Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 “ Chuyện này cô hỏi tôi sao ?”
Quản gia Lệ đến bệnh viện tìm cô làm thủ tục xuất viện , chiếc xe lăn dài trên đoạn đường dùng đến trước biệt thự của hắn . Trần Nguyệt Nhi ánh mắt đượm buồn giọt nước mắt còn đọng trên mi hỏi quản gia Lệ
“ Anh ấy không tin chở tôi về đây làm gì chứ"
" Thiếu.... Tiểu thư Trần cô đừng nghĩ vậy thực sự thiếu gia vẫn còn yêu cô”
Cô cười chua xót trong lòng tự hỏi chính mình " yêu sao ?" từ bao giờ mà cô cảm thấy nơi này chẳng còn ý nghĩa gì nữa . Trần Nguyệt Nhi chậm rãi bước xuống xe im lặng đi lên phòng bỏ lại bao ánh mắt của đám người hầu cùng lời bàn tán xung quanh.
Cánh cửa phòng vừa đóng tiếng khóc cô vang lên như đã kiềm chế đến mức không còn chịu đựng thêm nữa " Hức ... Lục Phong ...Em thực sự không có .” Làm sao để anh tin em ...
Tại quán BAR lớn nhất của thành phố , bên trong tiếng nhạc cứ xập xình chỉ riêng bên trong một căn phòng không hề có nhạc cũng không có cô phục vụ nào... Lý Tuân bên cạnh thấy hắn uống từ chai này đến chai khác muốn ngăn lại cũng không thể . Anh thở dài không tin chuyện này lại xảy ra với hắn ta " Cậu đã điều tra kỹ rồi ?”
Dương Lục Phong khui chai rượu tiếp theo chỉ gật đầu không lên tiếng dù một câu
“ Cậu tin cô ấy không ?”
Hắn dừng động tác quay sang nhìn Lý Tuấn sau đó lại hỏi chính mình . Hắn cũng không biết hắn thực sự không biết vì chính tận mắt hắn chứng kiến cảnh tượng có nằm trên chiếc giường ôm người đàn ông khác trên người cũng không mặc quần áo cảm giác lúc ấy hắn rất đau...rất đau... Nhưng hắn lại không nỡ đánh cô dù một cái chỉ trút giận lên người đàn ông kia .
" Cậu biết không khi mình tận mắt thấy cô ấy như thế... Thật sự mình rất đau ... cảm giác lúc anh mình mất cũng chưa từng đau như lúc đó... Hức.”
Lý Tuân buồn rầu nhìn người bạn mình không ngờ một người như hắn lại có ngày rơi nước mắt vì người con gái . Nếu là do hắn tận mắt chứng kiến thì khó có thể lý giải được .
“ Vậy cậu định chia tay với cô ấy sao ?”
“Thật sự không muốn... Không nỡ rời xa cô ấy”
Anh nhìn hắn buồn rầu muốn quên đi cũng không được , quay lại cũng không xong thật là...
IP
" Ực.”
Dương Lục Phong uống đến mức bất tỉnh nhìn đống vỏ chai nằm đầy bên dưới cũng hiểu được tâm trạng hắn thực sự rất tệ.
Đến tối , Lý Tuân mới đưa hắn về vừa thấy quản gia Lệ vội chạy ra đỡ giúp hai người dìu hắn lên phòng . Vừa mở cửa cô đứng bên ngoài lan can thấy vậy lo lắng hỏi Lý Tuân
“ Giám đốc Lý , sao anh ấy uống nhiều vậy ?”
“ Chuyện này cô hỏi tôi sao ?”
Trần Nguyệt Nhi im lặng không nói gì : phải do cô nên hắn uống ra nông nỗi này . Lý Tuân nhìn thấy mắt cô sưng húp lên trong lòng anh có chút bất mãn lên tiếng nói:
" Cô thật sự làm chuyện có lỗi với hắn sao ?”
" Tôi nói không anh có tin không ? Chẳng một ai tin tôi cả ”
Lý Tuân đã lấy được câu trả lời mà anh muốn không biết lý do tại sao chính anh lại tin lời cô gái này .
Trần Nguyệt Nhi suốt đêm ngồi bên giường chăm sóc hắn , nắm lấy bàn tay hắn cảm nhận được hơi ấm mà trong lòng cô lại lạnh . Liệu khi hắn tỉnh lại cô còn được nắm bàn tay này không ? Hay hắn sẽ nổi giận mà la mắng cô " Tôi cảm thấy kinh tởm”. Đúng hắn đã nói với cô , Trần Nguyệt Nhi buông bàn tay đang nắm xuống không dám đụng thêm . Trong ký ức của cô bị câu nói ấy ám ảnh đến trong mơ cũng nghe được .
“Um..."
