• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TỔNG TÀI LẠNH LÙNG: PHU NHÂN VÔ TÂM (2 Viewers)

  • Chương 106: Nước mắt

Những ngày sau đó thị trường kinh tế liên tục gây sốt, vì các lĩnh vực mà Vương thị và Triệu thị tập trung vào liên tục phát triển không ngừng. Báo chí luôn ngày đêm cập nhật thông tin về giới kinh tế cho người dân, khiến ai cũng phải đặt ra câu hỏi, Vương thị và Triệu thị đang có ý định gì?



Trong lúc đó, Khải lão gia và Khải phu nhân - đôi vợ chồng đã lâu ngày sống 'ẩn thân', bỗng nhiên tập trung điều tra sâu vào những vấn đề của cô con dâu cũ. Tận dụng hết tất cả những mối quan hệ, mà Khải Minh Quyết vẫn không thể tìm được ra một chút manh mối của Lưu Y Tuyết.



Dương Ánh Nguyệt nhíu mày. "Sao trước đây em không nhận ra con bé rất giỏi xóa dấu vết nhỉ?"



Khải Minh Quyết thở dài. "Đúng là vợ của thằng quái vật kia có khác. Không tra được một tí tung tích nào luôn."



"Cả hai đều làm cho anh phát điên lên. Đúng là trời sinh một cặp mà!"



Dương Ánh Nguyệt tựa người vào ghế. Khổ thân Lưu Y Tuyết. Đang mang thai mà còn phải chịu đả kích lớn như vậy, còn phải tiếp quản tập đoàn, còn vân vân mây mây chuyện cần phải làm nữa...



Bỗng nhiên bà bật dậy, là Khải Minh Quyết suýt nữa giật mình té ngã. "V, vợ. Em nghĩ ra gì rồi hả?"



"Con bé đang mang thai. Vậy nhất định phải đi kiểm tra định kỳ."



Khải Minh Quyết như được khai thông, ngay lập tức cho người đi điều tra tất cả các bệnh viện trong và ngoài nước, những đất nước mà Dương Ánh Nguyệt liệt kê ra.



"Em có chắc là nằm trong những đất nước này không?" Khải Minh Quyết ngồi bên cạnh nhìn vợ viết ra bốn đến năm nước, mà thế giới có hơn một trăm quốc gia, làm sao đảm bảo được là nằm trong danh sách?



"Tiểu Tuyết là một đứa trẻ thông minh." Dương Ánh Nguyệt nhìn bản đồ thế giới rồi lại ghi chép. "Cho dù có chịu đả kích thì cũng sẽ nghĩ đến đứa con trong bụng. Nó sẽ chọn những đất nước mà có điều kiện tốt nhất cho con mình, nhất định sẽ không hồ đồ khi lựa chọn."



Bà dừng bút, rồi giơ tờ giấy vừa viết xong danh sách các quốc gia. "Đây là những nước có điều kiện lí tưởng phù hợp nhất cho con bé. Em và con đã từng bàn bạc xem nên để cháu nó sinh sống ở đâu là tốt nhất, nên chắc chắn không sai được đâu."



Khải Minh Quyết ngưỡng mộ giơ ngón tay cái. "Vợ anh đúng là thông minh!"



"Em hỏi thật, có phải khi anh còn điều hành Khải thị anh đút lót cho người khác làm việc không? Sao IQ của anh thấp lè tè quá vậy?"



Khải Minh Quyết lắc đầu. "Không nhé. Tại vì em chưa từng chạy trốn khỏi anh nên không có kinh nghiệm. Vả lại, phụ nữ với nhau, em hiểu con dâu hơn là đúng rồi."



"Ờ. Thì cũng có lí."



"Chẳng đúng quá à." Khải Minh Quyết hôn chụt vào môi Dương Ánh Nguyệt. "Vợ anh đúng là ngoan, không bao giờ bỏ rơi anh..."



Dương Ánh Nguyệt đứng phắt dậy. "Em đổi ý rồi, em bỏ trốn đây."



"Ơ? Vợ ơi!"



.....



Tại Vô gia, một ngôi biệt thự khổng lồ tráng lệ không kém gì Khải gia.



Vô lão gia và Vô phu nhân ngồi trên sofa, đăm chiêu suy nghĩ những vấn đề gần đây.



Vô phu nhân cắn môi. "Ông có nghĩ họ sẽ điều tra ra không?"



Vô lão gia bình tĩnh. "Điều tra ra cái gì?"



"Vụ việc năm đó..."



Rầm!



"Bà đừng nhắc lại với tôi về vụ việc năm đó. Giờ đó là con gái của chúng ta, Vô Nhất Song! Bà nhớ chưa?"



Vô phu nhân lo sợ, nhưng vẫn tự trấn an bản thân. "Tôi nhớ rồi."



Vô lão gia thở dài, nhìn ra bầu trời đen kịt vắng bóng sao. Tậm trạng lúc này của ông, cũng chẳng khác gì màn đêm tối tăm kia cả.



"Cho dù có tra ra, cũng phải cố mà ngăn cản..."



Vụ việc của năm đó, ông không muốn ai điều tra ra cả.



Phía Khải Minh Kiệt, hắn đang nhàn nhã tận hưởng những việc mà trước đây đã từng thực hiện với Lưu Y Tuyết.



Rửa bát xong hắn đi đến sofa, để Vô Nhất Song nằm lên đùi. Hắn bày ra bộ mặt cưng chiều mà đã hàng nghìn lần dành riêng cho Lưu Y Tuyết.



Vô Nhất Song nắm lấy tay hắn. "Sao anh cứ nghịch tóc em thế?"



"Tự nhiên thôi." Hắn mỉm cười. "Em không thích sao?"



"Không phải thế. Chỉ là em không biết cặp đôi bình thường sẽ làm gì?" Vô Nhất Song lúc lắc đầu suy nghĩ.



"Vậy bắt đầu từ bước đầu tiên đi."



"Là gì?"



"Nắm tay."



Cô bật cười, luồn bàn tay bé nhỏ vào lòng bàn tay to lớn của hắn. "Vậy thì xong bước một. Bước hai là gì?"



"À... Anh chưa biết."



"Haha. Ra là chưa biết." Vô Nhất Song bật dậy khỏi ghế. Cô tiến lại ngồi sát với Khải Minh Kiệt. Hai bàn tay vẫn nắm chặt, đôi mắt giao nhau chăm chú quan sát đối phương.



Đôi mắt đen sắc sảo đó, thật cuốn hút. Một khi đã nhìn vào nó, muốn dứt ra cũng khó. Như bị hút lại, Vô Nhất Song không thể rời mắt khỏi Khải Minh Kiệt.



Ánh mắt hắn... Mang một vẻ cưng chiều độc nhất vô nhị. Rõ ràng là hắn đang nhìn cô, nhưng tại sao cô lại cảm thấy rằng hắn đang nhìn Lưu Y Tuyết?



Hai bàn tay nhỏ đưa lên, áp sát vào khuôn mặt tuấn tú, nhẹ nhàng kéo xuống. Thời gian trôi chậm lại trong màn đêm tối. Cánh môi mở khẽ, hơi thở ấm phả nhẹ vào đôi bên.



Dưới ánh trăng tròn, Lưu Y Tuyết tại một đất nước xa lạ cũng đang ngồi bên cửa sổ, thầm nhớ về người đàn ông bản thân yêu sâu đậm.



Khoảnh khắc trái tim nhói lên một nhịp đau đớn, hai bờ môi kia cùng chuyển động.



Nước mắt, không ngừng được mà lăn dài trên má.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom