Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58 Dù sao không thể ở đây mãi "
"Thiếu gia , cậu mơ thấy ác mộng sao ?"
" Phải ... Tôi mơ thấy cô ấy sinh rất đau đơn còn mất rất nhiều máu "
Ông ta cũng tính được mang thai chắc cũng đến lúc sinh rồi .
" Thiếu gia đừng lo lắng . Thiếu phu nhân nhất định sẽ vượt qua vì cô ấy là
một người rất lương thiện"
Dương Lục Phong nghe thấy ba chữ " thiếu phu nhân" liền tự cười chính mình. Không phải hắn hiểu lầm cô có lẽ bây giờ hai người đã kết hôn rồi đi .
Quản gia Lệ đi đến đưa cháo cho hắn an ủi
" Thiếu gia cậu ăn chút cháo đi . Có sức tìm được thiếu phu nhân mới giữ cô
ấy lại"
" Ông nói xem cô ấy có hận tôi không ?"
" Cô ấy yêu thiếu gia như vậy nhất định sẽ không hận cậu"
Ba năm sau . Trần Nguyệt Nhi làm chủ của một shop thời trang có hơn 5 chi nhánh tại Canada . Một phần cũng nhờ Lâm Việt giúp đỡ cô rất nhiều , Lâm Nhất Tuấn cũng đã tròn ba tuổi một cậu bé thông minh và rất đáng yêu, đường nét tuấn tú ngay từ nhỏ . Cô đang làm việc tính toán sổ sách trong phòng , cậu bé chạy vào khoe đồ chơi với cô
"Mę oi , mę ơi"
Trần Nguyệt Nhi bế Lâm Nhất Tuấn ngồi lên đùi mình cưng chiều hỏi :
" Sao thế con ?"
Cậu bé đưa chiếc máy bay vừa được mua cho cô xem háo hức nói:
" Mẹ xme chiếc máy bay Lâm papa mới mua cho con có đẹp không ?"
Cô nhéo má phúng phính của cậu bé giả vờ trách cứ
" Con lại đòi ba mua nữa à ? Trong tuần này đã mua hơn 3 bộ đồ chơi rồi . Không được mua nữa nhé rất phí".
Lâm Việt từ bên ngoài đi vào nghe vậy lên tiếng bênh
" Không phí , Nhất Tuấn thích mà đúng không ?"
" Dạ đúng rồi. Lâm papa là nhất "
" Hazzz không cãi được với hai người "
Cả ba người sống chung một nhà nhưng cô và con mình ngủ chung một phòng , Lâm Việt ngủ riêng một phòng . Ba năm trôi qua cô cũng hiểu được ý của Lâm Việt nhưng mọi thứ anh làm đều vì cô và cậu bé . Trần Nguyệt Nhi rất cảm động cũng nghĩ đến việc sẽ một lần nữa mở lòng chấp nhận anh .
Reng reng reng tiếng chuông điện thoại cô vang lên . Là mẹ cô gọi , Lâm Việt thấy vậy bế Lâm Nhất Tuấn ra ngoài cho cô không gian riêng
"Da me"
" Nguyệt Nhi ba con bệnh rồi về thăm ông ấy đi"
Cô bất ngờ lo lắng hỏi
" Có nặng không mẹ ? Ba không phải bình thường rất khỏe sao ?"
" Hazzz ba con nói muốn gặp con và cháu trai của mình . Nhớ mãi nên sinh ra bệnh"
Trần Nguyệt Nhi cũng hết cách từ khi sinh con cô chưa về thăm cha mẹ lần nào.
" Dạ , con sẽ cố gắng sắp xếp"
" Khoan con nhớ gọi cậu gì đó về chung"
" Ý mẹ là Lâm Việt sao ?"
" Chứ còn ai dù sao cũng là ba của cháu mẹ"
"Vâng con biết rồi"
" Ừm nhớ về đấy mẹ tắt đây"
Tắt máy cô đi ra ngoài thấy Lâm Việt đang cho cậu bé ăn trái cây . Thấy cô ra ngoài anh liền hỏi
" Sao vậy ?"
" Mẹ bảo ba bệnh nên kêu về đi thăm còn nói phải dẫn cả anh và Nhất Tuấn về"
Lâm Việt mỉm cười vậy là mẹ cô chấp nhận anh rồi ?
" Vậy thì chúng ta về thôi . Dù sao không thể ở đây mãi "
Trần Nguyệt Nhi khó xử nhìn anh , liệu sẽ gặp lại hắn không ? Cô quyết định nói lời chắc chắn từ phía mình . Lâm Việt là một người tốt cô nợ anh quá nhiều . Còn Dương Lục Phong ! cô không thể quên nhưng cả hai không quay lại được nữa . Dù sao thì cuộc sống bây giờ đối với cô cũng rất hạnh phúc .
" Lâm Việt , trở về chúng ta đăng ký kết hôn đi"
Cạch , con dao anh đang cắt trái cây rơi xuống bàn đứng lên đi về phía cô ôm vào lòng . Ánh mắt không khỏi xúc động nói:
" Nguyệt Nhi , em thật sự chấp nhận anh rồi sao ?"
