Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Bắt cóc
Về đến Cảnh Thư, Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi suốt quãng đường cẩn thận chăm sóc Lưu Y Tuyết từng tí một. Nhỡ xảy ra chuyện gì, thật sự sẽ ảnh hưởng rất lớn tới mọi người.
Lưu Y Tuyết cười gượng, "Hai người sao cứ dán mắt vào tôi thế?"
Triệu Tuyết Nghi lại gần, kéo Lưu Y Tuyết ngồi xuống ghế. "Mang thai là một chuyện không hề dễ dàng. Nhất là với thai phụ không ốm nghén như cậu, phải cẩn thận gấp trăm gấp nghìn lần thai phụ bình thường cho tôi."
Lưu Y Tuyết ôm bụng, "Đừng làm tôi lo lắng mà."
Vương Mặc Thoại vừa cất xe, vào trong nhà. "Được rồi, hai người ở nhà, tôi đi chuản bị thực phẩm..."
"Không được. Anh định nấu ăn? Không an toàn. Anh mà đốt Cảnh Thư thêm lần nữa Tiểu Kiệt sẽ đốt trụi nhà anh luôn." Lưu Y Tuyết ra tay ngăn cản, hậu quả của buổi nấu ăn đầu tiên của Vương Mặc Thoại cô vẫn nhớ. Bức ảnh kỉ niệm còn được cô rửa kích cỡ lớn, đóng khung treo lên tường kìa.
Vương Mặc Thoại giật mình. "Em nói đúng, anh nhất thời hồ đồ. Đa tạ đã ngăn cản anh kịp thời."
"Ừm, vậy anh không nấu ăn. Nhưng đừng lo, anh đầy cách. Hai người cứ ngồi ở nhà trông nhau đi, anh đi tí rồ về." Vương Mặc Thoại căn dặn, "Triệu Tuyết Nghi, cô chăm coi Tiểu Tuyết cẩn thận, mất một sợi tóc nào Kiệt tính sổ cô trước tôi."
"Biết rồi! Khổ quá!"
Ngày hôm ấy Cảnh Thư được một trận náo nhiệt. Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi lại bắt tay vào việc chăm sóc cẩn mật Lưu Y Tuyết từng li từng tí một. Hai ngày trôi qua bình yên, Lưu Y Tuyết từng giờ mong mỏi Khải Minh Kiệt quay về.
"Nhớ anh không?" Cuộc gọi video call của Khải Minh Kiệt đến, Lưu Y Tuyết đáp lại cười cười, "Nhớ."
Khải Minh Kiệt gật đầu hài lòng. "Em có mất đi lạng thịt nào không?"
"Anh còn nói nữa em cúp máy cho anh xem." Lưu Y Tuyết nheo mắt, cái vấn đề này thật ngu ngốc mà!
"Được rồi, không trêu nữa. Em nghỉ ngơi cho khỏe, đợi mai đến đón chồng em tại sân bay."
Lưu Y Tuyết vớ lấy giấy bút, "Bao giờ đón?"
"Chưa biết. Mai nhắc em sau."
"Ok. Anh thế nào, công việc thuận lợi không? Ăn uống ngủ nghỉ ra sao, đã thích nghi chưa?"
"Ổn cả mà. Tiểu Tuyết này, sau lần này chúng ta kết hôn đi."
Lưu Y Tuyết gật đầu, "Em cũng định như thế."
"Tốt! Vậy tôi nhanh hoàn thành công việc, về nhà với vợ." Giọng Khải Minh Kiệt qua điện thoại phấn chấn lên hẳn, "Em nhất định phải đợi tôi."
"Biết rồi."
"À, ở nhà ngoan ngoãn, về tôi tặng em bất ngờ."
"Ý, bất ngờ gì?" Lưu Y Tuyết háo hức.
"Bí mật. Bất ngờ mà."
"Tiết lộ tí đi."
"Không được."
