Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
" Hạ Kiệt Minh có phải là con của Trình Hy?"
Bạch Tịnh đưa li cafe lên uống một ngụm rồi quan sát vẻ mặt cô. Ninh Dao nhìn tờ giấy trên bàn. Bản xét nghiệm ADN?
" Cô đã đi gặp con tôi?" Ninh Dao cau mày.
Bạch Tịnh không hề chối ngược lại còn gật đầu. Kích động như thế, không lẽ...
" Tôi thấy chồng tôi nhận cậu bé, nên tôi đến xem thử thế nào"
" Có việc gì cô cứ nhắm thẳng vào tôi. Đừng lôi nó vào, nó chỉ là một đứa trẻ. Tôi cấm cô động vào thằng bé!" Cô cố lấy lại bình tĩnh. Chuyện gì cô cũng có thể bình tĩnh mà xử lý còn về việc này lại liên quan đến con trai cô, nên không thể bình tĩnh được.
" Vả lại... Xin cô hãy nhớ một điều. Hạ Kiệt Minh, nó là con trai tôi. Không phải của chồng cô!"
Bạch Tịnh nheo mắt. Trước đây chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến cô ta, duy nhất bây giờ điểm yếu của cô chính là thằng bé Hạ Kiệt Minh.
" Cô yên tâm, tôi sẽ không đụng đến con trai cô. Nhưng cũng xin cô ghi nhớ một điều. Giữ khoảng cách của cô và con trai cô với Trình Hy. Đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Nhưng nếu vẫn còn gặp mặt, tôi sẽ không đảm bảo được an toàn của con cô đâu"
Ninh Dao cười. Ngoài trời hôm nay thật đẹp a.
" Chuyện đó cô nên nói với chồng cô chứ không phải nói với tôi" Cô cầm túi xách đứng dậy, trước khi đi còn ném lại cho Bạch Tịnh một câu đe dọadọa không hề nhẹ.
" Cô giữ chồng cho thật tốt, đừng để có ngày tôi cướp anh ta từ tay cô thì đừng hối hận!"
" Cô..."
Ra tới ngoài, Ninh Dao mới suy nghĩ lại một chút. Hình như có gì đó sai sai?
" Cô giữ chồng cho thật tốt, đừng để có ngày tôi cướp anh ta từ tay cô thì đừng hối hận!"
Câu này, đúng rồi, câu này có vấn đề. Vốn dĩ là muốn nhắc nhở cô ta là giữ chồng lại, đừng để anh ta suốt ngày vô tình gặp phải cô cơ mà. Nhưng một câu như vậy thì lại có nhiều nghĩa. Không ngoại trừ nghĩa là Hạ Ninh Dao muốn cướp chồng người khác!!!
Hạ Ninh Dao... Cô điên rồi, cô điên rồi...
Chị Dao à, Hy vốn là của chị, đó là chị nên lấy lại chứ không phải cướp đâu nha!
Không được rồi, đã có người nghi ngờ thân thế của tiểu Minh. Nói đúng hơn là đã điều tra ra. Nhất định phải cẩn thận..
Về nhà, Ninh Dao đưa một tấm ảnh của Bạch Tịnh ra hỏi tiểu Minh.
" Tiểu Minh, có phải con đã gặp dì này không?"
Tiểu Minh nhìn tấm hình hồi lâu, sau đó gật gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu. Không được nói với mẹ rằng mình đã gặp chị ấy. Đây là bí mật.
" Không có ạ. Chị xinh đẹp nói là không được nói với mẹ là đã gặp chị ấy"
Cô suýt bật cười với câu trả lời của con mình.
" Đó là bí mật của hai người đúng không?"
" Vâng ạ" Tiểu Minh vô tư gật đầu. May mà mình không nói với mẹ là đã gặp chị xinh đẹp.
...
Hôm sau, công ty mở buổi tiệc ăn mừng khi đã kí kết xong hợp đồng với tập đoàn Trình Thiên. Đương nhiên bên phía Trình Thiên cũng có người tham gia, không ngoại trừ Trình Hy.
Buổi tiệc này không thể vắng mặt được, Ninh Dao bắt buộc phải đi. Cô đành phải nhờ hàng xóm gần nhà chăm giúp tiểu Minh.
Bây giờ chỉ là chiều thôi mà, sao vắng thế này. Không có lấy một chiếc taxi, cô đành phải đi bộ đến vậy.
