Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-7
Hai ngày cuối tuần, Lê Nhược Vũ không ra khỏi cửa, mà lười biếng ở nhà Hạ Tư Duệ cho cô nuôi ăn nuôi ngủ, hết ăn lại nằm.
Nhưng vết hôn trên người vẫn chưa nhạt đi, Lê Nhược Vũ quả thực không còn cách nào, đành bảo Hạ Tư Duệ mua cho cô một ít cream tan máu bầm bôi lên.
Hạ Tư Duệ cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, nhưng vẫn đi mua cho cô vài tuýp cream tan máu bầm mang về.
"Cũng không biết có tác dụng gì không nữa, dùng cream tan máu bầm để đi bôi lên vết hôn, tớ mới thấy lần đầu." Hạ Tư Duệ vừa nói, lại vừa cười nghiêng ngửa, "Xem ra người tôi nói tiểu biệt thắng tân hôn là hoàn toàn chính xác, hai người ba năm không gặp, có phải Lâm Minh nhịn suốt ba năm nay, để dành hết bao nhiêu sức đó cho một mình cậu đêm qua không hả?"
Lê Nhược Vũ gò má đỏ bừng, "Cậu nói bậy cái gì thế hả , nguyên nhân tớ kết hôn với hắn cậu cũng đâu phải không biết."
Hạ Tư Duệ buông tuýp cream bôi xuống, nhún vai một cái, "Nhược Vũ à, cậu đó, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ thỏa hiệp, tính cách quá mềm yếu. Năm đó nếu là tớ đến chết cũng sẽ không thỏa hiệp đâu."
"Gả cho một người quá mạnh mẽ bá đạo lại đa tình như hắn, hẳn trong lòng cậu cũng cảm thấy tủi thân." Hạ Tư Duệ thở dài.
Lê Nhược Vũ ngập ngừng một chút, thần sắc ảm đạm, "Khi đó, tớ cũng không được lựa chọn."
"Chuyện đã đến nước này rồi, tớ chỉ hy vọng, tên khốn kiếp Lâm Minh kia bây giờ có thể đối xử với cậu tốt một chút." Hạ Tư Duệ sờ cằm một cái, "Nghe nói, đàn ông chỉ cần sinh ra dục vọng đủ mãnh liệt đối với đàn bà, về phương diện nào đó cũng là biểu hiện rung động đó."
"Tư Duệ, cậu bớt xem phim thần tượng lại giùm tớ cái."
"Nhưng cái này cũng đâu có sai đâu. Câu nói của Trương Ái Linh được lưu truyền rộng rãi chính là vì nó quá đúng, ‘âm đạo chính là lối vào trái tim đàn bà’. Đàn ông cũng thế thôi, Lâm Minh có 'Tính' thú đối với cậu như vậy, hôn nhân của hai ngươi cũng chính là bắt đầu từ trên giường, cũng có khi cưới trước yêu sau không chừng."
Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái, không đồng ý với quan điểm này.
Đêm đó Lâm Minh không nhận ra người tới là cô, nếu hắn nhận ra, có đụng vào cô hay không, thật sự vẫn không xác định được.
Lê Nhược Vũ xoa trán, những lời này vẫn không dám nói ra với Hạ Tư Duệ, bởi vì cái miệng oang oang của Hạ Tư Duệ chắc chắn sẽ phát loa cho toàn thế giới biết.
Bôi cream xong xuôi, Lê Nhược Vũ vẫn mang theo một chiếc khăn lụa, che kín vết hôn như ẩn như hiện trên cổ.
Hôm nay là ngày cô chính thức đi làm, nếu để người khác thấy thật sự không tốt chút nào.
Một ngày cứ thong thả một ca ba tiếng, cuộc sống công sở của Lê Nhược Vũ cứ thế bắt đầu.
Đi làm được một tuần, không gặp tên đàn ông xấu xa đó nữa, công việc cũng rất thuận lợi, Lê Nhược Vũ cả người đều có cảm giác mình giống như học sinh mới được chào đón!
"Cheers! Hoan nghênh em Nhược Vũ gia nhập công ty chúng ta!"
Tối thứ sáu, bộ phận thiết kế tập đoàn Good Times cố ý làm một bữa tẩy trần chào đón nhân viên mới dành cho Lê Nhược Vũ, cả bộ phận nô nức kéo nhau đến quán bar Năm Châu ăn uống nhảy nhót, hoan nghênh cô gia nhập.
"Cám ơn, cám ơn mọi người." Lúc này Lê Nhược Vũ đã uống mấy ly rượu nên gương mặt ửng đỏ, những vẫn cười nói vui vẻ và uống rượu mọi người mời cô.
Cô biết bọn họ có lòng tốt, chân tình thực ý hoan nghênh cô.
Ở đây, Lê Nhược Vũ không cảm nhận được cái gì là âm mưu quỷ quyệt đâm chọt đấu đá công sở thường tình, có chăng chỉ là tràn đầy đoàn kết và mạnh dạn tích cực.
Cô rất thích không khí như vậy, cũng vui mừng vì đã lựa chọn nơi này, cùng cộng tác với những người tử tế, hoàn thành tốt công việc.
"Tôi xin lỗi, tôi muốn ra ngoài một chút, lát vào nói tiếp nhé."
Rượu uống hơi nhiều, Lê Nhược Vũ muốn ra bên ngoài quán rượu hóng gió một chút.
Lúc đi tắt ngang qua một phòng bao, chợt một cái tên quen thuộc mơ hồ chui vào lỗ tai.
"Chắc chắn tối nay Lâm Minh sẽ đến?"
"Tin tức tuyệt đối chính xác, đến lúc đó cứ theo kế hoạch làm việc."
" Được! Ha ha ha, lần này lão tử nhất định để cho hắn có đi mà không có về!" Giọng nói hung ác vọng ra.
Lê Nhược Vũ dán vào cạnh cửa nghe lén không kiềm nổi kinh hoảng, vội che miệng lại: Có người muốn hại Lâm Minh?