"Ki bo."
"Về cho em ki bo với tôi. Ngủ sớm đi, muộn rồi."
"Ok, bên đấy đang là sáng nhỉ? Làm việc đi, tổng tài mà lười dã man."
"Tổng tài cũng có quyền lười chứ."
"Đúng rồi, anh đúng hết. Cúp máy đây."
"Mơ về anh nhé."
"Còn lâu."
Lưu Y Tuyết cúp máy, tay vẫn xoa bụng. Triệu Tuyết Nghi ngồi cạnh thở dài thườn thượt, "Nghe vợ chồng người ta ân ái mà đau khổ quá men."
"Đừng than vãn nữa, Tiểu Nghi này, việc tôi nhờ cậu thế nào rồi?"
"À, đừng lo. Sắp hoàn thiện rồi, xong thì mang về cho cậu luôn. Dự kiến trưa mai là đến tay cậu rồi."
Lưu Y Tuyết lao đến ôm chặt Triệu Tuyết Nghi. "Ôi, bạn tốt. Tôi không tin tưởng tập đoàn Phương thị cho lắm. Chưa cải tổ hoàn toàn, sợ ai đụng tay đụng chân."
"Hừm, kể ra cậu làm CEO quá đỉnh. Mới mấy tuần mà Phương thị đã lọt top tập đoàn có sức ảnh hưởng đến đất nước rồi." Triệu Tuyết Nghi đưa tay vò đầu Lưu Y Tuyết, mỗi khi ở cạnh nhau là cô thường có sở thích vò tóc Lưu Y Tuyết.
"Được rồi, đi ngủ đi. À mà Tiểu Thoại đâu ấy nhỉ?"
"Tăng ca rồi. Hình như tới đêm cơ, chúng ta đi ngủ trước đi." Triệu Tuyết Nghi đẩy đẩy Lưu Y Tuyết lên tầng. "Ok, đừng đẩy ngã bây giờ!"
.....
Hôm nay là ngày cuối cùng Khải Minh Kiệt đi công tác. Sáng sớm hắn đã nhắn tin cho Lưu Y Tuyết, dặn bảy giờ tối phải có mặt tại sân bay đón hắn. Hắn mà chờ quá mười phút, nhất định sẽ trừng phạt cô.
Đến trưa thì món đồ Lưu Y Tuyết nhờ Triệu Tuyết Nghi làm cũng đã đến. Cô vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Triệu Tuyết Nghi mấy lần.
"Aiya, quà sinh nhật quý quá. Đúng ngày ghê, hôm nay chuẩn sinh nhật anh ta." Triệu Tuyết Nghi nhìn Lưu Y Tuyết hớn hở ngắm nhìn món quà trong tay.
"Ai biết đâu, ông trời sắp đặt chăng?" Lưu Y Tuyết tủm tỉm cười. "Tôi thấy là anh ta sắp đặt thì có." Triệu Tuyết Nghi lắc đầu. "Mà thiết kế đẹp thật đó, có đúng là hoàn thành trong một ngày không thế?"
"Đúng mà, còn phải dư thời gian ra cho cậu chế tác giúp tôi nữa. Tiểu Nghi này, chúng ta đi dạo phố đi?"
"Dạo phố á? Cũng được, tôi làm bạn kiêm vệ sĩ cho cậu."
Lưu Y Tuyết phì cười, "Cảm ơn."
Trên phố, hai người phụ nữ khoác tay nhau ngắm nghía mọi nơi. Họ ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất nổi bật, cuốn hút ánh nhìn của mọi người. Nước da trắng, thân hình chuẩn, không hút ánh nhìn mới là lạ.
"Tiểu Nghi, mặc cái này không phải đồ bó đúng không?" Lưu Y Tuyết chỉ vào bộ quần áo rộng thùng thình của mình. Vì Vương Mặc Thoại bảo không được mặc đồ bó, cô quá lười để chọn lựa nên lấy luôn chiếc áo sơ mi của Khải Minh Kiệt cùng với quần tây rộng mặc cho thoải mái.
