Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15: Tán tỉnh xong không chịu trách nhiệm?
Lâm Ngọc Vân bất đắc dĩ nấu nước lẩu.
Cô và Bảo Bảo luôn thích ăn cay, Nguyễn Đăng Khoa cũng biết, cho nên mua lẩu cay.
“Minh Tâm có thể ăn cay không?”
“Có thể ạ!” Bụng cô bé đã sớm kêu rột rột, ngửi mùi lẩu bốc lên, cô bé nuốt mấy ngụm nước bọt lớn: “Cô ơi, Minh Tâm thích ăn cay.”
“Được, vậy mấy đứa chờ chút, sắp ăn được rồi.”
“Vâng ạ!”
Lâm Ngọc Vân mặc tạp dề, rửa các món ăn kèm trong phòng bếp, lúc vừa rửa được một nửa, Nguyễn Đăng Khoa đi vào phòng bếp, vẻ mặt anh hơi áy náy: “Ngọc Vân, anh không thể ăn cơm chung với mọi người rồi, bên bạn của anh có việc gấp, anh phải đi xử lý một chút.”
Hả?!
Có Nguyễn Đăng Khoa ở đây, còn có người nói chuyện với Phạm Hoàng Sang, Nguyễn Đăng Khoa không ở đây, vậy bọn họ sẽ lúng túng hơn rồi?
Nhưng Nguyễn Đăng Khoa cũng nói là việc gấp rồi.
“Vậy anh nhanh đi đi.”
“Được, anh đi trước.”
“Ừ!”
Lâm Ngọc Vân tiễn Nguyễn Đăng Khoa, quay đầu thấy hai đứa bé đang ngồi trên sàn nhà dựa sát vào nhau, không biết đang nói gì, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Minh Tâm, ngay cả Bảo Bảo cũng cười.
Cô ít khi thấy Bảo Bảo vui vẻ như vậy.
Xem ra, để cho hai cha con họ ở lại đây cũng không phải không tốt.
Lâm Ngọc Vân mỉm cười.
Đột nhiên
Một ánh mắt bức bách rơi xuống trên mặt cô, Lâm Ngọc Vân vừa quay đầu liền thấy Phạm Hoàng Sang đang im lặng nhìn cô, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.
“A, ha ha…”
Lâm Ngọc Vân như chạy trốn mà chui vào phòng bếp.
Vào phòng bếp, Lâm Ngọc Vân mới phản ứng kịp!
Không đúng.
Đây là nhà cô, là địa bàn của cô mà!
Cô căng thẳng gì chứ!
“Có cần giúp một tay không?” Bên tai đột nhiên có một giọng nói.
“A ”
Lâm Ngọc Vân càng hoảng sợ, hét lên một tiếng, đậu trong tay rớt xuống! Trong lòng cô còn sợ hãi ngẩng đầu, liền thấy không biết Phạm Hoàng Sang đã cởi áo vest từ khi nào, anh mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, lúc này đã sắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ màu lúa mạch, có cảm giác lười biếng.
Ực!
Lâm Ngọc Vân nuốt nước miếng một cái.
“Cô sợ tôi à?” Phạm Hoàng Sang cau mày.
Bóng anh hạ xuống.
Dưới ánh đèn, biểu cảm trên mặt Phạm Hoàng Sang cười như không cười, so với vẻ mặt lạnh lùng thì thêm vài phần không đứng đắn, nhìn qua càng nguy hiểm hơn.
Trong lòng Lâm Ngọc Vân nghĩ: Ha ha, anh cũng không phải ông chủ của tôi, tôi không cần anh phát tiền lương, sợ anh cái gì?
Dứt lời, cô liền thấy trong mắt Phạm Hoàng Sang hiện lên chút khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Anh hỏi lại lần nữa: “Có cần giúp một tay không?”
“Không cần không cần, tôi tự làm là được.”
Cô cũng không dám để vị Đại Phật này ở trong phòng bếp, như vậy cô sẽ không thở nổi.
Lâm Ngọc Vân mở vòi nước ra, vừa rửa rau vừa nấu nước lẩu.
Phạm Hoàng Sang dựa ở cạnh cửa, bất thình lình hỏi một câu: “Vì sao cô không muốn gả cho tôi?”
Keeng!
Tay Lâm Ngọc Vân run lên một cái, cái giá múc rơi xuống nồi. Tim Lâm Ngọc Vân đập mạnh. Không phải căng thẳng khi được cầu hôn, mà là vì sợ. Sao anh ta còn chưa từ bỏ suy nghĩ này vậy.