" Phải ... Tôi mơ thấy cô ấy sinh rất đau đơn còn mất rất nhiều máu "
Ông ta cũng tính được mang thai chắc cũng đến lúc sinh rồi .
" Thiếu gia đừng lo lắng . Thiếu phu nhân nhất định sẽ vượt qua vì cô ấy là
một người rất lương thiện"
Dương Lục Phong nghe thấy ba chữ " thiếu phu nhân" liền tự cười chính mình. Không phải hắn hiểu lầm cô có lẽ bây giờ hai người đã kết hôn rồi đi .
Quản gia Lệ đi đến đưa cháo cho hắn an ủi
" Thiếu gia cậu ăn chút cháo đi . Có sức tìm được thiếu phu nhân mới giữ cô
ấy lại"
" Ông nói xem cô ấy có hận tôi không ?"
" Cô ấy yêu thiếu gia như vậy nhất định sẽ không hận cậu"
Ba năm sau . Trần Nguyệt Nhi làm chủ của một shop thời trang có hơn 5 chi nhánh tại Canada . Một phần cũng nhờ Lâm Việt giúp đỡ cô rất nhiều , Lâm Nhất Tuấn cũng đã tròn ba tuổi một cậu bé thông minh và rất đáng yêu, đường nét tuấn tú ngay từ nhỏ . Cô đang làm việc tính toán sổ sách trong phòng , cậu bé chạy vào khoe đồ chơi với cô
"Mę oi , mę ơi"
Trần Nguyệt Nhi bế Lâm Nhất Tuấn ngồi lên đùi mình cưng chiều hỏi :
" Sao thế con ?"
Cậu bé đưa chiếc máy bay vừa được mua cho cô xem háo hức nói:
" Mẹ xme chiếc máy bay Lâm papa mới mua cho con có đẹp không ?"
Cô nhéo má phúng phính của cậu bé giả vờ trách cứ
" Con lại đòi ba mua nữa à ? Trong tuần này đã mua hơn 3 bộ đồ chơi rồi . Không được mua nữa nhé rất phí".
Lâm Việt từ bên ngoài đi vào nghe vậy lên tiếng bênh
" Không phí , Nhất Tuấn thích mà đúng không ?"
" Dạ đúng rồi. Lâm papa là nhất "
" Hazzz không cãi được với hai người "
Cả ba người sống chung một nhà nhưng cô và con mình ngủ chung một phòng , Lâm Việt ngủ riêng một phòng . Ba năm trôi qua cô cũng hiểu được ý của Lâm Việt nhưng mọi thứ anh làm đều vì cô và cậu bé . Trần Nguyệt Nhi rất cảm động cũng nghĩ đến việc sẽ một lần nữa mở lòng chấp nhận anh .
Reng reng reng tiếng chuông điện thoại cô vang lên . Là mẹ cô gọi , Lâm Việt thấy vậy bế Lâm Nhất Tuấn ra ngoài cho cô không gian riêng
"Da me"
" Nguyệt Nhi ba con bệnh rồi về thăm ông ấy đi"
Cô bất ngờ lo lắng hỏi
" Có nặng không mẹ ? Ba không phải bình thường rất khỏe sao ?"
" Hazzz ba con nói muốn gặp con và cháu trai của mình . Nhớ mãi nên sinh ra bệnh"
Trần Nguyệt Nhi cũng hết cách từ khi sinh con cô chưa về thăm cha mẹ lần nào.
" Dạ , con sẽ cố gắng sắp xếp"
" Khoan con nhớ gọi cậu gì đó về chung"
" Ý mẹ là Lâm Việt sao ?"
" Chứ còn ai dù sao cũng là ba của cháu mẹ"
"Vâng con biết rồi"
" Ừm nhớ về đấy mẹ tắt đây"
Tắt máy cô đi ra ngoài thấy Lâm Việt đang cho cậu bé ăn trái cây . Thấy cô ra ngoài anh liền hỏi
" Sao vậy ?"
" Mẹ bảo ba bệnh nên kêu về đi thăm còn nói phải dẫn cả anh và Nhất Tuấn về"
Lâm Việt mỉm cười vậy là mẹ cô chấp nhận anh rồi ?
" Vậy thì chúng ta về thôi . Dù sao không thể ở đây mãi "
Trần Nguyệt Nhi khó xử nhìn anh , liệu sẽ gặp lại hắn không ? Cô quyết định nói lời chắc chắn từ phía mình . Lâm Việt là một người tốt cô nợ anh quá nhiều . Còn Dương Lục Phong ! cô không thể quên nhưng cả hai không quay lại được nữa . Dù sao thì cuộc sống bây giờ đối với cô cũng rất hạnh phúc .
" Lâm Việt , trở về chúng ta đăng ký kết hôn đi"
Cạch , con dao anh đang cắt trái cây rơi xuống bàn đứng lên đi về phía cô ôm vào lòng . Ánh mắt không khỏi xúc động nói:
" Nguyệt Nhi , em thật sự chấp nhận anh rồi sao ?"
Bình luận facebook