Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Lê Nhược Vũ mệt mỏi kéo vali và nhà họ Lâm. Ba năm rồi cô mới trở về đây, mọi thứ quá mới mẻ và xa lạ.
Mấy người giúp việc nhìn thấy co thì tụm lại, chỉ chỏ.
"Người đó là mợ chủ không?"
“Ừ, hình như là mợ chủ, nhưng nghe nói cậu chủ còn chẳng thèm xuất hiện hôm lấy giấy kết hôn. Mợ chủ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Có khi cậu chủ còn chẳng biết mặt cô ta.”
Lê Nhược Vũ không quan tâm tới mấy lời bàn tán của mấy người giúp việc, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
Mẹ Lâm chỉ cho cô căn phòng của cô, Lê Nhược Vũ lập tức kéo vali lên lầu, mở cửa bước vào.
Quẳng vali vào góc, đá giày cao gót mỗi nơi một chiếc. Lê Nhược Vũ thở dài, ngồi phịch xuống giường, vừa ngồi cô vừa đưa tay ra sau lưng, kéo khóa váy xuống.
Thoát khỏi mớ quần áo dính đầy bụi bặm khó chịu, Nhược Vũ nằm trên giường, nhắm mắt thư giãn.
Cô muốn nghỉ vài phút rồi đi tắm, sau đó đi ngủ, chỉ nghĩ đến thôi mệt mỏi đã được xua đi không ít.
Đúng lúc cô đang mơ màng suy nghĩ thì cửa phòng tắm bật mở, một người đàn ông quấn khăn tắm ngang hông bước ra.
Mái tóc người đàn ông còn ướt, vài giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt đẹp như tạc. Cả thân trên để trần, để lộ ra cơ bụng rắn chắc và đường nhân ngư gợi cảm.
Thấy cô gái khỏa thân nằm trên giường mình khiến anh hơi giật mình, ồ lên một tiếng.
Tiếng động làm Nhược Vũ giật mình ngồi bật dậy, hai tay theo bản năng đưa ra che chắn cơ thể. Nhìn rõ người trước mặt, Nhược Vũ hơi chau mày, thì ra là người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Minh.
Hai người họ kết hôn đã ba năm nhưng chưa từng ở cùng nhau lấy một ngày.
Lâm Minh nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ xíu che thế nào cũng không che nổi. Cô thể lộ ra, trắng trẻo thon thả, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần mập thì rất đẫy đà.
Lâm Minh cong khóe môi cười, sao tự dưng có người đẹp ngồi trong phòng mình thế này? Chẳng lẽ là tên bạn nào đó có lòng tốt đưa người đẹp đến cho anh ta giải khuây?
Cũng được đó chứ!
Nhìn cô gái xinh đẹp thẹn thùng che che giấu giấu, Lâm Minh nổi lên hứng thú, dù sao người cũng đưa đến tận cửa rồi, không thể phụ lòng tên bạn xấu xa nào đó được.
Anh bước về phía Nhược Vũ, nói.
“Che làm gì chứ, tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”
“Anh làm gì vậy hả?”
Thấy Lâm Minh áp sát gần mình, Nhược Vũ hoảng hốt lùi lại, kêu lên.
Lâm Minh cúi người, đè nghiến lên người cô. Nhược Vũ lùi về sau nhưng mất đà, ngã nằm xuống giường. Lâm Minh thấy cảnh đó thì khóe môi cong lên, nghĩ rằng cô đang câu dẫn mình.
Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, giọng nói đột nhiên mềm mại.
“Cô bé, em tên gì?”
Cả người Nhược Vũ cứng đờ, cô muốn bật cười. Thì ra người chồng đã kết hôn với cô ba năm lại không hề biết mặt cô. Lời mấy người giúp việc khi nãy như gai nhọn đâm vào tim. Nhược Vũ bật cười tự giễu bản thân.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lâm Minh có hành động lạ như vậy. Bởi vì nếu anh ta nhận ra cô thì chắc chắn đã không chạm vào người cô rồi ngả ngớn như thế.
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Lâm Minh thì thầm, liên tục ra vào trong cơ thể cô.
Lê Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi lăn dài trên gò má.
Cô cảm thấy cuộc đời mình thật đáng mỉa mai.
Sáng sơm hôm sau, khi Lâm Minh tỉnh dậy đã không thấy cô gái kia đâu. Anh vươn vai, nhìn sang chỗ bên cạnh, ga giường vẫn còn hơi nhàu, chứng tỏ đêm qua đã có người nằm ở đây.
Ngoài cô vợ âm mưu xấu xa kia ra, đây là cô gái mà Lâm Minh thấy ưng ý nhất.
Ba năm trước, người vợ trên danh nghĩa kia của anh bỏ thuốc vào rượu của anh, khiến hai người phát sinh quan hệ.
Ngày hôm sau, nhà họ Lê mang bằng chứng đến Lâm gia bắt anh chịu trách nhiệm.
Hôm đăng kí kết hôn anh không tới, chỉ cho trợ lí đưa giấy tờ đến.
Sau khi đăng kí, Lê Nhược Vũ cũng lấy lí do ra nước ngoài du học mà bỏ đi mấy năm nay.
Bây giờ Lâm Minh cảm thấy ba năm này đã là quá đủ rồi, anh cũng đã giúp Lê gia từ đáy vực hồi sinh, vì vậy anh cần lấy lại tự do đã mất của mình.
Nghĩ là làm, Lâm Minh gọi điện cho trợ lí, bảo chuẩn bị đơn ly hôn.
Còn về phía Lê Nhược Vũ, khi cô tỉnh dậy anh còn chưa tỉnh. Cô không biết phải đối mặt với người chồng trên danh nghĩa này thế nào nên đành bỏ đi trước.
Cô đến nhà cô bạn thân Hạ Tư Duệ để nghỉ ngơi vài ngày, chuyện đêm qua thực sự càng khiến cô bối rối, không biết nên làm gì lúc này.
“Trời nóng thế này sao cậu mặc kín mít như bà đẻ thế?” Tư Duệ vừa mở cửa vừa nhìn Nhược Vũ, hỏi.
Nhược Vũ kéo cao cổ áo, cúi đầu, trả lời qua loa lấy lệ.
“Ừ, tớ mặc thế quen rồi.”
Nhược Vũ bước nhanh vào trong nhà, mấy dấu vết đỏ hồng đó đều là do tên đàn ông kia gây ra, giờ này có lẽ anh ta vẫn đang ngủ say sưa trên giường. Nhược Vũ tức đến nghiến răng.
“Cậu vẫn bảo thủ vậy hả?” Tư Duệ đóng cửa, đi sau lưng Nhược Vũ, bỗng cô ấy nói. “À, vừa nãy có người gửi đồ cho cậu tới đây. Thấy trên đó ghi tập đoàn Lâm Thị đấy.”
“Hả? Đồ của tớ á?”
Nhược Vũ hơi kinh ngạc, Lâm Thị, chẳng lẽ là của anh ta gửi?
“Chết, sắp đến giờ rồi, cậu mau lên đi.” Tư Duệ giục.
Nhược Vũ vội vàng bỏ túi tài liệu xuống.
Tư Duệ lái xe đưa cô đi, còn Nhược Vũ ngồi ghế phụ, tranh thủ trang điểm đơn giản. Tư Duệ liếc mắt qua, thấy Lê Nhược Vũ đang kẻ kẻ vẽ vẽ thì thở dài.
“Nhược Vũ, cậu có cần phải thế không? Chẳng phải cậu còn có nhà họ Lê và nhà họ Lâm đứng sau sao? Có cần vất vả chạy ngược chạy xuôi thế này không?”
Nhược Vũ đưa tay chuốt mascara xong, đóng nắp lọ lại, rồi mỉm cười.
“Cậu không hiểu đâu, mình không muốn dựa dẫm vào ai hết. Phụ nữ muốn tự tin thì phải đứng trên đôi chân của chính mình.
