Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60 "Tớ tìm được Trần Nguyệt Nhi rồi"
Bà Nguyễn Giang vội dành lấy từ tay chồng mình
" Đưa đây tôi xem cháu trai mình nào "
Trần Nguyệt Nhi và Lâm Việt nhìn cảnh hai người này giành qua giành lại không khỏi buồn cười .
Bà Nguyễn Giang lúc này mới chú ý gọi anh
" Lâm Việt à ? Mau lại đây xem nào"
Anh đi đến chỗ mẹ cô cúi chào lễ phép nói
" Con chào bác "
" Bác gì chứ cứ gọi mẹ đi . Đã có đứa con rồi"
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy khá ngại vì ba mẹ cô không biết đây không phải con ruột của anh .
" Dạ con chào mẹ"
" Ngoan lắm"
Sau đó anh nhìn sao ba cô cúi chào
" Con chào ba "
" Được được . Hai đứa mau vào nhà nghỉ ngơi đi đoạn đường đi xa chắc mệt cả rồi"
Lâm Việt kéo vali giúp cô đi vào trong bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ chỉ đợi về thôi . Cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn dùng bữa . Ba mẹ cô mê cháu không ăn nhiều chỉ lo đút cho Cậu bé ăn mãi .
" Mà hai đứa định khi nào cưới ? " - mẹ cô hỏi
Cô xem sặc cơm ho liên tục , Lâm Việt đưa nước đến cho cô uống , anh gật đầu nói
" Dạ tụi con định sau khi về thăm ba mẹ sẽ lên thành phố đăng ký kết hôn"
"Vậy thì tốt"
Ba cô vừa đút cho cậu bé ăn nhìn hỏi hai người :
" Vậy hai đứa khi nào lên thành phố"
" Dạ sáng mai ạ" - Trần Nguyệt Nhi nói
Mẹ cô buồn bã nhìn cháu trai mình vừa mới gặp lại phải đi hỏi
" Gấp vậy sao ?"
"Tụi con có chút chuyện cần xử lý còn việc ở công ty của anh ấy rất nhiều"
"À vậy hai đứa sắp xếp thời gian về"
D)
Lâm Việt lễ phép chắc chắn nói
"Vâng tụi con sẽ quay lại sớm ạ"
Dùng bữa xong, cô có chút mệt vào phòng ngủ trước còn cậu nhóc mãi chơi không biết mệt là gì . Lâm Việt đành đi theo canh chừng dù sao ba mẹ cô cũng lớn tuổi cần nghỉ ngơi
" Lâm papa ở đây thích quá"
Anh cười ôm cậu nhóc hỏi
" Con thích đến vậy à ?"
" Dạ thế Lâm papa có thích không ?"
" Nơi nào có mẹ con và con thì papa đều thích"
Đến tối cô và Lâm Việt còn có cậu bé ngủ chung một phòng vì nhà cô chỉ có một phòng trống . Cả ba người cùng nằm trên một giường khiến cô khá ngại vì đây là lần đầu tiên cô cùng Lâm Việt ngủ chung . Ngược lại thì Lâm Nhất Tuấn rất phấn khởi cậu bé nhảy lên nhảy xuống vui mừng . Thấy vậy Lâm Việt cũng vui lây hỏi cậu
" Con vui đến vậy à ?"
" Lần đầu tiên con được ngủ chung bới Lâm papa và mẹ"
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy lòng có chút buồn cậu bé thật sự muốn có một gia đình trọn vẹn có lẽ người làm mẹ như cô khá vô tâm không nhận ra được điều này . Trần Nguyệt Nhi ôm cậu bé vào lòng nói
"Từ nay cũng sẽ vậy "
"Dạ mę"
Cả cô và cậu bé chìm vào giấc ngủ say còn riêng Lâm Tuấn mãi nhìn hai người ngủ đặc biệt là cô . Anh đã mơ ước được như thế này biết bao nhiêu lần không thể đếm . Chỉ nằm ngắm nhìn trọn khoảng khắc này khiến trái tim anh ấm áp vô cùng . Anh đặt bàn tay nắm lấy tay cô đang ôm cậu bé nói :" Nguyệt Nhi , anh nhất định sẽ không phụ em".
Dương Lục Phong vẫn đang tăng ca tối không trở về nhà . Cánh cửa phòng làm việc đầm cái rầm vào tường mang âm thanh cực lớn khiến hắn phải giật mình . Lý Tuân hốt hoảng chạy đến nói
" Lục Phong... Lục Phong ..."
" Cậu thở đi rồi nói"
"Tớ tìm được Trần Nguyệt Nhi rồi"
Hắn đứng lên trái tim đập thình thịch hơn ba năm tìm kiếm rốt cuộc đã thấy rồi
" Cô ấy ở đâu ?"
Lý Tuân nhìn người bạn thân thiết của mình chậm rãi nói :
" Những điều sau đây mình nói cậu đừng kích động"
" Chuyện gì ".
Lý Tuân đưa những tấm ảnh được chụp tại sân bay trong ảnh có ba người cô và một cậu bé còn có cả Lâm Việt .
