Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12: Gả cho tôi
“Cô cứu Minh Tâm, Minh Tâm sẽ kêu bố lấy thân báo đáp!”
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua….
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bệnh yên tĩnh.
Qua hồi lâu.
“Phốc ”
Phạm Cường phun ngụm nước trong miệng ra, sau đó anh ho khan, che miệng: “Khụ khụ… Minh Tâm à, con vừa nói gì vậy?”
Cô bé lắc lắc đầu xù của mình, nói một cách đương nhiên: “Dì xinh đẹp vì cứu con mà bị hủy hoại nhan sắc! Hủy hoại nhan sắc đó! Chú hai, không phải chú nói với con rằng, đàn ông là động vật có tầm nhìn hạn hẹp nhất sao, coi trọng nhất là vẻ ngoài sao! Dì xinh đẹp bị hủy hoại nhan sắc, sau này chắc chắn không dễ lấy chồng đâu! Dì là vì cứu Minh Tâm mà bị như vậy, Minh Tâm còn quá nhỏ không thể phụ trách, bố là người giám hộ của Minh Tâm, đương nhiên phải phụ trách với dì rồi!”
Phạm Cường: “….”
Anh không có lời nào để phản bác!
Hơn nửa ngày, anh mới nói được một câu: “Nhưng…. dì xinh đẹp của con bị hủy hoại nhan sắc, sao con lại để bố con lấy thân báo đáp?”
Ý nói là con không lo bố con không thích cô ấy à.
Nghe vậy, cô bé hung hăng liếc một cái: “Chú hai, chú nghĩ rằng bố con hạn hẹp như chú sao!”
Phạm Cường hạn hẹp: “…”
“Ha ha….” Lâm Ngọc Vân cười lúng túng: “Minh Tâm, con đừng nói giỡn!”
“Minh Tâm không nói giỡn đâu!”
Phạm Minh Tâm ôm tay của Lâm Ngọc Vân, hai mắt sáng lên nhìn cô: “Dì ơi, lần đầu tiên Minh Tâm thấy dì đã rất thích dì rồi, dì làm mẹ của Minh Tâm được không?”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân cứng đờ.
Cái này kêu cô trả lời thế nào.
“Khụ, cô Vân, nhà của chúng tôi không thích thiếu ân huệ người khác, cô đưa ra một yêu cầu đi.”
Lâm Ngọc Vân: “…!”
Tuy rằng cô mới gặp Phạm Minh Tâm hai lần, nhưng cũng nhìn ra xuất thân của cô bé không bình thường, còn có bố của Minh Tâm, nếu như cô nhìn không lầm, trên người anh mặc áo sơ mithủ công của Ý.
Còn có khí thế quanh thân của anh, căn bản không phải người thường nào cũng có được.
Cả nhà họ rất có thể là nhà quyền thế ở thành phố Đông Hà.
Mấy nhà giàu quyền thế này nọ, chứng nghi ngờ mình bị hại là nghiêm trọng nhất, nếu như cô không đưa ra yêu cầu, sợ người ta cho rằng cô có âm mưu khác.
Nghĩ tới đây, Lâm Ngọc Vân chỉ do dự trong chốc lát, thử dò xét nói: “Nếu không, nếu không các anh đưa tôi một khoản tiền….”
Kẻ có tiền chắc thích nhất cách làm đơn giản thô bạo này để báo đáp người khác nhỉ.
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng bệnh giảm xuống vèo vèo, Lâm Ngọc Vân liếc nhìn vẻ mặt của Phạm Hoàng Sang lập tức trở nên khó coi với bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Lâm Ngọc Vân bỗng run lên.
Oa!
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh rồi, tay cô nổi cả da gà.
Đưa tiền… Đây là cách giải quyết cô thấy là tốt nhất mà.
Nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông này, hình như không vui lắm!
Lâm Ngọc Vân quả thực muốn khóc!
