Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52 " Đúng to lên cho tôi nghe nữa đi"
*Chương có nội dung hình ảnh
Ả tức giận đi về còn không quên nhìn lên cầu thang" Trần Nguyệt Nhi đã như thế mà hắn vẫn còn giữ bên mình ?".
Cạch , cánh vừa bất ngờ mở ra Trần Nguyệt Nhi vội đóng chiếc tủ cạnh giường lại . Hắn thấy trên mặt cô còn đọng lại chút nước mắt đi đến nói:
" Đưa đây ?"
Cô cố gượng cười hỏi lại :
"Đưa... đưa gì chứ ?"
"Đừng giả ngốc ... Đưa"
Cô vẫn ngồi đó không chút động đậy nhất quyết không cho hắn đụn gvafo chiếc tủ . Dương Lục Phong mất kiên nhẫn xông đến lôi cô sang một bên cố mở chiếc tủ
" Lục Phong... Đừng... không có gì cả"
"Aaa... Lục Phong"
Hắn tức giận ném cô giường mở chiếc tủ cầm lấy tập giấy bên trong xem." Mang thai một tháng "tim hắn như chết đứng nghĩ đến hôm đó cũng đúng xảy ra một tháng trước . Hắn xé toạc tờ giấy ra làm đôi hung hăn đè cô trên giường bóp chặt mặt cô ánh mắt chết chóc nhìn cô
" Nói ... có phải con của tên kia không"
Cô vừa khóc vừa lắc đầu trả lời
" Không có ... Đó là con của anh"
" Một tháng vào đúng ngày hôm đó mà cô còn mặt dày nói là con của tôi ?"
" Đây là con của chúng ta"
Dương Lục Phong hung bạo xé chiếc áo cô đang mặc trên người ra cái xuống cắn bộ ngực trắng nõn đang phập phồng . Cực kỳ thô bạo hắn đi qua chỗ nào đều để lại vết cắn chảy máu chiếc áo ngực cũng bị hắn cởi ra
"Không... đừng làm vậy ... đừng em xin anh"
Hắn lúc này dường như không còn chút lý trí . Trần Nguyệt Nhi kháng cự không cho hắn đụng vào vì cô đang mang thai.
" Lục Phong... em cầu xin anh dừng lại ....Con chúng ta"
Roẹt chiếc chân váy bị xé ra rơi xuống sàn lúc này cô còn hỏang sợ hơn cố sức đẩy hắn van xin
" Dừng lại.... xin anh ... Huhuuu"
" Sao chê tôi không bằng tên đó à ?"
"Aaaa...."
Chưa hề có màn dạo đầu hắn đã thô bạo đâm thẳng vào khiến cô đau chết đi sống lại
"Um...."
" Đúng to lên cho tôi nghe nữa đi"
Hai tiếng sau hắn bỏ lại cô nằm trên giường với đôi mắt sưng húp không còn chút sức lực khắp người chỉ là vết thương do hắn để lại .
" Làm tình với tôi đau khổ vậy sao ? Tôi cho cô ba ngày bỏ nghiệt chủng trong bụng cô "
Dương Lục Phong cầm áo đi ra ngoài , cô nằm ôm chiếc bụng xoa xoa cười nói:
" May thật , bảo bối của mẹ không sao . Mẹ xin lỗi vì đã cho con chứng kiến cảnh này . Mẹ xin lỗi"
.
Trời sập tối cô cũng chẳng còn sức chỉ nằm một chỗ nghỉ ngơi rồi lại nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ lúc trước của hai người thật tốt biết bao nhiêu . Anh ấy cực kỳ yêu thương quan tâm chăm sóc cô từng tí một có lúc khiến cô muốn chìm vào không muốn thoát ra . Nhưng bây giờ lại khác rồi mọi thứ đều thay đổi
Cốc cốc cốc , tiếng gõ cửa bên ngoài ban công phòng . Trần Nguyệt Nhi ngồi dậy đi ra ngoài không thấy ai chỉ thấy vài viên đá kèm một lá thư
" Nếu em muốn bảo vệ đứa con trong bụng . Tám giờ tối ngày mai sẽ có người đến đón . Lâm Việt "
Sau khi đọc
Ả tức giận đi về còn không quên nhìn lên cầu thang" Trần Nguyệt Nhi đã như thế mà hắn vẫn còn giữ bên mình ?".