Suy nghĩ một chút, cô cười gượng nói: “Anh Sang à, nếu như bởi vì Minh Tâm thích tôi, anh căn bản không cần phải…. hi sinh như vậy. Có thể là vì bình thường anh quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh cô bé, hơn nữa mấy hôm trước tôi cứu cô bé, cho nên cô bé mới có chút ỷ lại tôi, nhưng đây chỉ trong thời gian ngắn….”
“Con gái của tôi, tôi hiểu.”
Đừng thấy bình thường Minh Tâm vô tư vô tâm, nhưng cô bé tự đánh giá mình rất cao, hơn nữa còn rất cố chấp, ngoại trừ người thân ruột thịt, những năm qua, cô bé chưa từng thân thiết với ai như vậy.
Chuyện đã xác định cho dù thế nào cũng không thay đổi.
“Cho nên, điều kiện để anh kết hôn là Minh Tâm thích người đó? Không quan tâm bản thân có thích hay không, không quan tâm người khác có thích anh hay không?”
“Vậy cô thích tôi không?”
Sao lại chuyển tới vấn đề này vậy.
Lâm Ngọc Vân đau đầu.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh Sang à, lần trước tôi đã nói với anh mà, con người tôi không có chí hướng gì lớn, chỉ muốn sống những ngày bình yên, hơn nữa tuy rằng tôi thích tán tỉnh đàn ông, nhưng là người theo chủ nghĩa không kết hôn…”
“Cho nên, cô tán tỉnh xong liền không chịu trách nhiệm?”
“Đúng…. À không! Không phải, ý của tôi là…”
Thấy cô không nói được gì, con ngươi đen nhánh của Phạm Hoàng Sang hiện lên ý cười, anh không hề trêu chọc cô, chỉ có ý tốt chỉ vào nồi lẩu, nhắc nhở cô: “Lẩu sôi rồi.”
“Hả!”
Lẩu đã sôi trào, ùng ục bốc hơi nóng, mùi hương tràn ngập phòng bếp, hai đứa nhỏ ở bên ngoài ngửi thấy mùi, lập tức chạy tới cửa.
“Oa! Thơm quá, dì ơi, có thể ăn chưa, Minh Tâm đói quá!”
“Được rồi, hai đứa ra bàn chờ một lát, xong ngay đây.”
Cô bé nuốt nước miếng, lập tức chạy tới bàn cơm ngồi, đợi ăn cơm.
Lâm Ngọc Vân bưng nồi lẩu lên bàn, để đồ nhúng lẩu vào đĩa, lại chuẩn bị cho mỗi người một phần nước chấm, lúc này mới ngồi xuống: “Anh Sang, có muốn uống gì không?”
“Tôi sao cũng được.”
Lâm Ngọc Vân mở tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có mấy chai bia, cô quay đầu hỏi: “Bia được không?”
“Được!”
Lâm Ngọc Vân ôm mấy chai bia qua đặt lên bàn cơm, vừa cúi đầu liền thấy hai mắt Minh Tâm nhìn cô chằm chằm, cô bật cười: “Cháu không thể uống, đây là bia, bên trong có cồn, trẻ con không được uống.”
“Ồ!” Minh Tâm thất vọng cúi đầu.
Lâm Ngọc Vân mở hai lon bia, đưa cho Phạm Hoàng Sang một lon.
“Nghe Nguyễn Đăng Khoa nói cô đã qua buổi thử vai của <Sóng Gió Hậu Cung>, chúc mừng cô.”
Lâm Ngọc Vân sửng sốt một giây.
Không ngờ Phạm Hoàng Sang lại là người đầu tiên chúc mừng cô, cô cười cụng ly với anh: “Cảm ơn!”
Lúc ăn cơm biểu cảm của Phạm Minh Tâm cực kỳ đặc sắc.
Cô bé vừa nhúng thịt dê, vừa nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói không rõ: “Bố, không phải trước giờ bố không ăn lẩu sao, còn nói mấy người chĩa đũa vào cùng một nồi, không vệ sinh?”
Hả!
Lâm Ngọc Vân lúng túng ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt Phạm Hoàng Sang không thay đổi nhúng đồ ăn: “Nồi lẩu lúc sôi có thể sát trùng.”
