Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Hãm hại
" Đúng thật có nhiều điểm nghi vấn, tại sao chị nhà lại cầm con dao chạy ra, không phải muốn đâm Phạm Văn mà lại là đâm chính mình, nếu tên đó muốn làm hại chị nhà tại sao lại can ngăn, rồi mũi dao sao lại có thể chuyển hướng về phía hắn, không lẽ hắn tự đâm mình sao?" Anh cảnh sát nói sau khi xem xong đoạn camera
"Lúc đó tôi đang làm vườn, anh ta bảo muốn đến để giết chồng tôi, tôi sợ anh ta ra tay thật nên muốn ngăn cản. Lúc đó tay tôi dính rất nhiều máu, tay cũng có, mặt cũng có, là... là máu của anh ta, anh ta nằm trên vũng máu khủng khiếp lắm a...a......" Cô bước xuống nói tâm trí cô bắt đầu hoảng loạn la hét và ôm đầu khóc.
Anh chạy đến ôm chầm cô lại, nhẹ nhàng vuốt lưng cô và nói
"Không sao rồi có anh đây anh ở bên em, bảo vệ em"
Cũng một lúc sau thì cô lại ngất đi, anh vội vàng bế cô lên phòng, hai anh cảnh sát thấy vậy cũng xin phép rời khỏi nhà của anh.
Sau một thời gian xem xét bên phía cảnh sát quyết định đây là một vụ án tự sát không liên quan gì đến cô. Tất cả cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người ai cũng quay trở về cuộc sống thường ngày. Nhưng chỉ có cô thì không thể, ngày thì cô cứ như người mất hồn, đêm đến cô không còn thói quen tâm sự với cha mẹ đã mất của mình nữa. Ngày đêm khi ngủ cô đều mơ thấy ác mộng. Anh rất lo lắng cho cô, tìm các bác sĩ tâm lý chạy chữa cho cô nhưng vẫn không khá hơn.
Chỉ mới sau một tháng sau cái chết của Phạm Văn cô xanh xao, hốc hác, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, cô hằn hộc, đập phá đồ đạc khi không vừa ý. Cô không tiếp xúc với ai kể cả anh, người duy nhất ở bên cạnh cô lúc này chỉ có bà Lam( người vừa được tuyển chăm sóc riêng cho cô sau tên Phạm Văn chết, bà ta có trách nhiệm luôn theo sát cô khi không có anh bên cạnh). Bác sĩ chuẩn đoán cô bị tâm thần phân liệt do có cú sốc quá nặng. Ngày ngày uống thuốc nhưng không giảm được mà ngày càng nặng thêm, cô ăn được mà không thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại là mơ thấy ác mộng, giấc mơ mà cô thường xuyên thấy là một bóng trắng đứng ở cuối giường cô, chỉ tay về hướng cô, có lúc thì kéo chăn quăng cô xuống đất.
Sau hai tháng cô bị sốt rất nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu
"Tại sao bệnh nhân lại uống thuốc an thần loại mạnh quá liều, lại trong một thời gian dài như vậy, nếu không ngưng thuốc ngay bây giờ, chỉ trong một tuần nữa bệnh nhân sẽ điên thật sự không thể cứu chữa được." Bác sĩ nói
Cả nhà ai cũng sửng sốt, thời gian qua chỉ có mỗi bà Lam là luôn bên cạnh của cô, ngoài ra không ai có thể ở bên canh cô được quá năm phút, mọi người thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh bắt đầu cho người điều tra về bà Lam thì phát hiện một sự thật động trời, bà Lam là mẹ ruột của Phạm Văn (lúc kết hôn với Trang Nhã hắn ta đã nói dối là không còn cha mẹ).
Bà Lam vào gia đình anh chỉ là muốn trả thù cho con trai tất cả mọi chuyện trong nhà trong thời gian đều một tay bà ta sắp đặt tất cả. Đáng sợ nhất là bà ta muốn cô bị điên, xúi giục chiếm lấy tài sản của gia đình anh cho bà ta.