Dương Lục Phong nhíu mày tỉnh dậy , quay sang thấy cô ngồi cạnh giường khó chịu lên tiếng
“ Sao cô lại ở đây ?”
“ Anh ấy không tin chở tôi về đây làm gì chứ"
" Thiếu.... Tiểu thư Trần cô đừng nghĩ vậy thực sự thiếu gia vẫn còn yêu cô”
Cô cười chua xót trong lòng tự hỏi chính mình " yêu sao ?" từ bao giờ mà cô cảm thấy nơi này chẳng còn ý nghĩa gì nữa . Trần Nguyệt Nhi chậm rãi bước xuống xe im lặng đi lên phòng bỏ lại bao ánh mắt của đám người hầu cùng lời bàn tán xung quanh.
Cánh cửa phòng vừa đóng tiếng khóc cô vang lên như đã kiềm chế đến mức không còn chịu đựng thêm nữa " Hức ... Lục Phong ...Em thực sự không có .” Làm sao để anh tin em ...
Tại quán BAR lớn nhất của thành phố , bên trong tiếng nhạc cứ xập xình chỉ riêng bên trong một căn phòng không hề có nhạc cũng không có cô phục vụ nào... Lý Tuân bên cạnh thấy hắn uống từ chai này đến chai khác muốn ngăn lại cũng không thể . Anh thở dài không tin chuyện này lại xảy ra với hắn ta " Cậu đã điều tra kỹ rồi ?”
Dương Lục Phong khui chai rượu tiếp theo chỉ gật đầu không lên tiếng dù một câu
“ Cậu tin cô ấy không ?”
Hắn dừng động tác quay sang nhìn Lý Tuấn sau đó lại hỏi chính mình . Hắn cũng không biết hắn thực sự không biết vì chính tận mắt hắn chứng kiến cảnh tượng có nằm trên chiếc giường ôm người đàn ông khác trên người cũng không mặc quần áo cảm giác lúc ấy hắn rất đau...rất đau... Nhưng hắn lại không nỡ đánh cô dù một cái chỉ trút giận lên người đàn ông kia .
" Cậu biết không khi mình tận mắt thấy cô ấy như thế... Thật sự mình rất đau ... cảm giác lúc anh mình mất cũng chưa từng đau như lúc đó... Hức.”
Lý Tuân buồn rầu nhìn người bạn mình không ngờ một người như hắn lại có ngày rơi nước mắt vì người con gái . Nếu là do hắn tận mắt chứng kiến thì khó có thể lý giải được .
“ Vậy cậu định chia tay với cô ấy sao ?”
“Thật sự không muốn... Không nỡ rời xa cô ấy”
Anh nhìn hắn buồn rầu muốn quên đi cũng không được , quay lại cũng không xong thật là...
IP
" Ực.”
Dương Lục Phong uống đến mức bất tỉnh nhìn đống vỏ chai nằm đầy bên dưới cũng hiểu được tâm trạng hắn thực sự rất tệ.
Đến tối , Lý Tuân mới đưa hắn về vừa thấy quản gia Lệ vội chạy ra đỡ giúp hai người dìu hắn lên phòng . Vừa mở cửa cô đứng bên ngoài lan can thấy vậy lo lắng hỏi Lý Tuân
“ Giám đốc Lý , sao anh ấy uống nhiều vậy ?”
“ Chuyện này cô hỏi tôi sao ?”
Trần Nguyệt Nhi im lặng không nói gì : phải do cô nên hắn uống ra nông nỗi này . Lý Tuân nhìn thấy mắt cô sưng húp lên trong lòng anh có chút bất mãn lên tiếng nói:
" Cô thật sự làm chuyện có lỗi với hắn sao ?”
" Tôi nói không anh có tin không ? Chẳng một ai tin tôi cả ”
Lý Tuân đã lấy được câu trả lời mà anh muốn không biết lý do tại sao chính anh lại tin lời cô gái này .
Trần Nguyệt Nhi suốt đêm ngồi bên giường chăm sóc hắn , nắm lấy bàn tay hắn cảm nhận được hơi ấm mà trong lòng cô lại lạnh . Liệu khi hắn tỉnh lại cô còn được nắm bàn tay này không ? Hay hắn sẽ nổi giận mà la mắng cô " Tôi cảm thấy kinh tởm”. Đúng hắn đã nói với cô , Trần Nguyệt Nhi buông bàn tay đang nắm xuống không dám đụng thêm . Trong ký ức của cô bị câu nói ấy ám ảnh đến trong mơ cũng nghe được .
“Um..."
Dương Lục Phong nhíu mày tỉnh dậy , quay sang thấy cô ngồi cạnh giường khó chịu lên tiếng
“ Sao cô lại ở đây ?”
Bình luận facebook