Phạm Minh Tâm: “…”
Được rồi, bố giỏi hơn, con không nói lại bố!
Gò má Minh Tâm lúc ăn đỏ bừng, trán toàn mồ hôi, nhìn cô bé ăn ngon miệng, ngay cả Lâm Bảo bình thường không ăn nhiều lắm cũng ăn thêm.
Sau đó, một nồi lẩu đã được giải quyết sạch sẽ. Cơm nước xong xuôi, thu dọn chén đũa xong cũng đã là tám giờ tối, bố con Phạm Hoàng Sang không hề có ý định rời đi.
Lâm Ngọc Vân: “…”
Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh Sang, không còn sớm nữa, tôi và Bảo Bảo cũng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.”
Phạm Hoàng Sang gật đầu, cầm áo vest trên ghế sô pha: “Minh Tâm, nên đi rồi.”
Vẻ mặt Minh Tâm lưu luyến.
Đến tốc độ cô bé đi cũng như rùa bò, ngoài cửa đột nhiên gió to nổi lên, sấm chớp rền vang. Gió to gào thét, không lâu sau lại có mưa đá. Mưa đá có to có nhỏ, đập lên thủy tinh lạch cạch.
Thấy tình huống này, hai mắt Minh Tâm bừng sáng, hưng phấn nhảy lên: “Oa! mưa đá rơi rồi. Nhìn có vẻ không thể tạnh trong chốc lát được, mưa đá lớn như vậy, trên đường chắc chắn rất nguy hiểm!”
Lâm Ngọc Vân: “….”
Nguy hiểm mà sao cháu vui như vậy?!
Vừa quay đầu liền thấy hai mắt cô bé sáng quắc nhìn mình.
Lâm Ngọc Vân: “….”
Lâm Ngọc Vân đành phải lên tiếng: “Đã trễ thế này, trên đường lại nguy hiểm, nếu như anh Sang không ngại, tối nay có thể tạm…. qua đêm ở đây?”
Cô nghĩ thầm, Phạm Hoàng Sang chắc chắn có thể nghe ra giọng nói không tình nguyện của cô.
Kết quả…
Phạm Hoàng Sang lập tức buông áo vest xuống, lại ngồi lên sô pha lần nữa.
“Được!”‘
‘
Lâm Ngọc Vân bất đắc dĩ nấu nước lẩu.
Cô và Bảo Bảo luôn thích ăn cay, Nguyễn Đăng Khoa cũng biết, cho nên mua lẩu cay.
“Minh Tâm có thể ăn cay không?”
“Có thể ạ!” Bụng cô bé đã sớm kêu rột rột, ngửi mùi lẩu bốc lên, cô bé nuốt mấy ngụm nước bọt lớn: “Cô ơi, Minh Tâm thích ăn cay.”
“Được, vậy mấy đứa chờ chút, sắp ăn được rồi.”
“Vâng ạ!”
Lâm Ngọc Vân mặc tạp dề, rửa các món ăn kèm trong phòng bếp, lúc vừa rửa được một nửa, Nguyễn Đăng Khoa đi vào phòng bếp, vẻ mặt anh hơi áy náy: “Ngọc Vân, anh không thể ăn cơm chung với mọi người rồi, bên bạn của anh có việc gấp, anh phải đi xử lý một chút.”
Hả?!
Có Nguyễn Đăng Khoa ở đây, còn có người nói chuyện với Phạm Hoàng Sang, Nguyễn Đăng Khoa không ở đây, vậy bọn họ sẽ lúng túng hơn rồi?
Nhưng Nguyễn Đăng Khoa cũng nói là việc gấp rồi.
“Vậy anh nhanh đi đi.”
“Được, anh đi trước.”
“Ừ!”
Lâm Ngọc Vân tiễn Nguyễn Đăng Khoa, quay đầu thấy hai đứa bé đang ngồi trên sàn nhà dựa sát vào nhau, không biết đang nói gì, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Minh Tâm, ngay cả Bảo Bảo cũng cười.
Cô ít khi thấy Bảo Bảo vui vẻ như vậy.
Xem ra, để cho hai cha con họ ở lại đây cũng không phải không tốt.
Lâm Ngọc Vân mỉm cười.
Đột nhiên
Một ánh mắt bức bách rơi xuống trên mặt cô, Lâm Ngọc Vân vừa quay đầu liền thấy Phạm Hoàng Sang đang im lặng nhìn cô, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.