Cô nhìn Phạm Cường xin giúp đỡ, Phạm Cường chuyên phụ trách phiên dịch sắc mặt của Phạm Hoàng Sang: “Anh tôi nghĩ trả tiền sẽ sỉ nhục cô.”
Lâm Ngọc Vân: “….!!!”
Sỉ nhục tôi đi, cứ sỉ nhục tôi thỏa thích đi!
Nhưng lời này cô cũng chỉ dám nói trong lòng.
Lúc Lâm Ngọc Vân không biết đưa ra yêu cầu gì, không khí trở nên lúng túng, Phạm Hoàng Sang lên tiếng!
“Gả cho tôi đi!”
“Khụ! Khụ khụ khụ….” Lâm Ngọc Vân thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, cô ho đến nước mắt cũng chảy ra, cực kỳ nghi ngờ khả năng lắng nghe của mình xảy ra vấn đề, “Anh, anh vừa…. nói gì?”
Phạm Hoàng Sang không kiên nhẫn lặp lại: “Gả cho tôi!”
Lâm Ngọc Vân lần thứ hai nhìn về Phạm Cường xin giúp đỡ, nhưng ngay cả Phạm Cường cũng ngẩn người, trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin: “Mẹ, mẹ nó! Anh, anh có ý gì thế? Cây sắt như anh cuối cùng cũng nở hoa rồi à, nhưng, nở cũng quá nhanh rồi.”
Chỉ có mình Phạm Minh Tâm là vui mừng phấn khởi, vừa nhảy vừa vỗ tay: “Bố, cuối cùng bố cũng đưa ra quyết định đúng đắn một lần!”
Phạm Hoàng Sang nhướng mày, nhìn Lâm Ngọc Vân, đợi câu trả lời của cô.
“Tôi, tôi có thể hỏi một câu tại sao không? Xin anh nghìn vạn lần đừng nói vì tôi cứu Minh Tâm, cho nên anh muốn lấy thân…. À, báo đáp!”
Lông mày Phạm Hoàng Sang khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lạnh như băng hòa tan vài phần: “Minh Tâm rất thích cô!”
Chỉ…. chỉ như vậy?!
Cũng bởi vì Minh Tâm thích cô, cho nên anh muốn kết hôn với cô?!
Hai người họ mới gặp nhau chưa tới hai lần mà!
Người đàn ông này còn chưa chắc đã biết tên họ của cô… Thế này cũng quá qua loa rồi.
Tuy rằng vẻ ngoài người đàn ông này rất đẹp trai, vóc người gương mặt đều là kiểu cô thích… Nhưng khí thế của anh quá mạnh, cô hoàn toàn không chịu nổi!
“Anh à….”
“Phạm Hoàng Sang!”
“Hả?”
“Tên của tôi!” Người đàn ông nhướng mày, sắc mặt càng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Phạm Hoàng Sang?!
Sao cảm thấy cái tên này có chút quen tai!
Lâm Ngọc Vân không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nói: “Anh Sang, anh đừng nói giỡn như vậy, hôm nay tôi cứu Minh Tâm chỉ vì trùng hợp, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, thì đưa tôi một khoản tiền là được, tôi là một diễn viên nhỏ, khát vọng của tôi chỉ là diễn phim, kiếm tiền, và tán tỉnh đàn ông, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh, tôi, tôi không dám tán.”
Phạm Hoàng Sang nhướng mày.
Đang muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó một dáng người nho nhỏ vọt tới.
“Mẹ ơi!”
“Cục cưng!”
Lâm Ngọc Vân giang hai tay với Lâm Bảo, kết quả thằng bé chỉ nhào tới mép giường đột nhiên ngừng lại, cậu bé ngẩng đầu, nhìn băng gạc trên đầu Lâm Ngọc Vân, căng thẳng nhìn cô chằm chằm: “Mẹ có đau không?”
“Đau! Đau muốn chết luôn!” Lâm Ngọc Vân ôm đầu giả đáng thương.
“Ai bảo mẹ tỏ vẻ… Cúi đầu!”