"Bà đến đây để trả thù cho hắn sao? Cô ấy có lỗi gì mà bà muốn hại cô ấy chứ?" Anh lớn tiếng quát vào mặt bà Lam kiến ai nấy cũng giật mình
"Tôi có làm gì đâu, mà hắn là hắn nào tôi đâu có biết" bà Lam nói với vẻ uất ức
"Bà đừng giả đò nữa, tôi đã tra ra bà rồi, Trương Ngọc Lam chồng là Phạm Hữu có con trai duy nhất Phạm Văn, vừa chết mấy tháng trước" anh nói rồi thảy ra một sấp giấy tờ mà người anh bảo điều tra về bà Lam đưa cho anh1
"Nếu đã điều tra tôi rồi vậy tôi cũng chả cần diễn nữa, đúng tôi tới trả thù đó, nó, gia đình các người cố ý giết con trai tôi, các người ỷ mình giàu có nên cho người bưng bít sai lầm của mình, con tôi nó làm sao mà tự xác được cơ chứ, chắc chắn là con đàn bà đó làm, tao phải đòi mạng cho con tao, đúng chính tao là người giả ma giả quỷ hù nó điên điên khùng khùng, tao tráo thuốc của nó, nó sắp điên rồi tự dưng đỗ bệnh làm kế hoạch ta đổ sông đổ biển" bà Lam nói giọng có chút căm phẩn.
"Tôi nghĩ chúng tôi không cần giải thích cho bà hiểu rõ, tôi chỉ nói ngắn gọn như thế này hắn chết vẫn chưa hết tội, nạn nhân là gia đình tôi, là vợ tôi, là chị ruột của tôi, cả con tôi nữa. Còn bây giờ xin mời bà lên đồn cảnh sát ngồi" anh tức giận nổi cả gân xanh lên gằn giọng nói
Cô lúc này vừa tỉnh lại, muốn đi về sinh nhưng nhìn quanh không thấy ai, cũng không thấy bà Lam đâu, nên vừa đi vệ sinh xong ra định đi tìm nhưng lại vô tình nghe được tất cả mọi chuyện.
"Lúc đó tôi đang làm vườn, anh ta bảo muốn đến để giết chồng tôi, tôi sợ anh ta ra tay thật nên muốn ngăn cản. Lúc đó tay tôi dính rất nhiều máu, tay cũng có, mặt cũng có, là... là máu của anh ta, anh ta nằm trên vũng máu khủng khiếp lắm a...a......" Cô bước xuống nói tâm trí cô bắt đầu hoảng loạn la hét và ôm đầu khóc.
Anh chạy đến ôm chầm cô lại, nhẹ nhàng vuốt lưng cô và nói
"Không sao rồi có anh đây anh ở bên em, bảo vệ em"
Cũng một lúc sau thì cô lại ngất đi, anh vội vàng bế cô lên phòng, hai anh cảnh sát thấy vậy cũng xin phép rời khỏi nhà của anh.
Sau một thời gian xem xét bên phía cảnh sát quyết định đây là một vụ án tự sát không liên quan gì đến cô. Tất cả cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người ai cũng quay trở về cuộc sống thường ngày. Nhưng chỉ có cô thì không thể, ngày thì cô cứ như người mất hồn, đêm đến cô không còn thói quen tâm sự với cha mẹ đã mất của mình nữa. Ngày đêm khi ngủ cô đều mơ thấy ác mộng. Anh rất lo lắng cho cô, tìm các bác sĩ tâm lý chạy chữa cho cô nhưng vẫn không khá hơn.