“A, ha ha…”
Lâm Ngọc Vân như chạy trốn mà chui vào phòng bếp.
Vào phòng bếp, Lâm Ngọc Vân mới phản ứng kịp!
Không đúng.
Đây là nhà cô, là địa bàn của cô mà!
Cô căng thẳng gì chứ!
“Có cần giúp một tay không?” Bên tai đột nhiên có một giọng nói.
“A ”
Lâm Ngọc Vân càng hoảng sợ, hét lên một tiếng, đậu trong tay rớt xuống! Trong lòng cô còn sợ hãi ngẩng đầu, liền thấy không biết Phạm Hoàng Sang đã cởi áo vest từ khi nào, anh mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, lúc này đã sắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ màu lúa mạch, có cảm giác lười biếng.
Ực!
Lâm Ngọc Vân nuốt nước miếng một cái.
“Cô sợ tôi à?” Phạm Hoàng Sang cau mày.
Bóng anh hạ xuống.
Dưới ánh đèn, biểu cảm trên mặt Phạm Hoàng Sang cười như không cười, so với vẻ mặt lạnh lùng thì thêm vài phần không đứng đắn, nhìn qua càng nguy hiểm hơn.
Trong lòng Lâm Ngọc Vân nghĩ: Ha ha, anh cũng không phải ông chủ của tôi, tôi không cần anh phát tiền lương, sợ anh cái gì?
Dứt lời, cô liền thấy trong mắt Phạm Hoàng Sang hiện lên chút khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Anh hỏi lại lần nữa: “Có cần giúp một tay không?”
“Không cần không cần, tôi tự làm là được.”
Cô cũng không dám để vị Đại Phật này ở trong phòng bếp, như vậy cô sẽ không thở nổi.
Lâm Ngọc Vân mở vòi nước ra, vừa rửa rau vừa nấu nước lẩu.
Phạm Hoàng Sang dựa ở cạnh cửa, bất thình lình hỏi một câu: “Vì sao cô không muốn gả cho tôi?”
Keeng!
Tay Lâm Ngọc Vân run lên một cái, cái giá múc rơi xuống nồi. Tim Lâm Ngọc Vân đập mạnh. Không phải căng thẳng khi được cầu hôn, mà là vì sợ. Sao anh ta còn chưa từ bỏ suy nghĩ này vậy.
Suy nghĩ một chút, cô cười gượng nói: “Anh Sang à, nếu như bởi vì Minh Tâm thích tôi, anh căn bản không cần phải…. hi sinh như vậy. Có thể là vì bình thường anh quá bận rộn, không có thời gian bên cạnh cô bé, hơn nữa mấy hôm trước tôi cứu cô bé, cho nên cô bé mới có chút ỷ lại tôi, nhưng đây chỉ trong thời gian ngắn….”
“Con gái của tôi, tôi hiểu.”
Đừng thấy bình thường Minh Tâm vô tư vô tâm, nhưng cô bé tự đánh giá mình rất cao, hơn nữa còn rất cố chấp, ngoại trừ người thân ruột thịt, những năm qua, cô bé chưa từng thân thiết với ai như vậy.
Chuyện đã xác định cho dù thế nào cũng không thay đổi.
“Cho nên, điều kiện để anh kết hôn là Minh Tâm thích người đó? Không quan tâm bản thân có thích hay không, không quan tâm người khác có thích anh hay không?”
“Vậy cô thích tôi không?”
Sao lại chuyển tới vấn đề này vậy.
Lâm Ngọc Vân đau đầu.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh Sang à, lần trước tôi đã nói với anh mà, con người tôi không có chí hướng gì lớn, chỉ muốn sống những ngày bình yên, hơn nữa tuy rằng tôi thích tán tỉnh đàn ông, nhưng là người theo chủ nghĩa không kết hôn…”
“Cho nên, cô tán tỉnh xong liền không chịu trách nhiệm?”
“Đúng…. À không! Không phải, ý của tôi là…”
Thấy cô không nói được gì, con ngươi đen nhánh của Phạm Hoàng Sang hiện lên ý cười, anh không hề trêu chọc cô, chỉ có ý tốt chỉ vào nồi lẩu, nhắc nhở cô: “Lẩu sôi rồi.”
“Hả!”
Lẩu đã sôi trào, ùng ục bốc hơi nóng, mùi hương tràn ngập phòng bếp, hai đứa nhỏ ở bên ngoài ngửi thấy mùi, lập tức chạy tới cửa.