Lâm Ngọc Vân nghe lời cúi đầu, thằng bé nhón chân lên, thổi mấy hơi trên đầu cô: “Phù! Phù! Thổi một chút liền hết đau, mẹ đỡ hơn chưa?”
“Ừm ừm ừm, đỡ rồi, hiện tại không đau chút nào!”
Cậu bé thở phào, quay đầu mới phát hiện mấy người lạ trong phòng bệnh, lúc thấy Phạm Hoàng Sang lông mày nhíu chặt hơn: “Là chú?”
Đuôi lông mày Phạm Hoàng Sang khẽ nhúc nhích.
Ngoại trừ Phạm Minh Tâm anh luôn không thích trẻ con, thấy trẻ con rất phiền, nhưng cậu bé trước mặt này anh không hề ghét.
Nhất là bộ dáng ông cụ non cau mày, lại có chút…. Đáng yêu!
“Quen chú?”
“Thường thấy trên thời sự!”
Phạm Hoàng Sang khẽ nhướng mày.
Hai tay Nguyễn Đăng Khoa ôm ngực, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người trong phòng, mắt anh khẽ thay đổi, cười nói: “Anh, Cường! Không ngờ người cứu Minh Tâm lại là Lâm Ngọc Vân, thật là trùng hợp!”
Lâm Ngọc Vân hơi ngạc nhiên: “Mọi người quen nhau à?”
“Ừ, là bạn bè từ nhỏ đến lớn!” Nguyễn Đăng Khoa đi tới bên giường bệnh, anh rót nước ấm đưa cho cô: “Có ổn không?”
“Không sao!”
“Vậy là tốt rồi!”
Lúc này Phạm Cường nhìn Lâm Ngọc Vân, lại nhìn cậu bé bên cạnh giường, tâm tình hóng chuyện lại nổi lên, cậu tới trước mặt Nguyễn Đăng Khoa hỏi thăm.
“Nguyễn Đăng Khoa, cậu bé này là con trai của cô Vân?”‘
“Cô cứu Minh Tâm, Minh Tâm sẽ kêu bố lấy thân báo đáp!”
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Lấy thân báo đáp…
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua….
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bệnh yên tĩnh.
Qua hồi lâu.
“Phốc ”
Phạm Cường phun ngụm nước trong miệng ra, sau đó anh ho khan, che miệng: “Khụ khụ… Minh Tâm à, con vừa nói gì vậy?”
Cô bé lắc lắc đầu xù của mình, nói một cách đương nhiên: “Dì xinh đẹp vì cứu con mà bị hủy hoại nhan sắc! Hủy hoại nhan sắc đó! Chú hai, không phải chú nói với con rằng, đàn ông là động vật có tầm nhìn hạn hẹp nhất sao, coi trọng nhất là vẻ ngoài sao! Dì xinh đẹp bị hủy hoại nhan sắc, sau này chắc chắn không dễ lấy chồng đâu! Dì là vì cứu Minh Tâm mà bị như vậy, Minh Tâm còn quá nhỏ không thể phụ trách, bố là người giám hộ của Minh Tâm, đương nhiên phải phụ trách với dì rồi!”
Phạm Cường: “….”
Anh không có lời nào để phản bác!
Hơn nửa ngày, anh mới nói được một câu: “Nhưng…. dì xinh đẹp của con bị hủy hoại nhan sắc, sao con lại để bố con lấy thân báo đáp?”
Ý nói là con không lo bố con không thích cô ấy à.
Nghe vậy, cô bé hung hăng liếc một cái: “Chú hai, chú nghĩ rằng bố con hạn hẹp như chú sao!”
Phạm Cường hạn hẹp: “…”
“Ha ha….” Lâm Ngọc Vân cười lúng túng: “Minh Tâm, con đừng nói giỡn!”
“Minh Tâm không nói giỡn đâu!”
Phạm Minh Tâm ôm tay của Lâm Ngọc Vân, hai mắt sáng lên nhìn cô: “Dì ơi, lần đầu tiên Minh Tâm thấy dì đã rất thích dì rồi, dì làm mẹ của Minh Tâm được không?”
