Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 "Tự làm tự chịu!
" Cha , cứu con với . Cong không muốn đi tù"
Ông ta ghét bỏ hết chân ra khiến ả ngã về phía sau
"Mày tưởng có mày bị tống vào tù à ? Công ty bị ảnh hưởng rớt giá cổ phiếu thảm hại chưa đến ba ngày liền phá sản"
Ngọc Bích càng hoảng hơn lắc đầu không chấp nhận được việc công ty phá sản , rồi cô sẽ như thế nào ? Không còn ăn sang mặc đẹp tiêu xài hàng hiệu . Không còn là tiểu thư nữa sao ? Vậy thì cô chỉ muốn chết đi.
" Cha nghĩ cách đi cha"
" Mày còn dám kêu tạo nghĩ cách ? Mày mau đi quỳ xuống cầu xin bạn gái hắn"
"Không, con không thể quỳ xuống cầu xin cô ta được" - Ả lắc đầu từ chối
Ông Ngọc Diễm ghét bỏ đứa con gái ngu ngốc này bỏ đi
" Mày không cầu xin thì chờ Ngọc Gia phá sản đi"
Ngọc Bích không thấy mình sai ở đâu mà trong mắt hận càng hận hơn móng tay nắm chặt lại rỉ máu, ánh mắt càng trở nên hung tợn " Trần Nguyệt Nhi , tao phải giết mày"
IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Sáng hôm sau, cô cùng Dương Lục Phong dùng bữa sáng tại nhà ăn. Quản gia Lệ đi vào kính cẩn nói
" Thiếu gia , có người phụ nữ tên Ngọc Bích nó muốn gặp thiếu phu nhân"
"Đuổi đi " - hắn lập tức trả lời
Sau khi quản gia ra ngoài căn dặn tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào là của cô ta" Trần Nguyệt Nhi , tôi muốn gặp cô . Tôi biết lỗi rồi , tôi xin cô"
Trần Nguyệt Nhi nghe tiếng cô ta nói lớn như vậy thầm cảm thán sân vườn rộng vậy mà vẫn nghe được tiếng, còn không sợ cô ta đứt dây thanh quản sao ? Nhưng nghe vậy cô ta đã biết lỗi thì có phần yếu lòng. Cô hướng mắt lên nhìn hắn long lanh nói:
"Lục Phong , hay để cô ta vào đi"
"Em muốn gặp ?"
"Ừm, ở đây có anh chắc cô ta sẽ không dám manh động đầu "
Quản gia liền hiểu ý cho người bảo cô ta vào.
Khi thấy Nguyệt Nhi , cô ta liền quỳ xuống khóc lóc bộ dạng cô ta nhếch nhác gương mặt còn đang sưng trông không giống như ngày thường kiêu kỳ sang trọng.
"Tôi biết lỗi rồi , tôi quỳ xuống cầu xin cô tha thứ. Cầu xin cô tha cho Ngọc Gia , tôi không muốn đi tù cầu xin cô"
Nghe vậy Trần Nguyệt Nhi khá bất ngờ" Không lẽ những điều này do hắn làm sao ?" cô hướng mắt nhìn sang hắn . Thấy vậy Dương Lục Phong đứng lên lạnh lùng gương mặt không chút biểu cảm nói:
"Tự làm tự chịu! Quản gia tiễn khách "
Hắn nắm tay cô quay mặt đi hướng khác mặc kệ cô ta.
"Đi chết đi " - Ngọc Bích phía sau cần con dao trên tay lao về phía Trần Nguyệt Nhi
" Nguyệt Nhi" - Dương Lục Phong bất ngờ theo phản xạ gọi tên cô
Con dao đâm thẳng vào lưng hắn , ngay lập tức Ngọc Bích bị bảo vệ khống chế bẻ gãy tay
"AAAAAAAA"
Dương Lục Phong vẫn ôm cô , vết thương trên lưng hắn máu không ngừng thấm ướt áo . Trần Nguyệt Nhi hốt hoảng đỡ lấy hắn sắp ngất đi
" Lục Phong ... Lục Phong ... anh không sao chứ ?"
