Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48 "Có chuyện gì thì nói mau"
" Người đàn ông thì người cởi cô gái này sẽ do tôi làm"
"Vâng"
Dĩ Hoa và người đó sau khi cởi cố tình để quần áo nằm bừa bộn trên sàn sau đó chỉnh tư thế cho Trần Nguyệt Nhi nằm vào lòng Lâm Việt tư thế nhìn vào không ai nghĩ là do có người sắp xếp .
Dĩ Hoa thoáng tia buồn dù sao Trần Nguyệt Nhi trước giờ vẫn không bạc đãi cô ta nhưng em trai của cô ta đang trong tay bọn giang hồ
" Trần Nguyệt Nhi , xin lỗi cô "
Sau đó Dĩ Hoa cùng tên kia đi ra ngoài gửi tin thông báo đến Ánh Tuyết " Mọi thứ hoàn hảo "
Cũng tại phòng ăn lớn của nhà hàng Kys trong khách sạn Rose Ánh Tuyết đang dùng bữa tối với Lan Xuân và Dương Lục Phong . Lúc đầu người hẹn hắn là mẹ đến nơi lại xuất hiện thêm cô ta khiến tâm trạng không tốt chút
nào .
Ánh Tuyết xem tin nhắn được gửi đến cười trong bụng bước tiếp theo phải để cô ta ra tay .
" Bác gái dùng xong bữa rồi ạ ?"
"Ừm ta và Lục Phong dùng xong rồi"
" Chết ! con thật đãng trí lại để quên quà chuẩn bị cho bác ở trên phòng hay là chúng ta lên đó lấy được không ?"
"Được được đi thôi "- Lan Xuân gật đầu đồng ý
"Hai người đi đi tôi ở đây đợi "- Hắn không hứng thú nói
Ánh Tuyết sượng lại đang nghĩ cớ để dẫn hắn lên phòng . Bà ta thấy vậy không hài lòng kéo theo hắn đi
" Con đi với mẹ. Mau"
Dương Lục Phong không muốn hất tay ra vì mẹ hắn sẽ ngã nên miễn cưỡng đi theo. Cả ba người vào thang máy đến tầng sáu cô ta cười bảo
" Phòng con ở tầng này"
Thang máy vừa mở ra cả ba người đi đến cửa hành lang bất ngờ Dĩ Hoa từ bên trong phòng 3005 vẻ mặt hối hoảng chạy ra té ngay nơi ba người họ
Ánh Tuyết tỏ vẻ bất ngờ lo lắng hỏi :
" Cô sao vậy ? Vẻ mặt hốt hoảng vậy ?"
Dũ Hoa hốt hỏabg nhìn sang Dương Lục Phong khóc lóc nói :
"Thiếu gia ... thiếu gia ... đừng vào căn phòng đó"
Bà Lan Xuân khó chịu trách cứ , khi cô ta cứ nói nửa câu không hiểu gì :
"Có chuyện gì thì nói mau"
" Conn...Thật ra ... thật ra..."
" Nói mau " - Hắn mất kiên nhẫn quát lớn.
"Con thấy thiếu phu nhân trong đó với một người đàn ông"
Cả ba người đứng hình tại chỗ Lan Xuân quay sang nhìn hắn muốn lên tiếng . Dương Lục Phong đưa mắt nhìn cô ta như muốn giết chết tại chỗ , lên tiếng cảnh cáo :
" Cô có biết nói dối sẽ như thế nào không ?"
Dĩ Hoa dập đầu xuống đất lắc đầu khóc lóc diễn rất đạt nói:
"Thiếu gia là sự thật Dĩ Hoa không dám nói dối nửa lời "
Ánh Tuyết đứng cạnh lên tiếng:
" Bác gái , Lục Phong hay là chúng ta vào đó xem thử nếu không phải sẽ trừng trị cô ta"
" Được"
Chuyện gì đến cũng đến cả ba người cùng đi vào . Đùng! Hình ảnh trước mắt cô đang nằm ôm Lâm Việt quần áo rơi đầy sàn như có cây dao đâm vào tim hắn hai bàn tay siết lại
"Trời ơi sao lại...."- Ánh Tuyết che miệng lên tiếng
Bà Lan Xuân tức giận quay sang nhìn hắn nói :
" Con mở mắt nhìn cho rõ người con chọn đây sao ? Còn dám bảo vệ con hồ ly tính dâm loạn này mà đuổi cả mẹCon thấy rõ chưa Lục Phong"
Trần Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng ồn nhíu mày tỉnh dậy , thấy hắn cô cười bảo :
" Lục Phong anh ... sao mọi người đều ở đây vậy . A.. đau đầu quá"
" Cô còn ở đây hỏi được sao ? Con đàn bà để tiện hư thân" - Bà Lan Xuân lên tiếng chửi mắng
Trần Nguyệt Nhi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn xung quanh quần áo rơi đầy sàn còn trên người không mặc gì chỉ có chiếc chăn được đắp lên cô vội kéo chăn che lại hoảng hốt
" Aaaaa...... sao lại .... sao lại ...aaaaa "
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh thấy Lâm Việt đang nằm cạnh mình cô càng hoảng hơn đụng phải ánh mắt như hổ của hắn sợ hãi giải thích:
" Lục phong ... anh nghe em nói.... mọi chuyện không phải vậy em bị oan"
"Vâng"
Dĩ Hoa và người đó sau khi cởi cố tình để quần áo nằm bừa bộn trên sàn sau đó chỉnh tư thế cho Trần Nguyệt Nhi nằm vào lòng Lâm Việt tư thế nhìn vào không ai nghĩ là do có người sắp xếp .