Cô biết lần này Trình Hy cũng tới, không thể tránh khỏi việc gặp mặt. Thế giới này sao lại nhỏ bé thế này chứ. Chút nữa đành phải lấy cớ xin về sớm thôi.
Cô trễ mất 5 phút để tới nơi, trùng hợp là, Trình Hy cũng đến ngay sau đó, bên cạnh còn có cả Bạch Tịnh nữa.
Cô ta cũng thật là, sợ anh bị mất hay sao mà ngay đến cả buổi tiệc của công ti không liên quan đến cô mà cũng đến.
Ninh Dao nhìn sơ qua họ, không để tâm lắm. Cô đi lại chỗ kế bên Âu Nhã Linh ngồi xuống.
" Hạ Ninh Dao, cô muộn mất năm phút đấy nhé"
Ninh Dao cười cười.
" Ngay cả chủ tịch tập đoàn lớn cũng trễ kìa sao cô không trách tội đi " Lại đi trách tôi chứ.
Nhã Linh bĩu môi. Ông anh họ này thường ngày luôn đúng giờ lắm mà, nhưng sao lại kéo theo Bạch Tịnh đi cùng chứ. Không xa vợ được à...
Thuần Thiên Vỹ giờ cũng mới đến. Anh cười gượng vì sự thất lễ của mình, là chủ buổi tiệc lại đến muộn, thật là mất mặt.
Ba người này, có hẹn đến muộn hay sao thế...
" Chào mọi người, hôm nay là buổi tiệc chúc mừng việc kí kết hợp đồng thành công. Hôm nay còn có sự tham dự của chủ tịch Trình... và phu nhân Trình.."
Phu nhân Trình... Nghe xong Bạch Tịnh đắc ý, vô ý nhìn Ninh Dao. Nhưng cô... cô thì vẫn thản nhiên nói chuyện với Âu Nhã Linh. Thật là, tức chết mà.
" Xin lỗi xin lỗi, tôi tới muộn" Hôm nay đột nhiên bị tắt đường, xe nhiều quá. Từ Duật Duy vẫy tay chào mọi người.
Không khí đã ngượng càng thêm ngượng hơn. Ngày gì vậy nè...
" Không sao không sao, giám đốc Từ, anh cứ tự nhiên."
Thuần Thiên Vỹ khách sáo nói tiếp.
" Hôm nay mọi người cứ việc thoải mái, quên đi thân phận nhân viên và cứ ăn uống tự nhiên. Hôm nay tôi mời "
Mọi người đương nhiên là phải tự nhiên rồi. Bữa ăn này từ trên trời rơi xuống mà lại...
Ổn định vị trí xong xuôi, tất cả nâng li. Đột nhiên Bạch Tịnh đứng lên cầm ly rượu hướng về phía Ninh Dao.
" Cô Hạ, tôi có thể cùng cô uống một li?"
Cả phòng chợt lặng đi, thêm phần căng thẳng.
Ninh Dao từ từ cầm li rượu lên.
" Cô ấy, không biết uống rượu "
Giọng nói cất lên, tim cô đập nhanh một nhịp, ánh mắt nhìn sang chủ nhân giọng nói ấy.
Trình Hy cũng không hiểu, tại sao anh lại biết cô không biết uống rượu. Khi Bạch Tịnh mở lời, trong đầu anh đã có suy nghĩ ấy, anh nói là vì sự nhắc nhở của con tim.
Bạch Tịnh quay sang nhìn anh, rồi lại nhìn Ninh Dao.
"... Thật ngại quá, tôi không biết là cô không uống được rượu..."
Ninh Dao đứng dậy, cầm li rượu lên.
" Không sao... Tôi, có thể.."
Lúc ở Pháp, cô có uống thử, nhưng rượu ở Pháp mùi rất nồng làm cô đau đầu suýt ngất đi. Nhưng đây là Trung Quốc, rượu chắc không mạnh lắm đâu nhỉ.
" Mời " Bạch Tịnh ngửa lên uống cạn ly rượu, rồi đưa ly rỗng ra trước mặt Ninh Dao. Để tôi xem tửu lượng cô tốt không nào.
Trình Hy đứng dậy đi vòng qua chỗ Ninh Dao, vì hai người ngồi đối diện nhau. Anh lấy ly rượu trên tay cô rồi đưa lên uống.