"Đương nhiên, cậu nhìn xem có chỗ nào bó không?" Triệu Tuyết Nghi ngắm nhìn rồi phán.
"Cũng đúng, hỏi thừa rồi."
Họ đi dọc qua các con phố, rồi chợt nhận ra...
"Tiểu Nghi, chúng ta lạc đường rồi."
"Gì? Không phải cậu biết đường à?" Triệu Tuyết Nghi giật thon thót.
"Tôi đi theo cậu mà, thấy cậu đi như đúng rồi nên tôi đi theo thôi." Lưu Y Tuyết bày vẻ mặt vô tội, quả thật cô thấy nên đi theo thật.
"Tôi giống cậu. Thấy cậu đi tôi cũng đi." Triệu Tuyết Nghi đỡ trán, trời ơi là trời!
"Hai đứa mù đường đi với nhau khổ thật đấy."
"Chứ còn gì!"
"Thôi thì gọi người đến đón vậy..." Triệu Tuyết Nghi lấy điện thoại ra, vừa định bấm gọi thì chiếc điện thoại bị đá văng ra xa.
Định hình được thì Lưu Y Tuyết đang bị bịt thuốc mê, cô vùng vẫy, cắn vào tay kẻ bị thuốc.
"Ả đàn bà này! Đau quá!"
"Mau, giữ ả ta lại!"
"Cứu... Ưm!" Triệu Tuyết Nghi muốn kêu cứu, nhưng bị một tên khác bịt thuộc mê. Cô giãy dụa không tay hắn nhưng không thành, khi ý thức còn chút ít thì bản thân đã bị đưa vào một hẻm nhỏ, Lưu Y Tuyết thì đã bất tỉnh trên vai một tên.
Triệu Tuyết Nghi với lấy túi xách, lục tìm điện thoại rồi bấm gọi hàng số thân thuộc.
Cuộc gọi đến Vương Mặc Thoại.
Lưu Y Tuyết cười gượng, "Hai người sao cứ dán mắt vào tôi thế?"
Triệu Tuyết Nghi lại gần, kéo Lưu Y Tuyết ngồi xuống ghế. "Mang thai là một chuyện không hề dễ dàng. Nhất là với thai phụ không ốm nghén như cậu, phải cẩn thận gấp trăm gấp nghìn lần thai phụ bình thường cho tôi."
Lưu Y Tuyết ôm bụng, "Đừng làm tôi lo lắng mà."
Vương Mặc Thoại vừa cất xe, vào trong nhà. "Được rồi, hai người ở nhà, tôi đi chuản bị thực phẩm..."
"Không được. Anh định nấu ăn? Không an toàn. Anh mà đốt Cảnh Thư thêm lần nữa Tiểu Kiệt sẽ đốt trụi nhà anh luôn." Lưu Y Tuyết ra tay ngăn cản, hậu quả của buổi nấu ăn đầu tiên của Vương Mặc Thoại cô vẫn nhớ. Bức ảnh kỉ niệm còn được cô rửa kích cỡ lớn, đóng khung treo lên tường kìa.
Vương Mặc Thoại giật mình. "Em nói đúng, anh nhất thời hồ đồ. Đa tạ đã ngăn cản anh kịp thời."
"Ừm, vậy anh không nấu ăn. Nhưng đừng lo, anh đầy cách. Hai người cứ ngồi ở nhà trông nhau đi, anh đi tí rồ về." Vương Mặc Thoại căn dặn, "Triệu Tuyết Nghi, cô chăm coi Tiểu Tuyết cẩn thận, mất một sợi tóc nào Kiệt tính sổ cô trước tôi."
"Biết rồi! Khổ quá!"
