Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Sự Khác Biệt
Đến điểm leo núi, Khải Minh Kiệt đặt Lưu Y Tuyết xuống đất. Vừa thở được vài cái thì hắn lên tiếng.
"Tiểu Tuyết, em..."
"Tiểu Tuyết! Kiệt!"
"Hai người đi mà chẳng đợi tôi gì cả, lâu không vận động mà mệt quá đi mất."
Khải Minh Kiệt tức run người lên. Thật sự là một sai lầm lớn khi hắn để anh đi cùng trong chuyến đi chơi này.
Hắn tiến lại gần anh, lúc này đang trò chuyện với cô. Khải Minh Kiệt túm áo Vương Mặc Thoại, đẩy qua một bên, kéo cô vào một góc khuất.
Vương Mặc Thoại chốc không thấy cô và hắn đâu, liền lên tiếng gọi.
"Kiệt, Tuyết, hai người ở... Ưm!"
"Vương thiếu gia, Boss đang cần không gian riêng với thiếu phu nhân."
"Mong anh giữ khoảng cách với thiếu phu nhân, không để Boss ghen là toi."
Trợ lí Lâm từ đâu xuất hiện khiến Vương Mặc Thoại giật mình. Rồi anh kéo bàn tay đang bịt miệng anh xuống, tra hỏi.
"Sao tôi không thấy cậu khi leo lên đây?"
"À thì... Boss nói không được làm phiền ngài ấy và thiếu phu nhân, nên tôi vừa đi vừa trốn."
"Được rồi, nếu họ muốn vậy thì tôi sẽ ngồi chờ vậy." Nói rồi anh ngồi xuống dưới đất, người cứ lắc lư.
Nhìn vậy chứ Vương Mặc Thoại đang cảm thấy rất khó chịu khi cứ thấy hắn kéo cô qua một bên rồi ở riêng với nhau. Chẳng biết vì sao nhưng mà cứ thấy cô tuân lệnh như vậy hắn thấy tức tối trong lòng. Chỉ muốn kéo cô về bên mình để bảo vệ thôi.
Nghĩ lại thì... Thỉnh thoảng Vương Mặc Thoại anh thấy bản thân mình cứ như trẻ con vậy. Cứ thấy người ta ân ái lại khó chịu, tức giận. Còn muốn mang vợ của bạn thân về làm của riêng? Trời ơi, anh đúng là chữa bệnh đến mụ mị đầu óc rồi.
Mặc dù không tự hào lắm nhưng cũng chẳng biết cách giải quyết thế nào, đành cứ nhắm mắt và nghĩ đến một tương lai xanh, mặc kệ đôi vợ chồng kia thôi.
Bên phía Khải Minh Kiệt thì hắn đang áp sát cô vào một tảng đá to, đủ để ngăn cách vợ chồng hắn với hai con người đang ngồi chờ kia.
"Chuyến đi chơi này em vui lắm đúng không?"
"Đã làm gì đâu mà vui." Lưu Y Tuyết ngây ra. Đúng thật, đã làm gì đâu, chưa leo núi gì cả. Mới chỉ đi bộ trên con đường đã được vạch sẵn ra thôi mà.
Hắn nâng cằm cô lên, giọng nghe rất giận dữ.
"Trên đường đi em nói chuyện với tên kia suốt, cười cười nói nói. Còn chối là không thấy vui vẻ với hắn không?"
Lưu Y Tuyết thở dài, cười khổ. Hắn lại ghen với cả bạn thân của mình sao? Cô nói chuyện với anh chẳng qua là xã giao thôi mà.
Xem ra lại phải tìm cách làm nguội núi lửa rồi.
"Anh ghen sao?"
"Tôi ghen đấy, em có ý kiến?"
"Tôi ghen tuông khi em cứ cười nói với hắn, mà chẳng đoái hoài đến tôi!"
Khải Minh Kiệt đấm một lên tảng đá, nơi chỉ lệch ba cm là đến đầu cô.
Lưu Y Tuyết đành dở lời ngon ngọt.
"Chồng, đó chỉ là xã giao thôi."
Khải Minh Kiệt đang giận bỗng chuyển vui vẻ. Xái trọng điểm ở đây khiến hắn phải nhe răng ra cười không phải là vế sau của câu, mà là vế trước kia kìa.
Đây là lần đầu tiên cô gộ hắn là chồng. Nhìn khuôn mặt đang đắc ý ra mặt kia xem, vui sắp nổ tung rồi.
