Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Suy nghĩ
Sau một ngày dài trở về quê hương, Mộc Minh Quân tới nơi liền mệt mỏi ngủ quên trên xe. Mộc Thanh Tuyết đưa con trai vào phòng tại căn biệt thự mình mới mua, bản thân thì xuống phòng khách.
Một cuộc gọi nhanh tới Dương Ánh Nguyệt.
Bà đang vươn vai, chuẩn bị lên giường nằm ngủ thì điện thoại của con dâu gọi đến. Chẳng mong mỏi gì hơn cuộc gọi này suốt mấy năm nay, thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình mà luống cuống bắt máy.
"Con có làm phiền không ạ?"
"Không có!" Dương Ánh Nguyệt kích động, rồi vuốt vuốt ngực bình tĩnh. "Không có phiền gì cả. Mẹ hơi kích động một chút."
Mộc Thanh Tuyết áy náy. "Vâng. Con xin lỗi, mấy năm không gọi điện."
"Không sao. Giờ con thế nào rồi? Sinh con rồi có mệt không?"
"Ổn cả ạ." Mộc Thanh Tuyết cắn môi, rồi thở dài. "Con về nước rồi."
Dương Ánh Nguyệt bất ngờ. "Con về nước rồi? Con có chỗ ở chưa?"
"Con vẫn ổn. Con cần một khoảng thời gian để thu xếp công việc, nên nội trong tuần sau sẽ đưa thằng bé đến gặp hai người."
"Đó là một bé trai sao. Kể ra cũng đã được sáu tuổi rồi nhỉ?"
"Vâng. Con hơi mệt, con cúp máy trước nhé."
"Khoan đã!"
Dương Ánh Nguyệt tinh ý. "Con luôn tránh không gọi ta là mẹ như trước. Có chuyện gì sao?"
Mộc Thanh Tuyết bị trúng tim đen, thở dài. "Con thấy trước khi giải quyết xong mọi chuyện thì không nên gọi như vậy."
Dương Ánh Nguyệt biết lòng tự trọng của Mộc Thanh Tuyết rất cao, nhất định sẽ không gọi bừa bãi. Nhưng khổ nỗi bà muốn nghe cô gọi cơ!
Bà thở dài. "Được rồi. Con cứ giữ gìn sức khỏe, bao giờ rảnh thì cùng cháu nội tới thăm chúng ta. Không cần phải gấp gáp làm gì."
"Vâng, con cảm ơn!"
Cuộc gọi kết thúc, Dương Ánh Nguyệt thở dài thườn thượt. Đúng lúc Khải Minh Quyết về phòng đi ngủ, thấy vợ ỉu xìu liền sán tới ôm eo.
"Em buồn chuyện gì à?"
"Tiểu Tuyết về nước rồi."
"Hả?" Khải Minh Quyết giật đùng đùng.
"Cùng với cháu trai sáu tuổi của chúng ta."
"Sáu tuổi?" Khải Minh Quyết lẩm bẩm. "Ừm, đúng là bảy năm, thì giờ sáu tuổi thật..."
"Nhưng sao em buồn?"
"Hình như con nó về là muốn cho Kiệt thêm cơ hội. Nhưng thằng bé nó ngu ngơ, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào nhiều làm gì..." Dương Ánh Nguyệt xoa hai bên thái dương. "Trời ạ, nghĩ nhiều là lại ong hết cả đầu."
"Em nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta tính tiếp."
"Ừ."
Phía Mộc Thanh Tuyết, cô ngồi bên cạnh giường con trai, tay khẽ vuốt tóc khỏi chọc vào mắt con. Bảo bối là kết tinh giữa tình yêu của cô và hắn. Tuy là nghe theo ý muốn của con, nhưng về nước liệu có phải một quyết định đúng đắn không?
Mộc Thanh Tuyết đưa tay vỗ hai bên má. Từ bao giờ mà cô lại lay chuyển suy nghĩ của mình thế? Quyết định của cô, dù đúng hai sai thì trong khoảnh khắc lựa chọn, cô cũng đã nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất. Cô sẽ không hối hận với quyết định của bản thân.
Hôn lên trán con trai, Mộc Thanh Tuyết nhìn ra màn đêm lấp lánh sao bên cửa sổ. Nhìn chúng, tại sao cô lại liên tưởng tới hắn nhỉ?
Phải rồi, vì hàng đêm khi ngước nhìn lên bầu trời sao, ánh sáng của chúng như tia hy vọng lẻ loi mà hắn đã gieo vào trái tim cô.
Theo thời gian hạt nảy mầm, tia hy vọng lớn dần từng chút một, hình thành cái cây khỏe mạnh.
Chỉ tiếc rằng, khoảnh khắc dưới ánh hoàng hôn ấy, cái cây không bị chặt đi mà chỉ bị nhổ tận gốc thôi.
Trái tim cũng vì thế mà khuyết một mảnh, có phải ngu ngốc lắm không?
.....
Một ngày mới bắt đầu với bữa sáng dinh dưỡng từ mẹ. Mộc Minh Quân vắt vẻo trên sofa, hai tay lướt trên bàn phím liên tục, ai không quen nhìn nhiều sẽ thấy hoa cả mắt.