Tư Duệ nhún vai.
“Ok, cậu đúng!”
Nhược Vũ tô son môi, vừa nhìn mình trong gương, cô lại nhớ đến buổi tối ba năm về trước ấy.
Khi đó nhà họ Lê đang trên bờ vực phá sản, cha cô phải chạy vạy khắp nơi, cầu xin người ta giúp đỡ, cũng phải tham gia rất nhiều bữa tiệc rượu bất tận.
Đêm đó có người gọi điện báo cha cô đang say, bảo cô tới khách sạn đưa ông ấy về. Lê Nhược Vũ vội vàng chạy tới, không những không tìm thấy cha, còn bị Lâm Minh chiếm mất đời con gái.
Cô vô cùng đau khổ và hoảng sợ, trốn tránh không dám gặp. Nhưng lúc ấy cha cô đã đến nhà họ Lâm yêu cầu họ chịu trách nhiệm. Cha mẹ Lâm cũng rất vui vẻ đồng ý mối hôn sự ấy.
Chỉ là Lê Nhược Vũ không có cách nào đối mặt với người đã cướp đi lần đầu của cô, hại cô phải xa người mà cô yêu. Lê Nhược Vũ chỉ đành lấy lí do bỏ trốn ra nước ngoài ba năm.
Ba năm này Lâm Minh cũng hoàn toàn không quan tâm tới cô, xem như không có người vợ trên danh nghĩa này.
Ừm, có lẽ cô cũng nên đề nghị ly hôn rồi.
“Đến rồi!”
Tư Duệ dừng xe trước cửa tập đoàn Phong Linh. Nghe tiếng Tư Duệ, Nhược Vũ giật mình tỉnh lại, cô đóng nắp thỏi son bỏ vào trong túi, hơi mím môi cho son dàn đều, nhìn lại mình trong gương một lượt nữa, thấy tất cả đều ổn cô mới mỉm cười với Tư Duệ.
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Phỏng vấn cho tốt đấy, mình qua bên kia đợi cậu.”
“Biết rồi.”
Lê Nhược Vũ vừa mở cửa định bước xuống xe thì Tư Duệ đột nhiên kéo tay cô lại.
“Gì thế?” Lê Nhược Vũ kinh ngạc, quay qua nhìn bạn thân.
Tư Duệ hất cằm về phía trước. Lê Nhược Vũ nhìn theo hướng đó, là Lâm Minh. Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tập đoàn Phong Linh không thuộc tài sản, cũng không có liên quan gì tới Lâm gia mà.
“Sao anh ta lại ở đây?” Nhược Vũ kinh ngạc kêu lên.
“Chắc có việc gì đó, mấy tập đoàn lớn thường làm ăn với nhau mà.”
“Hy vọng anh ta chỉ ghé ngang thôi.” Nhược Vũ lẩm bẩm.
Đợi Lâm Minh đi khuất, cô vội vàng mở cửa xe chạy ra, sắp muộn giờ mất rồi, hôm nay đúng là bị cái tên này ám quẻ. Tối qua thì bị hắn ta hành hạ suốt đêm làm sáng cô phải vòng qua nhà Tư Duệ trốn rồi mới chạy đi phỏng vấn, giờ lại gặp hắn ở đây, khiến cô sắp muộn giờ rồi.
Lê Nhược Vũ lẩm bẩm chửi Lâm Minh vài câu rồi chạy vào thang máy. Cũng may thang máy không có ai nên có thể đi một mạch lên tầng mười, nơi diễn ra buổi phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn diễn ra cực kì suôn sẻ, Lê Nhược Vũ năng lực không tồi, lại vừa đi du học về, xin vào làm một nhân viên bình thường không phải quá khóc khăn.
Sau khi phỏng vấn xong, Nhược Vũ vui vẻ cúi đầu chào họ rồi đi ra.
Vừa ra đến hành lang thì cô thấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
“Ấy, xin chờ một chút!”
Lê Nhược Vũ vội kêu lên, chạy nhanh vài bước đến, vừa chạy vừa vươn tay ấn nút mở thang máy.
Cánh cửa thang máy chầm chậm dừng lại, rồi mở ra. Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng người, hơi cong môi mỉm cười.
“Cám…”
Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên môi Nhược Vũ lập tức đông cứng lại. Cô đứng đơ người ngay tại chỗ. Vì người đang đứng trong thang máy kia chính là Lâm Minh!
Lâm Minh đang ung dung đút tay vào túi quần, dáng người cao ráo, sơ mi trắng vest đen trông vô cùng lịch lãm, điển trai.
Lê Nhược Vũ đứng đơ người tại chỗ, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng xua tay.
“Xin lỗi, tôi nhầm, anh đi đi.”
Lâm Minh thấy vẻ hốt hoảng như con thỏ nhỏ của cô thì cong môi cười. Anh vẫn nhấn nút giữ thang máy, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao vậy? Mau vào đi, sợ tôi ăn cô à?”
Lê Nhược Vũ trợn trừng mắt trước câu nói quá táo bạo của Lâm Minh, cô cắn răng, tính quay người rời đi thì người kia đã nhanh chân hơn, bước đến trước mặt cô.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây, chúng ta đúng là thật có duyên.”
Lê Nhược Vũ bắn ánh mắt muốn giết người về phía anh ta, tên này đầu óc có vấn đề à? Cô nhìn quanh, dù sao nơi này cũng sắp là nơi cô làm việc, nếu để người khác bắt gặp chắc chắn sẽ không hay.
Cô quay người, đi nhanh hai bước, Lâm Minh dĩ nhiên không buông tha cho cô, lập tức đuổi theo. Lê Nhược Vũ bất ngờ cúi người, quay ngoắt chạy về phía thang máy.
Cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, chỉ còn một khoảng nhỏ, cô vội vàng lách người vào, nhanh tay ấn nút đóng liên tục.
Nhưng ai bảo người kia chân dài như vậy, cô chạy hai bước chỉ bằng người ta bước một bước. Lâm Minh đưa tay ấn nút mở phía ngoài, cánh cửa thang máy kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra.
Lâm Minh cao lớn đứng chắn ngoài cửa, không còn chỗ chạy ra, khóe môi anh ta cong lên xấu xa.
“Sao nào mèo con, muốn trốn hả?”
Lê Nhược Vũ tức giận trừng mắt với anh ta, nhưng cứ giằng co ở đây kiểu gì cũng bị người khắc bắt gặp, như vậy không ổn chút nào. Lê Nhược Vũ dứt khoát bước vào thang máy, người kia mặt dày vào theo.
Cô nghiêng đầu, mặc kệ, không muốn nhìn mặt người chồng mà không biết mặt vợ này.
Nhưng Lâm Minh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh ta nghiêng đầu, ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ.
“Mèo nhỏ, tối qua em tuyệt lắm, sao sáng nay em đi sớm vậy.”
Lê Nhược Vũ chỉ hận không thể bóp chết anh ta. Cô quay đầu, hung hăng lườm Lưu Minh.
“Vui lòng quản tốt cái miệng của anh, đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó.”
“Ồ, sao em lại nói là bẩn thỉu chứ?” Lưu Minh thấy cô không vui thì thôi không đùa bỡn nữa. Anh ta hỏi, “Em làm ở đây à?”
Lê Nhược Vũ mím môi, nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, cô thật muốn nói cho anh ta biết cô chính là người vợ bị anh ta vứt bỏ, bị anh ta hận không thể xẻ thịt lột da đó. Cô muốn nhìn xem khi biết chuyện này vẻ mặt anh ta sẽ đặc sắc tới mức nào?
Nhìn cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy đang ngước mắt nhìn mình, mặc dù tỏ ra giận dữ nhưng lại càng đáng yêu hơn. Lâm Minh đang định mở miệng nói thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, anh ta có chút bực bội, rút máy nghe.
“Alô, mẹ…”
Còn chưa đợi anh ta nói hết câu, bên kia đã vang lên giọng trách móc.
