191429.
Dạ Nghiên Tịch lập tức lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ muốn ngắm nhìn cảnh đêm thôi."
Tuy nhiên trong lòng Trịnh Long, hắn vẫn lo lắng Dạ Nghiên Tịch sẽ phát giác ra điều gì đó giữa chừng đòi xuống xe, chỉ thấy hắn nói với tài xế phía trước: "Bật điều hòa lớn hơn một chút."
"Vâng thưa ông chủ." Tài xế liền nghe lệnh.
Đúng trong lúc này, trong ánh mắt của Trịnh Long ánh lên nụ cười kế hoạch đã thành công.
Tài xế phía trước mặt liền lái xe đi rẽ vào một hướng khác, hướng này không phải đường về chỗ ở của Trịnh Long mà là bãi đậu xe dưới tầng hầm của một công ty, đó là bãi đậu xe của một công ty của Trịnh Long.
Dạ Nghiên Tịch hít thở không khí lạnh trong xe, bất giác ý thức của cô mụ mị, phát giác có điều bất ổn, điều hòa lạnh như vậy mà cô vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Sao có thể như vậy được? Trừ khi khí lạnh trong xe có vấn đề.
Cô đưa tay muốn ấn mở cửa xe để hít thở không khí trong lành nhưng cửa xe đã bị khóa chặt.
"Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, có thể mở cửa xe được không?" Dạ Nghiên Tịch giả vờ hỏi lái xe ở phía trước.
"Tiểu thư, cô yên tâm, tôi đã mở khí lạnh vừa đủ rồi, không ngột ngạt đâu." Tài xế vô cùng bình tĩnh.
Trịnh Long ở bên cạnh cũng quan tâm ghé sát lại: "Thẩm tiểu thư, cô cảm thấy khó chịu ở đâu? Có phải vì mệt quá không?"
Dạ Nghiên Tịch mặc dù biết tình hình không ổn nhưng kế hoạch của Trịnh Long đã bắt đầu.
Nếu như lúc này cô từ bỏ vậy thì sẽ mất đi bằng chứng khởi tố tên khốn này, nhưng nếu như cô không từ bỏ vậy thì tiếp theo đây việc gì sẽ xảy ra cô cũng không lường trước được, cô chỉ cảm thấy đầu óc mỗi lúc một choáng váng.
Cô cô gắng nín thở không hít thêm không khí có thuốc mê nữa, cô nghĩ có lẽ bình nước vừa nãy Trịnh Long uống mấy ngụm có thuốc giải.
Trên người Dạ Nghiên Tịch đã có lắp đặt thiết bị nghe lén, quay lén, vì thế nếu như cô có thể cầm cự thêm được sẽ có đủ bằng chứng để khởi tố tên khốn này.
"Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tôi nghỉ một lát có được không?" Ý thức của Dạ Nghiên Tịch lúc này chưa hoàn toàn ngủ thiếp đi, cô giả vờ rằng mình đã lả đi.
"Được, em hãy nghỉ một lát đi! Sắp tới nhà tôi rồi, tới nơi tôi sẽ gọi em dậy." Trịnh Long liền dịu dàng an ủi.
Mặc dù Dạ Nghiên Tịch đầu óc choáng váng nhưng vẫn không tới mức bất tỉnh hoàn toàn, cô liền giả vờ ngất đi, đầu gục xuống cửa xe để ngủ.
Trịnh Long lập tức vui mừng gọi cô: "Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư... cô mau tỉnh dậy... tỉnh dậy..."
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu qua lại sau đó lại ngủ thiếp đi.
"Ông chủ, kế hoạch thành công chưa vậy?" Tài xế phía trước liền hỏi.
"A Lương, cậu làm tốt lắm, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu, bây giờ hãy lái xe vào trong rồi cậu có thể đi được rồi."
"Ông chủ, hàng tối nay cao cấp hơn hàng trước đây rất nhiều, cô gái này lại rất xinh đẹp! Vóc dáng cũng rất chuẩn!"