Mộc Thanh Tuyết sau khi dọn dẹp xong thì ngồi xuống cạnh con trai, tò mò công việc của con. "Con có kế hoạch gì hả?"
Mộc Minh Quân gật đầu, "Nhưng con thiếu thông tin về hắn, mẹ có thể cung cấp không?"
Mộc Thanh Tuyết gật gù. "Đương nhiên được, nhưng mẹ chỉ nói chung chung, còn con có tra được ra không là do bản lĩnh của con nhé." Cô cười tươi tinh nghịch.
Giờ có còn hơn không, Mộc Minh Quân chiều theo ý mẹ. "Mẹ bắt đầu đi."
"Ok..." Mộc Thanh Tuyết chu môi lên nghĩ ngợi. "Xem nào, đầu tiên vẫn là, bố con là một doanh nhân thành đạt."
"Là một người đàn ông tuấn tú, xuất sắc nhưng lạnh lùng, tuy vậy nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi."
Mộc Minh Quân ghi chép. "Được rồi."
Mộc Thanh Tuyết bí lời. Cô chưa từng tả về ai đó, biết nói gì bây giờ? Ngoại hình? Tính cách? Có phải cô học văn tả người không kĩ không?
Thấy mẹ nát óc suy nghĩ, Mộc Minh Quân ra tay mở lối. "Mẹ nghĩ thế nào thì nói thế ấy, nói gì con cũng lọc được ra thông tin."
Mộc Thanh Tuyết ngưỡng mộ. "Con trai mẹ giỏi ghê ha."
"Bố con trông lạnh lùng vậy thôi, nhưng khi con thấu hiểu, con sẽ thấy bố con là một người đàn ông dịu dàng. Ừm, ít nhất là trong thời gian chúng ta yêu nhau."
"Quãng thời gian chung sống cùng bố con, dường như đã cho mẹ thêm dũng khí để tiếp tục sống. Con cũng biết mẹ mắc bệnh mà, quả thực giờ nói ngày mai có chết cũng không biết thì cũng không sai."
"Từ khi biết bản thân bị bệnh, mẹ đã chỉ sống cho hiện tại, chưa từng nghĩ về tương lai."
"Nhưng cho đến khi bố con bước chân vào cuộc đời mẹ..."
"Mẹ đã thực sự nghĩ đến một tương lai mà chúng ta hạnh phúc bên nhau."
"Chỉ là không may, sau một vài sự cố, hôn nhân của chúng ta đổ vỡ. Dù sao thì cũng xa nhau rồi, mẹ cũng chỉ mong bố con được hạnh phúc."
Một cuộc gọi nhanh tới Dương Ánh Nguyệt.
Bà đang vươn vai, chuẩn bị lên giường nằm ngủ thì điện thoại của con dâu gọi đến. Chẳng mong mỏi gì hơn cuộc gọi này suốt mấy năm nay, thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình mà luống cuống bắt máy.
"Con có làm phiền không ạ?"
"Không có!" Dương Ánh Nguyệt kích động, rồi vuốt vuốt ngực bình tĩnh. "Không có phiền gì cả. Mẹ hơi kích động một chút."
Mộc Thanh Tuyết áy náy. "Vâng. Con xin lỗi, mấy năm không gọi điện."
"Không sao. Giờ con thế nào rồi? Sinh con rồi có mệt không?"
"Ổn cả ạ." Mộc Thanh Tuyết cắn môi, rồi thở dài. "Con về nước rồi."
Dương Ánh Nguyệt bất ngờ. "Con về nước rồi? Con có chỗ ở chưa?"
"Con vẫn ổn. Con cần một khoảng thời gian để thu xếp công việc, nên nội trong tuần sau sẽ đưa thằng bé đến gặp hai người."
"Đó là một bé trai sao. Kể ra cũng đã được sáu tuổi rồi nhỉ?"
"Vâng. Con hơi mệt, con cúp máy trước nhé."
"Khoan đã!"
Dương Ánh Nguyệt tinh ý. "Con luôn tránh không gọi ta là mẹ như trước. Có chuyện gì sao?"
Mộc Thanh Tuyết bị trúng tim đen, thở dài. "Con thấy trước khi giải quyết xong mọi chuyện thì không nên gọi như vậy."
Dương Ánh Nguyệt biết lòng tự trọng của Mộc Thanh Tuyết rất cao, nhất định sẽ không gọi bừa bãi. Nhưng khổ nỗi bà muốn nghe cô gọi cơ!
Bà thở dài. "Được rồi. Con cứ giữ gìn sức khỏe, bao giờ rảnh thì cùng cháu nội tới thăm chúng ta. Không cần phải gấp gáp làm gì."
"Vâng, con cảm ơn!"
Cuộc gọi kết thúc, Dương Ánh Nguyệt thở dài thườn thượt. Đúng lúc Khải Minh Quyết về phòng đi ngủ, thấy vợ ỉu xìu liền sán tới ôm eo.
"Em buồn chuyện gì à?"