Mặc dù cô đối với người đàn ông cầm thú đó ghét thì vẫn ghét, nhưng cũng không ghét hắn đến nỗi phải chết.
Nếu cô đã vô tình biết được tin tức này, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên sẽ không thấy chết không cứu.
Đang muốn chạy đi thông báo cho Lâm Minh biết rằng có người muốn hại hắn, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
"Đại ca, có người nghe lén!"
Lê Nhược Vũ thấy một người đàn ông đi ra, thân hình cao to lực lưỡng, từ mi mắt đến khóe miệng còn có một vết sẹo dài dữ tợn, thoạt nhìn chính là kiểu người hung hãn không dễ chọc vào.
Hắn hung ác gầm một tiếng, cô bị dọa sợ hãi, vội vàng chạy trốn ra hướng quán rượu bên ngoài, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: "Có ai không?! Có người muốn giết người! Cứu tôi với!"
"Con ả kia! Đứng lại cho tao!"
Lúc này bảo vệ quán rượu đều bị người ta sai phái đi làm việc khác cho rảnh tay rảnh chân, rốt cuộc không có bảo vệ nào chạy đến ngăn cản những người hung dữ kia.
Bất chấp giày cao gót dưới chân bị trật đau nhói, Lê Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh chạy ra cửa.
Lâm Minh vừa mới đặt chân lên cửa cửa quán bar Năm Châu, liền thấy một bóng người quen thuộc xông về phía mình.
Nhíu mày, thuận thế vươn cánh tay đón lấy thân thể đang lảo đảo sắp ngã đến nơi, ánh mắt Lâm Minh lúc này tràn đầy mừng rỡ, nhìn người đang thở hồng hộc trong ngực mình, hỏi: "Chủ động nhào vào lòng người ta như vậy sao?"
Lê Nhược Vũ lúc này không để ý tới lời trêu đùa của hắn, quay đầu liếc nhìn đám người đang đuổi theo phía sau, vội vàng níu cổ áo hắn nói: "Lâm Minh, chạy mau, những người đó muốn hại anh!"
Nghe được lời cô, Lâm Minh nhìn đám người đằng đằng sát khí phía sau, mặt mũi trở nên lạnh băng, lập tức lôi Lê Nhược Vũ lên xe.
"Ngồi yên!" Lâm Minh ra lệnh một tiếng cụt lủn, lập tức xoay chết vô lăng, đạp cần ga.
Thoáng chốc, chiếc Bugatti màu đen giống như một con báo săn mồi, gâm lên chạy vọt ra ngoài.
"Đuổi theo!"
Những người mặc đồ đen phía sau rối rít lên xe, đuổi theo hướng bọn họ vừa đi.
Rồi sau đó chỉ thấy trên đường một chiếc Bugatti màu đen kềnh càng dẫn đầu phóng vèo vèo như bay vào chỗ không người, phía sau là năm chiếc xe nhỏ đuổi sát không buông.
Xe chạy ra khỏi thành phố, chạy vào một đại lộ rộng rãi không người.
Lâm Minh trở tay cầm vô lăng, liếc nhìn trong mấy chiếc xe đuổi sát không buông trong kính chiếu hậu, gọi một cú điện thoại, lạnh giọng sai phái: " Đại lộ Phong Hóa, phía sau có năm cái đuôi, giải quyết!"
"Dạ, cậu cả!"
Cúp điện thoại, xe vẫn không giảm tốc độ mà càng bay nhanh hơn trên con đường lớn.
"Nắm chắc."
Không có xe cộ ngăn trở, Lâm Minh làm liều, đạp cần ga lên mức lớn nhất, tốc độ xe trong nháy mắt lên đến mức tối da!
Lê Nhược Vũ nắm thật chặt tay nắm cửa xe, nhưng mắt vẫn dán sự chú ý vào mấy chiếc xe phía sau, thần kinh căng thẳng, đúng là khóc không ra nước mắt: Biết sớm như vậy thì đã không thèm lo tên đàn ông cầm thú này sống hay chết, kết quả bây giờ mình còn bị đuổi giết cùng hắn nữa chứ. Muốn sống cho yên ổn thôi sao mà khó thế không biết...
Ấy vậy mà người nào đó hết lần này tới lần khác không hề tự giác rằng mình đang chạy trối chết, lại còn ra vẻ chạy như gió lốc trên xa lộ lấy le với tình nhân, còn rất rảnh rỗi quay sang hỏi: "Kích thích không?"
Đổi lại Lê Nhược Vũ liếc hắn cháy mắt.
Thấy đối phương không thèm trả lời, Lâm Minh mở miệng: "Em coi như là cứu tôi một mạng, tôi lấy thân báo đáp được không?"
Lê Nhược Vũ ngược lại càng xem thường ghê gớm hơn.
Đồ đàn ông cầm thú, lúc này còn rảnh rỗi trêu ghẹo cô, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Lâm Minh còn muốn nói chuyện để hòa hoãn bớt tâm trạng căng thẳng của đối phương, đôi mắt nhìn qua kính chiếu hậu đột nhiên thấy cái gì đó, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
"Nằm xuống!" Hắn vừa rống to một vừa đưa tay đè mạnh đầu Lê Nhược Vũ xuống.
"Pằngggg!"
"Xoảng!"
Ngay lúc đó, tiếng súng đi đôi với tiếng thủy tinh vỡ tan tành cùng lúc vang lên bên tai.
"Á!" Lê Nhược Vũ bị dọa hết hồn hết vía, sợ hãi thét chói tai.
Gương mặt tuấn tú của Lâm Minh trở nên căng thẳng, cả người nghiêm túc hẳn lên: "Bắn hay lắm!" Vừa nói vừa đảo tay lái, điều khiển xe lạng lách theo hình chữ Z chồm về phía trước.
"Pằng pằng" Tiếng súng không dứt bên tai, mấy lần bắn trúng vào thân xe, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Đôi mắt Lâm Minh dâng lên sát khí, nhưng vẫn không thôi ngả ngớn, vừa lái xe vừa lái miệng: "Nếu như chúng ta có thể thoát hiểm thuận lợi, tôi lập tức cưới em."