“Con đang ở đâu vậy hả? Còn không mau về đi, Nhược Vũ đi đâu rồi, con hỏi xem nó ở đâu thì đi đón nó.”
“Mẹ, cô ta tự có chân…”
“Còn nói nữa, tin mẹ đánh con không? Mau đi đón con dâu mẹ về đây, tối nay mẹ có tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào đón Nhược Vũ về, con đi đón con dâu rồi cùng về, tối tham gia bữa tiệc.”
“Mẹ…”
“Đừng nhiều lời, mau lên đấy!”
Không đợi Lâm Minh kịp nói thêm gì nữa, mẹ Lâm cúp máy luôn. Lâm Minh nhíu mày, nhét điện thoại vào túi quần.
Đúng lúc này, tiếng thang máy vang lên, đã đến tầng một, nhưng đột nhiên Lâm Minh vươn tay, giữ nút đóng thang máy.
“Cô gái, em đi đâu, để anh đưa em đi.”
Lê Nhược Vũ cười tự giễu, nếu anh ta biết cô ở Lâm gia thì sẽ thế nào. Đúng là đồ trăng hoa, ai cũng có thể tán tỉnh được.
“Lui ra đi, tôi muốn ra ngoài.”
“Em trả lời câu hỏi của anh trước đi.”
Vừa lúc này, chuông điện thoại của Lê Nhược Vũ vang lên, cô liếc nhìn, là số của mẹ Lâm, nếu nghe máy sẽ bị lộ mất, cô vội vàng ấn nút im lặng. Lâm Minh tò mò nhìn cô.
“Ai gọi mà em tắt máy thế?”
“Chồng tôi gọi, anh mau thả tôi ra!” Lê Nhược Vũ đã hết kiên nhẫn với người này rồi.
“Chồng? Em đùa ai vậy chứ, tối qua chúng ta còn thân thiết như vậy.”
“Á!” Lê Nhược Vũ đột nhiên hét lớn.
Lâm Minh giật mình, buông tay khỏi nút giữ thang máy, đi đến bên cô.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm.
Nếu anh ta có thể quan tâm người vợ trên danh nghĩa bằng một góc như này thì tốt quá rồi. Thang máy không bị nhấn nút giữ thì từ từ mở ra, Nhược Vũ nhân cơ hội Lâm Minh không để ý bèn vọt ra ngoài, chạy nhanh đi.
Lâm Minh thấy cô chạy nhanh như sóc thì bật cười, hóa ra cô nhóc này lừa anh ta.
Đúng lúc đó người đang đợi thang máy bên ngoài lên tiếng chào hỏi.
“Lâm tổng, anh cũng ở đây sao?”
Lâm Minh gật đầu, bắt tay người kia.
Lê Nhược Vũ chạy thoát được người kia, thở phào nhẹ nhõm, cô ấn phím gọi lại cho mẹ Lâm.
“Alô, mẹ ạ!”
“Nhược Vũ à”, giọng mẹ Lâm ngọt ngào vang lên. “Tối nay con nhớ về sớm nhé, mẹ tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào mừng con.”
“Vâng ạ.” Lê Nhược Vũ không có cách nào từ chối, chỉ đành vâng dạ rồi cúp máy.
Cô vừa bước đi được vài bước đã thấy một bóng người xô tới, làm cô giật nảy mình suýt ngã. Tư Duệ vui vẻ ôm lấy vai Nhược Vũ.
“Nè, cho cậu, cuộc phỏng vấn sao rồi.”
Nhược Vũ đón lấy cốc trà sữa mát rượi từ tay bạn thân, nháy mắt tinh nghịch.
“Dĩ nhiên là ok rồi.”
“Cậu giỏi quá à!” Tư Duệ phấn khích reo lên, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe.
“Bạn cậu mà.” Nhược Vũ hút một ngụm trà sữa, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn. “À, tối nay tớ có buổi tiệc, cậu bảo tớ nên mặc gì?”
“Tiệc á, tiệc gì thế?” Tư Duệ hỏi lại.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ đi ngược chiều va vào Nhược Vũ, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì ánh mắt đột nhiên lóe lên, cong môi giễu cợt.
“Ồ, đây chẳng phải Lê tiểu thư, vợ hờ của Lâm Minh đó sao.”
Lê Nhược Vũ nâng mí mắt nhìn cô ta, rồi sau đó nghiêng người, đi tiếp.
“Này, cô thể hiện thái độ gì đấy hả?”
Người phụ nữ kia tức giận. Lê Nhược Vũ nhìn cô ta, khuôn mặt khá xinh đẹp, thân hình bốc lửa, nhưng trang điểm quá đậm, quần áo cũng quá ít vải rồi.
“Tôi không quen cô.” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng.
“Hừ, giả bộ thanh cao, cô chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ bị bỏ rơi, Lâm Minh còn chẳng thèm quan tâm cô. Sao hả? Nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì. Dù sao anh ấy cũng chỉ yêu mình tôi thôi.”
À, thì ra là tiểu tam. Dù cô và Lâm Minh không có chút tình cảm nào, nhưng cô được Lâm gia thừa nhận, cũng được pháp luật bảo vệ, loại tình nhân như cô ta mà cũng dám đứng đây giơ nanh múa vuốt sao.
“Đúng.” Nhược Vũ gật đâu. “Đúng là anh ta yêu cô, không yêu tôi, nhưng tên người trong giấy kết hôn là tôi, không phải cô. Cô ghen tị thế chứ ghen tị nữa cũng chẳng ích gì.”
Tư Duệ vốn đang định phản kích giúp bạn nhưng khi nghe Nhược Vũ nói vậy liền âm thầm giơ ngón tay cái. Với loại tiểu tam mặt dày như này thì không nên nhún nhường, càng hiền lành bọn họ càng lấn tới.
“Cô đừng đắc ý, anh ấy nói sẽ sớm li hôn với cô thôi.”
Nhược Vũ nhún vai.
“Từ giờ đến lúc đó cô vẫn là tiểu tam bị người đời phỉ nhổ thôi.”
Vừa nói Nhược Vũ vừa mở nắp ly trà sữa, hất thẳng vào mặt cô ta.
“Trà mới mua đấy, tiếc rằng là trà sữa chứ không phải trà xanh.”
“Cô…” Lưu Ánh tức giận vung tay muốn tát Nhược Vũ.
Ngược lại cô vô cùng bình tĩnh.
“Chúng tôi có hai người, cô nghĩ nếu đánh nhau bên nào sẽ thắng.”
Tư Duệ lập tức vui vẻ xắn tay áo, sẵn sàng nhảy vào cuộc.
Lưu Ánh trợn trắng mắt, không làm gì được nhìn Nhược Vũ và Tư Duệ ung dung rời đi.
Vừa đúng lúc này Lâm Minh cũng đi tới, anh ta liếc mắt qua thấy Nhược Vũ thì định chạy qua, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được mèo nhỏ ở đây.
Nhưng còn chưa kịp đi đến chỗ Nhược Vũ thì một bóng người đã nhào vào lòng anh ta, vừa khóc vừa náo, làm Lâm Minh đầu váng mắt hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Cô ta bắt nạt em, cô ta hắt trà sữa vào người em… hức… hức… anh xem…”
Một lúc sau, khi nhìn bóng Nhược Vũ lên xe, rời đi, anh ta mới định thần lại.
“Ừ, không sao, cái túi phiên bản giới hạn gì đó bao nhiêu tiền, để anh chuyển.”
Nghe thấy thế, mắt Lưu Ánh sáng lên, cô tập lập tức ngừng khóc, bắt đầu lôi điện thoại ra chỉ trỏ một loạt giày dép túi xách phiên bản giới hạn.
Lưu Minh hào phóng gật đầu mua hết, đối với anh ta, đây là cách dỗ dành phụ nữ hiệu quả nhất.
