Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 Em đang dùng điện thoại mà "
Dương Lục Phong gật đầu ôm cô vào lòng hắn biết cô đang lo sợ điều gì . Trong lòng hắn đã chọn cô thì chỉ có thể là cô mới ngồi vị trí Thiếu phu nhân
" Anh hiểu , rồi sẽ có ngày mọi người đều chấp nhận chuyện chúng ta bên nhau . Không chấp nhận cũng không quan trọng có em là được"
" Cảm ơn anh , Lục Phong"
"Ừm vậy nhé . Hẹn Lâm tổng bảy giờ ngày mai tại nhà hàng Kys của khách sạn Rose"
"Được , mai gặp cô và Bạch tổng " - Lâm Việt trả lời
Cô đứng ở ngoài vườn thì có Lâm Việt gọi đến mời cơm cô và Bạch Thành nên vừa nghe máy vừa tưới hoa . Nhưng cô không biết rằng toàn bộ cuộc nói chuyện của mình bị nghe lén con đường phía trước tăm tối . Cô người hầu Dĩ Hoa chạy vào phòng gọi điện cho Ánh Tuyết kể hết hoàn bộ cuộc nói chuyện của Trần Nguyệt Nhi .
"Được , cô làm tốt lắm . Ngày mai năm giờ sẽ có người đến đón cô gặp ba mẹ mình"
" Cảm ơn" Tuyết tiểu thư cảm ơn cô rất nhiều "
"Ừm"
Ánh Tuyết cầm ly rượu vang đỏ uống một ngụm vị chát và đắng nhanh chóng tan trong miệng sau đó hậu là vị rất ngọt không hổ danh là rượu hiếm. Từng bước sắp xếp kế hoạch những con cờ trên bàn cờ của cô ta là Trần Nguyệt Nhi , hắn và cả mẹ hắn tất nhiên bao gồm những người khác....
Cô ta cười đắc ý rất tự tin toàn bộ kế hoạch này nhất định bằng mọi cách phải thành công không để lộ dấu vết gì . Có vậy thì hắn sẽ thuộc về cô hahah...
" Lục Phong sắp đến anh phải đối tốt với em vào nhé"
Trần Nguyệt Nhi nằm dựa vào người hắn lưới điện thoại . Cô thì nằm giải trí còn hắn ngồi làm việc trên máy tính . Dương Lục Phong làm việc đã hơn ba tiếng hắn nhìn đồng hồ tắt máy tính sau đó lấy điện thoại cố để một bên .
"Sao đấy ? Em đang dùng điện thoại mà "
"Tổi rồi nên đi ngủ dùng nhiều sẽ hại mắt".
Cô chưa trả lời hắn đã ấn người cô nằm xuống sau đó ôm vào , hắn ngửi ít mùi thơm từ tóc của cô khiến đầu óc thư giãn đi không ít
"Lục Phong mai bảy giờ em có hẹn ăn tối với đối tác nên về hơi trễ chút nhé"
"Vậy nhớ lúc về thì gọi anh đến đón"
"Vâng"
Hắn mỉm cười thơm vào tóc cô . Trần Nguyệt Nhi cảm nhận được hơi ấm từ hắn an tâm ngủ một giấc đến sáng .
Đã sáu giờ gần đến giờ hẹn đột nhiên Bạch Thành nhắn tin cho cô bảo " Em đến trước nhé . Anh bận việc sẽ đến sau"
Trần Nguyệt Nhi đánh bắt taxi đến Khách sạn năm sao Rose . Cô đi đến nhà hàng Kys nằm ở tầng hai , vừa thấy cô nhân viên phục vụ nữ mỉm cười cúi chào hỏi :
"Xin chào quý khách , không biết quý khách đã đặt bàn chưa ạ"
"Đặt bàn ba người lúc bảy giờ tên là Trần Nguyệt Nhi"
" Vậy mời quý khách"
Nhân viên nữ dẫn cô đến một phòng nhỏ có bàn ăn đầy đủ . Cô gật đầu hài lòng bảo với nhân viên
" Chờ bạn đến khi đủ tôi sẽ gọi món ăn sau nhé"
"Vâng quý khách"
Cô nhân viên gật đầu đem đến cho cô ly nước lọc trước sau đó lui ra ngoài .
Ngồi chờ ngồi chờ đến gần tám giờ tối vẫn không thấy ai đến cô gọi cho Bạch Thành thì đã khóa máy .
Ting , Tin nhắn từ Lâm Việt
" Anh và Bạch Thành có chuyện gấp đang trao đổi ở phòng 3005 . Em lên đây một chút "
Trần Nguyệt Nhi thấy vậy có chút kỳ lạ sao Bạch Thành không gọi cũng không nhắn có tiếng nào mà hai người đó lại bàn việc riêng chứ ?.
Cô có chút nghi ngờ nên lên thử xem sao . Đi lên tần thứ sáu phòng ở cuối hành làng gõ cửa mãi không ai lên tiếng
Trần Nguyệt Nhi mở cửa thì thấy không khóa nên liền đi vào trong .
"Này hai người sao lại..."
Cô nhìn sang thấy Lâm Việt đang bất tỉnh nằm trên giường tay thì bị trói vội chạy đến cởi trói cho anh lo lắng hỏi
" Lâm tổng... Lâm tổng anh sao vậy ?"
Phía sau đột nhiên có một người cầm chiếc khăn có tẩm thuốc mê bịt mặt cô lại
" Ưm..ưm..bỏ...."
Trần Nguyệt Nhi gắn sức dãy dụa cố nhìn xem người phía sau lưng là ai nhưng thuốc mê quá mạnh không thể chống lại nên ngất đi tại chỗ.