Dĩ Hoa thoáng tia buồn dù sao Trần Nguyệt Nhi trước giờ vẫn không bạc đãi cô ta nhưng em trai của cô ta đang trong tay bọn giang hồ
" Trần Nguyệt Nhi , xin lỗi cô "
Sau đó Dĩ Hoa cùng tên kia đi ra ngoài gửi tin thông báo đến Ánh Tuyết " Mọi thứ hoàn hảo "
Cũng tại phòng ăn lớn của nhà hàng Kys trong khách sạn Rose Ánh Tuyết đang dùng bữa tối với Lan Xuân và Dương Lục Phong . Lúc đầu người hẹn hắn là mẹ đến nơi lại xuất hiện thêm cô ta khiến tâm trạng không tốt chút
nào .
Ánh Tuyết xem tin nhắn được gửi đến cười trong bụng bước tiếp theo phải để cô ta ra tay .
" Bác gái dùng xong bữa rồi ạ ?"
"Ừm ta và Lục Phong dùng xong rồi"
" Chết ! con thật đãng trí lại để quên quà chuẩn bị cho bác ở trên phòng hay là chúng ta lên đó lấy được không ?"
"Được được đi thôi "- Lan Xuân gật đầu đồng ý
"Hai người đi đi tôi ở đây đợi "- Hắn không hứng thú nói
Ánh Tuyết sượng lại đang nghĩ cớ để dẫn hắn lên phòng . Bà ta thấy vậy không hài lòng kéo theo hắn đi
" Con đi với mẹ. Mau"
Dương Lục Phong không muốn hất tay ra vì mẹ hắn sẽ ngã nên miễn cưỡng đi theo. Cả ba người vào thang máy đến tầng sáu cô ta cười bảo
" Phòng con ở tầng này"
Thang máy vừa mở ra cả ba người đi đến cửa hành lang bất ngờ Dĩ Hoa từ bên trong phòng 3005 vẻ mặt hối hoảng chạy ra té ngay nơi ba người họ
Ánh Tuyết tỏ vẻ bất ngờ lo lắng hỏi :
" Cô sao vậy ? Vẻ mặt hốt hoảng vậy ?"
Dũ Hoa hốt hỏabg nhìn sang Dương Lục Phong khóc lóc nói :
"Thiếu gia ... thiếu gia ... đừng vào căn phòng đó"
Bà Lan Xuân khó chịu trách cứ , khi cô ta cứ nói nửa câu không hiểu gì :
"Có chuyện gì thì nói mau"
" Conn...Thật ra ... thật ra..."
" Nói mau " - Hắn mất kiên nhẫn quát lớn.
"Con thấy thiếu phu nhân trong đó với một người đàn ông"
Cả ba người đứng hình tại chỗ Lan Xuân quay sang nhìn hắn muốn lên tiếng . Dương Lục Phong đưa mắt nhìn cô ta như muốn giết chết tại chỗ , lên tiếng cảnh cáo :
" Cô có biết nói dối sẽ như thế nào không ?"
Dĩ Hoa dập đầu xuống đất lắc đầu khóc lóc diễn rất đạt nói:
"Thiếu gia là sự thật Dĩ Hoa không dám nói dối nửa lời "
Ánh Tuyết đứng cạnh lên tiếng:
" Bác gái , Lục Phong hay là chúng ta vào đó xem thử nếu không phải sẽ trừng trị cô ta"
" Được"
Chuyện gì đến cũng đến cả ba người cùng đi vào . Đùng! Hình ảnh trước mắt cô đang nằm ôm Lâm Việt quần áo rơi đầy sàn như có cây dao đâm vào tim hắn hai bàn tay siết lại
"Trời ơi sao lại...."- Ánh Tuyết che miệng lên tiếng
Bà Lan Xuân tức giận quay sang nhìn hắn nói :
" Con mở mắt nhìn cho rõ người con chọn đây sao ? Còn dám bảo vệ con hồ ly tính dâm loạn này mà đuổi cả mẹCon thấy rõ chưa Lục Phong"
Trần Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng ồn nhíu mày tỉnh dậy , thấy hắn cô cười bảo :
" Lục Phong anh ... sao mọi người đều ở đây vậy . A.. đau đầu quá"
" Cô còn ở đây hỏi được sao ? Con đàn bà để tiện hư thân" - Bà Lan Xuân lên tiếng chửi mắng
Trần Nguyệt Nhi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn xung quanh quần áo rơi đầy sàn còn trên người không mặc gì chỉ có chiếc chăn được đắp lên cô vội kéo chăn che lại hoảng hốt
" Aaaaa...... sao lại .... sao lại ...aaaaa "
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh thấy Lâm Việt đang nằm cạnh mình cô càng hoảng hơn đụng phải ánh mắt như hổ của hắn sợ hãi giải thích:
" Lục phong ... anh nghe em nói.... mọi chuyện không phải vậy em bị oan"
Bình luận facebook