“Oa! Thơm quá, dì ơi, có thể ăn chưa, Minh Tâm đói quá!”
“Được rồi, hai đứa ra bàn chờ một lát, xong ngay đây.”
Cô bé nuốt nước miếng, lập tức chạy tới bàn cơm ngồi, đợi ăn cơm.
Lâm Ngọc Vân bưng nồi lẩu lên bàn, để đồ nhúng lẩu vào đĩa, lại chuẩn bị cho mỗi người một phần nước chấm, lúc này mới ngồi xuống: “Anh Sang, có muốn uống gì không?”
“Tôi sao cũng được.”
Lâm Ngọc Vân mở tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có mấy chai bia, cô quay đầu hỏi: “Bia được không?”
“Được!”
Lâm Ngọc Vân ôm mấy chai bia qua đặt lên bàn cơm, vừa cúi đầu liền thấy hai mắt Minh Tâm nhìn cô chằm chằm, cô bật cười: “Cháu không thể uống, đây là bia, bên trong có cồn, trẻ con không được uống.”
“Ồ!” Minh Tâm thất vọng cúi đầu.
Lâm Ngọc Vân mở hai lon bia, đưa cho Phạm Hoàng Sang một lon.
“Nghe Nguyễn Đăng Khoa nói cô đã qua buổi thử vai của <Sóng Gió Hậu Cung>, chúc mừng cô.”
Lâm Ngọc Vân sửng sốt một giây.
Không ngờ Phạm Hoàng Sang lại là người đầu tiên chúc mừng cô, cô cười cụng ly với anh: “Cảm ơn!”
Lúc ăn cơm biểu cảm của Phạm Minh Tâm cực kỳ đặc sắc.
Cô bé vừa nhúng thịt dê, vừa nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói không rõ: “Bố, không phải trước giờ bố không ăn lẩu sao, còn nói mấy người chĩa đũa vào cùng một nồi, không vệ sinh?”
Hả!
Lâm Ngọc Vân lúng túng ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt Phạm Hoàng Sang không thay đổi nhúng đồ ăn: “Nồi lẩu lúc sôi có thể sát trùng.”
Phạm Minh Tâm: “…”
Được rồi, bố giỏi hơn, con không nói lại bố!
Gò má Minh Tâm lúc ăn đỏ bừng, trán toàn mồ hôi, nhìn cô bé ăn ngon miệng, ngay cả Lâm Bảo bình thường không ăn nhiều lắm cũng ăn thêm.
Sau đó, một nồi lẩu đã được giải quyết sạch sẽ. Cơm nước xong xuôi, thu dọn chén đũa xong cũng đã là tám giờ tối, bố con Phạm Hoàng Sang không hề có ý định rời đi.
Lâm Ngọc Vân: “…”
Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh Sang, không còn sớm nữa, tôi và Bảo Bảo cũng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.”
Phạm Hoàng Sang gật đầu, cầm áo vest trên ghế sô pha: “Minh Tâm, nên đi rồi.”
Vẻ mặt Minh Tâm lưu luyến.
Đến tốc độ cô bé đi cũng như rùa bò, ngoài cửa đột nhiên gió to nổi lên, sấm chớp rền vang. Gió to gào thét, không lâu sau lại có mưa đá. Mưa đá có to có nhỏ, đập lên thủy tinh lạch cạch.
Thấy tình huống này, hai mắt Minh Tâm bừng sáng, hưng phấn nhảy lên: “Oa! mưa đá rơi rồi. Nhìn có vẻ không thể tạnh trong chốc lát được, mưa đá lớn như vậy, trên đường chắc chắn rất nguy hiểm!”
Lâm Ngọc Vân: “….”
Nguy hiểm mà sao cháu vui như vậy?!
Vừa quay đầu liền thấy hai mắt cô bé sáng quắc nhìn mình.
Lâm Ngọc Vân: “….”
Lâm Ngọc Vân đành phải lên tiếng: “Đã trễ thế này, trên đường lại nguy hiểm, nếu như anh Sang không ngại, tối nay có thể tạm…. qua đêm ở đây?”
Cô nghĩ thầm, Phạm Hoàng Sang chắc chắn có thể nghe ra giọng nói không tình nguyện của cô.
Kết quả…
Phạm Hoàng Sang lập tức buông áo vest xuống, lại ngồi lên sô pha lần nữa.
“Được!”‘
‘
Bình luận facebook