Khóe miệng Lâm Ngọc Vân cứng đờ.
Cái này kêu cô trả lời thế nào.
“Khụ, cô Vân, nhà của chúng tôi không thích thiếu ân huệ người khác, cô đưa ra một yêu cầu đi.”
Lâm Ngọc Vân: “…!”
Tuy rằng cô mới gặp Phạm Minh Tâm hai lần, nhưng cũng nhìn ra xuất thân của cô bé không bình thường, còn có bố của Minh Tâm, nếu như cô nhìn không lầm, trên người anh mặc áo sơ mithủ công của Ý.
Còn có khí thế quanh thân của anh, căn bản không phải người thường nào cũng có được.
Cả nhà họ rất có thể là nhà quyền thế ở thành phố Đông Hà.
Mấy nhà giàu quyền thế này nọ, chứng nghi ngờ mình bị hại là nghiêm trọng nhất, nếu như cô không đưa ra yêu cầu, sợ người ta cho rằng cô có âm mưu khác.
Nghĩ tới đây, Lâm Ngọc Vân chỉ do dự trong chốc lát, thử dò xét nói: “Nếu không, nếu không các anh đưa tôi một khoản tiền….”
Kẻ có tiền chắc thích nhất cách làm đơn giản thô bạo này để báo đáp người khác nhỉ.
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng bệnh giảm xuống vèo vèo, Lâm Ngọc Vân liếc nhìn vẻ mặt của Phạm Hoàng Sang lập tức trở nên khó coi với bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Lâm Ngọc Vân bỗng run lên.
Oa!
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh rồi, tay cô nổi cả da gà.
Đưa tiền… Đây là cách giải quyết cô thấy là tốt nhất mà.
Nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông này, hình như không vui lắm!
Lâm Ngọc Vân quả thực muốn khóc!
Cô nhìn Phạm Cường xin giúp đỡ, Phạm Cường chuyên phụ trách phiên dịch sắc mặt của Phạm Hoàng Sang: “Anh tôi nghĩ trả tiền sẽ sỉ nhục cô.”
Lâm Ngọc Vân: “….!!!”
Sỉ nhục tôi đi, cứ sỉ nhục tôi thỏa thích đi!
Nhưng lời này cô cũng chỉ dám nói trong lòng.
Lúc Lâm Ngọc Vân không biết đưa ra yêu cầu gì, không khí trở nên lúng túng, Phạm Hoàng Sang lên tiếng!
“Gả cho tôi đi!”
“Khụ! Khụ khụ khụ….” Lâm Ngọc Vân thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, cô ho đến nước mắt cũng chảy ra, cực kỳ nghi ngờ khả năng lắng nghe của mình xảy ra vấn đề, “Anh, anh vừa…. nói gì?”
Phạm Hoàng Sang không kiên nhẫn lặp lại: “Gả cho tôi!”
Lâm Ngọc Vân lần thứ hai nhìn về Phạm Cường xin giúp đỡ, nhưng ngay cả Phạm Cường cũng ngẩn người, trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin: “Mẹ, mẹ nó! Anh, anh có ý gì thế? Cây sắt như anh cuối cùng cũng nở hoa rồi à, nhưng, nở cũng quá nhanh rồi.”
Chỉ có mình Phạm Minh Tâm là vui mừng phấn khởi, vừa nhảy vừa vỗ tay: “Bố, cuối cùng bố cũng đưa ra quyết định đúng đắn một lần!”
Phạm Hoàng Sang nhướng mày, nhìn Lâm Ngọc Vân, đợi câu trả lời của cô.
“Tôi, tôi có thể hỏi một câu tại sao không? Xin anh nghìn vạn lần đừng nói vì tôi cứu Minh Tâm, cho nên anh muốn lấy thân…. À, báo đáp!”
Lông mày Phạm Hoàng Sang khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lạnh như băng hòa tan vài phần: “Minh Tâm rất thích cô!”
