Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chap 7 : quan tâm
Tối 11 giờ đêm , Dương Lục Phong vừa về đến biệt thự vốn như mọi ngày thì hắn ở tại công ty nhưng hôm nay trực nhớ đến cô nên mới về đây .
Hắn bước vào trong thấy cô nằm trên ghê so pha ngủ tay còn cầm chiếc điều khiển ti vi " Chắc là xem ti vi rồi ngủ quên mất " . Muốn gọi cô dậy nhưng ngủ rất ngon nên hắn bế lên phòng .
Trần Nguyệt Nhi đang ngủ cảm giác cả người lâng lâng cảm nhận được hơi ấm mang lại an toàn cho cô . Hình như người đó rất nhẹ nhàng giống như sợ tổn thương điều gì đó rất trân quý .
Cô cố kháng cự lại giấc ngủ nhìn xem đó là gì
" Sao... anh lại bế tôi ? Thả tôi xuống "
Hắn dừng bước chân lại nhìn cô nhướng mày hỏi lại :
" Em muốn dừng ở đây ? "
Cô mới chú ý cả hai đang ở giữa cầu thang cao giờ lại thả cô xuống thì té sao ? Bất giác ôm cô hắn quay mặt chỗ khác nói
" Không cần nữa "
Dương Lục Phong mỉm cười bế cô đến phòng thả xuống . Hắn đi thẳng vào nhà tắm .
Trần Nguyệt Nhi ở ngoài đi đến đi lui suy nghĩ " Không lẽ phải ngủ chung sao ? Không được tìm cách khác "
Cô tìm trong tủ đồ thấy một chiếc chăn mỏng mừng rõ trèo lên ghế nằm xuống . Gần hai mươi phút hắn đi ra thấy cô nằm trên ghế chẳng nói gì đi đến lấy máy sáy tóc đi đến chỗ cô nói
" Tôi biết em chưa ngủ , sáy tóc giúp tôi "
Cô bất mãn cầm lấy ngoan ngoãn sáy tóc cho hắn , mùi hương nam tính từ hắn không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác an tâm .
" Hôm nay em ở chỗ mới sẽ có chút không quen "- hắn chủ động nói trước
" Uhm ... có chút "
" Mai em có đi làm không ? "
" Có "
Hắn cầm tay cô lại tắt máy bảo :
" Đừng về trễ sẽ nguy hiểm "
Trần Nguyệt Nhi bất ngờ nhìn thẳng vào mắt hắn " Đây là hắn đang lo cho cô sao ? Tim...tim mình tự nhiên đập nhanh vậy " . Cô rụt tay lại đi cất máy vào tủ nói
" Tôi biết rồi "
Thấy cô đi về phía ghế Dương Lục Phong nhíu mày bảo :
" Em lên giường ngủ , tôi ngủ ở ghế "
Dứt lời hắn nắm lấy tay cô kéo lên giường , còn hắn nằm lên ghế quay mặt vào trong .
Giữa đêm nghe tiếng thở của cô đều đặn , hắn nhẹ nhàng nằm lên giường ôm cô ngủ " Quả nhiên mùi hương trên người cô rất dễ chịu " .
.........
Sáng mai cô rạng rỡ đến công ty cứ tưởng đâu sẽ khó ngủ nhưng trái lại ngủ rất ngon thậm chí còn rất ấm nữa .
" Trưởng phòng , hồ sơ sếp mới đưa đến "- Kiều Như đặt trên bàn
" Cảm ơn nha "
" À quên quên nói là tối nay có tiệc giám đốc tổ chức mừng công ty vực dậy sau khủng hoảng "
Trần Nguyệt Nhi vui mừng nói
" Được tối nay hai đứa đi chung "
Kiều Như vui vẻ ra ngoài . Công ty chỉ những dịp kỷ niệm mới tổ chức tiệc hiếm khi tổ chức như vậy nên cô mới vui .
Cốc cốc cốc
" Vào đi "
Bạch Thành bước vào phòng thấy cô trông vui vẻ hỏi
" Chà hôm nay em có vẻ rất vui nhỉ ? "
" Vui chứ . Hôm nay trong công ty không phải ai cũng vui sao ? "
Anh cười gật đầu cảm thán :
" Ừm quả thật anh cũng không tin đột nhiên tập đoàn EA lại bỏ qua cho chúng ta "
Cô dừng lại một lúc mỉm cười nói tiếp :
" Chắc là chúng ta gặp may mắn nhỉ ? "
" Hy vọng chúng ta sẽ liên tục may mắn nhiều như thế "
Trần Nguyệt Nhi uống ít cà phê nói :
" Hửm ? anh như lười nhác thế "
" Haha ! Thôi em làm việc tiếp đi tối nhớ đến dự tiệc nhé "
" Tất nhiên rồi ! Sao thiếu em được ? "
Hắn đứng lên định ra khỏi phòng đột nhiên nhớ gì đó quay lại nói :
" À đó là dự án mới anh vừa bảo Kiều Như đưa em"
" Em nhận rồi "
Tối 11 giờ đêm , Dương Lục Phong vừa về đến biệt thự vốn như mọi ngày thì hắn ở tại công ty nhưng hôm nay trực nhớ đến cô nên mới về đây .