Cạch , cánh vừa bất ngờ mở ra Trần Nguyệt Nhi vội đóng chiếc tủ cạnh giường lại . Hắn thấy trên mặt cô còn đọng lại chút nước mắt đi đến nói:
" Đưa đây ?"
Cô cố gượng cười hỏi lại :
"Đưa... đưa gì chứ ?"
"Đừng giả ngốc ... Đưa"
Cô vẫn ngồi đó không chút động đậy nhất quyết không cho hắn đụn gvafo chiếc tủ . Dương Lục Phong mất kiên nhẫn xông đến lôi cô sang một bên cố mở chiếc tủ
" Lục Phong... Đừng... không có gì cả"
"Aaa... Lục Phong"
Hắn tức giận ném cô giường mở chiếc tủ cầm lấy tập giấy bên trong xem." Mang thai một tháng "tim hắn như chết đứng nghĩ đến hôm đó cũng đúng xảy ra một tháng trước . Hắn xé toạc tờ giấy ra làm đôi hung hăn đè cô trên giường bóp chặt mặt cô ánh mắt chết chóc nhìn cô
" Nói ... có phải con của tên kia không"
Cô vừa khóc vừa lắc đầu trả lời
" Không có ... Đó là con của anh"
" Một tháng vào đúng ngày hôm đó mà cô còn mặt dày nói là con của tôi ?"
" Đây là con của chúng ta"
Dương Lục Phong hung bạo xé chiếc áo cô đang mặc trên người ra cái xuống cắn bộ ngực trắng nõn đang phập phồng . Cực kỳ thô bạo hắn đi qua chỗ nào đều để lại vết cắn chảy máu chiếc áo ngực cũng bị hắn cởi ra
"Không... đừng làm vậy ... đừng em xin anh"
Hắn lúc này dường như không còn chút lý trí . Trần Nguyệt Nhi kháng cự không cho hắn đụng vào vì cô đang mang thai.
" Lục Phong... em cầu xin anh dừng lại ....Con chúng ta"
Roẹt chiếc chân váy bị xé ra rơi xuống sàn lúc này cô còn hỏang sợ hơn cố sức đẩy hắn van xin
" Dừng lại.... xin anh ... Huhuuu"
" Sao chê tôi không bằng tên đó à ?"
"Aaaa...."
Chưa hề có màn dạo đầu hắn đã thô bạo đâm thẳng vào khiến cô đau chết đi sống lại
"Um...."
" Đúng to lên cho tôi nghe nữa đi"
Hai tiếng sau hắn bỏ lại cô nằm trên giường với đôi mắt sưng húp không còn chút sức lực khắp người chỉ là vết thương do hắn để lại .
" Làm tình với tôi đau khổ vậy sao ? Tôi cho cô ba ngày bỏ nghiệt chủng trong bụng cô "
Dương Lục Phong cầm áo đi ra ngoài , cô nằm ôm chiếc bụng xoa xoa cười nói:
" May thật , bảo bối của mẹ không sao . Mẹ xin lỗi vì đã cho con chứng kiến cảnh này . Mẹ xin lỗi"
.
Trời sập tối cô cũng chẳng còn sức chỉ nằm một chỗ nghỉ ngơi rồi lại nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ lúc trước của hai người thật tốt biết bao nhiêu . Anh ấy cực kỳ yêu thương quan tâm chăm sóc cô từng tí một có lúc khiến cô muốn chìm vào không muốn thoát ra . Nhưng bây giờ lại khác rồi mọi thứ đều thay đổi
Cốc cốc cốc , tiếng gõ cửa bên ngoài ban công phòng . Trần Nguyệt Nhi ngồi dậy đi ra ngoài không thấy ai chỉ thấy vài viên đá kèm một lá thư
" Nếu em muốn bảo vệ đứa con trong bụng . Tám giờ tối ngày mai sẽ có người đến đón . Lâm Việt "
Sau khi đọc
Bình luận facebook