Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chap 8 : Say
Đến tối vừa tan làm mọi người rủ nhau đi uống ở quán nhậu gần công ty . Không khí vô cùng nhộn nhịp ai cũng uống một ít bia .
Bây giờ thật sự thoải mái , mọi chuyện gần như đã qua hết mọi người cũng làm việc lại rất chăm chỉ .
Kiều Như ngồi bên cạnh rót bia thêm cho cô bảo :
" Này sao im thế ? Cụng ly nào "
Trần Nguyệt Nhi cùng mọi người uống một hơi đã hết sạch . Tửu lượng cô chỉ đến lon tư , giờ uống 3 lon nên đầu cô cứ quay quay . Chợt nhớ đến anh cô quay sang hỏi :
" Này sao không thấy giám đốc đến vậy ? "
Kiều Như cười nói lớn do tiếng nhạc hơi lớn
" Nghe nói hôm nay giám đốc có dẫn ai đến thì phải "
" Cậy biết đó là ai không ? Sao không thấy anh ấy nói gì với mình "
" Kìa cậu vừa nhắc tới kìa "
Cô quay sang nhìn cửa ra vào thấy Bạch Thành đi cùng với một cô gái rất xinh đẹp cả hai nhìn cũng trông rất thân mật .
Hai người tiến đến chỗ bàn cô, ngồi đối diện . Anh kéo ghế mời cô ấy ngồi xuống nói :
" Đây là vị hôn thê của anh vừa từ nước ngoài trở về hiện đang là nhà thiết kế thời trang "
Tim cô lặng đi như đứng một nhịp " Vị hôn thê " , cô nhìn mãi vẫn chưa nói gì . Kiều Như bên cạnh kéo tay cô nhắc nhở .
" Chào cô ,tôi tên là Trần Nguyệt Nhi ! Rất vui được gặp "
Cô gái mỉm cười thanh thoát nói
" Xin chào , tôi tên Thanh Hạ rất vui được gặp . Anh Thành cũng hay nói với tôi về cô "
" Ồ... vậy sao! thật ngại quá "
Kiều Như thấy bầu không khí có chút ngại ngùng liền nói
" Đây để tôi rót bia cho mọi người nha . Hôm nay không say không về "
Bạch Thành cười vui vẻ uống cạn nói :
" Đúng vậy , hôm nay phải uống hết mình đấy "
Trần Nguyệt Nhi suốt buổi chẳng nói một tiền cứ uống từ lon này đến lon khác . Thật lạ bình thường cô phải ngất đi vì tửu lượng kém . Vậy mà hôm nay uống mãi cô rất buồn còn tỉnh táo .
Đến tàn tiệc, Kiều Như giúp cô bắt taxi đi về , cũng chẳng có tâm trạng để ý gì cả .
" Kệ vậy , dù sao mình cũng không thể tới được"
Nước mắt cô lăn dài trên má đến lúc về biệt thự .
Trần Nguyệt Nhi bước đi còn không vững vì đầu cô lúc này như nổ tung , bao tử cực khó chịu . Quản gia đứng ngoài cửa lớn thấy cô từ từ đi vào nhưng không đi một hướng thẳng do trời tối ông cũng chẳng nhìn rõ .
Vội chạy đến chỗ cô thấy sắp ngã xuống đất vội đỡ . Lúc này Dương Lục Phong lái xe về đến hắn mới chạy một vòng kiếm cô điện mãi không thấy cô bắt máy , trời khuya sợ gặp kẻ xấu .
Vội về lại một chuyến xem cô đã về chưa . Vừa về tới đã gặp ngay lúc này . Hắn đi đến bế cô lên , cả người cô toàn mùi bia rượu xốc lên múi hắn
" Ai đó ? bỏ tôi xuống mau ..mau lên "
" Em trật tự cho tôi . Biết mấy giờ rồi không ? "
Trần Nguyệt Nhi ợ một tiếng hỏi
" Mấy giờ ? "
" 12 giờ "
Cô không chịu yên đánh vào ngực hắn la lớn
" Tên biến thái bỏ xuống không " hay anh muốn tôi...tôi ói lên người anh hả "
Vừa dứt lời hắn chưa kịp trở tay cô đã ói vào người hắn . Quản gia thấy vậy lo lắng chạy đến nói
" Hay thiếu gia cứ lên phòng thay quần áo để tôi gọi người hầu đến giúp cô Trần "
" Không cần "
Hắn đen mặt bế cô thẳng vào phòng đặt xuống giường . Vào nhà vệ sinh tắm lại thay quần áo bước ra lại thấy cô nằm khóc
" Hic ... cái gì mà vị hôn thê ? ... Huhuuu "
Dương Lục Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô mở tủ quần áo kiếm đồ ngủ giúp cô thay .
" Này ... tôi muốn hỏi anh một chuyện "
Hắn lau mặt giúp cô nói
" Chuyện gì ?"