Sau khi lên xe rời đi, Tư Duệ chở Nhược Vũ đến trung tâm thương mại, hai người cùng vui vẻ chọn váy, chọn giày.
Mặc dù không muốn đến buổi tiệc đó chút nào, nhưng Nhược Vũ cũng muốn bản thân chỉn chu một chút để không làm mẹ Lâm phiền lòng, dù sao mẹ Lâm cũng rất quan tâm, quý mến cô.
***
Lê Nhược Vũ nhìn quanh, buổi tiệc có rất nhiều họ hàng nhà họ Lâm tới, mặc dù bề ngoài là đến chào mừng Lê Nhược Vũ du học trở về, nhưng chủ yếu là muốn xem cô bị bẽ mặt, việc Lâm Minh ghét bỏ cô hầu như ai cũng biết rồi.
Cô chọn một góc ít người để ý, thong thả ngồi xuống, nghĩ cách xem lát nữa nên làm thế nào để chuồn khỏi buổi tiệc.
“Tôi thấy có khi Lâm Minh còn chẳng biết mặt cô ta.” Tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Đúng vậy, cô ta không xứng xách giày cho Lâm Minh.” Mấy người phụ nữ vừa đi ngang qua chỗ cô ngồi vừa bàn tán.
Lê Nhược Vũ ngó đầu ra, lắng nghe người ta bàn tán về mình, giống như đang xem kịch. Dù sao cô cũng chẳng làm được gì, vậy thì nghe cho vui thôi. Cô cũng đang muốn ly hôn với anh ta đây, chỉ là không biết phải làm cách nào mà thôi.
“Ái.” Lê Nhược Vũ kêu lên khe khẽ, cô nhìn xuống chân, chiếc váy xòe để lộ bắp chân, một con muỗi đang cong vòi hút máu cô.
Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng cúi người, nín thở rồi vỗ thật mạnh lên bắp chân mình. Nhưng con muỗi nhanh hơn, nó đã bay đi mất, cô đứng dậy, dù sao cũng nên tìm chỗ sáng hơn ngồi, chỗ này tối quá, dễ có muỗi hoặc côn trùng.
“Mèo nhỏ, em cũng ở đây à?”
Một giọng nói vang lên ngay sau lưng, Lê Nhược Vũ cứng đờ người, cô muốn xách váy chạy thật nhanh, nhưng cũng như đập muỗi, cô vẫn chậm. Người kia đã bước đến bên cạnh.
“Mèo nhỏ, chúng ta đúng là có duyên thật đấy, em cũng đến đây sao?”
Duyên cái đầu nhà anh, tôi chính là vợ anh, là nhân vật chính của bữa tiệc này đấy.
“Em mặc như này đúng là trông rất xinh nha.” Lâm Minh nhìn cô một lượt, gật đầu khen ngợi.
Nhớ tới làn da mịn màng, dáng người kiều mị của cô đêm qua, cổ họng Lâm Minh lại khô khốc.
“Chẳng phải anh có người tình rồi sao, còn bám theo tôi làm gì?”
Lời này vào tai Lâm Minh lại thành cô đang giận dỗi, ghen tuông.
“Không có, anh chỉ yêu mình em thôi. Em đồng ý anh sẽ làm đám cưới với em ngay.”
Lê Nhược Vũ suýt nữa phì cười, anh ta có cần châm biếm thế không? Bọn họ đang là vợ chồng hợp pháp đấy.
“Anh sắp ly hôn Lê Nhược Vũ rồi, em đợi vài ngày thôi, đượ chứ.”
Đúng là mới gặp vài lần nhưng Lâm Minh vô cùng thích cô gái nhỏ này, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng rất thú vị, Trước nay chỉ cần anh ta nhìn một cái, các cô gái đã tự động đổ rạp, nhào vào lòng anh ta, lần này cô lại một mực từ chối, muốn tránh xa, càng kích thích bản năng chinh phục của đàn ông trong anh.
“Anh tự chơi một mình đi, tôi không rảnh.”
Nói rồi Lê Nhược Vũ ôm chiếc váy bồng, đi thẳng. Nhưng đen đủi cho cô, chỗ vườn hoa này rải sỏi, gót giày cao gót của cô vấp phải một hòn sỏi, khiến cô loạng choạng ngã.
Một cánh tay vững chắc giơ ra đỡ lấy cô, hơi thở đàn ông nam tính quẩn quanh vây hãm, Lê Nhược Vũ nhất thời đơ người mất mấy giây.
Còn người kia cúi đầu, khuôn mặt gần sát mặt cô, đôi môi anh đào đỏ mọng như gọi mời, anh ta lập tức cúi người, môi chạm vào môi cô.
Lê Nhược Vũ muốn giằng ra, nhưng người này quá khỏe, đôi tay ghìm chặt như gọng kìm, nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo tràn đầy tính xâm chiếm.
Đúng lúc này, mẹ Lâm đi đến, nhìn thấy hai người một nam một nữ đang quấn quýt hôn nhau trong góc tối kia, mẹ Lâm nheo mắt nhìn cho kĩ, rồi mừng rỡ cười thật tươi.
Trời ạ, bà cứ tưởng hai đứa nó quan hệ không tốt, không thèm nhìn mặt nhau, hóa ra bà già lẩm cẩm rồi, hai đứa nhỏ này lại cuồng nhiệt như vậy, giữa bữa tiệc đông người lại trốn ra một góc thân mật, đúng là táo bạo mà.
Mẹ Lâm sung sướng quay người, khẽ khàng rời khỏi hiện trường, để cho đôi trẻ được tự nhiên.
Lê Nhược Vũ giằng co mãi không thoát được, cô tức giận há miệng, cắn mạnh vào môi Lâm Minh. Rất nhanh, vị máu nhàn nhạt lan ra khắp khoang miệng cả hai người.
Lâm Minh bị đau đành buông cô ra, Lê Nhược Vũ chớp lấy cô hội, vội vàng bỏ chạy. Mặc kệ buổi lễ gì đó, cô không muốn ở đây thêm nữa.
Lâm Minh lau chút máu ở khóe môi.
“Thì ra em thích kiểu hoang dã như vậy à?”
Anh ta mỉm cười, rút điện thoại trong túi ra.
Lê Nhược Vũ vừa rời khỏi buổi tiệc thì nhận được điện thoại của anh ta, cô trầm giọng, bắt máy.
“Alô.”
“Cô mau kí vào đơn li hôn đi, không thì đừng trách tôi không nể nang gì đấy!” Nói xong lập tức tắt máy, không thèm nghe cô nói lời nào. Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối thui. Đơn li hôn? Đơn li hôn nào?
Đồ thần kinh!
Vừa lẩm bẩm Lê Nhược Vũ vừa bắt taxi đi, sau đó gọi điện cho mẹ Lâm.
Lâm Minh kết thúc cuộc điện thoại, nhìn quanh, giờ này Lê Nhược Vũ kia còn chưa tới, không biết lại định giở trò gì. Đúng lúc này, có điện thoại của mẹ Lâm.
“Con đã đến rồi mà.” Lâm Minh vừa bắt máy đã nói ngay, tránh cho mẹ anh lại trách cứ cả tràng dài.
“Mẹ không hỏi con đến chưa. Nhược Vũ con bé đang bị mệt nên rời đi, con còn không mau đi xem con bé bị làm sao?”
Cô ta mệt liên quan gì con?
Lâm Minh rất muốn nói như vậy, nhưng cũng không dám nói ra, nếu không lại phải nghe tràng giang đại hải lời trách móc của bà Lâm. Một suy nghĩ lóe lên, Lâm Minh lập tức vâng dạ gật đầu.
“Vâng, vậy để con đi xem cô ta bị làm sao.”
Vừa nói Lâm Minh vừa rời khỏi bữa tiệc. May quá, anh ta đang không tìm được lí do để không phải tham gia buổi tiệc nhạt nhẽo vớ vẩn này đây, thật đúng lúc mà!