Sau đó Dĩ Hoa bên ngoài đi vào nhìn người đàn ông đứng trước giường ra lệnh
" Anh hiểu , rồi sẽ có ngày mọi người đều chấp nhận chuyện chúng ta bên nhau . Không chấp nhận cũng không quan trọng có em là được"
" Cảm ơn anh , Lục Phong"
"Ừm vậy nhé . Hẹn Lâm tổng bảy giờ ngày mai tại nhà hàng Kys của khách sạn Rose"
"Được , mai gặp cô và Bạch tổng " - Lâm Việt trả lời
Cô đứng ở ngoài vườn thì có Lâm Việt gọi đến mời cơm cô và Bạch Thành nên vừa nghe máy vừa tưới hoa . Nhưng cô không biết rằng toàn bộ cuộc nói chuyện của mình bị nghe lén con đường phía trước tăm tối . Cô người hầu Dĩ Hoa chạy vào phòng gọi điện cho Ánh Tuyết kể hết hoàn bộ cuộc nói chuyện của Trần Nguyệt Nhi .
"Được , cô làm tốt lắm . Ngày mai năm giờ sẽ có người đến đón cô gặp ba mẹ mình"
" Cảm ơn" Tuyết tiểu thư cảm ơn cô rất nhiều "
"Ừm"
Ánh Tuyết cầm ly rượu vang đỏ uống một ngụm vị chát và đắng nhanh chóng tan trong miệng sau đó hậu là vị rất ngọt không hổ danh là rượu hiếm. Từng bước sắp xếp kế hoạch những con cờ trên bàn cờ của cô ta là Trần Nguyệt Nhi , hắn và cả mẹ hắn tất nhiên bao gồm những người khác....
Cô ta cười đắc ý rất tự tin toàn bộ kế hoạch này nhất định bằng mọi cách phải thành công không để lộ dấu vết gì . Có vậy thì hắn sẽ thuộc về cô hahah...
" Lục Phong sắp đến anh phải đối tốt với em vào nhé"
Trần Nguyệt Nhi nằm dựa vào người hắn lưới điện thoại . Cô thì nằm giải trí còn hắn ngồi làm việc trên máy tính . Dương Lục Phong làm việc đã hơn ba tiếng hắn nhìn đồng hồ tắt máy tính sau đó lấy điện thoại cố để một bên .
"Sao đấy ? Em đang dùng điện thoại mà "
"Tổi rồi nên đi ngủ dùng nhiều sẽ hại mắt".
Cô chưa trả lời hắn đã ấn người cô nằm xuống sau đó ôm vào , hắn ngửi ít mùi thơm từ tóc của cô khiến đầu óc thư giãn đi không ít
"Lục Phong mai bảy giờ em có hẹn ăn tối với đối tác nên về hơi trễ chút nhé"
"Vậy nhớ lúc về thì gọi anh đến đón"
"Vâng"
Hắn mỉm cười thơm vào tóc cô . Trần Nguyệt Nhi cảm nhận được hơi ấm từ hắn an tâm ngủ một giấc đến sáng .
Đã sáu giờ gần đến giờ hẹn đột nhiên Bạch Thành nhắn tin cho cô bảo " Em đến trước nhé . Anh bận việc sẽ đến sau"
Trần Nguyệt Nhi đánh bắt taxi đến Khách sạn năm sao Rose . Cô đi đến nhà hàng Kys nằm ở tầng hai , vừa thấy cô nhân viên phục vụ nữ mỉm cười cúi chào hỏi :
"Xin chào quý khách , không biết quý khách đã đặt bàn chưa ạ"
"Đặt bàn ba người lúc bảy giờ tên là Trần Nguyệt Nhi"
" Vậy mời quý khách"
Nhân viên nữ dẫn cô đến một phòng nhỏ có bàn ăn đầy đủ . Cô gật đầu hài lòng bảo với nhân viên
" Chờ bạn đến khi đủ tôi sẽ gọi món ăn sau nhé"
"Vâng quý khách"
Cô nhân viên gật đầu đem đến cho cô ly nước lọc trước sau đó lui ra ngoài .
Ngồi chờ ngồi chờ đến gần tám giờ tối vẫn không thấy ai đến cô gọi cho Bạch Thành thì đã khóa máy .
Ting , Tin nhắn từ Lâm Việt
" Anh và Bạch Thành có chuyện gấp đang trao đổi ở phòng 3005 . Em lên đây một chút "
Trần Nguyệt Nhi thấy vậy có chút kỳ lạ sao Bạch Thành không gọi cũng không nhắn có tiếng nào mà hai người đó lại bàn việc riêng chứ ?.
Cô có chút nghi ngờ nên lên thử xem sao . Đi lên tần thứ sáu phòng ở cuối hành làng gõ cửa mãi không ai lên tiếng
Trần Nguyệt Nhi mở cửa thì thấy không khóa nên liền đi vào trong .
"Này hai người sao lại..."
Cô nhìn sang thấy Lâm Việt đang bất tỉnh nằm trên giường tay thì bị trói vội chạy đến cởi trói cho anh lo lắng hỏi
" Lâm tổng... Lâm tổng anh sao vậy ?"
Phía sau đột nhiên có một người cầm chiếc khăn có tẩm thuốc mê bịt mặt cô lại
" Ưm..ưm..bỏ...."
Trần Nguyệt Nhi gắn sức dãy dụa cố nhìn xem người phía sau lưng là ai nhưng thuốc mê quá mạnh không thể chống lại nên ngất đi tại chỗ.
Sau đó Dĩ Hoa bên ngoài đi vào nhìn người đàn ông đứng trước giường ra lệnh
Bình luận facebook