191432.
Dạ Nghiên Tịch vừa mới lấy quần áo ra liền thấy đầu óc choáng váng, cô vội vịn vào cửa tủ quần áo, không còn tỉnh táo nữa.
Chàng trai sau lưng lập tức phát giác chạy tới đỡ lấy cô: "Nghiên Tịch, em sao vậy?"
Dạ Nghiên Tịch chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại thấy có phần chóng mặt, ngoài ra không còn thấy khó chịu ở đâu nữa hết.
Xem ra dược tính ảnh hưởng tới cơ thể và thần kinh, bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô thở dốc: "Em mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lát."
Cô vừa dứt lời lập tức cơ thể đã được anh bế bổng lên, đi thẳng tới chiếc giường lớn bên cạnh, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch trở nên mơ màng.
Hơi thở của Phong Dạ Minh trở nên gấp gáp, khi đặt cô nằm xuống, Dạ Nghiên Tịch nhắm chặt mắt, định chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chính lúc này, khóe miệng cô có một nụ hôn hơi mát lạnh chạm xuống.
Lúc này, Dạ Nghiên Tịch mới oán thán một câu: "Để em ngủ."
"Được thôi!" Phong Dạ Minh kéo chăn đắp cho cô, nhìn lại cô gái đang ngủ, cô đã ngủ rất ngon giấc.
Phong Dạ Minh đứng dậy quan sát cô vài giây sau đó lùi ra ngồi xuống sofa, tinh thần anh không tới nỗi nào.
Ga giường màu trắng tôn lên gương mặt tinh tế hút hồn của cô khiến nước da của cô càng trở nên mịn màng, mềm mại, làm cho chàng trai ngồi trên sofa nhìn chăm chú không thể rời mắt. Nửa tiếng sau, Phong Dạ Minh cũng đi tắm, anh nằm gối tay bên cạnh Dạ Nghiên Tịch.
Ánh mắt anh vừa hay đối diện với gương mặt của Dạ Nghiên Tịch, anh điều chỉnh đèn tối hơn một chút, nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng anh cũng buồn ngủ. Lúc này mọi ham muốn của anh đều đã bị kiềm chế, anh tuyệt đối không ép buộc cô.
Sáng sớm.
Dạ Nghiên Tịch ngủ rất dễ chịu và cũng rất ngon giấc, còn có cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Có điều cô cảm nhận được rằng mình đang nằm gần một thứ rất ấm áp, gối đầu rất chắc chắn, giống như một cánh tay.
Nói chung tư thế tỉnh dậy khiến cô giật mình.
Giây đầu tiên khi vừa mở mắt ra cô liền nhìn thấy trần nhà của khách sạn, giây thứ hai cô vội vàng ngẩng đầu, đương nhiên không bất ngờ khi nhìn thấy chàng trai nằm ngủ bên cạnh, cô giật mình vội vàng cúi đầu nhìn, chân cô đang gác lên chân anh rất thoải mái, tư thế tình cảm này khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô thở khẽ một hơi, cơ thể cứng nhắc, quyết định lén hóa giải vụ việc bối rối này, chân cô khẽ rút ra, tới cơ thể cũng nhẹ nhàng ngồi dậy, quyết định quay người xuống giường.
Tuy nhiên khi cô tưởng rằng mình sắp sửa thành công thì bất ngờ một chiếc chân, một cánh tay bỗng kéo cô về lại nguyên trạng, có điều lần này là anh đè lên chân cô.
Cô mở tròn mắt, anh thì nheo mắt mỉm cười trên đỉnh đầu cô.
"Muốn đi đâu vậy?"
"Buông em ra." Dạ Nghiên Tịch hơi đỏ mặt.
Phong Dạ Minh liền ranh mãnh từ chối: "Không buông!"
Dạ Nghiên Tịch giơ tay đấm qua, nhưng bị bàn tay anh nắm được, giữ chắt trên đỉnh đầu cô, lần này càng có cảm giác khó nói rõ ràng.