"Đây là con mồi hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy, tối nay tôi phải tận hưởng thoải mái."
"Thuốc mê đêm nay có trộn lẫn thứ thuốc đó, lát nữa tôi nhất định có thể chơi vui vẻ rồi."
Dạ Nghiên Tịch vẫn còn ý thức, cô nghe thấy câu nói này liền giật mình, lẽ nào cô không chỉ đơn giản là hít phải thuốc mê? Còn có thuốc gì nữa?
Đang nghĩ vấn đề này cô liền cảm thấy toàn thân nóng bừng, lấn át hết khí lạnh của điều hòa xuống, lúc này càng lúc càng mãnh liệt, chết tiệt, thì ra còn trộn lẫn cả thứ thuốc hạ lưu kia.
Dạ Nghiên Tịch có thể cảm nhận được luồng khí nóng đang lan tỏa trong người, cô liền cắn lưỡi, tuyệt đối không cho phép mình thiếp đi.
"Ông chủ, vẫn là ông chủ thông minh."
"Hàng lần trước chơi không đã, không hề biết hợp tác, nếu như cô ta ngoan ngoãn hợp tác đã không tới mức mất mạng, lần này tôi định chơi vài ngày." Trịnh Long nói xong, xe cũng dừng lại ở một nhà kho bí mật trong gara dưới tầng hầm, nơi này cách bãi đậu xe một cánh cửa, đúng là một nhà kho vô cùng bí mật, người bị nhốt ở đây gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Tài xế dừng xe xong, Trịnh Long liền đẩy cửa, tài xe cũng mở cánh cửa từ phía bên cạnh, khi không khí trong lành len lỏi vào, Dạ Nghiên Tịch lập tức hít một hơi thật sâu, đầu óc liền tỉnh táo đối chút, không tới mức hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc này, khi tài xế tiến vào gara dưới tầng hầm, Phong Dạ Minh cũng đuổi theo tới ngoài cửa, xe của anh do không phân biệt được biển số xe vì thế cửa sắt không mở, xe anh cũng không vào được.
Anh lập tức vứt xe lại đi vào bên trong công ty qua cửa sổ bằng kính, chỉ có thể đi từ đây xuống gara dưới tầng hầm, thay vì đấu tranh với chiếc cổng sắt cứng chắc kia, không bằng tìm đường tắt khác.
Trong lòng anh đang dấy lên cảm giác bất an, Dạ Nghiên Tịch không phải tới để quan sát thôi sao? Bây giờ sao lại lên xe cùng với đối tượng tình nghi đi xuống gara dưới tầng hầm, đây rõ ràng là một việc làm nguy hiểm, lẽ nào cô hoàn toàn không phát giác ra sao?
Hay là...
Chết tiệt, vừa rồi vội quá, anh quên không hỏi đội trưởng Chu, cô phải đối phó với đối tượng tình nghi phạm tội gì?
Tại nhà kho bí mật trong gara dưới tầng hầm, Dạ Nghiên Tịch bị Trịnh Long và tài xế chuyển lên một chiếc giường lớn, ở đây là một căn phòng màu xanh ngọc, ngoài giường ra còn có rất nhiều dụng cụ biến thái mà Trịnh Long sử dụng.
Tài xế giúp đỡ xong xuôi liền nói với Trịnh Long: "Trịnh tổng, chúc anh đêm nay tận hưởng vui vẻ."
Trịnh Long nói với hắn: "Về đi! Mai trong thẻ lương của cậu sẽ có thêm một triệu tệ."
Tài xế lập tức vui mừng hớn hở rời đi, Dạ Nghiên Tịch nhân lúc Trịnh Long không chú ý liền mở mắt quan sát xung quanh, càng nhìn càng tức giận, tên khốn này đúng là một tên cặn bã.
Trịnh Long quay người lại, bước tới bên cạnh Dạ Nghiên Tịch, cúi người xuống, quan sát cô tỉ mỉ.
