191431.
Không ai xông thẳng vào, trong cát bụi mù mịt, Trịnh Long chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn nhảy xuống từ ghế lái.
Nhanh nhẹn, mang theo khí trường mạnh mẽ.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy bóng hình đó, trái tim cô lập tức yên tâm hạ xuống, anh đã đuổi theo kịp.
Sắc mặt Trịnh Long tức giận đỏ gay, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ chàng trai đang bước vào.
Anh không phải cảnh sát, không mặc đồng phục cảnh sát, người mặc áo đen quần đen nhưng khí tức trên người tuyệt đối không phải thanh niên thời nay có thể có được, toàn thân anh toát lên vẻ sát phạt quyết đoán.
Giống như chiến thần trở về từ chiến trường.
Phong Dạ Minh nhìn thấy cô gái ngồi trên mặt đất, quần áo nguyên vẹn, anh biết mình tới vừa đúng lúc.
"Nghiên Tịch, em không bị thương chứ! Hắn có làm gì em không?" Phong Dạ Minh đi về phía cô, giơ tay định ôm cô.
"Em không sao!" Dạ Nghiên Tịch trả lời để anh yên tâm.
"Mày là ai? Ở đây không có việc của mày, đừng lo chuyện bao đồng." Trịnh Long lúc này vô cùng tức giận vì việc của mình bị phá hoại.
"Cô ấy là bạn gái của tao, tới bạn gái của tao mà mày cũng dám động vào, mày có mấy mạng?" Phong Dạ Minh nghiến răng lên tiếng, lạnh lùng giống như diêm vương đoạt mạng tới từ địa ngục.
Trịnh Long toàn thân run rẩy, hắn liếc nhìn xung quanh muốn tìm thứ gì đó để đối phó với chàng trai trước mặt, ngay lập tức Phong Dạ Minh xông lên, một tay bóp chặt cổ hắn, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất.
Trịnh Long tuy biến thái nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể là đối thủ của Phong Dạ Minh? Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái mét, hai chân giãy dụa, giơ tay gỡ bàn tay cứng như thép đang bóp chặt cổ mình.
Phong Dạ Minh liếc mắt nhìn khắp lượt, thấy một loạt những dụng cụ biến thái trên bàn, ánh mắt anh lạnh tới cực điểm, anh vung mạnh tay, ném cả người Trịnh Long về phía chiếc bàn kia, dường như muốn lập tức xé vụn hắn.
Dạ Nghiên Tịch nghiến răng vịn tường đứng dậy, nói với anh: "Anh đừng giết hắn, tội của hắn có pháp luật phán quyết, hãy trói hắn lại giao cho đội trưởng Chu."
Phong Dạ Minh bước tới đưa tay cầm lấy một chiếc còng tay mà Trịnh Long đã chuẩn bị sẵn khóa chặt hai tay Trịnh Long một cách thô bạo.
Sau đó anh lại giơ chân đá một cái, cầm một cuộn dây thừng ở bên cạnh lên trói chặt hắn trên mặt đất, dường như vẫn chưa hết giận, anh lại đạp lên ngực hắn một cái: "Loại người như mày chết ngàn lần cũng không hết hận!"
Dứt lời anh liền vội vã bước về phía Dạ Nghiên Tịch, Dạ nghiên Tịch liền vịn lấy anh khi anh giơ tay tới.
Có điều khi tay cô vừa chạm vào lòng bàn tay anh, Dạ Nghiên Tịch giống như phải bỏng vội vàng rút tay lại.
Phong Dạ Minh thấy hai má cô ửng hồng liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh lập tức cúi người bế bổng cô lên, ôm chặt vào lòng, nghiến răng nói: "Tại sao không để anh giết hắn?"
"Đừng, để đội trưởng Chu tới xử lý!" Dạ Nghiên Tịch cúi mắt: "Chúng ta đi thôi."