Mấy người giúp việc nhìn thấy co thì tụm lại, chỉ chỏ.
"Người đó là mợ chủ không?"
“Ừ, hình như là mợ chủ, nhưng nghe nói cậu chủ còn chẳng thèm xuất hiện hôm lấy giấy kết hôn. Mợ chủ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Có khi cậu chủ còn chẳng biết mặt cô ta.”
Lê Nhược Vũ không quan tâm tới mấy lời bàn tán của mấy người giúp việc, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.
Mẹ Lâm chỉ cho cô căn phòng của cô, Lê Nhược Vũ lập tức kéo vali lên lầu, mở cửa bước vào.
Quẳng vali vào góc, đá giày cao gót mỗi nơi một chiếc. Lê Nhược Vũ thở dài, ngồi phịch xuống giường, vừa ngồi cô vừa đưa tay ra sau lưng, kéo khóa váy xuống.
Thoát khỏi mớ quần áo dính đầy bụi bặm khó chịu, Nhược Vũ nằm trên giường, nhắm mắt thư giãn.
Cô muốn nghỉ vài phút rồi đi tắm, sau đó đi ngủ, chỉ nghĩ đến thôi mệt mỏi đã được xua đi không ít.
Đúng lúc cô đang mơ màng suy nghĩ thì cửa phòng tắm bật mở, một người đàn ông quấn khăn tắm ngang hông bước ra.
Mái tóc người đàn ông còn ướt, vài giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt đẹp như tạc. Cả thân trên để trần, để lộ ra cơ bụng rắn chắc và đường nhân ngư gợi cảm.
Thấy cô gái khỏa thân nằm trên giường mình khiến anh hơi giật mình, ồ lên một tiếng.
Tiếng động làm Nhược Vũ giật mình ngồi bật dậy, hai tay theo bản năng đưa ra che chắn cơ thể. Nhìn rõ người trước mặt, Nhược Vũ hơi chau mày, thì ra là người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Minh.
Hai người họ kết hôn đã ba năm nhưng chưa từng ở cùng nhau lấy một ngày.
Lâm Minh nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai bàn tay nhỏ xíu che thế nào cũng không che nổi. Cô thể lộ ra, trắng trẻo thon thả, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần mập thì rất đẫy đà.
Lâm Minh cong khóe môi cười, sao tự dưng có người đẹp ngồi trong phòng mình thế này? Chẳng lẽ là tên bạn nào đó có lòng tốt đưa người đẹp đến cho anh ta giải khuây?
Cũng được đó chứ!
Nhìn cô gái xinh đẹp thẹn thùng che che giấu giấu, Lâm Minh nổi lên hứng thú, dù sao người cũng đưa đến tận cửa rồi, không thể phụ lòng tên bạn xấu xa nào đó được.
Anh bước về phía Nhược Vũ, nói.
“Che làm gì chứ, tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”
“Anh làm gì vậy hả?”
Thấy Lâm Minh áp sát gần mình, Nhược Vũ hoảng hốt lùi lại, kêu lên.
Lâm Minh cúi người, đè nghiến lên người cô. Nhược Vũ lùi về sau nhưng mất đà, ngã nằm xuống giường. Lâm Minh thấy cảnh đó thì khóe môi cong lên, nghĩ rằng cô đang câu dẫn mình.
Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, giọng nói đột nhiên mềm mại.
“Cô bé, em tên gì?”
Cả người Nhược Vũ cứng đờ, cô muốn bật cười. Thì ra người chồng đã kết hôn với cô ba năm lại không hề biết mặt cô. Lời mấy người giúp việc khi nãy như gai nhọn đâm vào tim. Nhược Vũ bật cười tự giễu bản thân.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Lâm Minh có hành động lạ như vậy. Bởi vì nếu anh ta nhận ra cô thì chắc chắn đã không chạm vào người cô rồi ngả ngớn như thế.
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Lâm Minh thì thầm, liên tục ra vào trong cơ thể cô.
Lê Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi lăn dài trên gò má.
Cô cảm thấy cuộc đời mình thật đáng mỉa mai.
Sáng sơm hôm sau, khi Lâm Minh tỉnh dậy đã không thấy cô gái kia đâu. Anh vươn vai, nhìn sang chỗ bên cạnh, ga giường vẫn còn hơi nhàu, chứng tỏ đêm qua đã có người nằm ở đây.
Ngoài cô vợ âm mưu xấu xa kia ra, đây là cô gái mà Lâm Minh thấy ưng ý nhất.
Ba năm trước, người vợ trên danh nghĩa kia của anh bỏ thuốc vào rượu của anh, khiến hai người phát sinh quan hệ.
Ngày hôm sau, nhà họ Lê mang bằng chứng đến Lâm gia bắt anh chịu trách nhiệm.
Hôm đăng kí kết hôn anh không tới, chỉ cho trợ lí đưa giấy tờ đến.
Sau khi đăng kí, Lê Nhược Vũ cũng lấy lí do ra nước ngoài du học mà bỏ đi mấy năm nay.
Bây giờ Lâm Minh cảm thấy ba năm này đã là quá đủ rồi, anh cũng đã giúp Lê gia từ đáy vực hồi sinh, vì vậy anh cần lấy lại tự do đã mất của mình.
Nghĩ là làm, Lâm Minh gọi điện cho trợ lí, bảo chuẩn bị đơn ly hôn.
Còn về phía Lê Nhược Vũ, khi cô tỉnh dậy anh còn chưa tỉnh. Cô không biết phải đối mặt với người chồng trên danh nghĩa này thế nào nên đành bỏ đi trước.
Cô đến nhà cô bạn thân Hạ Tư Duệ để nghỉ ngơi vài ngày, chuyện đêm qua thực sự càng khiến cô bối rối, không biết nên làm gì lúc này.
“Trời nóng thế này sao cậu mặc kín mít như bà đẻ thế?” Tư Duệ vừa mở cửa vừa nhìn Nhược Vũ, hỏi.
Nhược Vũ kéo cao cổ áo, cúi đầu, trả lời qua loa lấy lệ.
“Ừ, tớ mặc thế quen rồi.”
Nhược Vũ bước nhanh vào trong nhà, mấy dấu vết đỏ hồng đó đều là do tên đàn ông kia gây ra, giờ này có lẽ anh ta vẫn đang ngủ say sưa trên giường. Nhược Vũ tức đến nghiến răng.
“Cậu vẫn bảo thủ vậy hả?” Tư Duệ đóng cửa, đi sau lưng Nhược Vũ, bỗng cô ấy nói. “À, vừa nãy có người gửi đồ cho cậu tới đây. Thấy trên đó ghi tập đoàn Lâm Thị đấy.”
“Hả? Đồ của tớ á?”
Nhược Vũ hơi kinh ngạc, Lâm Thị, chẳng lẽ là của anh ta gửi?
“Chết, sắp đến giờ rồi, cậu mau lên đi.” Tư Duệ giục.
Nhược Vũ vội vàng bỏ túi tài liệu xuống.
Tư Duệ lái xe đưa cô đi, còn Nhược Vũ ngồi ghế phụ, tranh thủ trang điểm đơn giản. Tư Duệ liếc mắt qua, thấy Lê Nhược Vũ đang kẻ kẻ vẽ vẽ thì thở dài.
“Nhược Vũ, cậu có cần phải thế không? Chẳng phải cậu còn có nhà họ Lê và nhà họ Lâm đứng sau sao? Có cần vất vả chạy ngược chạy xuôi thế này không?”
Nhược Vũ đưa tay chuốt mascara xong, đóng nắp lọ lại, rồi mỉm cười.
“Cậu không hiểu đâu, mình không muốn dựa dẫm vào ai hết. Phụ nữ muốn tự tin thì phải đứng trên đôi chân của chính mình.
Tư Duệ nhún vai.
“Ok, cậu đúng!”