Ngày hôm ấy Cảnh Thư được một trận náo nhiệt. Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi lại bắt tay vào việc chăm sóc cẩn mật Lưu Y Tuyết từng li từng tí một. Hai ngày trôi qua bình yên, Lưu Y Tuyết từng giờ mong mỏi Khải Minh Kiệt quay về.
"Nhớ anh không?" Cuộc gọi video call của Khải Minh Kiệt đến, Lưu Y Tuyết đáp lại cười cười, "Nhớ."
Khải Minh Kiệt gật đầu hài lòng. "Em có mất đi lạng thịt nào không?"
"Anh còn nói nữa em cúp máy cho anh xem." Lưu Y Tuyết nheo mắt, cái vấn đề này thật ngu ngốc mà!
"Được rồi, không trêu nữa. Em nghỉ ngơi cho khỏe, đợi mai đến đón chồng em tại sân bay."
Lưu Y Tuyết vớ lấy giấy bút, "Bao giờ đón?"
"Chưa biết. Mai nhắc em sau."
"Ok. Anh thế nào, công việc thuận lợi không? Ăn uống ngủ nghỉ ra sao, đã thích nghi chưa?"
"Ổn cả mà. Tiểu Tuyết này, sau lần này chúng ta kết hôn đi."
Lưu Y Tuyết gật đầu, "Em cũng định như thế."
"Tốt! Vậy tôi nhanh hoàn thành công việc, về nhà với vợ." Giọng Khải Minh Kiệt qua điện thoại phấn chấn lên hẳn, "Em nhất định phải đợi tôi."
"Biết rồi."
"À, ở nhà ngoan ngoãn, về tôi tặng em bất ngờ."
"Ý, bất ngờ gì?" Lưu Y Tuyết háo hức.
"Bí mật. Bất ngờ mà."
"Tiết lộ tí đi."
"Không được."
"Ki bo."
"Về cho em ki bo với tôi. Ngủ sớm đi, muộn rồi."
"Ok, bên đấy đang là sáng nhỉ? Làm việc đi, tổng tài mà lười dã man."
"Tổng tài cũng có quyền lười chứ."
"Đúng rồi, anh đúng hết. Cúp máy đây."
"Mơ về anh nhé."
"Còn lâu."
Lưu Y Tuyết cúp máy, tay vẫn xoa bụng. Triệu Tuyết Nghi ngồi cạnh thở dài thườn thượt, "Nghe vợ chồng người ta ân ái mà đau khổ quá men."
"Đừng than vãn nữa, Tiểu Nghi này, việc tôi nhờ cậu thế nào rồi?"
"À, đừng lo. Sắp hoàn thiện rồi, xong thì mang về cho cậu luôn. Dự kiến trưa mai là đến tay cậu rồi."
Lưu Y Tuyết lao đến ôm chặt Triệu Tuyết Nghi. "Ôi, bạn tốt. Tôi không tin tưởng tập đoàn Phương thị cho lắm. Chưa cải tổ hoàn toàn, sợ ai đụng tay đụng chân."
"Hừm, kể ra cậu làm CEO quá đỉnh. Mới mấy tuần mà Phương thị đã lọt top tập đoàn có sức ảnh hưởng đến đất nước rồi." Triệu Tuyết Nghi đưa tay vò đầu Lưu Y Tuyết, mỗi khi ở cạnh nhau là cô thường có sở thích vò tóc Lưu Y Tuyết.
"Được rồi, đi ngủ đi. À mà Tiểu Thoại đâu ấy nhỉ?"
"Tăng ca rồi. Hình như tới đêm cơ, chúng ta đi ngủ trước đi." Triệu Tuyết Nghi đẩy đẩy Lưu Y Tuyết lên tầng. "Ok, đừng đẩy ngã bây giờ!"
.....