" Anh đã bao giờ yêu đơn phương một người mà người đó không yêu anh ? "
Đến tối vừa tan làm mọi người rủ nhau đi uống ở quán nhậu gần công ty . Không khí vô cùng nhộn nhịp ai cũng uống một ít bia .
Bây giờ thật sự thoải mái , mọi chuyện gần như đã qua hết mọi người cũng làm việc lại rất chăm chỉ .
Kiều Như ngồi bên cạnh rót bia thêm cho cô bảo :
" Này sao im thế ? Cụng ly nào "
Trần Nguyệt Nhi cùng mọi người uống một hơi đã hết sạch . Tửu lượng cô chỉ đến lon tư , giờ uống 3 lon nên đầu cô cứ quay quay . Chợt nhớ đến anh cô quay sang hỏi :
" Này sao không thấy giám đốc đến vậy ? "
Kiều Như cười nói lớn do tiếng nhạc hơi lớn
" Nghe nói hôm nay giám đốc có dẫn ai đến thì phải "
" Cậy biết đó là ai không ? Sao không thấy anh ấy nói gì với mình "
" Kìa cậu vừa nhắc tới kìa "
Cô quay sang nhìn cửa ra vào thấy Bạch Thành đi cùng với một cô gái rất xinh đẹp cả hai nhìn cũng trông rất thân mật .
Hai người tiến đến chỗ bàn cô, ngồi đối diện . Anh kéo ghế mời cô ấy ngồi xuống nói :
" Đây là vị hôn thê của anh vừa từ nước ngoài trở về hiện đang là nhà thiết kế thời trang "
Tim cô lặng đi như đứng một nhịp " Vị hôn thê " , cô nhìn mãi vẫn chưa nói gì . Kiều Như bên cạnh kéo tay cô nhắc nhở .
" Chào cô ,tôi tên là Trần Nguyệt Nhi ! Rất vui được gặp "
Cô gái mỉm cười thanh thoát nói
" Xin chào , tôi tên Thanh Hạ rất vui được gặp . Anh Thành cũng hay nói với tôi về cô "
" Ồ... vậy sao! thật ngại quá "
Kiều Như thấy bầu không khí có chút ngại ngùng liền nói
" Đây để tôi rót bia cho mọi người nha . Hôm nay không say không về "
Bạch Thành cười vui vẻ uống cạn nói :
" Đúng vậy , hôm nay phải uống hết mình đấy "
Trần Nguyệt Nhi suốt buổi chẳng nói một tiền cứ uống từ lon này đến lon khác . Thật lạ bình thường cô phải ngất đi vì tửu lượng kém . Vậy mà hôm nay uống mãi cô rất buồn còn tỉnh táo .
Đến tàn tiệc, Kiều Như giúp cô bắt taxi đi về , cũng chẳng có tâm trạng để ý gì cả .
" Kệ vậy , dù sao mình cũng không thể tới được"
Nước mắt cô lăn dài trên má đến lúc về biệt thự .
Trần Nguyệt Nhi bước đi còn không vững vì đầu cô lúc này như nổ tung , bao tử cực khó chịu . Quản gia đứng ngoài cửa lớn thấy cô từ từ đi vào nhưng không đi một hướng thẳng do trời tối ông cũng chẳng nhìn rõ .
Vội chạy đến chỗ cô thấy sắp ngã xuống đất vội đỡ . Lúc này Dương Lục Phong lái xe về đến hắn mới chạy một vòng kiếm cô điện mãi không thấy cô bắt máy , trời khuya sợ gặp kẻ xấu .
Vội về lại một chuyến xem cô đã về chưa . Vừa về tới đã gặp ngay lúc này . Hắn đi đến bế cô lên , cả người cô toàn mùi bia rượu xốc lên múi hắn
" Ai đó ? bỏ tôi xuống mau ..mau lên "
" Em trật tự cho tôi . Biết mấy giờ rồi không ? "
Trần Nguyệt Nhi ợ một tiếng hỏi
" Mấy giờ ? "
" 12 giờ "
Cô không chịu yên đánh vào ngực hắn la lớn
" Tên biến thái bỏ xuống không " hay anh muốn tôi...tôi ói lên người anh hả "
Vừa dứt lời hắn chưa kịp trở tay cô đã ói vào người hắn . Quản gia thấy vậy lo lắng chạy đến nói
" Hay thiếu gia cứ lên phòng thay quần áo để tôi gọi người hầu đến giúp cô Trần "
" Không cần "
Hắn đen mặt bế cô thẳng vào phòng đặt xuống giường . Vào nhà vệ sinh tắm lại thay quần áo bước ra lại thấy cô nằm khóc
" Hic ... cái gì mà vị hôn thê ? ... Huhuuu "
Dương Lục Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô mở tủ quần áo kiếm đồ ngủ giúp cô thay .
" Này ... tôi muốn hỏi anh một chuyện "
Hắn lau mặt giúp cô nói
" Chuyện gì ?"
" Anh đã bao giờ yêu đơn phương một người mà người đó không yêu anh ? "
Bình luận facebook