Nhược Vũ tô son môi, vừa nhìn mình trong gương, cô lại nhớ đến buổi tối ba năm về trước ấy.
Khi đó nhà họ Lê đang trên bờ vực phá sản, cha cô phải chạy vạy khắp nơi, cầu xin người ta giúp đỡ, cũng phải tham gia rất nhiều bữa tiệc rượu bất tận.
Đêm đó có người gọi điện báo cha cô đang say, bảo cô tới khách sạn đưa ông ấy về. Lê Nhược Vũ vội vàng chạy tới, không những không tìm thấy cha, còn bị Lâm Minh chiếm mất đời con gái.
Cô vô cùng đau khổ và hoảng sợ, trốn tránh không dám gặp. Nhưng lúc ấy cha cô đã đến nhà họ Lâm yêu cầu họ chịu trách nhiệm. Cha mẹ Lâm cũng rất vui vẻ đồng ý mối hôn sự ấy.
Chỉ là Lê Nhược Vũ không có cách nào đối mặt với người đã cướp đi lần đầu của cô, hại cô phải xa người mà cô yêu. Lê Nhược Vũ chỉ đành lấy lí do bỏ trốn ra nước ngoài ba năm.
Ba năm này Lâm Minh cũng hoàn toàn không quan tâm tới cô, xem như không có người vợ trên danh nghĩa này.
Ừm, có lẽ cô cũng nên đề nghị ly hôn rồi.
“Đến rồi!”
Tư Duệ dừng xe trước cửa tập đoàn Phong Linh. Nghe tiếng Tư Duệ, Nhược Vũ giật mình tỉnh lại, cô đóng nắp thỏi son bỏ vào trong túi, hơi mím môi cho son dàn đều, nhìn lại mình trong gương một lượt nữa, thấy tất cả đều ổn cô mới mỉm cười với Tư Duệ.
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Phỏng vấn cho tốt đấy, mình qua bên kia đợi cậu.”
“Biết rồi.”
Lê Nhược Vũ vừa mở cửa định bước xuống xe thì Tư Duệ đột nhiên kéo tay cô lại.
“Gì thế?” Lê Nhược Vũ kinh ngạc, quay qua nhìn bạn thân.
Tư Duệ hất cằm về phía trước. Lê Nhược Vũ nhìn theo hướng đó, là Lâm Minh. Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Tập đoàn Phong Linh không thuộc tài sản, cũng không có liên quan gì tới Lâm gia mà.
“Sao anh ta lại ở đây?” Nhược Vũ kinh ngạc kêu lên.
“Chắc có việc gì đó, mấy tập đoàn lớn thường làm ăn với nhau mà.”
“Hy vọng anh ta chỉ ghé ngang thôi.” Nhược Vũ lẩm bẩm.
Đợi Lâm Minh đi khuất, cô vội vàng mở cửa xe chạy ra, sắp muộn giờ mất rồi, hôm nay đúng là bị cái tên này ám quẻ. Tối qua thì bị hắn ta hành hạ suốt đêm làm sáng cô phải vòng qua nhà Tư Duệ trốn rồi mới chạy đi phỏng vấn, giờ lại gặp hắn ở đây, khiến cô sắp muộn giờ rồi.
Lê Nhược Vũ lẩm bẩm chửi Lâm Minh vài câu rồi chạy vào thang máy. Cũng may thang máy không có ai nên có thể đi một mạch lên tầng mười, nơi diễn ra buổi phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn diễn ra cực kì suôn sẻ, Lê Nhược Vũ năng lực không tồi, lại vừa đi du học về, xin vào làm một nhân viên bình thường không phải quá khóc khăn.
Sau khi phỏng vấn xong, Nhược Vũ vui vẻ cúi đầu chào họ rồi đi ra.
Vừa ra đến hành lang thì cô thấy cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
“Ấy, xin chờ một chút!”
Lê Nhược Vũ vội kêu lên, chạy nhanh vài bước đến, vừa chạy vừa vươn tay ấn nút mở thang máy.
Cánh cửa thang máy chầm chậm dừng lại, rồi mở ra. Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng người, hơi cong môi mỉm cười.
“Cám…”
Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên môi Nhược Vũ lập tức đông cứng lại. Cô đứng đơ người ngay tại chỗ. Vì người đang đứng trong thang máy kia chính là Lâm Minh!
Lâm Minh đang ung dung đút tay vào túi quần, dáng người cao ráo, sơ mi trắng vest đen trông vô cùng lịch lãm, điển trai.
Lê Nhược Vũ đứng đơ người tại chỗ, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng xua tay.
“Xin lỗi, tôi nhầm, anh đi đi.”
Lâm Minh thấy vẻ hốt hoảng như con thỏ nhỏ của cô thì cong môi cười. Anh vẫn nhấn nút giữ thang máy, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao vậy? Mau vào đi, sợ tôi ăn cô à?”
Lê Nhược Vũ trợn trừng mắt trước câu nói quá táo bạo của Lâm Minh, cô cắn răng, tính quay người rời đi thì người kia đã nhanh chân hơn, bước đến trước mặt cô.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây, chúng ta đúng là thật có duyên.”
Lê Nhược Vũ bắn ánh mắt muốn giết người về phía anh ta, tên này đầu óc có vấn đề à? Cô nhìn quanh, dù sao nơi này cũng sắp là nơi cô làm việc, nếu để người khác bắt gặp chắc chắn sẽ không hay.
Cô quay người, đi nhanh hai bước, Lâm Minh dĩ nhiên không buông tha cho cô, lập tức đuổi theo. Lê Nhược Vũ bất ngờ cúi người, quay ngoắt chạy về phía thang máy.
Cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, chỉ còn một khoảng nhỏ, cô vội vàng lách người vào, nhanh tay ấn nút đóng liên tục.
Nhưng ai bảo người kia chân dài như vậy, cô chạy hai bước chỉ bằng người ta bước một bước. Lâm Minh đưa tay ấn nút mở phía ngoài, cánh cửa thang máy kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra.
Lâm Minh cao lớn đứng chắn ngoài cửa, không còn chỗ chạy ra, khóe môi anh ta cong lên xấu xa.
“Sao nào mèo con, muốn trốn hả?”
Lê Nhược Vũ tức giận trừng mắt với anh ta, nhưng cứ giằng co ở đây kiểu gì cũng bị người khắc bắt gặp, như vậy không ổn chút nào. Lê Nhược Vũ dứt khoát bước vào thang máy, người kia mặt dày vào theo.
Cô nghiêng đầu, mặc kệ, không muốn nhìn mặt người chồng mà không biết mặt vợ này.
Nhưng Lâm Minh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh ta nghiêng đầu, ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ.
“Mèo nhỏ, tối qua em tuyệt lắm, sao sáng nay em đi sớm vậy.”
Lê Nhược Vũ chỉ hận không thể bóp chết anh ta. Cô quay đầu, hung hăng lườm Lưu Minh.
“Vui lòng quản tốt cái miệng của anh, đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó.”
“Ồ, sao em lại nói là bẩn thỉu chứ?” Lưu Minh thấy cô không vui thì thôi không đùa bỡn nữa. Anh ta hỏi, “Em làm ở đây à?”
Lê Nhược Vũ mím môi, nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, cô thật muốn nói cho anh ta biết cô chính là người vợ bị anh ta vứt bỏ, bị anh ta hận không thể xẻ thịt lột da đó. Cô muốn nhìn xem khi biết chuyện này vẻ mặt anh ta sẽ đặc sắc tới mức nào?
Nhìn cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy đang ngước mắt nhìn mình, mặc dù tỏ ra giận dữ nhưng lại càng đáng yêu hơn. Lâm Minh đang định mở miệng nói thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, anh ta có chút bực bội, rút máy nghe.
“Alô, mẹ…”
Còn chưa đợi anh ta nói hết câu, bên kia đã vang lên giọng trách móc.