"Lưu Y Tuyết, coi như em còn lương tâm!"
Hắn đưa tay lên bẹo má cô, cưng nựng.
"Đi thôi!"
Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết rời khỏi góc khuất của tảng đá, cứ vậy mà đi tiếp.
"Khoan, còn Mặc Thoại..."
"Kệ cậu ta! Tự khắc sẽ mò được đến chỗ chúng ta thôi!"
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì là một ý nghĩ hoàn toàn khác.
Tốt nhất là lạc luôn đi, để tôi và Tiểu Tuyết còn có không gian riêng!
Một lúc sau.
"Trợ lí Lâm, cậu nói xem họ làm gì mà lâu vậy?"
Vương Mặc Thoại nằm thở ngắn thở dài, lăn đi lộn lại trên mặt đất, vắt óc ra suy nghĩ cặp đôi kia đang làm cái trò quái đản gì mà mãi vẫn chưa xong.
"À thì... Việc của Boss, tôi cũng không nên xen vào làm gì."
"Aida, chỉ hỏi suy nghĩ của anh thôi mà." Vương Mặc Thoại ngắm nhìn bầu trời mà chán nản.
"Họ có lẽ đang... Ôi trời, Vương thiếu!"
Nghe trợ lí Lâm thốt lên mà Vương Mặc Thoại cũng giật mình. Anh đứng lên và nhìn cùng hướng với trợ lí Lâm.
Bỗng anh thốt lên.
"Chúa tôi, Khải Minh Kiệt!"
"Đồ chết tiệt nhà cậu!"
Ở hướng đó, bọn họ thấy Khải Minh Kiệt đang cùng Lưu Y Tuyết leo núi, phải được nửa ngọn rồi.
"Trợ lí Lâm, ta phải đuổi theo!"
"Vương thiếu, đợi đã! Anh còn chưa mặc đồ bảo hộ!"
Vương Mặc Thoại vỗ tay lên trán. Anh đúng là vừa thê thảm vừa đáng thương mà.
Phía Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết, họ đang có một quãng thời gian rất chi là vui vẻ.
Lưu ý, câu trên chỉ áp dụng miêu tả cảm nghĩ của Khải Minh Kiệt.
Lưu Y Tuyết đang bị hành hạ bởi Khải Minh Kiệt, khi hắn luôn miệng lảm nhảm giục cô nhanh lên, không hắn sẽ xuống dưới vác cô lên đỉnh ngọn núi cho nhanh.
"Này, anh không im miệng được sao?"
Lưu Y Tuyết gắt lên làm Khải Minh Kiệt bịt 'alo' lại. Nhưng rồi cái 'alo' lại ngoác ra lên tiếng.
"Miệng tôi không im được. Im lại là chết!"
Đùa người à. Trước khi hắn có cảm tình với cô, cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh lạnh ngắt ra, mở miệng ra thì chỉ đúng một chữ thoát ra. Giờ nhìn lại đi, so sánh thực tại và quá khứ, thật sự muốn trở lại quá khứ mà.
Đã thế cái bản tính vô lí lại còn phát triển mạnh mẽ hơn.
Khải Minh Kiệt, đúng là vô lí từ trong trứng ra!
Được nửa tiếng, Lưu Y Tuyết vừa bò được lên trên đỉnh núi, thành công đạt kỉ lục vận động mệt nhất từ trước tới giờ.
Trong lúc đang ngồi thở dốc, Khải Minh Kiệt tiến đến ngồi xổm trước mặt cô.
"Vất vả rổi. Uống nước đi."
Lưu Y Tuyết nhận lấy chai nước, không quên cảm ơn.
"Tiểu Tuyết. Nhìn kìa."
Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết ngó xuống vách núi, nơi cô và hắn vừa leo, bỗng nhìn thấy hai bóng người.
"Đó là..."
"Là Mặc Thoại."
"Vậy còn ai kia?" Cô tò mò chỉ tay về phía bóng người đằng xem bóng của Vương Mặc Thoại.
"Có lẽ là trợ lí Lâm."
"Anh đưa anh ấy đi theo sao?"
"Đề phòng bất trắc."
"Vậy sao lúc đầu không cho Mặc Thoại đi?"
"Cậu ta khác, Lâm Mặc khác."
"Khác ở đâu?"