" Tôi uống thay cô ấy"
Anh Trình à, anh đúng là rất ga lăng, rất dũng cảm. Bình thường thì không nói, nhưng ở đây là đâu... Ở buổi tiệc của công ty, ở trước toàn thể nhân viên, trước mặt vợ anh mà anh lại làm vậy thật là đáng khâm phục.
Ninh Dao lấy lại chiếc ly đã cạn. Cô cau mày nhìn anh, một lúc sau mới nói một câu.
" Chủ tịch Trình, cảm ơn anh đã giúp. Nhưng... Phu nhân Trình đã mời, làm sao tôi dám từ chối?"
Anh im lặng nhìn cô. Thuần Thiên Vỹ đứng dậy giải hòa.
" Hay là chúng ta ăn trước đi đã, chưa ăn mà đã uống sẽ hại bao tử đấy"
Thế nhưng lời nói của anh như không ảnh hưởng gì đến họ. Âu Nhã Linh nhìn anh ra hiệu đừng làm gì cả.
Ninh Dao rót lại một ly rượu đầy. Cô đưa lên miệng, nín thở uống hết một hơi.
Nín thở thì có thể giảm đi mùi nồng của rượu, nhưng khi thở ra thì sao...
Rượu này, không khác gì loại rượu ở bên Pháp cô từng uống. Cô quên mất, đây là nhà hàng hạng nhất, loại rượu gì mà không có chứ.
Trình Hy nhíu mày nhìn chằm vào cô. Ninh Dao loạng choạng suýt ngã, cô đứng không vững nữa vội ngồi xuống ghế cho tỉnh táo. Anh định đỡ cô nhưng bị cô gạt ra.
" Ninh Dao, cô không sao chứ?" Thuần Thiên Vỹ lo lắng đi lại.
Cô lắc đầu.
Một cô gái tửu lượng kém như vậy lại được hai chàng soái ca quan tâm, thật là hạnh phúc quá đi...
" Xem ra tửu lượng của cô Hạ cũng không tệ lắm nhỉ?" Bạch Tịnh cười khách sáo.
Không khí ngột ngạt bao quanh lại thêm cơn buồn nôn, Ninh Dao đẩy hai người đang đứng hai bên cạnh mình rồi chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Hai anh đâu phải vệ sĩ của tôi, cần gì phải làm như vậy!!
Bạch Tịnh đưa li cafe lên uống một ngụm rồi quan sát vẻ mặt cô. Ninh Dao nhìn tờ giấy trên bàn. Bản xét nghiệm ADN?
" Cô đã đi gặp con tôi?" Ninh Dao cau mày.
Bạch Tịnh không hề chối ngược lại còn gật đầu. Kích động như thế, không lẽ...
" Tôi thấy chồng tôi nhận cậu bé, nên tôi đến xem thử thế nào"
" Có việc gì cô cứ nhắm thẳng vào tôi. Đừng lôi nó vào, nó chỉ là một đứa trẻ. Tôi cấm cô động vào thằng bé!" Cô cố lấy lại bình tĩnh. Chuyện gì cô cũng có thể bình tĩnh mà xử lý còn về việc này lại liên quan đến con trai cô, nên không thể bình tĩnh được.
" Vả lại... Xin cô hãy nhớ một điều. Hạ Kiệt Minh, nó là con trai tôi. Không phải của chồng cô!"
Bạch Tịnh nheo mắt. Trước đây chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến cô ta, duy nhất bây giờ điểm yếu của cô chính là thằng bé Hạ Kiệt Minh.
" Cô yên tâm, tôi sẽ không đụng đến con trai cô. Nhưng cũng xin cô ghi nhớ một điều. Giữ khoảng cách của cô và con trai cô với Trình Hy. Đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Nhưng nếu vẫn còn gặp mặt, tôi sẽ không đảm bảo được an toàn của con cô đâu"
Ninh Dao cười. Ngoài trời hôm nay thật đẹp a.
" Chuyện đó cô nên nói với chồng cô chứ không phải nói với tôi" Cô cầm túi xách đứng dậy, trước khi đi còn ném lại cho Bạch Tịnh một câu đe dọadọa không hề nhẹ.
" Cô giữ chồng cho thật tốt, đừng để có ngày tôi cướp anh ta từ tay cô thì đừng hối hận!"
" Cô..."
Ra tới ngoài, Ninh Dao mới suy nghĩ lại một chút. Hình như có gì đó sai sai?