"Chà chà, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc! Dễ dàng mắc câu quá, có điều đêm nay tôi sẽ khiến em đê mê, ngoan ngoãn thì sẽ không phải chịu đau, nếu không tôi sẽ không dám chắc em có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa hay không đâu." Giọng Trịnh Long đã hoàn toàn trở nên biến thái, hắn đang lẩm bẩm nói với Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch bây giờ đang giả vờ hôn mê, nếu không cô thực sự muốn hỏi hắn, trợ lý của hắn có phải đã bị hắn giết hại hay không.
Có điều cô muốn đợi thêm lúc nữa, nói không chừng Trịnh Long sẽ tự nói ra những điều liên quan tới trợ lý của hắn, vừa rồi hắn có nhắc tới hàng lần trước.
Có khi nào là trợ lý chết thảm của hắn không.
Trịnh Long lại nhìn qua, vẻ mặt xuất hiện nụ cười nham hiểm: "Xinh thế này đúng là không nỡ xuống tay, tôi nên dùng dụng cụ nào để phục vụ em đây?"
Dạ Nghiên Tịch không hề nhúc nhích, nhắm chặt mắt giống như người đã hoàn toàn mất đi ý thức, Trịnh Long cũng không phát hiện gia, hắn quay người đi: "Người xinh đẹp như em, tôi nhất định phải dùng toàn bộ bảo bối của mình mới được, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí một buổi tối tuyệt vời như thế này hay sao?"
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy tiếng hắn quay người đi, lông mi cô khẽ mở ra, ánh mắt có chút mơ màng, thậm chí gò má hơi ửng hồng, có thể cảm nhận được một luồng khí nóng đang lan tỏa trong người cô.
Cô nắm chặt tay, vì cô đã hít thở quá nhiều thuốc mê khiến cho việc nắm tay thôi cũng trở nên khó khăn, ngoại trừ ý thức còn tỉnh táo ra, cơ thể cô đã hoàn toàn mất đi sức lực.
Trịnh Long lấy ra không ít dụng cụ của hắn, toàn bộ đều là những dụng cụ biến thái, đúng lúc này hắn cầm một chiếc móc câu nhọn hoắt lên nhìn: "Chà, anh thương cục cưng lắm, nếu cô ta không giãy dụa thì sao anh nỡ dùng móc câu nhọn thế này để xuyên qua cổ họng chứ?"
Dạ Nghiên Tịch nghe hắn nói vậy, trong đầu thoáng qua nụ cười nhạt, cuối cùng hắn cũng đã tự nói ra tội trạng của mình, chả trách trong tài liệu của cục cảnh sát viết rằng không tìm được dụng cụ gây án, không ngờ hành động gây án là ở nhà kho bí mật của Trịnh Long, e rằng ngoài tài xế của hắn ra không có ai biết được hắn có một nhà kho biến thái thế này.
Lúc này ở cầu thang máy tầng một, chỉ có đi thang máy mới có thể xuống được tầng dưới, vì cả bãi đậu xe tầng hầm là một không gian khép kín, cửa vào cũng là cửa thép hoàn toàn tự động.
Phong Dạ Minh đang đứng ở cửa thang máy đã ngừng hoạt động, ánh mắt sa sầm, anh biết anh nhất định phải xuống cứu người, anh liếc nhìn thấy bản đồ lộ tuyến công ty ở bên cạnh, phòng bảo vệ là một phòng trên tầng hai.
Chỉ có phòng bảo vệ mới có thể điều khiển sự vận hành của thang máy.
Phong Dạ Minh không ngừng lại giây phút nào, chạy thẳng từ hành lang bên cạnh tới phòng bảo vệ, trong phòng bảo vệ không có người, anh đạp thẳng cửa, tìm thấy nút khởi động thang máy, lập tức giơ tay đập xuống.
Nút điều khiến thang máy liền sáng đèn xanh, Phong Dạ Minh vội vàng bước tới trước cửa thang máy, đưa tay ấn mở, bước vội vào trong nhấn số tầng của bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bình luận facebook