Phong Dạ Minh ôm chặt lấy cô nhanh chóng bước ra khỏi bức tường đổ, đi thang máy lên tầng một, đi qua cửa chính của tầng một về phía xe của anh.
Dạ Nghiên Tịch ngồi trên ghế lái phụ, khoang xe yên tĩnh, hơi thở của cô vô cùng gấp gáp.
"Đưa em tới bệnh viện hay là anh giúp em giải quyết?" Phong Dạ Minh tiến sát lại, hỏi cô bằng giọng khàn trầm ấm.
Sắc mặt Dạ Nghiên Tịch đã đỏ bừng nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn vô cùng kiên quyết nói: "Tới bệnh viện."
Phong Dạ Minh có phần hụt hẫng, rõ ràng anh có thể giúp cô giải quyết vấn đề này, tại sao lại phải tới bệnh viện?
"Thôi, không tới bệnh viện nữa, anh tìm một khách sạn." Dạ Nghiên Tịch nghĩ tới bộ dạng này của mình, cô thực sự không muốn gặp ai cả.
Vẻ mặt Phong Dạ Minh lập tức vui mừng, cô nghĩ thông suốt rồi? Muốn anh rồi?
"Được! Đi liền!" Dứt lời, chân Phong Dạ Minh liền đạp xuống bàn đạp ga, vừa hay cách đây mấy trăm mét có một khách sạn năm sao.
Dạ Nghiên Tịch vịn vào cửa xe xuống xe, Phong Dạ Minh vội chạy tới ôm lấy cô, Dạ Nghiên Tịch đẩy anh ra: "Không cần đâu, em tự đi được."
"Em chắc chắn mình không sao chứ?"
"Không sao." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền bước về phía cửa khách sạn.
Không phải cô chê bai anh dìu mà là bây giờ anh chạm vào bất cứ chỗ nào trên người cô cũng đều khiến cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào, cảm giác này khiến cô muốn ngất đi.
Phong Dạ Minh vội vã đặt một phòng, cầm thẻ phòng dẫn Dạ Nghiên Tịch đi vào.
Vừa bước vào Dạ Nghiên Tịch liền cảm thấy choáng vàng, cô vịn vào tường, Phong Dạ Minh nhanh tay ôm lấy cô, đẩy cô lại sát tường.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ không làm em khó chịu." Anh nói rất dịu dàng, trầm ấm.
Dạ Nghiên Tịch giơ tay đẩy anh ra, ánh mắt cố gắng tỉnh táo nhìn anh: "Anh nói gì vậy?"
"Anh biết em là lần đầu tiên, anh sẽ nương tay." Phong Dạ Minh tiếp tục an ủi.
Dạ Nghiên Tịch nghĩ chắc anh đã hiểu lầm, cô tới khách sạn không phải muốn làm gì cùng anh mà là muốn ngâm nước lạnh, dược tính sẽ được hóa giải.
"Phong Dạ Minh, anh mau đi xả cho em một bồn nước, em tắm một lát sẽ ổn."
"Sao? Em muốn tắm trước sao?" Phong Dạ Minh vội hỏi.
Dạ Nghiên Tịch tiếp tục lên tiếng: "Em nói là nước lạnh!"
Lúc này vẻ mặt của chàng trai nọ trở nên cứng đơ, anh cũng hiểu ra, cô tới khách sạn không phải vì muốn làm việc đó với anh mà là muốn chạy vào khách sạn ngâm nước lạnh?
"Ngâm nước lạnh, em không sợ sẽ cảm lạnh sao?" Phong Dạ Minh vẫn muốn khuyên cô.
Dạ Nghiên Tịch lúc này nóng bừng đến nỗi lý trí cũng trở nên mụ mị, cô vịn vào bờ tường nói: "Thôi, em tự làm."
Nói xong liền bước về phía phòng tắm, Phong Dạ Minh vội vàng chạy theo, dìu cô vào trong bồn tắm, anh vội mở vòi hoa sen, giúp cô xả nước lạnh.