" Đưa đây tôi xem cháu trai mình nào "
Trần Nguyệt Nhi và Lâm Việt nhìn cảnh hai người này giành qua giành lại không khỏi buồn cười .
Bà Nguyễn Giang lúc này mới chú ý gọi anh
" Lâm Việt à ? Mau lại đây xem nào"
Anh đi đến chỗ mẹ cô cúi chào lễ phép nói
" Con chào bác "
" Bác gì chứ cứ gọi mẹ đi . Đã có đứa con rồi"
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy khá ngại vì ba mẹ cô không biết đây không phải con ruột của anh .
" Dạ con chào mẹ"
" Ngoan lắm"
Sau đó anh nhìn sao ba cô cúi chào
" Con chào ba "
" Được được . Hai đứa mau vào nhà nghỉ ngơi đi đoạn đường đi xa chắc mệt cả rồi"
Lâm Việt kéo vali giúp cô đi vào trong bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ chỉ đợi về thôi . Cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn dùng bữa . Ba mẹ cô mê cháu không ăn nhiều chỉ lo đút cho Cậu bé ăn mãi .
" Mà hai đứa định khi nào cưới ? " - mẹ cô hỏi
Cô xem sặc cơm ho liên tục , Lâm Việt đưa nước đến cho cô uống , anh gật đầu nói
" Dạ tụi con định sau khi về thăm ba mẹ sẽ lên thành phố đăng ký kết hôn"
"Vậy thì tốt"
Ba cô vừa đút cho cậu bé ăn nhìn hỏi hai người :
" Vậy hai đứa khi nào lên thành phố"
" Dạ sáng mai ạ" - Trần Nguyệt Nhi nói
Mẹ cô buồn bã nhìn cháu trai mình vừa mới gặp lại phải đi hỏi
" Gấp vậy sao ?"
"Tụi con có chút chuyện cần xử lý còn việc ở công ty của anh ấy rất nhiều"
"À vậy hai đứa sắp xếp thời gian về"
D)
Lâm Việt lễ phép chắc chắn nói
"Vâng tụi con sẽ quay lại sớm ạ"
Dùng bữa xong, cô có chút mệt vào phòng ngủ trước còn cậu nhóc mãi chơi không biết mệt là gì . Lâm Việt đành đi theo canh chừng dù sao ba mẹ cô cũng lớn tuổi cần nghỉ ngơi
" Lâm papa ở đây thích quá"
Anh cười ôm cậu nhóc hỏi
" Con thích đến vậy à ?"
" Dạ thế Lâm papa có thích không ?"
" Nơi nào có mẹ con và con thì papa đều thích"
Đến tối cô và Lâm Việt còn có cậu bé ngủ chung một phòng vì nhà cô chỉ có một phòng trống . Cả ba người cùng nằm trên một giường khiến cô khá ngại vì đây là lần đầu tiên cô cùng Lâm Việt ngủ chung . Ngược lại thì Lâm Nhất Tuấn rất phấn khởi cậu bé nhảy lên nhảy xuống vui mừng . Thấy vậy Lâm Việt cũng vui lây hỏi cậu
" Con vui đến vậy à ?"
" Lần đầu tiên con được ngủ chung bới Lâm papa và mẹ"
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy lòng có chút buồn cậu bé thật sự muốn có một gia đình trọn vẹn có lẽ người làm mẹ như cô khá vô tâm không nhận ra được điều này . Trần Nguyệt Nhi ôm cậu bé vào lòng nói
"Từ nay cũng sẽ vậy "
"Dạ mę"
Cả cô và cậu bé chìm vào giấc ngủ say còn riêng Lâm Tuấn mãi nhìn hai người ngủ đặc biệt là cô . Anh đã mơ ước được như thế này biết bao nhiêu lần không thể đếm . Chỉ nằm ngắm nhìn trọn khoảng khắc này khiến trái tim anh ấm áp vô cùng . Anh đặt bàn tay nắm lấy tay cô đang ôm cậu bé nói :" Nguyệt Nhi , anh nhất định sẽ không phụ em".
Dương Lục Phong vẫn đang tăng ca tối không trở về nhà . Cánh cửa phòng làm việc đầm cái rầm vào tường mang âm thanh cực lớn khiến hắn phải giật mình . Lý Tuân hốt hoảng chạy đến nói
" Lục Phong... Lục Phong ..."
" Cậu thở đi rồi nói"
"Tớ tìm được Trần Nguyệt Nhi rồi"
Hắn đứng lên trái tim đập thình thịch hơn ba năm tìm kiếm rốt cuộc đã thấy rồi
" Cô ấy ở đâu ?"
Lý Tuân nhìn người bạn thân thiết của mình chậm rãi nói :
" Những điều sau đây mình nói cậu đừng kích động"
" Chuyện gì ".
Lý Tuân đưa những tấm ảnh được chụp tại sân bay trong ảnh có ba người cô và một cậu bé còn có cả Lâm Việt .
Bình luận facebook