" Không sao, hơi đau thôi "- hắn gượng dậy nói với cô
" Đồ ngốc sao lại đỡ cho em chứ"
Ông ta ghét bỏ hết chân ra khiến ả ngã về phía sau
"Mày tưởng có mày bị tống vào tù à ? Công ty bị ảnh hưởng rớt giá cổ phiếu thảm hại chưa đến ba ngày liền phá sản"
Ngọc Bích càng hoảng hơn lắc đầu không chấp nhận được việc công ty phá sản , rồi cô sẽ như thế nào ? Không còn ăn sang mặc đẹp tiêu xài hàng hiệu . Không còn là tiểu thư nữa sao ? Vậy thì cô chỉ muốn chết đi.
" Cha nghĩ cách đi cha"
" Mày còn dám kêu tạo nghĩ cách ? Mày mau đi quỳ xuống cầu xin bạn gái hắn"
"Không, con không thể quỳ xuống cầu xin cô ta được" - Ả lắc đầu từ chối
Ông Ngọc Diễm ghét bỏ đứa con gái ngu ngốc này bỏ đi
" Mày không cầu xin thì chờ Ngọc Gia phá sản đi"
Ngọc Bích không thấy mình sai ở đâu mà trong mắt hận càng hận hơn móng tay nắm chặt lại rỉ máu, ánh mắt càng trở nên hung tợn " Trần Nguyệt Nhi , tao phải giết mày"
IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Sáng hôm sau, cô cùng Dương Lục Phong dùng bữa sáng tại nhà ăn. Quản gia Lệ đi vào kính cẩn nói
" Thiếu gia , có người phụ nữ tên Ngọc Bích nó muốn gặp thiếu phu nhân"
"Đuổi đi " - hắn lập tức trả lời
Sau khi quản gia ra ngoài căn dặn tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào là của cô ta" Trần Nguyệt Nhi , tôi muốn gặp cô . Tôi biết lỗi rồi , tôi xin cô"
Trần Nguyệt Nhi nghe tiếng cô ta nói lớn như vậy thầm cảm thán sân vườn rộng vậy mà vẫn nghe được tiếng, còn không sợ cô ta đứt dây thanh quản sao ? Nhưng nghe vậy cô ta đã biết lỗi thì có phần yếu lòng. Cô hướng mắt lên nhìn hắn long lanh nói:
"Lục Phong , hay để cô ta vào đi"
"Em muốn gặp ?"
"Ừm, ở đây có anh chắc cô ta sẽ không dám manh động đầu "
Quản gia liền hiểu ý cho người bảo cô ta vào.
Khi thấy Nguyệt Nhi , cô ta liền quỳ xuống khóc lóc bộ dạng cô ta nhếch nhác gương mặt còn đang sưng trông không giống như ngày thường kiêu kỳ sang trọng.
"Tôi biết lỗi rồi , tôi quỳ xuống cầu xin cô tha thứ. Cầu xin cô tha cho Ngọc Gia , tôi không muốn đi tù cầu xin cô"
Nghe vậy Trần Nguyệt Nhi khá bất ngờ" Không lẽ những điều này do hắn làm sao ?" cô hướng mắt nhìn sang hắn . Thấy vậy Dương Lục Phong đứng lên lạnh lùng gương mặt không chút biểu cảm nói:
"Tự làm tự chịu! Quản gia tiễn khách "
Hắn nắm tay cô quay mặt đi hướng khác mặc kệ cô ta.
"Đi chết đi " - Ngọc Bích phía sau cần con dao trên tay lao về phía Trần Nguyệt Nhi
" Nguyệt Nhi" - Dương Lục Phong bất ngờ theo phản xạ gọi tên cô
Con dao đâm thẳng vào lưng hắn , ngay lập tức Ngọc Bích bị bảo vệ khống chế bẻ gãy tay
"AAAAAAAA"
Dương Lục Phong vẫn ôm cô , vết thương trên lưng hắn máu không ngừng thấm ướt áo . Trần Nguyệt Nhi hốt hoảng đỡ lấy hắn sắp ngất đi
" Lục Phong ... Lục Phong ... anh không sao chứ ?"
" Không sao, hơi đau thôi "- hắn gượng dậy nói với cô
" Đồ ngốc sao lại đỡ cho em chứ"
Bình luận facebook