Anh ngồi xổm bên cạnh cô, gương mặt Dạ Nghiên Tịch ửng hồng vô cùng xinh đẹp, Phong Dạ Minh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: "Tối nay em nóng vội quá, nếu anh không tới kịp em có biết hậu quả sẽ ra sao không?"
Dạ Nghiên Tịch ngâm mình trong nước lạnh, lý trí cũng dần quay về, nước lạnh và hơi nóng trên người khiến cô thực sự không dễ chịu, cô cảm thấy lạnh run người.
Ánh mắt chàng trai lập tức ánh lên vẻ thương xót, anh giơ tay nắm chặt lấy bàn tay đang nắm chặt mép bồn tắm của cô.
Nước lạnh xả trên người, Dạ Nghiên Tịch mở mắt, hơi nóng trong mắt đã tan biến, trở lại thành lạnh lùng trong trẻo như vốn có.
"Em biết em hơi nóng vội, cám ơn anh!" Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu, ánh mắt cảm kích.
Phong Dạ Nghiên thâm tình nhìn cô, nhận được câu cám ơn của cô cũng rất đáng. Có điều, điều khiến anh an tâm nhất là đêm nay cô có thể bình an trở về bên anh.
"Đồng ý với anh, lần sau gặp chuyện thế này phải cùng anh hành động."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch cũng ngoan ngoãn đáp một câu, lúc này ngâm mình trong nước, nhiệt độ người cô đã giảm xuống.
Điện thoại của Phong Dạ Minh đổ chuông, anh liếc nhìn, là đội trưởng Chu, anh lập tức nghe máy: "Alo, đội trưởng Chu, bắt được người chưa?"
"Bắt được rồi! chúng tôi cũng đã nhận được chứng cứ của Nghiên Tịch, tên khốn này hãy đợi ngồi tù mọt gông! Thay tôi cám ơn Nghiên Tịch."
"Được, tôi sẽ chuyển lời."
"Cũng nhớ chăm sóc cô ấy cẩn thận." Đội trưởng Chu nói xong liền ngắt máy.
Dạ Nghiên Tịch lúc này cũng đã ngâm người xong, cô đứng dậy, toàn thân ướt sũng, trên người cô vẫn còn mặc đầm dạ hội, lúc này đều dính chặt trên người, khiến vóc dáng quyến rũ của cô càng bộc lộ rõ rệt.
Phong Dạ Minh vừa quay đầu lại liền lập tức nuốt nước miếng, không thể rời mắt.
Dạ Nghiên tịch kéo vội rèm cửa nói với anh: "Em tắm, anh không được vào đâu đấy!"
Phong Dạ Minh đương nhiên không hài lòng, nhưng anh có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể đợi cô ra.
Dạ Nghiên Tịch tắm xong, mái tóc dài ướt sũng, trên người quấn một chiếc khăn tắm bước ra. Cô cầm áo tắm khoác lên người, tháo khăn tắm ra.
Chàng trai ngồi trên sofa đờ đẫn nhìn cô, Dạ Nghiên Tịch có vẻ đẹp mạnh mẽ, cô không giống các cô gái khác, hơi chút là đỏ mặt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của cô có một sức hút vô cùng đặc biệt.
Nhìn cô lúc này anh biết, ngoài một chiếc áo tắm ra, trên người cô không còn mặc gì khác. Điều này khiến trong đầu anh lập tức suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch liếc qua anh: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Phong Dạ Minh nuốt nước miếng: "Bây giờ anh cũng muốn tắm nước lạnh."
Dạ Nghiên Tịch nghe xong liền mỉm cười: "Đi tắm đi!"
"Tối nay chúng ta ở lại đây sao? Ở đây chỉ có một chiếc giường, em không ngại nếu chúng ta ngủ chung chứ?" Phong Dạ Minh nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Có!"
Dứt lời cô liền đi ra mở tủ quần áo, bên trong có một bộ đồ đơn giản, cô cầm ra: "Em muốn về nhà."
Bình luận facebook