“Con đang ở đâu vậy hả? Còn không mau về đi, Nhược Vũ đi đâu rồi, con hỏi xem nó ở đâu thì đi đón nó.”
“Mẹ, cô ta tự có chân…”
“Còn nói nữa, tin mẹ đánh con không? Mau đi đón con dâu mẹ về đây, tối nay mẹ có tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào đón Nhược Vũ về, con đi đón con dâu rồi cùng về, tối tham gia bữa tiệc.”
“Mẹ…”
“Đừng nhiều lời, mau lên đấy!”
Không đợi Lâm Minh kịp nói thêm gì nữa, mẹ Lâm cúp máy luôn. Lâm Minh nhíu mày, nhét điện thoại vào túi quần.
Đúng lúc này, tiếng thang máy vang lên, đã đến tầng một, nhưng đột nhiên Lâm Minh vươn tay, giữ nút đóng thang máy.
“Cô gái, em đi đâu, để anh đưa em đi.”
Lê Nhược Vũ cười tự giễu, nếu anh ta biết cô ở Lâm gia thì sẽ thế nào. Đúng là đồ trăng hoa, ai cũng có thể tán tỉnh được.
“Lui ra đi, tôi muốn ra ngoài.”
“Em trả lời câu hỏi của anh trước đi.”
Vừa lúc này, chuông điện thoại của Lê Nhược Vũ vang lên, cô liếc nhìn, là số của mẹ Lâm, nếu nghe máy sẽ bị lộ mất, cô vội vàng ấn nút im lặng. Lâm Minh tò mò nhìn cô.
“Ai gọi mà em tắt máy thế?”
“Chồng tôi gọi, anh mau thả tôi ra!” Lê Nhược Vũ đã hết kiên nhẫn với người này rồi.
“Chồng? Em đùa ai vậy chứ, tối qua chúng ta còn thân thiết như vậy.”
“Á!” Lê Nhược Vũ đột nhiên hét lớn.
Lâm Minh giật mình, buông tay khỏi nút giữ thang máy, đi đến bên cô.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm.
Nếu anh ta có thể quan tâm người vợ trên danh nghĩa bằng một góc như này thì tốt quá rồi. Thang máy không bị nhấn nút giữ thì từ từ mở ra, Nhược Vũ nhân cơ hội Lâm Minh không để ý bèn vọt ra ngoài, chạy nhanh đi.
Lâm Minh thấy cô chạy nhanh như sóc thì bật cười, hóa ra cô nhóc này lừa anh ta.
Đúng lúc đó người đang đợi thang máy bên ngoài lên tiếng chào hỏi.
“Lâm tổng, anh cũng ở đây sao?”
Lâm Minh gật đầu, bắt tay người kia.
Lê Nhược Vũ chạy thoát được người kia, thở phào nhẹ nhõm, cô ấn phím gọi lại cho mẹ Lâm.
“Alô, mẹ ạ!”
“Nhược Vũ à”, giọng mẹ Lâm ngọt ngào vang lên. “Tối nay con nhớ về sớm nhé, mẹ tổ chức một buổi tiệc nhỏ chào mừng con.”
“Vâng ạ.” Lê Nhược Vũ không có cách nào từ chối, chỉ đành vâng dạ rồi cúp máy.
Cô vừa bước đi được vài bước đã thấy một bóng người xô tới, làm cô giật nảy mình suýt ngã. Tư Duệ vui vẻ ôm lấy vai Nhược Vũ.
“Nè, cho cậu, cuộc phỏng vấn sao rồi.”
Nhược Vũ đón lấy cốc trà sữa mát rượi từ tay bạn thân, nháy mắt tinh nghịch.
“Dĩ nhiên là ok rồi.”
“Cậu giỏi quá à!” Tư Duệ phấn khích reo lên, hai người cùng đi về phía bãi đỗ xe.
“Bạn cậu mà.” Nhược Vũ hút một ngụm trà sữa, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn. “À, tối nay tớ có buổi tiệc, cậu bảo tớ nên mặc gì?”
“Tiệc á, tiệc gì thế?” Tư Duệ hỏi lại.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ đi ngược chiều va vào Nhược Vũ, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì ánh mắt đột nhiên lóe lên, cong môi giễu cợt.
“Ồ, đây chẳng phải Lê tiểu thư, vợ hờ của Lâm Minh đó sao.”
Lê Nhược Vũ nâng mí mắt nhìn cô ta, rồi sau đó nghiêng người, đi tiếp.
“Này, cô thể hiện thái độ gì đấy hả?”
Người phụ nữ kia tức giận. Lê Nhược Vũ nhìn cô ta, khuôn mặt khá xinh đẹp, thân hình bốc lửa, nhưng trang điểm quá đậm, quần áo cũng quá ít vải rồi.
“Tôi không quen cô.” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng.
“Hừ, giả bộ thanh cao, cô chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ bị bỏ rơi, Lâm Minh còn chẳng thèm quan tâm cô. Sao hả? Nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì. Dù sao anh ấy cũng chỉ yêu mình tôi thôi.”
À, thì ra là tiểu tam. Dù cô và Lâm Minh không có chút tình cảm nào, nhưng cô được Lâm gia thừa nhận, cũng được pháp luật bảo vệ, loại tình nhân như cô ta mà cũng dám đứng đây giơ nanh múa vuốt sao.
“Đúng.” Nhược Vũ gật đâu. “Đúng là anh ta yêu cô, không yêu tôi, nhưng tên người trong giấy kết hôn là tôi, không phải cô. Cô ghen tị thế chứ ghen tị nữa cũng chẳng ích gì.”
Tư Duệ vốn đang định phản kích giúp bạn nhưng khi nghe Nhược Vũ nói vậy liền âm thầm giơ ngón tay cái. Với loại tiểu tam mặt dày như này thì không nên nhún nhường, càng hiền lành bọn họ càng lấn tới.
“Cô đừng đắc ý, anh ấy nói sẽ sớm li hôn với cô thôi.”
Nhược Vũ nhún vai.
“Từ giờ đến lúc đó cô vẫn là tiểu tam bị người đời phỉ nhổ thôi.”
Vừa nói Nhược Vũ vừa mở nắp ly trà sữa, hất thẳng vào mặt cô ta.
“Trà mới mua đấy, tiếc rằng là trà sữa chứ không phải trà xanh.”
“Cô…” Lưu Ánh tức giận vung tay muốn tát Nhược Vũ.
Ngược lại cô vô cùng bình tĩnh.
“Chúng tôi có hai người, cô nghĩ nếu đánh nhau bên nào sẽ thắng.”
Tư Duệ lập tức vui vẻ xắn tay áo, sẵn sàng nhảy vào cuộc.
Lưu Ánh trợn trắng mắt, không làm gì được nhìn Nhược Vũ và Tư Duệ ung dung rời đi.
Vừa đúng lúc này Lâm Minh cũng đi tới, anh ta liếc mắt qua thấy Nhược Vũ thì định chạy qua, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được mèo nhỏ ở đây.
Nhưng còn chưa kịp đi đến chỗ Nhược Vũ thì một bóng người đã nhào vào lòng anh ta, vừa khóc vừa náo, làm Lâm Minh đầu váng mắt hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Cô ta bắt nạt em, cô ta hắt trà sữa vào người em… hức… hức… anh xem…”
Một lúc sau, khi nhìn bóng Nhược Vũ lên xe, rời đi, anh ta mới định thần lại.
“Ừ, không sao, cái túi phiên bản giới hạn gì đó bao nhiêu tiền, để anh chuyển.”
Nghe thấy thế, mắt Lưu Ánh sáng lên, cô tập lập tức ngừng khóc, bắt đầu lôi điện thoại ra chỉ trỏ một loạt giày dép túi xách phiên bản giới hạn.
Lưu Minh hào phóng gật đầu mua hết, đối với anh ta, đây là cách dỗ dành phụ nữ hiệu quả nhất.