Bên tai đều là tiếng súng, Lê Nhược Vũ xưa giờ làm gì từng gặp qua những chuyện như vậy, sợ đến nỗi ngồi co rút một chỗ, căn bản không nghe được hắn đang nói gì, chỉ có thể không ngừng hết cầu nguyện rồi lại khấn vái.
Lâm Minh rốt cuộc là có nhiều bao nhiêu kẻ thù hả, đắc tội đến cả thứ người như vậy, ngay cả súng đạn cũng không ngần ngại ra tay...
"Á!"
Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái.
Lê Nhược Vũ nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hắn, xe chợt lách vào một cái cua gắt, khiến trọng tâm cô không vững liền ngã nhào.
Thật chặt gượng dậy vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi căng thẳng ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: "Lâm Minh, anh, anh ổn chứ?"
Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng Lâm Minh vẫn nhếch môi cười, giọng biếng nhác cợt nhả: "Tôi còn chưa cưới em mà, sao có thể không ổn được?"
Lê Nhược Vũ cau mày: "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không hả! Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt anh? Chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Cô có cảm giác thân xe đã bị tổn hại nặng, dòng xe phía sau cũng càng ngày càng gần.
Một khi bọn họ đuổi kịp, hai người bọn họ tay không tấc sắt, hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết...
Lâm Minh nãy giờ vẫn một mực chú ý tình hình quân địch, nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía cô: "Sợ à?"
Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào hắn không nói gì.
Nói nhảm, tình cảnh sống chết ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên là sợ, làm gì có ai không sợ chết chứ ?
"Pằng pằng pằng!"
Lại một tràng tiếng súng nổ vang, xe lắc lư rung chuyển, bánh xe bị bắn thủng một lỗ.
Thấy trong con ngươi cô gái nhỏ bé bên cạnh đã ngân ngấn nước vì sợ hãi, nhưng vẫn cố chịu đựng không khóc òa lên, trong lòng Lâm Minh chợt nảy lên một tiếng ‘thịch’, hỏi: "Tin tôi không?"
Nhìn đôi mắt đen thâm thúy kiên nghị của hắn, cặp mắt đào hoa ngả ngớn ngày thường lúc này toát lên sự trầm ổn làm người an lòng, Lê Nhược Vũ cắn răng, gật đầu một cái.
Không tin thì có thể làm gì? Bây giờ bên cạnh cô chỉ có hắn...
Lâm Minh cười, không phải nụ cười giả tạo ngoại giao của các chính trị gia như trước kia, mà là nụ cười phát ra từ con tim.
Lâm Minh tay trái nắm vô lăng, tay phải vươn về phía cô: "Nắm lấy."
Nhìn bàn tay đưa đến trước mắt, Lê Nhược Vũ lúc này mới chú ý trên tay hắn không ngờ đã đỏ thẫm một mảng.
Hắn bị thương?
Cầm hắn tay cẩn thận kiểm tra, phát hiện vết thương trên mu bàn tay.
Nhớ lại lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, cảnh tượng hắn ưu tiên bảo vệ mình nằm xuống, chẳng lẽ là bị thương khi đó?
Lê Nhược Vũ trong lòng nói không ra tư vị gì nữa.
Lâm Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dùng một chút sức kéo người ung dung khảm vào ngực mình: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."
Nói xong, liếc nhìn đoàn xe phía sau sắp vây quanh mình, xoay chết vô lăng về phía bên trái, xe đột nhiên va chạm ầm ầm với lề trái đường.
Ngay vào lúc này, Lâm Minh liền mở cửa xe, ôm Lê Nhược Vũ lập tức nhảy ra khỏi xe, nhào về phía lan can lề trái đại lộ!
"Anh điên rồi sao!"
Ngay trong lúc xe đang chạy tốc độ cực cao lại nhảy ra khỏi xe, hắn nhất định là điên rồi!
Đi đôi với một tràng tiếng súng nổ vang là tiếng thắng xe phía sau cùng tiếng va chạm, Lâm Minh vững vàng che chở cho Lê Nhược Vũ lăn xuống dốc ven đồi.
Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại.
Lê Nhược Vũ ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Minh, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.
"Hừ..."
Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhược Vũ lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: "Lâm Minh, Lâm Minh, anh có sao không!"
Lâm Minh chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: "Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được."
"Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? Á!" Lê Nhược Vũ không có tâm trạng hưởng ứng câu pha trò của hắn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hắn i.
Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hắn trúng đạn!
Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo.
Tình hình đó cho thấy, hắn trên cả hành trình vừa lái xe vừa che chở cô, thời điểm nhảy xe cũng vẫn vững vàng che chở cho cô...
Cô không có chuyện gì, nhưng hắn...
Tim cô bỗng đập mạnh một cách khó hiểu.
"Lâm Minh..." Thanh âm Lê Nhược Vũ mang theo một tia nghẹn ngào.
"Suỵt!" Lâm Minh bỗng nhiên cầm tay kéo người vào trong ngực mình, "Im lặng một chút, đừng dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng, người cứu viện lập tức tới ngay."
"Vết thương của anh..."
"Không chết được, " Lâm Minh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô đầy vẻ cưng chiều, giọng nói như dỗ trẻ con, "Ngoan nào, một chút nữa thôi."
Nghe được thanh âm yếu ớt của hắn, Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt, thở ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh không sao thì tốt, dù sao tôi cũng không muốn anh xảy ra việc gì."
Lâm Minh ôm cô, nghe thấy giọng mũi cô nức nở đau lòng lẩm bẩm, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành một độ cong mị hoặc thỏa mãn...
Đúng như lời Lâm Minh, trong lúc bọn người truy đuổi còn chưa tìm ra bọn họ, tiếng còi xe cảnh sát đã inh ỏi vang lên, những người đó lúc này chỉ biết hoảng hốt chạy tháo thân.
Người của Lâm Minh cũng kịp thời đuổi tới, đưa bọn họ đi bệnh viện.
Một giây trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Minh vẫn cố chấp níu cổ tay Lê Nhược Vũ, nói: "Chờ gặp mặt lần nữa, hãy nói cho tôi biết em là ai..."