" Cô giữ chồng cho thật tốt, đừng để có ngày tôi cướp anh ta từ tay cô thì đừng hối hận!"
Câu này, đúng rồi, câu này có vấn đề. Vốn dĩ là muốn nhắc nhở cô ta là giữ chồng lại, đừng để anh ta suốt ngày vô tình gặp phải cô cơ mà. Nhưng một câu như vậy thì lại có nhiều nghĩa. Không ngoại trừ nghĩa là Hạ Ninh Dao muốn cướp chồng người khác!!!
Hạ Ninh Dao... Cô điên rồi, cô điên rồi...
Chị Dao à, Hy vốn là của chị, đó là chị nên lấy lại chứ không phải cướp đâu nha!
Không được rồi, đã có người nghi ngờ thân thế của tiểu Minh. Nói đúng hơn là đã điều tra ra. Nhất định phải cẩn thận..
Về nhà, Ninh Dao đưa một tấm ảnh của Bạch Tịnh ra hỏi tiểu Minh.
" Tiểu Minh, có phải con đã gặp dì này không?"
Tiểu Minh nhìn tấm hình hồi lâu, sau đó gật gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu. Không được nói với mẹ rằng mình đã gặp chị ấy. Đây là bí mật.
" Không có ạ. Chị xinh đẹp nói là không được nói với mẹ là đã gặp chị ấy"
Cô suýt bật cười với câu trả lời của con mình.
" Đó là bí mật của hai người đúng không?"
" Vâng ạ" Tiểu Minh vô tư gật đầu. May mà mình không nói với mẹ là đã gặp chị xinh đẹp.
...
Hôm sau, công ty mở buổi tiệc ăn mừng khi đã kí kết xong hợp đồng với tập đoàn Trình Thiên. Đương nhiên bên phía Trình Thiên cũng có người tham gia, không ngoại trừ Trình Hy.
Buổi tiệc này không thể vắng mặt được, Ninh Dao bắt buộc phải đi. Cô đành phải nhờ hàng xóm gần nhà chăm giúp tiểu Minh.
Bây giờ chỉ là chiều thôi mà, sao vắng thế này. Không có lấy một chiếc taxi, cô đành phải đi bộ đến vậy.
Cô biết lần này Trình Hy cũng tới, không thể tránh khỏi việc gặp mặt. Thế giới này sao lại nhỏ bé thế này chứ. Chút nữa đành phải lấy cớ xin về sớm thôi.
Cô trễ mất 5 phút để tới nơi, trùng hợp là, Trình Hy cũng đến ngay sau đó, bên cạnh còn có cả Bạch Tịnh nữa.
Cô ta cũng thật là, sợ anh bị mất hay sao mà ngay đến cả buổi tiệc của công ti không liên quan đến cô mà cũng đến.
Ninh Dao nhìn sơ qua họ, không để tâm lắm. Cô đi lại chỗ kế bên Âu Nhã Linh ngồi xuống.
" Hạ Ninh Dao, cô muộn mất năm phút đấy nhé"
Ninh Dao cười cười.
" Ngay cả chủ tịch tập đoàn lớn cũng trễ kìa sao cô không trách tội đi " Lại đi trách tôi chứ.
Nhã Linh bĩu môi. Ông anh họ này thường ngày luôn đúng giờ lắm mà, nhưng sao lại kéo theo Bạch Tịnh đi cùng chứ. Không xa vợ được à...
Thuần Thiên Vỹ giờ cũng mới đến. Anh cười gượng vì sự thất lễ của mình, là chủ buổi tiệc lại đến muộn, thật là mất mặt.
Ba người này, có hẹn đến muộn hay sao thế...
" Chào mọi người, hôm nay là buổi tiệc chúc mừng việc kí kết hợp đồng thành công. Hôm nay còn có sự tham dự của chủ tịch Trình... và phu nhân Trình.."
Phu nhân Trình... Nghe xong Bạch Tịnh đắc ý, vô ý nhìn Ninh Dao. Nhưng cô... cô thì vẫn thản nhiên nói chuyện với Âu Nhã Linh. Thật là, tức chết mà.
" Xin lỗi xin lỗi, tôi tới muộn" Hôm nay đột nhiên bị tắt đường, xe nhiều quá. Từ Duật Duy vẫy tay chào mọi người.
Không khí đã ngượng càng thêm ngượng hơn. Ngày gì vậy nè...
" Không sao không sao, giám đốc Từ, anh cứ tự nhiên."
