191177.
Đáy lòng Cung Vũ Ninh ngọt ngào, loại cảm giác này giống như ăn được một viên kẹo lớn vậy, tâm trạng cũng tốt vô cùng.
"Đã về nhà chưa?" Giọng nói ấm áp của Hạ Lăng Sơ chuyển đến.
"Ừm! Về rồi, vừa mới đến nhà thôi." Cung Vũ Ninh chiếc gương trên bàn trang điểm, nơi đó phản chiếu đôi mắt cười cong lên như vầng bán nguyệt của cô, khóe miệng không ngăn nổi nụ cười.
Đây chính là hình dáng của một người con gái đang yêu sao?
"Có nhớ anh không?" Trong giọng Hạ Lăng Sơ có một chút mong chờ.
Cung Vũ Ninh lập tức nói không, thế nhưng, thật sự thì cô rất nhớ đó! Hơn nữa, mỗi ngày đều nghĩ tới hắn rất nhiều lần.
"Thế anh có nhớ em không?" Cung Vũ Ninh hỏi lại một câu.
"Có, ngày nào anh cũng nhớ em." Hạ Lăng Sơ thẳng thắn đáp lại.
Cung Vũ Ninh ngây người ra, theo sau đó gương mặt trái xoan nóng bừng lên, so với người đàn ông này, nhiều lúc cô rất ngại nói ra, nhưng hắn lại thừa nhận thẳng.
"Vậy em có nhớ anh không?" Hạ Lăng Sơ vẫn không quên hỏi lại một lần.
"Ừm!" Cung Vũ Ninh ngượng ngùng cụp mắt, khẽ trả lời một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười thỏa mãn truyền tới từ đầu dây bên kia, gương mặt Cung Vũ Ninh ngượng tới mức đỏ thấu, da mặt của cô rất mỏng.
"Gọi điện cho anh chỉ để nói nhớ anh sao? Còn có chuyện gì khác không?" Hạ Lăng Sơ thấp giọng hỏi lại.
Cung Vũ Ninh có chút dở khóc dở cười, người đàn ông này đúng là cực kỳ xấu tính, sao chỉ có gọi điện thoại đã trở thành cô nhớ hắn nên mới gọi vậy chứ?
"Chị em tốt Cổ Duyệt của em nói không liên lạc được với em trai, em muốn hỏi, anh có biết tung tích của Cổ Hạo không?"
Cung Vũ Ninh có thể hỏi như vậy là bởi trước đây Hạ Lăng Sơ vẫn luôn phát người lần theo bước đi của Cổ Hạo, nói không chừng hiện giờ hắn cũng biết nơi chốn của cậu ấy.
Giọng nói của Hạ Lăng Sơ trầm đi vài phần, "Chắc cậu ta đang ở với em họ anh."
"Hả? Em họ anh không phải ở trong nước sao?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
"Nó xuất ngoại rồi." Trong ngữ khí của Hạ Lăng Sơ lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Cung Vũ Ninh cũng im lặng vài giây, chuyện này khiến Hạ Lăng Sơ tức giận đến chừng nào, cô đã từng thấy qua rồi.
"Em bảo bạn em cứ yên tâm, Cổ Hạo có lẽ không có việc gì đâu."
"Được, chỉ cần em ấy không sao là được rồi." Cung Vũ Ninh đáp lại một tiếng, "Vậy anh họp đi! Em cũng phải xuống nhà nói chuyện với ba mẹ rồi."
"Ừ." Hạ Lăng Sơ dịu dàng trả lời.
Cung Vũ Ninh cúp điện thoại, không kìm nổi mà thở dài một hơi, trước đây cô cảm thấy Hạ Lăng Sơ là một người vô cùng nghiêm khắc vô tình, thế nhưng, khi biết hắn mất mẹ từ nhỏ, là dì của hắn nuôi hắn khôn lớn, mà Thượng Quan Thần Húc lại là đứa con trai duy nhất của dì hắn, hắn lo lắng đến mức vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nước X.
Vào buổi chiều, trợ lý của Hạ Lăng Sơ đưa tài liệu tới, báo cáo lại một tin.
"Hạ tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của giám sát triển lãm tranh,ông ấy đã được đảm nhận việc tổ chức cuộc triển lãm tranh vòng quanh thế giới, muốn hỏi anh có hứng muốn tham dự và góp vốn không."
Hạ Lăng Sơ khẽ híp mắt lại, trước đây hắn chắc chắn sẽ không đầu tư vào triển lãm tranh, thế nhưng công việc của Cung Vũ Ninh có liên quan tới triển lãm tranh, hắn chắc chắn là có hứng rồi.
"Bảo anh ta bốn giờ tới đây, tôi sẽ bỏ chút thời gian để bàn bạc một chút." Hạ Lăng Sơ mở miệng nói.
Trợ lý lập tức kinh ngạc vui mừng hẳn lên, "Hạ tổng, anh có hứng sao?"
"Sao cậu vui quá vậy?" Hạ Lăng Sơ nhướn mày hỏi.
Trợ lý Tiểu Tô của Hạ Lăng Sơ không giấu diếm gì mà nói, "Không giấu anh, vị giám sát này là bạn tốt của tôi, vì vậy tôi mới giúp hỏi anh một chút, tôi thay mặt anh ấy cảm ơn anh."
Hạ Lăng Sơ lập tức nghĩ tới chuyện mà lần trước Cung Vũ Ninh nhắc tới, tác phẩm của cô đã được mang đi trưng bày ở triển lãm tranh, lẽ nào chính là cuộc triển lãm này sao?