"Anh..." Dạ Nghiên Tịch hơi bực bội nhưng bây giờ người mạnh mẽ như cô đương nhiên không thể để mặc anh tự tung tự tác, cô lập tức co chân, muốn huých vào điểm yếu của anh.
"Em được lắm!" Chàng trai nói khẽ oán thán một câu, khi né tránh đồng thời cũng ấn chân cô xuống, không cho cô tiếp tục đánh lén.
Dạ Nghiên Tịch cắn chặt môi hồng, cô chỉ còn lại một cánh tay, liền muốn tấn công bên eo của anh.
Anh nhìn thấy vậy liền giữ chặt lấy cổ tay cô, một lần nữa giữ tay cô trên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú của anh lập tức tiến sát lại.
Hơi thở phả lên gương mặt cô.
"Phong Dạ Minh, đừng giỡn nữa." Dạ Nghiên Tịch hơi cáu giận, hơn nữa tư thế này có thể nói là vô cùng tình cảm.
Huống hồ hai người đều đang mặc áo ngủ, lúc nào cũng có thể hớ hênh, bây giờ Dạ Nghiên Tịch đã cảm thấy ngực mình mát lạnh.
Vừa hay ánh mắt anh cũng nhìn xuống chỗ đó của cô, cô lập tức trừng mắt lườm anh.
Cũng trong lúc này, điện thoại của Dạ Nghiên Tịch đổ chuông, cô hạ giọng nói với anh: "Em phải nghe điện thoại."
Phong Dạ Minh cũng không muốn làm cô tức giận, có điều anh nhất định phải lấy được chút lời lãi.
Anh cúi người, hôn lên môi hồng của cô sau đó mới buông cô ra, bước xuống giường.
Dạ Nghiên Tịch không biết phải nói sao, khi cô ngồi dậy liền kéo vội áo lại, giơ tay nghe điện: "Alo, đội trưởng Chu!"
"Nghiên Tịch, cô và Dạ Minh ở cùng nhau phải không?"
"Vâng! Cùng nhau!" Dạ Nghiên Tịch mặt nóng bừng.
"Mau về họp thôi. Có vụ án lớn!"
"Vâng! Chúng ta nhanh về thôi." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Nói xong, Dạ Nghiên Tịch đang định hỏi xem phải giải quyết vấn đề quần áo như thế nào thì chuông cửa vang lên, lúc này, Phong Dạ Minh liền bước ra mở cửa, anh mở cửa ra, bên ngoài là một giọng nữ vang lên: "Cảnh sát Phong, đây là quần áo của hai người."
"Cám ơn."
"Đừng khách sáo!"
Nói xong, Phong Dạ Minh liền cầm lấy quần áo, đóng cửa phòng lại.
Dạ Nghiên Tịch thấy anh mang quần áo vào liền nhíu mày bước tới nhìn quần áo một lượt, mặt biến sắc, sao lại mang trang phục cảnh sát cho cô?
Ánh mắt cô nhìn về phía anh, Phong Dạ Minh rầu rĩ nói: "Anh chỉ có thể tìm người bên phía cảnh sát mang quần áo tới."
Dạ Nghiên Tịch cũng không nói gì, chỉ cảm thấy rằng sau này quan hệ của cô và anh ở cục cảnh sát có muốn giấu cũng không giấu được.
Dạ Nghiên Tịch thay một bộ đồ cảnh sát màu xanh nhạt, toàn thân toát lên vẻ dứt khoát, nhanh nhẹn, mang theo phong thái mạnh mẽ mà đàn ông cũng không thể sánh bằng.
Phong Dạ Minh khẽ nheo mắt, cô mặc trang phục cảnh sát là bộ trang phục đẹp nhất trong mắt anh.
Hai người không nói lời nào bước vào cục cảnh sát, vừa vào tới phòng họp, hơn hai người ngồi trong phòng họp lập tức đồng thời quay đầu lại nhìn họ, trong những ánh mắt đó đều ánh lên nụ cười không hề che giấu.