Chỉ mới sau một tháng sau cái chết của Phạm Văn cô xanh xao, hốc hác, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, cô hằn hộc, đập phá đồ đạc khi không vừa ý. Cô không tiếp xúc với ai kể cả anh, người duy nhất ở bên cạnh cô lúc này chỉ có bà Lam( người vừa được tuyển chăm sóc riêng cho cô sau tên Phạm Văn chết, bà ta có trách nhiệm luôn theo sát cô khi không có anh bên cạnh). Bác sĩ chuẩn đoán cô bị tâm thần phân liệt do có cú sốc quá nặng. Ngày ngày uống thuốc nhưng không giảm được mà ngày càng nặng thêm, cô ăn được mà không thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại là mơ thấy ác mộng, giấc mơ mà cô thường xuyên thấy là một bóng trắng đứng ở cuối giường cô, chỉ tay về hướng cô, có lúc thì kéo chăn quăng cô xuống đất.
Sau hai tháng cô bị sốt rất nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu
"Tại sao bệnh nhân lại uống thuốc an thần loại mạnh quá liều, lại trong một thời gian dài như vậy, nếu không ngưng thuốc ngay bây giờ, chỉ trong một tuần nữa bệnh nhân sẽ điên thật sự không thể cứu chữa được." Bác sĩ nói
Cả nhà ai cũng sửng sốt, thời gian qua chỉ có mỗi bà Lam là luôn bên cạnh của cô, ngoài ra không ai có thể ở bên canh cô được quá năm phút, mọi người thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh bắt đầu cho người điều tra về bà Lam thì phát hiện một sự thật động trời, bà Lam là mẹ ruột của Phạm Văn (lúc kết hôn với Trang Nhã hắn ta đã nói dối là không còn cha mẹ).
Bà Lam vào gia đình anh chỉ là muốn trả thù cho con trai tất cả mọi chuyện trong nhà trong thời gian đều một tay bà ta sắp đặt tất cả. Đáng sợ nhất là bà ta muốn cô bị điên, xúi giục chiếm lấy tài sản của gia đình anh cho bà ta.
"Bà đến đây để trả thù cho hắn sao? Cô ấy có lỗi gì mà bà muốn hại cô ấy chứ?" Anh lớn tiếng quát vào mặt bà Lam kiến ai nấy cũng giật mình
"Tôi có làm gì đâu, mà hắn là hắn nào tôi đâu có biết" bà Lam nói với vẻ uất ức
"Bà đừng giả đò nữa, tôi đã tra ra bà rồi, Trương Ngọc Lam chồng là Phạm Hữu có con trai duy nhất Phạm Văn, vừa chết mấy tháng trước" anh nói rồi thảy ra một sấp giấy tờ mà người anh bảo điều tra về bà Lam đưa cho anh1
"Nếu đã điều tra tôi rồi vậy tôi cũng chả cần diễn nữa, đúng tôi tới trả thù đó, nó, gia đình các người cố ý giết con trai tôi, các người ỷ mình giàu có nên cho người bưng bít sai lầm của mình, con tôi nó làm sao mà tự xác được cơ chứ, chắc chắn là con đàn bà đó làm, tao phải đòi mạng cho con tao, đúng chính tao là người giả ma giả quỷ hù nó điên điên khùng khùng, tao tráo thuốc của nó, nó sắp điên rồi tự dưng đỗ bệnh làm kế hoạch ta đổ sông đổ biển" bà Lam nói giọng có chút căm phẩn.
"Tôi nghĩ chúng tôi không cần giải thích cho bà hiểu rõ, tôi chỉ nói ngắn gọn như thế này hắn chết vẫn chưa hết tội, nạn nhân là gia đình tôi, là vợ tôi, là chị ruột của tôi, cả con tôi nữa. Còn bây giờ xin mời bà lên đồn cảnh sát ngồi" anh tức giận nổi cả gân xanh lên gằn giọng nói
Cô lúc này vừa tỉnh lại, muốn đi về sinh nhưng nhìn quanh không thấy ai, cũng không thấy bà Lam đâu, nên vừa đi vệ sinh xong ra định đi tìm nhưng lại vô tình nghe được tất cả mọi chuyện.
Bình luận facebook