Lê Nhược Vũ nén lệ liên tục gật đầu: "Chỉ cần anh không chết, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lực độ trên cổ tay biến mất, Lê Nhược Vũ nhìn người rơi vào trạng thái hôn mê, không biết hắn có nghe thấy lời mình hay không.
Một đêm kinh hoàng như phim hành động, lúc này đã hoàn toàn hạ màn.
Nhưng trong lòng Lê Nhược Vũ vẫn không cách nào bình tĩnh, dù bây giờ cô đã an toàn nằm trên giường ngủ, nhưng trong đầu đều là bóng dáng người xả thân che chở cho mình.
Không biết vết thương hắn có nặng hay không, đã tỉnh chưa...
Chảy nhiều máu như vậy, lại còn hôn mê, chắc chắn là rất nghiêm trọng phải không?
Lê Nhược Vũ cả đêm mất ngủ.
Lần đầu tiên, bởi vì lo lắng cho người đàn ông cầm thú đó mà mất ngủ...
Hiển nhiên Lâm Minh bị thương từ đầu đến cuối đều giấu nhẹm không cho người nhà biết, mẹ hắn gọi điện thoại đến mấy lần, đều là hỏi thăm Lâm Minh đi công tác đã trở về chưa, có chủ động liên lạc cô hay không các kiểu.
Lê Nhược Vũ vừa nghe liền biết bà vẫn chưa biết chuyện Lâm Minh bị thương nằm viện.
Vì không muốn để cho mẹ chồng phải bận tâm, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên cũng sẽ không nói, chỉ tùy ý trò chuyện vài câu lấp liếm cho qua.
Một tháng trôi qua, trong lòng Lê Nhược Vũ vô số lần muốn lấy hết dũng khí đi bệnh viện thăm Lâm Minh một chút, muốn nói cho hắn biết thân phận thật sự của cô, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ.
Đang chuẩn bị bước ra cửa, nhưng lại nhận được điện thoại của hắn trước một bước, Lê Nhược Vũ vội vàng kích động nhận: "Lâm Minh!"
"Đơn ly hôn ký xong chưa? Đừng nói là chỉ một cái tên thôi mà cô ký lâu như vậy nhé!"
Đối phương đổ ập lời nói lạnh lùng như một chậu nước đá xuống xuống đầu cô, trong nháy mắt làm nguội lạnh nhiệt tình của Lê Nhược Vũ, sững sờ mấy giây, Lê Nhược Vũ hạ thấp giọng hỏi: "Đơn ly hôn? Anh không đưa cho tôi tôi làm sao ký?"
Không biết tại sao, lúc này nhắc đến chuyện ly hôn, tự đáy lòng lại có chút không thoải mái.
"Hừ! Bớt giả vờ ngu ngơ cho tôi! Ngay ngày thứ hai cô trở về nước, trợ lý của tôi liền lập tức gởi giấy tờ qua cho cô rồi." Giọng nói không chút cảm xúc của Lâm Minh tiếp tục truyền tới, " Nhà Hạ Tư Duệ đúng không? Đừng nói là cô không nhận được."
Nghe nói như vậy, Lê Nhược Vũ đột nhiên lóe lên ký ức về buổi sáng sớm nhận được bưu kiện hỏa tốc, cái ngày mà cô đến tập đoàn Good Times ký hợp đồng, chẳng lẽ đó chính là đơn ly hôn hắn gửi tới?
Từ hôm đó đến nay cũng bận bịu nhiều việc nên quên béng việc giao hàng hỏa tốc này, cho tới đến bây giờ vẫn còn chưa mở ra...
"Cho cô 24 giờ, ký tên xong gửi trở lại cho tôi! Nếu không... Hừ!"
Câu kế tiếp dù chưa nói xong, nhưng vẫn chứa đầy nguy hiểm.
Lạnh lùng cúp điện thoại, Lâm Minh lại nhận một cú điện thoại khác.
Nghe được báo cáo ở đầu kia, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lâm Minh phủ đầy sương lạnh: "Dám động đến người phụ nữ của tôi, cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào, xử lý sạch sẽ cho tôi!"
"Dạ!"
Ngày hôm đó những kẻ ôm lòng dồn hắn vào chỗ chết, lại còn dám động tay động chân với người phụ nữ hắn yêu thương, đám tàn dư và cả người chỉ thị đã tra ra toàn bộ, hơn nữa còn phải khiến chúng trả giá đắt.
Còn bây giờ, chỉ cần chhờ người đàn bà đầy tâm cơ đó ký xong đơn ly hôn.
Chờ ly hôn thành công, hắn liền đi tìm con mèo con của hắn ngay...
Nhớ lại lúc hình ảnh con mèo hoang nhỏ kia quan tâm mình lệ rơi đầy mặt, Lâm Minh vốn mặt luôn âm trầm lạnh lẽo không tự chủ phô ra nụ cười...
Mà Lê Nhược Vũ bên kia, sau khi để điện thoại xuống, liền lập tức đi tìm bưu kiện gửi đến ngày hôm đó.
Mở ra, đúng là mấy chữ to tướng rõ ràng trên giấy —— Đơn ly hôn.
Quả nhiên.
Hắn còn muốn kết thúc cuộc hôn nhân này hơn cả cô...
Lê Nhược Vũ bỗng nhiên mất hết sức lực ngồi đờ người ở mép giường, nhìn đơn ly hôn trong tay.
Nếu là một tháng trước, bảo đảm cô sẽ sung sướng như nhặt được bảo vật, thật hưng phấn ký tên, gửi về cho người đàn ông cầm thú đó, sau đó anh đường anh tôi đường tôi, không ai làm phiền ai nữa.
Nhưng bây giờ, thấy cái thỏa thuận này, tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ bỗng, nhưng ở trong tay phút chốc nặng ngàn cân.
"Nhược Vũ, Nhược Vũ!" Lúc này Hạ Tư Duệ hớt hơ hớt hải chạy vào, Lê Nhược Vũ lập tức giấu tài liệu đi, nhìn về phía cô, "Sao thế?"