Sau khi lên xe rời đi, Tư Duệ chở Nhược Vũ đến trung tâm thương mại, hai người cùng vui vẻ chọn váy, chọn giày.
Mặc dù không muốn đến buổi tiệc đó chút nào, nhưng Nhược Vũ cũng muốn bản thân chỉn chu một chút để không làm mẹ Lâm phiền lòng, dù sao mẹ Lâm cũng rất quan tâm, quý mến cô.
***
Lê Nhược Vũ nhìn quanh, buổi tiệc có rất nhiều họ hàng nhà họ Lâm tới, mặc dù bề ngoài là đến chào mừng Lê Nhược Vũ du học trở về, nhưng chủ yếu là muốn xem cô bị bẽ mặt, việc Lâm Minh ghét bỏ cô hầu như ai cũng biết rồi.
Cô chọn một góc ít người để ý, thong thả ngồi xuống, nghĩ cách xem lát nữa nên làm thế nào để chuồn khỏi buổi tiệc.
“Tôi thấy có khi Lâm Minh còn chẳng biết mặt cô ta.” Tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Đúng vậy, cô ta không xứng xách giày cho Lâm Minh.” Mấy người phụ nữ vừa đi ngang qua chỗ cô ngồi vừa bàn tán.
Lê Nhược Vũ ngó đầu ra, lắng nghe người ta bàn tán về mình, giống như đang xem kịch. Dù sao cô cũng chẳng làm được gì, vậy thì nghe cho vui thôi. Cô cũng đang muốn ly hôn với anh ta đây, chỉ là không biết phải làm cách nào mà thôi.
“Ái.” Lê Nhược Vũ kêu lên khe khẽ, cô nhìn xuống chân, chiếc váy xòe để lộ bắp chân, một con muỗi đang cong vòi hút máu cô.
Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng cúi người, nín thở rồi vỗ thật mạnh lên bắp chân mình. Nhưng con muỗi nhanh hơn, nó đã bay đi mất, cô đứng dậy, dù sao cũng nên tìm chỗ sáng hơn ngồi, chỗ này tối quá, dễ có muỗi hoặc côn trùng.
“Mèo nhỏ, em cũng ở đây à?”
Một giọng nói vang lên ngay sau lưng, Lê Nhược Vũ cứng đờ người, cô muốn xách váy chạy thật nhanh, nhưng cũng như đập muỗi, cô vẫn chậm. Người kia đã bước đến bên cạnh.
“Mèo nhỏ, chúng ta đúng là có duyên thật đấy, em cũng đến đây sao?”
Duyên cái đầu nhà anh, tôi chính là vợ anh, là nhân vật chính của bữa tiệc này đấy.
“Em mặc như này đúng là trông rất xinh nha.” Lâm Minh nhìn cô một lượt, gật đầu khen ngợi.
Nhớ tới làn da mịn màng, dáng người kiều mị của cô đêm qua, cổ họng Lâm Minh lại khô khốc.
“Chẳng phải anh có người tình rồi sao, còn bám theo tôi làm gì?”
Lời này vào tai Lâm Minh lại thành cô đang giận dỗi, ghen tuông.
“Không có, anh chỉ yêu mình em thôi. Em đồng ý anh sẽ làm đám cưới với em ngay.”
Lê Nhược Vũ suýt nữa phì cười, anh ta có cần châm biếm thế không? Bọn họ đang là vợ chồng hợp pháp đấy.
“Anh sắp ly hôn Lê Nhược Vũ rồi, em đợi vài ngày thôi, đượ chứ.”
Đúng là mới gặp vài lần nhưng Lâm Minh vô cùng thích cô gái nhỏ này, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng rất thú vị, Trước nay chỉ cần anh ta nhìn một cái, các cô gái đã tự động đổ rạp, nhào vào lòng anh ta, lần này cô lại một mực từ chối, muốn tránh xa, càng kích thích bản năng chinh phục của đàn ông trong anh.
“Anh tự chơi một mình đi, tôi không rảnh.”
Nói rồi Lê Nhược Vũ ôm chiếc váy bồng, đi thẳng. Nhưng đen đủi cho cô, chỗ vườn hoa này rải sỏi, gót giày cao gót của cô vấp phải một hòn sỏi, khiến cô loạng choạng ngã.
Một cánh tay vững chắc giơ ra đỡ lấy cô, hơi thở đàn ông nam tính quẩn quanh vây hãm, Lê Nhược Vũ nhất thời đơ người mất mấy giây.
Còn người kia cúi đầu, khuôn mặt gần sát mặt cô, đôi môi anh đào đỏ mọng như gọi mời, anh ta lập tức cúi người, môi chạm vào môi cô.
Lê Nhược Vũ muốn giằng ra, nhưng người này quá khỏe, đôi tay ghìm chặt như gọng kìm, nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo tràn đầy tính xâm chiếm.
Đúng lúc này, mẹ Lâm đi đến, nhìn thấy hai người một nam một nữ đang quấn quýt hôn nhau trong góc tối kia, mẹ Lâm nheo mắt nhìn cho kĩ, rồi mừng rỡ cười thật tươi.
Trời ạ, bà cứ tưởng hai đứa nó quan hệ không tốt, không thèm nhìn mặt nhau, hóa ra bà già lẩm cẩm rồi, hai đứa nhỏ này lại cuồng nhiệt như vậy, giữa bữa tiệc đông người lại trốn ra một góc thân mật, đúng là táo bạo mà.
Mẹ Lâm sung sướng quay người, khẽ khàng rời khỏi hiện trường, để cho đôi trẻ được tự nhiên.
Lê Nhược Vũ giằng co mãi không thoát được, cô tức giận há miệng, cắn mạnh vào môi Lâm Minh. Rất nhanh, vị máu nhàn nhạt lan ra khắp khoang miệng cả hai người.
Lâm Minh bị đau đành buông cô ra, Lê Nhược Vũ chớp lấy cô hội, vội vàng bỏ chạy. Mặc kệ buổi lễ gì đó, cô không muốn ở đây thêm nữa.
Lâm Minh lau chút máu ở khóe môi.
“Thì ra em thích kiểu hoang dã như vậy à?”
Anh ta mỉm cười, rút điện thoại trong túi ra.
Lê Nhược Vũ vừa rời khỏi buổi tiệc thì nhận được điện thoại của anh ta, cô trầm giọng, bắt máy.
“Alô.”
“Cô mau kí vào đơn li hôn đi, không thì đừng trách tôi không nể nang gì đấy!” Nói xong lập tức tắt máy, không thèm nghe cô nói lời nào. Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối thui. Đơn li hôn? Đơn li hôn nào?
Đồ thần kinh!
Vừa lẩm bẩm Lê Nhược Vũ vừa bắt taxi đi, sau đó gọi điện cho mẹ Lâm.
Lâm Minh kết thúc cuộc điện thoại, nhìn quanh, giờ này Lê Nhược Vũ kia còn chưa tới, không biết lại định giở trò gì. Đúng lúc này, có điện thoại của mẹ Lâm.
“Con đã đến rồi mà.” Lâm Minh vừa bắt máy đã nói ngay, tránh cho mẹ anh lại trách cứ cả tràng dài.
“Mẹ không hỏi con đến chưa. Nhược Vũ con bé đang bị mệt nên rời đi, con còn không mau đi xem con bé bị làm sao?”
Cô ta mệt liên quan gì con?
Lâm Minh rất muốn nói như vậy, nhưng cũng không dám nói ra, nếu không lại phải nghe tràng giang đại hải lời trách móc của bà Lâm. Một suy nghĩ lóe lên, Lâm Minh lập tức vâng dạ gật đầu.
“Vâng, vậy để con đi xem cô ta bị làm sao.”
Vừa nói Lâm Minh vừa rời khỏi bữa tiệc. May quá, anh ta đang không tìm được lí do để không phải tham gia buổi tiệc nhạt nhẽo vớ vẩn này đây, thật đúng lúc mà!
Bình luận facebook