"Ở chỗ một người là tình địch, còn một người là trợ lí!"
"Tiểu Tuyết, em..."
"Tiểu Tuyết! Kiệt!"
"Hai người đi mà chẳng đợi tôi gì cả, lâu không vận động mà mệt quá đi mất."
Khải Minh Kiệt tức run người lên. Thật sự là một sai lầm lớn khi hắn để anh đi cùng trong chuyến đi chơi này.
Hắn tiến lại gần anh, lúc này đang trò chuyện với cô. Khải Minh Kiệt túm áo Vương Mặc Thoại, đẩy qua một bên, kéo cô vào một góc khuất.
Vương Mặc Thoại chốc không thấy cô và hắn đâu, liền lên tiếng gọi.
"Kiệt, Tuyết, hai người ở... Ưm!"
"Vương thiếu gia, Boss đang cần không gian riêng với thiếu phu nhân."
"Mong anh giữ khoảng cách với thiếu phu nhân, không để Boss ghen là toi."
Trợ lí Lâm từ đâu xuất hiện khiến Vương Mặc Thoại giật mình. Rồi anh kéo bàn tay đang bịt miệng anh xuống, tra hỏi.
"Sao tôi không thấy cậu khi leo lên đây?"
"À thì... Boss nói không được làm phiền ngài ấy và thiếu phu nhân, nên tôi vừa đi vừa trốn."
"Được rồi, nếu họ muốn vậy thì tôi sẽ ngồi chờ vậy." Nói rồi anh ngồi xuống dưới đất, người cứ lắc lư.
Nhìn vậy chứ Vương Mặc Thoại đang cảm thấy rất khó chịu khi cứ thấy hắn kéo cô qua một bên rồi ở riêng với nhau. Chẳng biết vì sao nhưng mà cứ thấy cô tuân lệnh như vậy hắn thấy tức tối trong lòng. Chỉ muốn kéo cô về bên mình để bảo vệ thôi.
Nghĩ lại thì... Thỉnh thoảng Vương Mặc Thoại anh thấy bản thân mình cứ như trẻ con vậy. Cứ thấy người ta ân ái lại khó chịu, tức giận. Còn muốn mang vợ của bạn thân về làm của riêng? Trời ơi, anh đúng là chữa bệnh đến mụ mị đầu óc rồi.
Mặc dù không tự hào lắm nhưng cũng chẳng biết cách giải quyết thế nào, đành cứ nhắm mắt và nghĩ đến một tương lai xanh, mặc kệ đôi vợ chồng kia thôi.
Bên phía Khải Minh Kiệt thì hắn đang áp sát cô vào một tảng đá to, đủ để ngăn cách vợ chồng hắn với hai con người đang ngồi chờ kia.
"Chuyến đi chơi này em vui lắm đúng không?"
"Đã làm gì đâu mà vui." Lưu Y Tuyết ngây ra. Đúng thật, đã làm gì đâu, chưa leo núi gì cả. Mới chỉ đi bộ trên con đường đã được vạch sẵn ra thôi mà.
Hắn nâng cằm cô lên, giọng nghe rất giận dữ.
"Trên đường đi em nói chuyện với tên kia suốt, cười cười nói nói. Còn chối là không thấy vui vẻ với hắn không?"
Lưu Y Tuyết thở dài, cười khổ. Hắn lại ghen với cả bạn thân của mình sao? Cô nói chuyện với anh chẳng qua là xã giao thôi mà.
Xem ra lại phải tìm cách làm nguội núi lửa rồi.
"Anh ghen sao?"
"Tôi ghen đấy, em có ý kiến?"
"Tôi ghen tuông khi em cứ cười nói với hắn, mà chẳng đoái hoài đến tôi!"
Khải Minh Kiệt đấm một lên tảng đá, nơi chỉ lệch ba cm là đến đầu cô.
Lưu Y Tuyết đành dở lời ngon ngọt.
"Chồng, đó chỉ là xã giao thôi."
Khải Minh Kiệt đang giận bỗng chuyển vui vẻ. Xái trọng điểm ở đây khiến hắn phải nhe răng ra cười không phải là vế sau của câu, mà là vế trước kia kìa.
Đây là lần đầu tiên cô gộ hắn là chồng. Nhìn khuôn mặt đang đắc ý ra mặt kia xem, vui sắp nổ tung rồi.
"Lưu Y Tuyết, coi như em còn lương tâm!"