Hắn bước vào trong thấy cô nằm trên ghê so pha ngủ tay còn cầm chiếc điều khiển ti vi " Chắc là xem ti vi rồi ngủ quên mất " . Muốn gọi cô dậy nhưng ngủ rất ngon nên hắn bế lên phòng .
Trần Nguyệt Nhi đang ngủ cảm giác cả người lâng lâng cảm nhận được hơi ấm mang lại an toàn cho cô . Hình như người đó rất nhẹ nhàng giống như sợ tổn thương điều gì đó rất trân quý .
Cô cố kháng cự lại giấc ngủ nhìn xem đó là gì
" Sao... anh lại bế tôi ? Thả tôi xuống "
Hắn dừng bước chân lại nhìn cô nhướng mày hỏi lại :
" Em muốn dừng ở đây ? "
Cô mới chú ý cả hai đang ở giữa cầu thang cao giờ lại thả cô xuống thì té sao ? Bất giác ôm cô hắn quay mặt chỗ khác nói
" Không cần nữa "
Dương Lục Phong mỉm cười bế cô đến phòng thả xuống . Hắn đi thẳng vào nhà tắm .
Trần Nguyệt Nhi ở ngoài đi đến đi lui suy nghĩ " Không lẽ phải ngủ chung sao ? Không được tìm cách khác "
Cô tìm trong tủ đồ thấy một chiếc chăn mỏng mừng rõ trèo lên ghế nằm xuống . Gần hai mươi phút hắn đi ra thấy cô nằm trên ghế chẳng nói gì đi đến lấy máy sáy tóc đi đến chỗ cô nói
" Tôi biết em chưa ngủ , sáy tóc giúp tôi "
Cô bất mãn cầm lấy ngoan ngoãn sáy tóc cho hắn , mùi hương nam tính từ hắn không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác an tâm .
" Hôm nay em ở chỗ mới sẽ có chút không quen "- hắn chủ động nói trước
" Uhm ... có chút "
" Mai em có đi làm không ? "
" Có "
Hắn cầm tay cô lại tắt máy bảo :
" Đừng về trễ sẽ nguy hiểm "
Trần Nguyệt Nhi bất ngờ nhìn thẳng vào mắt hắn " Đây là hắn đang lo cho cô sao ? Tim...tim mình tự nhiên đập nhanh vậy " . Cô rụt tay lại đi cất máy vào tủ nói
" Tôi biết rồi "
Thấy cô đi về phía ghế Dương Lục Phong nhíu mày bảo :
" Em lên giường ngủ , tôi ngủ ở ghế "
Dứt lời hắn nắm lấy tay cô kéo lên giường , còn hắn nằm lên ghế quay mặt vào trong .
Giữa đêm nghe tiếng thở của cô đều đặn , hắn nhẹ nhàng nằm lên giường ôm cô ngủ " Quả nhiên mùi hương trên người cô rất dễ chịu " .
.........
Sáng mai cô rạng rỡ đến công ty cứ tưởng đâu sẽ khó ngủ nhưng trái lại ngủ rất ngon thậm chí còn rất ấm nữa .
" Trưởng phòng , hồ sơ sếp mới đưa đến "- Kiều Như đặt trên bàn
" Cảm ơn nha "
" À quên quên nói là tối nay có tiệc giám đốc tổ chức mừng công ty vực dậy sau khủng hoảng "
Trần Nguyệt Nhi vui mừng nói
" Được tối nay hai đứa đi chung "
Kiều Như vui vẻ ra ngoài . Công ty chỉ những dịp kỷ niệm mới tổ chức tiệc hiếm khi tổ chức như vậy nên cô mới vui .
Cốc cốc cốc
" Vào đi "
Bạch Thành bước vào phòng thấy cô trông vui vẻ hỏi
" Chà hôm nay em có vẻ rất vui nhỉ ? "
" Vui chứ . Hôm nay trong công ty không phải ai cũng vui sao ? "
Anh cười gật đầu cảm thán :
" Ừm quả thật anh cũng không tin đột nhiên tập đoàn EA lại bỏ qua cho chúng ta "
Cô dừng lại một lúc mỉm cười nói tiếp :
" Chắc là chúng ta gặp may mắn nhỉ ? "
" Hy vọng chúng ta sẽ liên tục may mắn nhiều như thế "
Trần Nguyệt Nhi uống ít cà phê nói :
" Hửm ? anh như lười nhác thế "
" Haha ! Thôi em làm việc tiếp đi tối nhớ đến dự tiệc nhé "
" Tất nhiên rồi ! Sao thiếu em được ? "
Hắn đứng lên định ra khỏi phòng đột nhiên nhớ gì đó quay lại nói :
" À đó là dự án mới anh vừa bảo Kiều Như đưa em"
" Em nhận rồi "
Bình luận facebook