Nhưng vết hôn trên người vẫn chưa nhạt đi, Lê Nhược Vũ quả thực không còn cách nào, đành bảo Hạ Tư Duệ mua cho cô một ít cream tan máu bầm bôi lên.
Hạ Tư Duệ cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, nhưng vẫn đi mua cho cô vài tuýp cream tan máu bầm mang về.
"Cũng không biết có tác dụng gì không nữa, dùng cream tan máu bầm để đi bôi lên vết hôn, tớ mới thấy lần đầu." Hạ Tư Duệ vừa nói, lại vừa cười nghiêng ngửa, "Xem ra người tôi nói tiểu biệt thắng tân hôn là hoàn toàn chính xác, hai người ba năm không gặp, có phải Lâm Minh nhịn suốt ba năm nay, để dành hết bao nhiêu sức đó cho một mình cậu đêm qua không hả?"
Lê Nhược Vũ gò má đỏ bừng, "Cậu nói bậy cái gì thế hả , nguyên nhân tớ kết hôn với hắn cậu cũng đâu phải không biết."
Hạ Tư Duệ buông tuýp cream bôi xuống, nhún vai một cái, "Nhược Vũ à, cậu đó, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ thỏa hiệp, tính cách quá mềm yếu. Năm đó nếu là tớ đến chết cũng sẽ không thỏa hiệp đâu."
"Gả cho một người quá mạnh mẽ bá đạo lại đa tình như hắn, hẳn trong lòng cậu cũng cảm thấy tủi thân." Hạ Tư Duệ thở dài.
Lê Nhược Vũ ngập ngừng một chút, thần sắc ảm đạm, "Khi đó, tớ cũng không được lựa chọn."
"Chuyện đã đến nước này rồi, tớ chỉ hy vọng, tên khốn kiếp Lâm Minh kia bây giờ có thể đối xử với cậu tốt một chút." Hạ Tư Duệ sờ cằm một cái, "Nghe nói, đàn ông chỉ cần sinh ra dục vọng đủ mãnh liệt đối với đàn bà, về phương diện nào đó cũng là biểu hiện rung động đó."
"Tư Duệ, cậu bớt xem phim thần tượng lại giùm tớ cái."
"Nhưng cái này cũng đâu có sai đâu. Câu nói của Trương Ái Linh được lưu truyền rộng rãi chính là vì nó quá đúng, ‘âm đạo chính là lối vào trái tim đàn bà’. Đàn ông cũng thế thôi, Lâm Minh có 'Tính' thú đối với cậu như vậy, hôn nhân của hai ngươi cũng chính là bắt đầu từ trên giường, cũng có khi cưới trước yêu sau không chừng."
Lê Nhược Vũ lắc đầu một cái, không đồng ý với quan điểm này.
Đêm đó Lâm Minh không nhận ra người tới là cô, nếu hắn nhận ra, có đụng vào cô hay không, thật sự vẫn không xác định được.
Lê Nhược Vũ xoa trán, những lời này vẫn không dám nói ra với Hạ Tư Duệ, bởi vì cái miệng oang oang của Hạ Tư Duệ chắc chắn sẽ phát loa cho toàn thế giới biết.
Bôi cream xong xuôi, Lê Nhược Vũ vẫn mang theo một chiếc khăn lụa, che kín vết hôn như ẩn như hiện trên cổ.
Hôm nay là ngày cô chính thức đi làm, nếu để người khác thấy thật sự không tốt chút nào.
Một ngày cứ thong thả một ca ba tiếng, cuộc sống công sở của Lê Nhược Vũ cứ thế bắt đầu.
Đi làm được một tuần, không gặp tên đàn ông xấu xa đó nữa, công việc cũng rất thuận lợi, Lê Nhược Vũ cả người đều có cảm giác mình giống như học sinh mới được chào đón!
"Cheers! Hoan nghênh em Nhược Vũ gia nhập công ty chúng ta!"
Tối thứ sáu, bộ phận thiết kế tập đoàn Good Times cố ý làm một bữa tẩy trần chào đón nhân viên mới dành cho Lê Nhược Vũ, cả bộ phận nô nức kéo nhau đến quán bar Năm Châu ăn uống nhảy nhót, hoan nghênh cô gia nhập.
"Cám ơn, cám ơn mọi người." Lúc này Lê Nhược Vũ đã uống mấy ly rượu nên gương mặt ửng đỏ, những vẫn cười nói vui vẻ và uống rượu mọi người mời cô.
Cô biết bọn họ có lòng tốt, chân tình thực ý hoan nghênh cô.
Ở đây, Lê Nhược Vũ không cảm nhận được cái gì là âm mưu quỷ quyệt đâm chọt đấu đá công sở thường tình, có chăng chỉ là tràn đầy đoàn kết và mạnh dạn tích cực.
Cô rất thích không khí như vậy, cũng vui mừng vì đã lựa chọn nơi này, cùng cộng tác với những người tử tế, hoàn thành tốt công việc.
"Tôi xin lỗi, tôi muốn ra ngoài một chút, lát vào nói tiếp nhé."
Rượu uống hơi nhiều, Lê Nhược Vũ muốn ra bên ngoài quán rượu hóng gió một chút.
Lúc đi tắt ngang qua một phòng bao, chợt một cái tên quen thuộc mơ hồ chui vào lỗ tai.
"Chắc chắn tối nay Lâm Minh sẽ đến?"
"Tin tức tuyệt đối chính xác, đến lúc đó cứ theo kế hoạch làm việc."
" Được! Ha ha ha, lần này lão tử nhất định để cho hắn có đi mà không có về!" Giọng nói hung ác vọng ra.
Lê Nhược Vũ dán vào cạnh cửa nghe lén không kiềm nổi kinh hoảng, vội che miệng lại: Có người muốn hại Lâm Minh?
Mặc dù cô đối với người đàn ông cầm thú đó ghét thì vẫn ghét, nhưng cũng không ghét hắn đến nỗi phải chết.