Thuần Thiên Vỹ khách sáo nói tiếp.
" Hôm nay mọi người cứ việc thoải mái, quên đi thân phận nhân viên và cứ ăn uống tự nhiên. Hôm nay tôi mời "
Mọi người đương nhiên là phải tự nhiên rồi. Bữa ăn này từ trên trời rơi xuống mà lại...
Ổn định vị trí xong xuôi, tất cả nâng li. Đột nhiên Bạch Tịnh đứng lên cầm ly rượu hướng về phía Ninh Dao.
" Cô Hạ, tôi có thể cùng cô uống một li?"
Cả phòng chợt lặng đi, thêm phần căng thẳng.
Ninh Dao từ từ cầm li rượu lên.
" Cô ấy, không biết uống rượu "
Giọng nói cất lên, tim cô đập nhanh một nhịp, ánh mắt nhìn sang chủ nhân giọng nói ấy.
Trình Hy cũng không hiểu, tại sao anh lại biết cô không biết uống rượu. Khi Bạch Tịnh mở lời, trong đầu anh đã có suy nghĩ ấy, anh nói là vì sự nhắc nhở của con tim.
Bạch Tịnh quay sang nhìn anh, rồi lại nhìn Ninh Dao.
"... Thật ngại quá, tôi không biết là cô không uống được rượu..."
Ninh Dao đứng dậy, cầm li rượu lên.
" Không sao... Tôi, có thể.."
Lúc ở Pháp, cô có uống thử, nhưng rượu ở Pháp mùi rất nồng làm cô đau đầu suýt ngất đi. Nhưng đây là Trung Quốc, rượu chắc không mạnh lắm đâu nhỉ.
" Mời " Bạch Tịnh ngửa lên uống cạn ly rượu, rồi đưa ly rỗng ra trước mặt Ninh Dao. Để tôi xem tửu lượng cô tốt không nào.
Trình Hy đứng dậy đi vòng qua chỗ Ninh Dao, vì hai người ngồi đối diện nhau. Anh lấy ly rượu trên tay cô rồi đưa lên uống.
" Tôi uống thay cô ấy"
Anh Trình à, anh đúng là rất ga lăng, rất dũng cảm. Bình thường thì không nói, nhưng ở đây là đâu... Ở buổi tiệc của công ty, ở trước toàn thể nhân viên, trước mặt vợ anh mà anh lại làm vậy thật là đáng khâm phục.
Ninh Dao lấy lại chiếc ly đã cạn. Cô cau mày nhìn anh, một lúc sau mới nói một câu.
" Chủ tịch Trình, cảm ơn anh đã giúp. Nhưng... Phu nhân Trình đã mời, làm sao tôi dám từ chối?"
Anh im lặng nhìn cô. Thuần Thiên Vỹ đứng dậy giải hòa.
" Hay là chúng ta ăn trước đi đã, chưa ăn mà đã uống sẽ hại bao tử đấy"
Thế nhưng lời nói của anh như không ảnh hưởng gì đến họ. Âu Nhã Linh nhìn anh ra hiệu đừng làm gì cả.
Ninh Dao rót lại một ly rượu đầy. Cô đưa lên miệng, nín thở uống hết một hơi.
Nín thở thì có thể giảm đi mùi nồng của rượu, nhưng khi thở ra thì sao...
Rượu này, không khác gì loại rượu ở bên Pháp cô từng uống. Cô quên mất, đây là nhà hàng hạng nhất, loại rượu gì mà không có chứ.
Trình Hy nhíu mày nhìn chằm vào cô. Ninh Dao loạng choạng suýt ngã, cô đứng không vững nữa vội ngồi xuống ghế cho tỉnh táo. Anh định đỡ cô nhưng bị cô gạt ra.
" Ninh Dao, cô không sao chứ?" Thuần Thiên Vỹ lo lắng đi lại.
Cô lắc đầu.
Một cô gái tửu lượng kém như vậy lại được hai chàng soái ca quan tâm, thật là hạnh phúc quá đi...
" Xem ra tửu lượng của cô Hạ cũng không tệ lắm nhỉ?" Bạch Tịnh cười khách sáo.
Không khí ngột ngạt bao quanh lại thêm cơn buồn nôn, Ninh Dao đẩy hai người đang đứng hai bên cạnh mình rồi chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Hai anh đâu phải vệ sĩ của tôi, cần gì phải làm như vậy!!
Bình luận facebook