Hắn đưa tay lên bẹo má cô, cưng nựng.
"Đi thôi!"
Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết rời khỏi góc khuất của tảng đá, cứ vậy mà đi tiếp.
"Khoan, còn Mặc Thoại..."
"Kệ cậu ta! Tự khắc sẽ mò được đến chỗ chúng ta thôi!"
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì là một ý nghĩ hoàn toàn khác.
Tốt nhất là lạc luôn đi, để tôi và Tiểu Tuyết còn có không gian riêng!
Một lúc sau.
"Trợ lí Lâm, cậu nói xem họ làm gì mà lâu vậy?"
Vương Mặc Thoại nằm thở ngắn thở dài, lăn đi lộn lại trên mặt đất, vắt óc ra suy nghĩ cặp đôi kia đang làm cái trò quái đản gì mà mãi vẫn chưa xong.
"À thì... Việc của Boss, tôi cũng không nên xen vào làm gì."
"Aida, chỉ hỏi suy nghĩ của anh thôi mà." Vương Mặc Thoại ngắm nhìn bầu trời mà chán nản.
"Họ có lẽ đang... Ôi trời, Vương thiếu!"
Nghe trợ lí Lâm thốt lên mà Vương Mặc Thoại cũng giật mình. Anh đứng lên và nhìn cùng hướng với trợ lí Lâm.
Bỗng anh thốt lên.
"Chúa tôi, Khải Minh Kiệt!"
"Đồ chết tiệt nhà cậu!"
Ở hướng đó, bọn họ thấy Khải Minh Kiệt đang cùng Lưu Y Tuyết leo núi, phải được nửa ngọn rồi.
"Trợ lí Lâm, ta phải đuổi theo!"
"Vương thiếu, đợi đã! Anh còn chưa mặc đồ bảo hộ!"
Vương Mặc Thoại vỗ tay lên trán. Anh đúng là vừa thê thảm vừa đáng thương mà.
Phía Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết, họ đang có một quãng thời gian rất chi là vui vẻ.
Lưu ý, câu trên chỉ áp dụng miêu tả cảm nghĩ của Khải Minh Kiệt.
Lưu Y Tuyết đang bị hành hạ bởi Khải Minh Kiệt, khi hắn luôn miệng lảm nhảm giục cô nhanh lên, không hắn sẽ xuống dưới vác cô lên đỉnh ngọn núi cho nhanh.
"Này, anh không im miệng được sao?"
Lưu Y Tuyết gắt lên làm Khải Minh Kiệt bịt 'alo' lại. Nhưng rồi cái 'alo' lại ngoác ra lên tiếng.
"Miệng tôi không im được. Im lại là chết!"
Đùa người à. Trước khi hắn có cảm tình với cô, cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh lạnh ngắt ra, mở miệng ra thì chỉ đúng một chữ thoát ra. Giờ nhìn lại đi, so sánh thực tại và quá khứ, thật sự muốn trở lại quá khứ mà.
Đã thế cái bản tính vô lí lại còn phát triển mạnh mẽ hơn.
Khải Minh Kiệt, đúng là vô lí từ trong trứng ra!
Được nửa tiếng, Lưu Y Tuyết vừa bò được lên trên đỉnh núi, thành công đạt kỉ lục vận động mệt nhất từ trước tới giờ.
Trong lúc đang ngồi thở dốc, Khải Minh Kiệt tiến đến ngồi xổm trước mặt cô.
"Vất vả rổi. Uống nước đi."
Lưu Y Tuyết nhận lấy chai nước, không quên cảm ơn.
"Tiểu Tuyết. Nhìn kìa."
Khải Minh Kiệt kéo tay Lưu Y Tuyết ngó xuống vách núi, nơi cô và hắn vừa leo, bỗng nhìn thấy hai bóng người.
"Đó là..."
"Là Mặc Thoại."
"Vậy còn ai kia?" Cô tò mò chỉ tay về phía bóng người đằng xem bóng của Vương Mặc Thoại.
"Có lẽ là trợ lí Lâm."
"Anh đưa anh ấy đi theo sao?"
"Đề phòng bất trắc."
"Vậy sao lúc đầu không cho Mặc Thoại đi?"
"Cậu ta khác, Lâm Mặc khác."
"Khác ở đâu?"
"Ở chỗ một người là tình địch, còn một người là trợ lí!"
Bình luận facebook