Dạ Nghiên Tịch bắt gặp ánh mắt của một nữ cảnh sát, vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt của cô ấy đã nói lên tất cả.
Những người không biết chắc đều tưởng rằng tối qua cô và Phong Dạ Minh đã ngủ cùng nhau!
"Khụ... Được rồi, ngồi xuống đi! Chúng ta bàn về vụ án."
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, đội trưởng Chu liền nhấn bút laser, chỉ vào bóng người mờ nhạt trên màn hình máy chiếu.
"Mục tiêu của chúng ta lần này chính là kẻ tình nghi chưa từng lộ mặt, hắn bị nghi ngờ có liên quan tới một vụ thanh trừng của xã hội đen, lần này đầu mục băng đảng xã hội đen trong nước bị giết, ngoại trừ những kẻ có liên quan bị thương ra còn có rất nhiều người dân vô tội bị vạ lây, ba người chết, bảy người bị thương."
"Chúng tôi nghi ngờ có liên quan tới vụ án buôn bán vũ khí ngầm, bây giờ phần tử nguy hiểm này đang ẩn náu ở trong nước, hắn vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể làm nguy hại tới người dân nước ta, chúng ta cần phải tìm ra hắn."
Dứt lời, đội trưởng Chu lại bấm bút laser thêm một lần nữa, hiện ra người đàn ông trong tấm hình toàn thân, hắn mặc áo đen quần đen, người cao hơn một mét tám, mặt đeo khẩu trang và kính râm, dường như toàn bộ đặc điểm nhận dạng đều bị che đi.
Ánh mắt Phong Dạ Minh lập tức nheo lại, khi đội trưởng Chu đổi sang hình khác, anh liền trầm giọng nói: "Đội trưởng Chu, quay lại phía trước một lát, tôi muốn xem hình toàn thân."
Đội trưởng Chu sững người, chuyển liền về tấm hình toàn thân phía trước, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh đợi anh lên tiếng.
Dạ Nghiên Tịch cũng ngạc nhiên nhìn chàng trai bên cạnh, cô ngồi gần anh nhất, có thể cảm nhận được thần kinh của anh đang căng thẳng.
"Dạ Minh, anh quen người này sao?"
Phong Dạ Minh lắc đầu: "Không quen."
Đội trưởng Chu nghiêm túc nói: "Có một việc vốn dĩ thuộc cấp bảo mật quốc gia nhưng tôi cho rằng có liên quan tới vụ án ngày hôm nay vì thế tôi sẽ nói với mọi người, một tháng trước, kho vũ khí của quốc gia có một chiếc xe vận chuyển vũ khí bị cướp, vũ khí bị mất là một loại vũ khí loại hình mới sức sát thương rất mạnh, chúng tôi đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không có dấu vết gì."
"Đội trưởng Chu, anh nghi ngờ là xã hội đen cướp vũ khí?"
"Rất có thể là do băng đảng xã hội đen này bị người nước khác lợi dụng sai khiến, bày mưu cướp đi loạt vũ khí này, khi họ còn chưa bán lại cho đối phương, sau đó bị một mức giá cao hơn nữa thu hút, muốn bán lại cho người trả giá cao hơn và bị diệt khẩu."
"Vậy bây giờ chỗ vũ khí đó vẫn ở trong tay băng đảng xã hội đen?" Dạ Nghiên Tịch hỏi.
"Hiện tại chúng tôi đoán rằng chỗ vũ khí đó đã được dịch chuyển tới nơi khác, đầu mục của băng đảng xã hội đen đã chết, thuộc hạ của hắn đã bán đứng hắn, quay lại hợp tác với người chốt giá trước đó, có điều đối phương rất tức giận, có giết đám người này hay không cũng rất khó nói, nhưng vũ khí là tài sản của quốc gia, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp đi."
Bình luận facebook