Nếu cô đã vô tình biết được tin tức này, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên sẽ không thấy chết không cứu.
Đang muốn chạy đi thông báo cho Lâm Minh biết rằng có người muốn hại hắn, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
"Đại ca, có người nghe lén!"
Lê Nhược Vũ thấy một người đàn ông đi ra, thân hình cao to lực lưỡng, từ mi mắt đến khóe miệng còn có một vết sẹo dài dữ tợn, thoạt nhìn chính là kiểu người hung hãn không dễ chọc vào.
Hắn hung ác gầm một tiếng, cô bị dọa sợ hãi, vội vàng chạy trốn ra hướng quán rượu bên ngoài, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: "Có ai không?! Có người muốn giết người! Cứu tôi với!"
"Con ả kia! Đứng lại cho tao!"
Lúc này bảo vệ quán rượu đều bị người ta sai phái đi làm việc khác cho rảnh tay rảnh chân, rốt cuộc không có bảo vệ nào chạy đến ngăn cản những người hung dữ kia.
Bất chấp giày cao gót dưới chân bị trật đau nhói, Lê Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh chạy ra cửa.
Lâm Minh vừa mới đặt chân lên cửa cửa quán bar Năm Châu, liền thấy một bóng người quen thuộc xông về phía mình.
Nhíu mày, thuận thế vươn cánh tay đón lấy thân thể đang lảo đảo sắp ngã đến nơi, ánh mắt Lâm Minh lúc này tràn đầy mừng rỡ, nhìn người đang thở hồng hộc trong ngực mình, hỏi: "Chủ động nhào vào lòng người ta như vậy sao?"
Lê Nhược Vũ lúc này không để ý tới lời trêu đùa của hắn, quay đầu liếc nhìn đám người đang đuổi theo phía sau, vội vàng níu cổ áo hắn nói: "Lâm Minh, chạy mau, những người đó muốn hại anh!"
Nghe được lời cô, Lâm Minh nhìn đám người đằng đằng sát khí phía sau, mặt mũi trở nên lạnh băng, lập tức lôi Lê Nhược Vũ lên xe.
"Ngồi yên!" Lâm Minh ra lệnh một tiếng cụt lủn, lập tức xoay chết vô lăng, đạp cần ga.
Thoáng chốc, chiếc Bugatti màu đen giống như một con báo săn mồi, gâm lên chạy vọt ra ngoài.
"Đuổi theo!"
Những người mặc đồ đen phía sau rối rít lên xe, đuổi theo hướng bọn họ vừa đi.
Rồi sau đó chỉ thấy trên đường một chiếc Bugatti màu đen kềnh càng dẫn đầu phóng vèo vèo như bay vào chỗ không người, phía sau là năm chiếc xe nhỏ đuổi sát không buông.
Xe chạy ra khỏi thành phố, chạy vào một đại lộ rộng rãi không người.
Lâm Minh trở tay cầm vô lăng, liếc nhìn trong mấy chiếc xe đuổi sát không buông trong kính chiếu hậu, gọi một cú điện thoại, lạnh giọng sai phái: " Đại lộ Phong Hóa, phía sau có năm cái đuôi, giải quyết!"
"Dạ, cậu cả!"
Cúp điện thoại, xe vẫn không giảm tốc độ mà càng bay nhanh hơn trên con đường lớn.
"Nắm chắc."
Không có xe cộ ngăn trở, Lâm Minh làm liều, đạp cần ga lên mức lớn nhất, tốc độ xe trong nháy mắt lên đến mức tối da!
Lê Nhược Vũ nắm thật chặt tay nắm cửa xe, nhưng mắt vẫn dán sự chú ý vào mấy chiếc xe phía sau, thần kinh căng thẳng, đúng là khóc không ra nước mắt: Biết sớm như vậy thì đã không thèm lo tên đàn ông cầm thú này sống hay chết, kết quả bây giờ mình còn bị đuổi giết cùng hắn nữa chứ. Muốn sống cho yên ổn thôi sao mà khó thế không biết...
Ấy vậy mà người nào đó hết lần này tới lần khác không hề tự giác rằng mình đang chạy trối chết, lại còn ra vẻ chạy như gió lốc trên xa lộ lấy le với tình nhân, còn rất rảnh rỗi quay sang hỏi: "Kích thích không?"
Đổi lại Lê Nhược Vũ liếc hắn cháy mắt.
Thấy đối phương không thèm trả lời, Lâm Minh mở miệng: "Em coi như là cứu tôi một mạng, tôi lấy thân báo đáp được không?"
Lê Nhược Vũ ngược lại càng xem thường ghê gớm hơn.
Đồ đàn ông cầm thú, lúc này còn rảnh rỗi trêu ghẹo cô, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Lâm Minh còn muốn nói chuyện để hòa hoãn bớt tâm trạng căng thẳng của đối phương, đôi mắt nhìn qua kính chiếu hậu đột nhiên thấy cái gì đó, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
"Nằm xuống!" Hắn vừa rống to một vừa đưa tay đè mạnh đầu Lê Nhược Vũ xuống.
"Pằngggg!"
"Xoảng!"
Ngay lúc đó, tiếng súng đi đôi với tiếng thủy tinh vỡ tan tành cùng lúc vang lên bên tai.
"Á!" Lê Nhược Vũ bị dọa hết hồn hết vía, sợ hãi thét chói tai.
Gương mặt tuấn tú của Lâm Minh trở nên căng thẳng, cả người nghiêm túc hẳn lên: "Bắn hay lắm!" Vừa nói vừa đảo tay lái, điều khiển xe lạng lách theo hình chữ Z chồm về phía trước.
"Pằng pằng" Tiếng súng không dứt bên tai, mấy lần bắn trúng vào thân xe, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Đôi mắt Lâm Minh dâng lên sát khí, nhưng vẫn không thôi ngả ngớn, vừa lái xe vừa lái miệng: "Nếu như chúng ta có thể thoát hiểm thuận lợi, tôi lập tức cưới em."