Hôm nay là ngày cuối cùng Khải Minh Kiệt đi công tác. Sáng sớm hắn đã nhắn tin cho Lưu Y Tuyết, dặn bảy giờ tối phải có mặt tại sân bay đón hắn. Hắn mà chờ quá mười phút, nhất định sẽ trừng phạt cô.
Đến trưa thì món đồ Lưu Y Tuyết nhờ Triệu Tuyết Nghi làm cũng đã đến. Cô vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Triệu Tuyết Nghi mấy lần.
"Aiya, quà sinh nhật quý quá. Đúng ngày ghê, hôm nay chuẩn sinh nhật anh ta." Triệu Tuyết Nghi nhìn Lưu Y Tuyết hớn hở ngắm nhìn món quà trong tay.
"Ai biết đâu, ông trời sắp đặt chăng?" Lưu Y Tuyết tủm tỉm cười. "Tôi thấy là anh ta sắp đặt thì có." Triệu Tuyết Nghi lắc đầu. "Mà thiết kế đẹp thật đó, có đúng là hoàn thành trong một ngày không thế?"
"Đúng mà, còn phải dư thời gian ra cho cậu chế tác giúp tôi nữa. Tiểu Nghi này, chúng ta đi dạo phố đi?"
"Dạo phố á? Cũng được, tôi làm bạn kiêm vệ sĩ cho cậu."
Lưu Y Tuyết phì cười, "Cảm ơn."
Trên phố, hai người phụ nữ khoác tay nhau ngắm nghía mọi nơi. Họ ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất nổi bật, cuốn hút ánh nhìn của mọi người. Nước da trắng, thân hình chuẩn, không hút ánh nhìn mới là lạ.
"Tiểu Nghi, mặc cái này không phải đồ bó đúng không?" Lưu Y Tuyết chỉ vào bộ quần áo rộng thùng thình của mình. Vì Vương Mặc Thoại bảo không được mặc đồ bó, cô quá lười để chọn lựa nên lấy luôn chiếc áo sơ mi của Khải Minh Kiệt cùng với quần tây rộng mặc cho thoải mái.
"Đương nhiên, cậu nhìn xem có chỗ nào bó không?" Triệu Tuyết Nghi ngắm nhìn rồi phán.
"Cũng đúng, hỏi thừa rồi."
Họ đi dọc qua các con phố, rồi chợt nhận ra...
"Tiểu Nghi, chúng ta lạc đường rồi."
"Gì? Không phải cậu biết đường à?" Triệu Tuyết Nghi giật thon thót.
"Tôi đi theo cậu mà, thấy cậu đi như đúng rồi nên tôi đi theo thôi." Lưu Y Tuyết bày vẻ mặt vô tội, quả thật cô thấy nên đi theo thật.
"Tôi giống cậu. Thấy cậu đi tôi cũng đi." Triệu Tuyết Nghi đỡ trán, trời ơi là trời!
"Hai đứa mù đường đi với nhau khổ thật đấy."
"Chứ còn gì!"
"Thôi thì gọi người đến đón vậy..." Triệu Tuyết Nghi lấy điện thoại ra, vừa định bấm gọi thì chiếc điện thoại bị đá văng ra xa.
Định hình được thì Lưu Y Tuyết đang bị bịt thuốc mê, cô vùng vẫy, cắn vào tay kẻ bị thuốc.
"Ả đàn bà này! Đau quá!"
"Mau, giữ ả ta lại!"
"Cứu... Ưm!" Triệu Tuyết Nghi muốn kêu cứu, nhưng bị một tên khác bịt thuộc mê. Cô giãy dụa không tay hắn nhưng không thành, khi ý thức còn chút ít thì bản thân đã bị đưa vào một hẻm nhỏ, Lưu Y Tuyết thì đã bất tỉnh trên vai một tên.
Triệu Tuyết Nghi với lấy túi xách, lục tìm điện thoại rồi bấm gọi hàng số thân thuộc.
Cuộc gọi đến Vương Mặc Thoại.
Bình luận facebook