Chỉ…. chỉ như vậy?!
Cũng bởi vì Minh Tâm thích cô, cho nên anh muốn kết hôn với cô?!
Hai người họ mới gặp nhau chưa tới hai lần mà!
Người đàn ông này còn chưa chắc đã biết tên họ của cô… Thế này cũng quá qua loa rồi.
Tuy rằng vẻ ngoài người đàn ông này rất đẹp trai, vóc người gương mặt đều là kiểu cô thích… Nhưng khí thế của anh quá mạnh, cô hoàn toàn không chịu nổi!
“Anh à….”
“Phạm Hoàng Sang!”
“Hả?”
“Tên của tôi!” Người đàn ông nhướng mày, sắc mặt càng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Phạm Hoàng Sang?!
Sao cảm thấy cái tên này có chút quen tai!
Lâm Ngọc Vân không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nói: “Anh Sang, anh đừng nói giỡn như vậy, hôm nay tôi cứu Minh Tâm chỉ vì trùng hợp, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, thì đưa tôi một khoản tiền là được, tôi là một diễn viên nhỏ, khát vọng của tôi chỉ là diễn phim, kiếm tiền, và tán tỉnh đàn ông, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh, tôi, tôi không dám tán.”
Phạm Hoàng Sang nhướng mày.
Đang muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó một dáng người nho nhỏ vọt tới.
“Mẹ ơi!”
“Cục cưng!”
Lâm Ngọc Vân giang hai tay với Lâm Bảo, kết quả thằng bé chỉ nhào tới mép giường đột nhiên ngừng lại, cậu bé ngẩng đầu, nhìn băng gạc trên đầu Lâm Ngọc Vân, căng thẳng nhìn cô chằm chằm: “Mẹ có đau không?”
“Đau! Đau muốn chết luôn!” Lâm Ngọc Vân ôm đầu giả đáng thương.
“Ai bảo mẹ tỏ vẻ… Cúi đầu!”
Lâm Ngọc Vân nghe lời cúi đầu, thằng bé nhón chân lên, thổi mấy hơi trên đầu cô: “Phù! Phù! Thổi một chút liền hết đau, mẹ đỡ hơn chưa?”
“Ừm ừm ừm, đỡ rồi, hiện tại không đau chút nào!”
Cậu bé thở phào, quay đầu mới phát hiện mấy người lạ trong phòng bệnh, lúc thấy Phạm Hoàng Sang lông mày nhíu chặt hơn: “Là chú?”
Đuôi lông mày Phạm Hoàng Sang khẽ nhúc nhích.
Ngoại trừ Phạm Minh Tâm anh luôn không thích trẻ con, thấy trẻ con rất phiền, nhưng cậu bé trước mặt này anh không hề ghét.
Nhất là bộ dáng ông cụ non cau mày, lại có chút…. Đáng yêu!
“Quen chú?”
“Thường thấy trên thời sự!”
Phạm Hoàng Sang khẽ nhướng mày.
Hai tay Nguyễn Đăng Khoa ôm ngực, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người trong phòng, mắt anh khẽ thay đổi, cười nói: “Anh, Cường! Không ngờ người cứu Minh Tâm lại là Lâm Ngọc Vân, thật là trùng hợp!”
Lâm Ngọc Vân hơi ngạc nhiên: “Mọi người quen nhau à?”
“Ừ, là bạn bè từ nhỏ đến lớn!” Nguyễn Đăng Khoa đi tới bên giường bệnh, anh rót nước ấm đưa cho cô: “Có ổn không?”
“Không sao!”
“Vậy là tốt rồi!”
Lúc này Phạm Cường nhìn Lâm Ngọc Vân, lại nhìn cậu bé bên cạnh giường, tâm tình hóng chuyện lại nổi lên, cậu tới trước mặt Nguyễn Đăng Khoa hỏi thăm.
“Nguyễn Đăng Khoa, cậu bé này là con trai của cô Vân?”‘
Bình luận facebook