"Tiểu Tuyết về nước rồi."
"Hả?" Khải Minh Quyết giật đùng đùng.
"Cùng với cháu trai sáu tuổi của chúng ta."
"Sáu tuổi?" Khải Minh Quyết lẩm bẩm. "Ừm, đúng là bảy năm, thì giờ sáu tuổi thật..."
"Nhưng sao em buồn?"
"Hình như con nó về là muốn cho Kiệt thêm cơ hội. Nhưng thằng bé nó ngu ngơ, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào nhiều làm gì..." Dương Ánh Nguyệt xoa hai bên thái dương. "Trời ạ, nghĩ nhiều là lại ong hết cả đầu."
"Em nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta tính tiếp."
"Ừ."
Phía Mộc Thanh Tuyết, cô ngồi bên cạnh giường con trai, tay khẽ vuốt tóc khỏi chọc vào mắt con. Bảo bối là kết tinh giữa tình yêu của cô và hắn. Tuy là nghe theo ý muốn của con, nhưng về nước liệu có phải một quyết định đúng đắn không?
Mộc Thanh Tuyết đưa tay vỗ hai bên má. Từ bao giờ mà cô lại lay chuyển suy nghĩ của mình thế? Quyết định của cô, dù đúng hai sai thì trong khoảnh khắc lựa chọn, cô cũng đã nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất. Cô sẽ không hối hận với quyết định của bản thân.
Hôn lên trán con trai, Mộc Thanh Tuyết nhìn ra màn đêm lấp lánh sao bên cửa sổ. Nhìn chúng, tại sao cô lại liên tưởng tới hắn nhỉ?
Phải rồi, vì hàng đêm khi ngước nhìn lên bầu trời sao, ánh sáng của chúng như tia hy vọng lẻ loi mà hắn đã gieo vào trái tim cô.
Theo thời gian hạt nảy mầm, tia hy vọng lớn dần từng chút một, hình thành cái cây khỏe mạnh.
Chỉ tiếc rằng, khoảnh khắc dưới ánh hoàng hôn ấy, cái cây không bị chặt đi mà chỉ bị nhổ tận gốc thôi.
Trái tim cũng vì thế mà khuyết một mảnh, có phải ngu ngốc lắm không?
.....
Một ngày mới bắt đầu với bữa sáng dinh dưỡng từ mẹ. Mộc Minh Quân vắt vẻo trên sofa, hai tay lướt trên bàn phím liên tục, ai không quen nhìn nhiều sẽ thấy hoa cả mắt.
Mộc Thanh Tuyết sau khi dọn dẹp xong thì ngồi xuống cạnh con trai, tò mò công việc của con. "Con có kế hoạch gì hả?"
Mộc Minh Quân gật đầu, "Nhưng con thiếu thông tin về hắn, mẹ có thể cung cấp không?"
Mộc Thanh Tuyết gật gù. "Đương nhiên được, nhưng mẹ chỉ nói chung chung, còn con có tra được ra không là do bản lĩnh của con nhé." Cô cười tươi tinh nghịch.
Giờ có còn hơn không, Mộc Minh Quân chiều theo ý mẹ. "Mẹ bắt đầu đi."
"Ok..." Mộc Thanh Tuyết chu môi lên nghĩ ngợi. "Xem nào, đầu tiên vẫn là, bố con là một doanh nhân thành đạt."
"Là một người đàn ông tuấn tú, xuất sắc nhưng lạnh lùng, tuy vậy nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi."
Mộc Minh Quân ghi chép. "Được rồi."
Mộc Thanh Tuyết bí lời. Cô chưa từng tả về ai đó, biết nói gì bây giờ? Ngoại hình? Tính cách? Có phải cô học văn tả người không kĩ không?
Thấy mẹ nát óc suy nghĩ, Mộc Minh Quân ra tay mở lối. "Mẹ nghĩ thế nào thì nói thế ấy, nói gì con cũng lọc được ra thông tin."
Mộc Thanh Tuyết ngưỡng mộ. "Con trai mẹ giỏi ghê ha."
"Bố con trông lạnh lùng vậy thôi, nhưng khi con thấu hiểu, con sẽ thấy bố con là một người đàn ông dịu dàng. Ừm, ít nhất là trong thời gian chúng ta yêu nhau."
"Quãng thời gian chung sống cùng bố con, dường như đã cho mẹ thêm dũng khí để tiếp tục sống. Con cũng biết mẹ mắc bệnh mà, quả thực giờ nói ngày mai có chết cũng không biết thì cũng không sai."
"Từ khi biết bản thân bị bệnh, mẹ đã chỉ sống cho hiện tại, chưa từng nghĩ về tương lai."
"Nhưng cho đến khi bố con bước chân vào cuộc đời mẹ..."
"Mẹ đã thực sự nghĩ đến một tương lai mà chúng ta hạnh phúc bên nhau."
"Chỉ là không may, sau một vài sự cố, hôn nhân của chúng ta đổ vỡ. Dù sao thì cũng xa nhau rồi, mẹ cũng chỉ mong bố con được hạnh phúc."
Bình luận facebook