh mắt của Cung Vũ Ninh xẹt qua một tia ngượng ngùng, tạm thời cô không định nói cho mọi người chuyện cô gặp Hạ Lăng Sơ, dù sao thì tình cảm giữa hai bọn họ vẫn đang trong khoảng thời gian thử tìm hiểu, cô không muốn ba mẹ ra mặt tạo áp lực cho bọn họ.
"Cũng có gặp được vài người, vài chuyện thú vị, tối sẽ kể cho mọi người. Con về phòng sắp xếp một chút đã, gội đầu tắm rửa thay quần áo."
"Được, để ba con mang hành lý lên cho."
Cung Dạ Tiêu cũng không ngần ngại gì, chiếc áo sơ mi tối màu căng lên, đó là cánh tay được luyện tập từ ngày còn trẻ, ngầm lộ ra một sức mạnh bất ngờ, ông cầm mỗi tay một chiếc vali nhẹ nhàng nhấc lên.
"Ba, để con mang cho." Cung Vũ Trạch tiến lên giúp đỡ.
"Không cần, ba con vẫn chưa già đâu!" Cung Dạ Tiêu đáp lại một câu, Trình Ly Nguyệt ở một bên cũng không khỏi cười rộ lên, "Để ba con làm đi."
Quý An Ninh ở bên cũng không nhịn được mà che miệng cười, ai dám nói ba chồng già chứ? Ra ngoài, Cung Vũ Trạch cũng chưa chắc có được sức hút như ông, đây quả thực là điều mà Quý An Ninh từng nhìn thấy, đây là ba chồng trẻ nhất và có mị lực nhất.
Tất nhiên, mẹ chồng cũng vậy, như một vị phu nhân xinh đẹp ba mươi tuổi, khí chất dịu dàng lại cao quý, đưa tay nhấc chân cũng tản ra quý khí của hoàng thất.
Cung Vũ Ninh về phòng, lấy một cái áo phông dài, cô bước vào phòng tắm, mở nước ấm, từ đầu xuống chân, cô chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, những giọt nước ấm áp tùy ý văng trên mặt cô, nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên dáng hình của Hạ Lăng Sơ, miệng cô không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Có một loại ngọt ngào tràn đầy lồng ngực, cảm thấy cuộc đời dường như lại tươi đẹp hơn hẳn.
Trong lòng cô đột nhiên lại có thêm sự mong đợi và niềm nhung nhớ, có một mong ước lãng mạn về tương lai của mình.
Cung Vũ Ninh sấy tóc, chiếc điện thoại đặt bên cạnh reo lên, cô cầm lấy nhìn, là bạn thân Cổ Duyệt hai ngài rồi chưa liên lạc.
"Sao vậy? Nhớ tớ rồi hả?"
"Tất nhiên là nhớ cậu rồi! Nói cho cậu một tin tốt nhé! Ba mẹ mình quyết định về nước để phát triển rồi, sau này tớ cũng sẽ sinh sống ở trong nước."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, như vậy thì chúng ta sẽ không bị chia xa nữa! Bao giờ vậy?"
"Hai ngày nữa tớ sẽ về cùng ba mẹ, chuẩn bị mua một tòa nhà, chuyển công ty về thành phố A."
"Được, bao giờ cậu về tớ sẽ mời cậu ăn đại tiệc."
"Chỉ là, giờ không tìm thấy em trai tớ đâu rồi, ba mẹ đều lo lắng muốn chết. Người đã lớn như vậy rồi chạy đi chơi mà một cuộc gọi cũng không có, tớ tức chết mất." Cổ Duyệt ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng.
"Em cậu lại chạy đi đâu chơi?" Lòng Cung Vũ Ninh căng thẳng, cô vẫn chưa nói cho bạn mình chuyện gặp Hạ Lăng Sơ, cũng chưa nói cho cô ấy biết bạn trai của Cổ Hạo chính là em họ của Hạ Lăng Sơ.
Không phải là lần này Cổ Hạo ra ngoài lại chạy đi gặp Thượng Quan Thần Húc đó chứ? Nếu là như vậy, Hạ Lăng Sơ mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận.
"Ai mà biết được? Nhà tớ không quản nổi nó rồi." Cổ Duyệt bất đắc dĩ nói.
"Đừng giận nữa, trở về tụ họp thôi!" Cung Vũ Ninh khuyên nhủ.
"Tức cũng đâu làm gì được, đợi tớ về nước, đợi tớ đi dọn dẹp hành lý đã."
"Ừm!"
Hai chị em nói chuyện xong xuôi, Cung Vũ Ninh lại lo lắng, cô cũng chẳng nghĩ gì liền cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Lăng Sơ.
Cung Vũ Ninh nghe thấy tiếng điện thoại kết nối, trái tim cô không kìm được mà lại đập thình thịch liên hồi, có chút căng thẳng chờ đầu dây bên kia nghe máy.
Chưa quá ba giây sau, đầu dây bên kia đã được nhận, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính vang lên bên tai, "Alo!"
Trái tim Cung Vũ Ninh lại càng thêm tăng tốc, mặt cô nóng bừng lên, hắn ở bên kia cũng đang ở một nơi rất yên tĩnh, vì vậy, giọng nói của hắn có vẻ lại càng đặc biệt quyến rũ hơn.
"Anh đang làm gì vậy?" Cung Vũ Ninh khó nén sự ngọt ngào hỏi.
"Anh đang họp." Hạ Lăng Sơ thấp giọng cười.
Cung Vũ Ninh ngạc nhiên vô cùng, "Hả? Anh đang họp sao? Em không làm phiền anh chứ? Vậy hai tiếng nữa em sẽ gọi lại cho anh."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cho rằng cô nói xong sẽ cúp máy liền vội vàng lên tiếng, "Không được cúp."
Cung Vũ Ninh mím môi cười, "Sao lại không được cúp, anh đang họp mà!"
"Nghe điện thoại của em quan trọng hơn bất cứ chuyện gì." Nói xong, dường như cô có thể nghe thấy tiếng bước chân khi hắn đứng dậy mở cửa rời đi.
Bình luận facebook