Bên tai đều là tiếng súng, Lê Nhược Vũ xưa giờ làm gì từng gặp qua những chuyện như vậy, sợ đến nỗi ngồi co rút một chỗ, căn bản không nghe được hắn đang nói gì, chỉ có thể không ngừng hết cầu nguyện rồi lại khấn vái.
Lâm Minh rốt cuộc là có nhiều bao nhiêu kẻ thù hả, đắc tội đến cả thứ người như vậy, ngay cả súng đạn cũng không ngần ngại ra tay...
"Á!"
Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái.
Lê Nhược Vũ nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hắn, xe chợt lách vào một cái cua gắt, khiến trọng tâm cô không vững liền ngã nhào.
Thật chặt gượng dậy vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi căng thẳng ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: "Lâm Minh, anh, anh ổn chứ?"
Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng Lâm Minh vẫn nhếch môi cười, giọng biếng nhác cợt nhả: "Tôi còn chưa cưới em mà, sao có thể không ổn được?"
Lê Nhược Vũ cau mày: "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không hả! Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt anh? Chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Cô có cảm giác thân xe đã bị tổn hại nặng, dòng xe phía sau cũng càng ngày càng gần.
Một khi bọn họ đuổi kịp, hai người bọn họ tay không tấc sắt, hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết...
Lâm Minh nãy giờ vẫn một mực chú ý tình hình quân địch, nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía cô: "Sợ à?"
Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào hắn không nói gì.
Nói nhảm, tình cảnh sống chết ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên là sợ, làm gì có ai không sợ chết chứ ?
"Pằng pằng pằng!"
Lại một tràng tiếng súng nổ vang, xe lắc lư rung chuyển, bánh xe bị bắn thủng một lỗ.
Thấy trong con ngươi cô gái nhỏ bé bên cạnh đã ngân ngấn nước vì sợ hãi, nhưng vẫn cố chịu đựng không khóc òa lên, trong lòng Lâm Minh chợt nảy lên một tiếng ‘thịch’, hỏi: "Tin tôi không?"
Nhìn đôi mắt đen thâm thúy kiên nghị của hắn, cặp mắt đào hoa ngả ngớn ngày thường lúc này toát lên sự trầm ổn làm người an lòng, Lê Nhược Vũ cắn răng, gật đầu một cái.
Không tin thì có thể làm gì? Bây giờ bên cạnh cô chỉ có hắn...
Lâm Minh cười, không phải nụ cười giả tạo ngoại giao của các chính trị gia như trước kia, mà là nụ cười phát ra từ con tim.
Lâm Minh tay trái nắm vô lăng, tay phải vươn về phía cô: "Nắm lấy."
Nhìn bàn tay đưa đến trước mắt, Lê Nhược Vũ lúc này mới chú ý trên tay hắn không ngờ đã đỏ thẫm một mảng.
Hắn bị thương?
Cầm hắn tay cẩn thận kiểm tra, phát hiện vết thương trên mu bàn tay.
Nhớ lại lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, cảnh tượng hắn ưu tiên bảo vệ mình nằm xuống, chẳng lẽ là bị thương khi đó?
Lê Nhược Vũ trong lòng nói không ra tư vị gì nữa.
Lâm Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dùng một chút sức kéo người ung dung khảm vào ngực mình: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."
Nói xong, liếc nhìn đoàn xe phía sau sắp vây quanh mình, xoay chết vô lăng về phía bên trái, xe đột nhiên va chạm ầm ầm với lề trái đường.
Ngay vào lúc này, Lâm Minh liền mở cửa xe, ôm Lê Nhược Vũ lập tức nhảy ra khỏi xe, nhào về phía lan can lề trái đại lộ!
"Anh điên rồi sao!"
Ngay trong lúc xe đang chạy tốc độ cực cao lại nhảy ra khỏi xe, hắn nhất định là điên rồi!
Đi đôi với một tràng tiếng súng nổ vang là tiếng thắng xe phía sau cùng tiếng va chạm, Lâm Minh vững vàng che chở cho Lê Nhược Vũ lăn xuống dốc ven đồi.
Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại.
Lê Nhược Vũ ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Minh, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.
"Hừ..."
Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhược Vũ lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: "Lâm Minh, Lâm Minh, anh có sao không!"
Lâm Minh chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: "Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được."
"Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? Á!" Lê Nhược Vũ không có tâm trạng hưởng ứng câu pha trò của hắn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hắn i.
Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hắn trúng đạn!
Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo.
Tình hình đó cho thấy, hắn trên cả hành trình vừa lái xe vừa che chở cô, thời điểm nhảy xe cũng vẫn vững vàng che chở cho cô...
Cô không có chuyện gì, nhưng hắn...
Tim cô bỗng đập mạnh một cách khó hiểu.
"Lâm Minh..." Thanh âm Lê Nhược Vũ mang theo một tia nghẹn ngào.
"Suỵt!" Lâm Minh bỗng nhiên cầm tay kéo người vào trong ngực mình, "Im lặng một chút, đừng dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng, người cứu viện lập tức tới ngay."
"Vết thương của anh..."
"Không chết được, " Lâm Minh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô đầy vẻ cưng chiều, giọng nói như dỗ trẻ con, "Ngoan nào, một chút nữa thôi."
Nghe được thanh âm yếu ớt của hắn, Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt, thở ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh không sao thì tốt, dù sao tôi cũng không muốn anh xảy ra việc gì."
Lâm Minh ôm cô, nghe thấy giọng mũi cô nức nở đau lòng lẩm bẩm, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành một độ cong mị hoặc thỏa mãn...
Đúng như lời Lâm Minh, trong lúc bọn người truy đuổi còn chưa tìm ra bọn họ, tiếng còi xe cảnh sát đã inh ỏi vang lên, những người đó lúc này chỉ biết hoảng hốt chạy tháo thân.
Người của Lâm Minh cũng kịp thời đuổi tới, đưa bọn họ đi bệnh viện.
Một giây trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Minh vẫn cố chấp níu cổ tay Lê Nhược Vũ, nói: "Chờ gặp mặt lần nữa, hãy nói cho tôi biết em là ai..."