Hạ Lăng Sơ không kìm được mà mở máy tính, tìm trên mạng nước M tin về cuộc triển lãm tranh mà Cung Vũ Ninh đưa tranh tới, quả thật tìm được cuộc triển lãm tranh vòng quanh thế giới này, ánh mắt Hạ Lăng Sơ xẹt qua một sự vui mừng.
Nếu như đất nước của hắn có quyền tổ chức, vậy chẳng phải điều này có nghĩa là Cung Vũ Ninh sẽ tới tham quan sao?
Lòng Hạ Lăng Sơ tràn ngập sự vui mừng, hắn đã hạ quyết định, hắn bao thầu đầu tư cả cuộc triển lãm tranh này cũng không vấn đề gì.
Quả nhiên, buổi chiều, vị giám sát đó đã tới, anh ta mang theo danh sách của tất cả những nhà họa sĩ có mặt trong buổi triển lãm, trong đó có tên của Cung Vũ Ninh, anh ta lại tuyệt chẳng biết rằng, có tên của Cung Vũ Ninh có nghĩa là phí tài trợ lần này đã tới tay rồi.
Hạ Lăng Sơ vô cùng thoải mái đồng ý đầu tư vào lần này, tuy vị giám sát này đã mang theo rất nhiều lí do để khiến hắn đầu tư, nhưng Hạ Lăng Sơ lại chẳng chú ý gì, dù cho lần đầu tư này không đem lại được điều gì, hắn cũng không do dự lấy một giây.
"Quốc gia của chúng ta là nơi tổ chức đầu tiên của cuộc triển lãm vòng quanh thế giới này, tới lúc đó chúng tôi sẽ chân thành mời tất cả họa sĩ tới thay chúng tôi cắt băng khánh thành cuộc triển lãm."
"Không cần lo lắng về phương diện vốn."
"Cảm ơn Hạ tổng, rất cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã ủng hộ và yêu mến văn hóa nghệ thuật."
"Không có gì." Đáy mắt Hạ Lăng Sơ xẹt qua chút ý cười, có một ý vị trầm lắng vô cùng.
Chớp mắt đã qua ba ngày, Cung Vũ Ninh lái một chiếc xe màu đỏ tới sân bay đón Cổ Duyệt.
Cổ Duyệt tóc ngắn gọn gàng tới tai, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra khí tức dứt khoát cởi mở, có thể nói, cô là một người con gái mạnh mẽ.
Đồng thời cũng là một học bá siêu cấp.
Hai người bạn tốt mừng rỡ ôm nhau giữa sân bay, xa nhau đã lâu như vậy, họ đều rất nhớ nhau.
Buổi trưa, hai người tới một nhà hàng ăn, Cung Vũ Ninh cũng không giấu chuyện gặp được Hạ Lăng Sơ trên du thuyền lần đó kể cho bạn mình.
Cổ Duyệt lập tức òa lên một tiếng, "Giỏi thật đấy! Cậu dám lén tìm bạn trai sau lưng tớ à!"
Cung Vũ Ninh nghe thấy mấy chữ bạn trai, khóe miệng cô không nén được mà giương cao hơn, "Vẫn chưa tính là bạn trai mà!"
"Sao lại chưa tính? Các cậu cũng hôn nhau rồi, cũng đều tỏ tình cả rồi, còn muốn thế nào nữa mới tính hả? Hay là cậu muốn..."
"Này này này, tớ không có nghĩ như vậy đâu!" Cung Vũ Ninh đỏ bừng mặt, trong đầu không khỏi lại hiện lên dáng người của Hạ Lăng Sơ, lại yên lặng ngượng ngùng một phen.
Cổ Duyệt cũng không dám chọc cười kiểu này nữa, dù sao thì đến một tình yêu bình thường cô còn chưa có mà! Lại càng chẳng biết yêu một người sẽ có cảm giác thế nào.
"Tớ cho cậu xem ảnh của anh ấy." Cung Vũ Ninh nói xong liền mở ra bức tranh cô vẽ hắn lần trước, cô đã chụp lại để làm kỉ niệm.
Cổ Duyệt nhìn người đàn ông trong tranh, cô không kìm được mà ồ lên, "Đây là do cậu vẽ sao?"
"Ừm!"
"Người đàn ông này cũng quá đẹp trai rồi đó!"
Cung Vũ Ninh mím môi cười, "Cũng được."
"Đẹp trai hơn những người tớ từng gặp rất nhiều, cậu thắng rồi, người đàn ông đẹp trai như vậy đã là của cậu rồi."
"Được rồi! Đừng trêu tớ nữa, cậu có muốn không? Anh ấy còn có một người bạn cũng không tồi đâu, muốn tới giới thiệu cho cậu không?"
Cổ Duyệt xua xua tay từ chối ngay lập tức, "Khỏi cần, giờ tớ chưa có có hứng."
Cung Vũ Ninh chống cằm cười nói, "Được thôi! Đợi đến lúc cậu muốn tìm bạn trai, cậu có thể cân nhắc thử, anh ấy tên là Nhiếp Quân Cố."
Cổ Duyệt cười rộ lên, "Tớ vẫn chưa có ý định này đâu! Hiện giờ tớ chỉ muốn giúp ba chuyển công ty về thôi, tớ có thể sẽ giúp đỡ được ít nhiều."
Bình luận facebook