Lê Nhược Vũ nén lệ liên tục gật đầu: "Chỉ cần anh không chết, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lực độ trên cổ tay biến mất, Lê Nhược Vũ nhìn người rơi vào trạng thái hôn mê, không biết hắn có nghe thấy lời mình hay không.
Một đêm kinh hoàng như phim hành động, lúc này đã hoàn toàn hạ màn.
Nhưng trong lòng Lê Nhược Vũ vẫn không cách nào bình tĩnh, dù bây giờ cô đã an toàn nằm trên giường ngủ, nhưng trong đầu đều là bóng dáng người xả thân che chở cho mình.
Không biết vết thương hắn có nặng hay không, đã tỉnh chưa...
Chảy nhiều máu như vậy, lại còn hôn mê, chắc chắn là rất nghiêm trọng phải không?
Lê Nhược Vũ cả đêm mất ngủ.
Lần đầu tiên, bởi vì lo lắng cho người đàn ông cầm thú đó mà mất ngủ...
Hiển nhiên Lâm Minh bị thương từ đầu đến cuối đều giấu nhẹm không cho người nhà biết, mẹ hắn gọi điện thoại đến mấy lần, đều là hỏi thăm Lâm Minh đi công tác đã trở về chưa, có chủ động liên lạc cô hay không các kiểu.
Lê Nhược Vũ vừa nghe liền biết bà vẫn chưa biết chuyện Lâm Minh bị thương nằm viện.
Vì không muốn để cho mẹ chồng phải bận tâm, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên cũng sẽ không nói, chỉ tùy ý trò chuyện vài câu lấp liếm cho qua.
Một tháng trôi qua, trong lòng Lê Nhược Vũ vô số lần muốn lấy hết dũng khí đi bệnh viện thăm Lâm Minh một chút, muốn nói cho hắn biết thân phận thật sự của cô, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ.
Đang chuẩn bị bước ra cửa, nhưng lại nhận được điện thoại của hắn trước một bước, Lê Nhược Vũ vội vàng kích động nhận: "Lâm Minh!"
"Đơn ly hôn ký xong chưa? Đừng nói là chỉ một cái tên thôi mà cô ký lâu như vậy nhé!"
Đối phương đổ ập lời nói lạnh lùng như một chậu nước đá xuống xuống đầu cô, trong nháy mắt làm nguội lạnh nhiệt tình của Lê Nhược Vũ, sững sờ mấy giây, Lê Nhược Vũ hạ thấp giọng hỏi: "Đơn ly hôn? Anh không đưa cho tôi tôi làm sao ký?"
Không biết tại sao, lúc này nhắc đến chuyện ly hôn, tự đáy lòng lại có chút không thoải mái.
"Hừ! Bớt giả vờ ngu ngơ cho tôi! Ngay ngày thứ hai cô trở về nước, trợ lý của tôi liền lập tức gởi giấy tờ qua cho cô rồi." Giọng nói không chút cảm xúc của Lâm Minh tiếp tục truyền tới, " Nhà Hạ Tư Duệ đúng không? Đừng nói là cô không nhận được."
Nghe nói như vậy, Lê Nhược Vũ đột nhiên lóe lên ký ức về buổi sáng sớm nhận được bưu kiện hỏa tốc, cái ngày mà cô đến tập đoàn Good Times ký hợp đồng, chẳng lẽ đó chính là đơn ly hôn hắn gửi tới?
Từ hôm đó đến nay cũng bận bịu nhiều việc nên quên béng việc giao hàng hỏa tốc này, cho tới đến bây giờ vẫn còn chưa mở ra...
"Cho cô 24 giờ, ký tên xong gửi trở lại cho tôi! Nếu không... Hừ!"
Câu kế tiếp dù chưa nói xong, nhưng vẫn chứa đầy nguy hiểm.
Lạnh lùng cúp điện thoại, Lâm Minh lại nhận một cú điện thoại khác.
Nghe được báo cáo ở đầu kia, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lâm Minh phủ đầy sương lạnh: "Dám động đến người phụ nữ của tôi, cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào, xử lý sạch sẽ cho tôi!"
"Dạ!"
Ngày hôm đó những kẻ ôm lòng dồn hắn vào chỗ chết, lại còn dám động tay động chân với người phụ nữ hắn yêu thương, đám tàn dư và cả người chỉ thị đã tra ra toàn bộ, hơn nữa còn phải khiến chúng trả giá đắt.
Còn bây giờ, chỉ cần chhờ người đàn bà đầy tâm cơ đó ký xong đơn ly hôn.
Chờ ly hôn thành công, hắn liền đi tìm con mèo con của hắn ngay...
Nhớ lại lúc hình ảnh con mèo hoang nhỏ kia quan tâm mình lệ rơi đầy mặt, Lâm Minh vốn mặt luôn âm trầm lạnh lẽo không tự chủ phô ra nụ cười...
Mà Lê Nhược Vũ bên kia, sau khi để điện thoại xuống, liền lập tức đi tìm bưu kiện gửi đến ngày hôm đó.
Mở ra, đúng là mấy chữ to tướng rõ ràng trên giấy —— Đơn ly hôn.
Quả nhiên.
Hắn còn muốn kết thúc cuộc hôn nhân này hơn cả cô...
Lê Nhược Vũ bỗng nhiên mất hết sức lực ngồi đờ người ở mép giường, nhìn đơn ly hôn trong tay.
Nếu là một tháng trước, bảo đảm cô sẽ sung sướng như nhặt được bảo vật, thật hưng phấn ký tên, gửi về cho người đàn ông cầm thú đó, sau đó anh đường anh tôi đường tôi, không ai làm phiền ai nữa.
Nhưng bây giờ, thấy cái thỏa thuận này, tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ bỗng, nhưng ở trong tay phút chốc nặng ngàn cân.
"Nhược Vũ, Nhược Vũ!" Lúc này Hạ Tư Duệ hớt hơ hớt hải chạy vào, Lê Nhược Vũ lập tức giấu tài liệu đi, nhìn về phía cô, "Sao thế?"
Bình luận facebook